Bi kịch trong cuộc đời không phải là ở chỗ không đạt được mục tiêu, mà là ở chỗ không có mục tiêu để vươn tới.

Benjamin Mays

 
 
 
 
 
Tác giả: Ảm Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hạc
Số chương: 410 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1031 / 2
Cập nhật: 2019-01-09 00:40:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 99-1: Tiệc Sinh Nhật Gặp Chuyện Không May (Phần 1)
ditor: Hương Cỏ
"Sao nàng còn tức giận hơn ta vậy?" Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm một bộ tức điên, không khỏi nở nụ cười.
"Cắt đứt tiền đồ người khác thì có khác gì đoạt mộ tổ tiên nhà người ta. Mấy kẻ tiểu nhân này phải lấy hành vi tiểu nhân để đánh trả bọn họ. Nhìn xem thiếp sẽ trút giận cho hoàng thượng thế nào." Tự Cẩm quyết liệt xắn tay áo, dám cắt tiền đồ của người nhà nàng, nàng có thể khiến cho mấy kẻ này biết rõ, cái gì gọi là nâng tảng đá đập chân mình!
Tư thế xắn tay áo hùng hổ của Tự Cẩm, trong nháy mắt làm Tiêu Kỳ cười nghiêng ngả ở trên giường dậy không nổi. Tự Cẩm thấy mình bị cười nhạo, nhất thời cũng sa sầm nét mặt, người liền đè lên, nhìn hắn nói: "Hoàng thượng không tin thiếp phải hay không? Thiếp có thể nói cho người, thánh nhân cũng nói không thể đắc tội tiểu nhân và nữ nhân. Người là quân tử đoan chính lấy lý trị quốc. Thiếp chính là nữ nhân, đám 'Khốn kiếp' kia là tiểu nhân, cứ để thiếp nữ nhân này đấu với bọn tiểu nhân kia một trận là được."
"Toàn nói ngụy biện, nào có ai nói bản thân là tiểu nhân chứ?" Tiêu Kỳ thật sự là đối với Tự Cẩm miệng nói không nghĩ này bày tỏ rất bất lực.
"Cá mè một lứa, từ xưa đến nay chính là đạo lý đó." Tự Cẩm nhìn Tiêu Kỳ, hai người đầu kề bên đầu, hơi thở quyện cùng một chỗ, càng nhìn khuôn mặt này, Tự Cẩm càng nhịn không được muốn giơ tay chạm khẽ, "Hoàng thượng bàn luận chuyện quân tử với tiểu nhân, đây chẳng phải là thiệt thòi quá sao? Thiếp mới không làm chuyện ngốc như thế đâu."
Quanh quẩn bên tai, bên mũi đều là thanh âm mềm mại, hơi thở thơm ngát của nữ nhân trước mắt, làm tâm trạng của hắn cũng phức tạp chộn rộn lên. Thuận theo lời nàng nói hỏi một câu, hai tay lại không thành thật xoa lưng, nắm eo nàng, "Vậy nàng muốn làm cái gì?"
Eo Tự Cẩm bị hắn nắm trong tay, cả người không được tự nhiên khẽ động, nhìn thấy nét mặt Tiêu Kỳ bỗng chốc trở nên hơi căng thẳng. Trong ánh mắt nàng liền lộ ra vài phần vui vẻ, càng thêm dán sát vào người hắn, uốn éo nũng nĩu nói bên tai: "Môn khách chính là nô tài, nô tài thì làm gì có hộ tịch. Mấy người này dám giả tạo hộ tịch thì phải có lá gan gánh chịu hậu quả. Nếu không biết rõ thì có thể bị bọn họ che mắt cho qua. Nhưng giờ một khi đã biết rõ thì đây không phải là thời điểm tốt bắt ba ba trong rọ sao?"
Tiêu Kỳ nghe nàng nói biện pháp ranh mãnh này, chỉ cảm thấy bên tai từng hơi thở nóng hổi, không chịu nổi nàng châm ngòi, hai tay dùng sức lật người đổi vị trí với nàng, hắn cúi đầu ở hôn nhẹ lên môi mọng của nàng, "Quả nhiên là biện pháp hay, có ý tứ."
Hộ tịch, người dẫn, người bảo lãnh tra được từng chuyện một thì việc giả mạo hộ tịch rất dễ dàng có thể tra ra thật giả. Tiêu Kỳ vốn còn đang phiền não chuyện này, không nghĩ tới biện pháp đơn giản, gần như trực tiếp thô bạo của Tự Cẩm lại hữu dụng, quả thực là làm người ta hai mắt tỏa sáng. Hắn có thể nghĩ ra một trăm cách thức giải quyết chuyện này, nhưng đều cần có thời gian để chuẩn bị. Nhưng biện pháp của Tự Cẩm cơ bản cũng không cần bao nhiêu thời gian. Đến lúc đó chỉ cần hắn sai Kiêu Long Vệ bảo vệ cửa trường thi cửa, kiểm tra hộ tịch người dẫn mới có thể cho vào. Một khi tra ra giả tạo hộ tịch thì sẽ hủy tư cách dự thi tại chỗ, sau đó nhốt vào đại lao chờ thẩm tra. Làm như vậy, thứ nhất mấy nhóm thế gia cơ bản không có thời gian nghĩ cách ứng phó, tìm biện pháp khác phá hoại khoa thi. Thứ hai bắt giữ mấy người này cũng có thể tạo áp lực cho bọn họ. Ít nhất trong lúc mở khoa thi cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Biện pháp này mặc dù đơn giản thô bạo nhưng quả thực có tác dụng đây.
Tiêu Kỳ nhất thời trong lòng kích động, cúi đầu nheo mắt nhìn Tự Cẩm, liền thấy mặt nàng đỏ ửng, con mắt lóng lánh nước mang theo vài phần đắc ý nhìn mình.
Quả nhiên là tiểu bại hoại.
"Nàng đã nghĩ cho ta biện pháp hay như thế, ta nên ban thưởng cho nàng cái gì mới được đây?"
Tự Cẩm còn chưa trả lời, liền nghe Tiêu Kỳ nói tiếp một câu, "Sinh con trai cho ta đi..."
Tự Cẩm:...
Còn chưa kịp nghĩ ra nói gì để trả lời Tiêu Kỳ, liền lại nghe hắn thở dài, "Còn chưa được, nàng còn quá nhỏ, thái y nói ít nhất cũng phải chờ sau khi nàng cập kê."
Tự Cẩm:...
Nàng có thể khen ngợi hắn quá quan tâm săn sóc sao?
Một đêm hoan ái, sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Kỳ sảng khoái tinh thần đi vào triều, Tự Cẩm nằm trong chăn gấm động cũng không muốn động. Tối hôm qua nghĩ hắn săn sóc quan tâm cái gì quả nhiên đều là mây bay, nam nhân có thể ở trên giường nhịn được đó chính là thánh nhân.
Nàng cố gắng chịu đựng thân thể không thoải mái, để Vân Thường nâng đỡ mới đứng dậy, nhìn chăm nệm trong giường bị xô lệch lung tung thì mặt liền đỏ như máu. Mấy chuyện tư mật này, để cung nữ thu thập giường gì chứ, nàng thật cảm thấy xấu hổ muốn chết. Nhưng bên trong này đều là như vậy, nàng lại không thể tự mình thu dọn. Nếu không mấy người Vân Thường kia chắc chắn sẽ quỳ xuống, cho rằng bọn họ đã phạm sai lầm gì, mình không cần đến bọn nàng ta nữa.
Diện Mi tự mình thu thập giường đệm mang đồ ra ngoài, Kim Chức mang chăn mền mới Ngọc Tú đã thay trải lên. Vân Thường chải tóc búi lên, chọn trong hộp trang sức một cây trâm vàng hình lá có khảm đá cài lên tóc, lại chọn thêm một đôi khuyên tai đá thạch lựu đeo lên, cười hỏi: "Chủ tử, thế này được chưa?"
Tự Cẩm liếc một cái, dù sao trời sinh quyến rũ khó phủ nhận. Khuôn mặt này quá xuất sắc, chải kiểu tóc gì cũng cũng không thể xấu. Thời điểm này mục tiêu của Tự Cẩm là cố gắng không để mình quá xuất chúng, đừng tươi đẹp áp chế người khác, biến mình thành mục tiêu là được. Vân Thường chải tóc cho nàng đúng quy củ như thế, nàng rất hài lòng gật gật đầu.
"Giờ nào rồi?" Ngày hôm nay phải đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Từ sau chuyện động trời lần trước, hoàng hậu bị bệnh một thời gian, gần đây sức khỏe mới khá hơn. Để nghỉ ngơi lấy lại sức liền để mọi người cứ ba ngày mới phải đi thỉnh an một lần.
Đối với việc mỗi ngày đều phải tới chỗ vợ cả nịnh nọt lấy lòng, Tự Cẩm thật lòng cảm tạ hoàng hậu đã cho phép ba ngày mới phải thỉnh an.
"Còn kịp dùng đồ ăn sáng." Diện Mi đi tới vừa cười vừa nói, "Ngự thiện phòng đưa tới cháo nấu từ gạo hồng, còn có dưa món, gan vịt sốt chủ tử thích ăn."
Tự Cẩm vừa nghe có ăn ngon con mắt đều sáng lên. Tiêu Kỳ đến cùng là trẻ tuổi, một đêm hoan ái mạnh mẽ mà ngày thứ hai còn có thể dậy sớm vào triều. Mặc dù nàng trẻ hơn so với hắn, nhưng vì thể lực yếu ớt, nên bị ép buộc nhão hết cả người, phải cần một lượng thức ăn lớn để đền bù tổn thương sức khỏe lẫn tinh thần của nàng.
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ảm Hương Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi