Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: 8nan
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 406 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 627 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 03:54:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 169: Trở Về Trong Ánh Mặt Trời (1)
ái gì, trượng phu tương lai?”
Tiêu Hùng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm A Thất, ngay sau đó lại không tin tưởng quay đầu nhìn về Thác Bạt Xảo Vân, trong ánh mắt tràn ngập sự nghi hoặc, không phải người thủ hộ sao? Sao lại quan hệ tới trượng phu?
Thác Bạt Xảo Vân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Tiêu Hùng, sự ngượng ngùng trong lòng bỗng biến mất, thay vào đó là tức giận không thể áp lực được: “Sao nào, ta không xứng với ngươi sao?”
Tiêu Hùng ngạc nhiên lắc đầu, không biết vì sao Thác Bạt Xảo Vân bỗng nhiên cảm xúc mãnh liệt như thế, nên phát biểu ý kiến không phải nên là chính mình sao?
“Chuyện này, dường như cô chưa từng nói cho tôi biết.”
Nhìn ánh mắt của Thác Bạt Xảo Vân lại có chút không thích hợp, Tiêu Hùng giơ tay ra, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tôi chỉ cảm thấy kinh ngạc mà thôi...”
A Thất nhìn hai người Tiêu Hùng và Thác Bạt Xảo Vân nói chuyện, lông mày càng dựng lên, trong lòng cô, Thánh nữ tôn kính vô cùng, nhưng trước mặt người thanh niên này, đối với Thánh nữ dường như không có ý tứ tôn sùng gì nhiều cho lắm.
“Được rồi, được rồi, cho ta giải thích”.
Tiêu Hùng nhìn ánh mắt động lòng người của Thác Bạt Xảo Vân, không biết phải nói thế nào: “Tôi cũng không nghĩ đến bỗng nhiên thêm một thê tử, hơn nữa lại là Thánh nữ Tây Hoang thần điện.”
Thác Bạt Xảo Vân có chút buồn bực nói: “Ngươi nghĩ thật đẹp, chỉ là có khả năng mà thôi, cũng không nhất định ta phải gả cho ngươi”.
Tiêu Hùng nhướn lông mày lên, tựa như thở phào nhẹ nhỏm: “Ồ, như vậy cũng tốt...”
Thác Bạt Xảo Vân nhìn bộ dạng Tiêu Hùng, cơn tức trong lòng vừa biến mất ngay lập tực lại nổi lên, không biết vì sao, như dáng vẻ Tiêu Hùng, nàng lại tức mà không có chỗ đánh được.
Bất luận là thân phận hay diện mạo, Thác Bạt Xảo Vân đều có tự tin mãnh liệt, chỉ là trước người thanh niên này, cô dường như không có ý tưởng gì nhiều, hơn nữa tựa như căn bản không muốn cùng nàng có quan hệ gì vậy, giống như nàng chính là độc xà mãnh thú vậy.
Người thủ hộ Thánh nữ cả đời hộ vệ Thánh nữ, cho dù là hi sinh tính mạng bản thân, hắn phải là dũng sỹ trung thành nhất, có trái tim trung thành nhất, đương nhiên cũng chỉ có dũng sỹ như vậy mới xứng đáng với Thánh nữ, sau khi Thánh nữ đem vị trí truyền thừa cho vị Thánh nữ tiếp theo, liền có thể kết hôn, mà người thủ hộ Thánh nữ đó là người lý tưởng nhất”.
“Dù nói vậy, Thánh nữ không nhất định phải gả cho người thủ hộ nhưng truyền thống bao năm nay, khi Thánh nữ tuyển người thủ hộ, về cơ bản đều cân nhắc chuyện này, cũng có thể nói tuyển chọn người thủ hộ chính là tuyển chọn trượng phu tương lai của chính mình.”
A Thất thản nhiên giải thích, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Hùng tràn đầy sự soi mói và bất mãn, hiển nhiên đối với người thủ hộ tương lai này, quả thật A Thất không thể hài lòng.
Chỉ có điều A Thất không có quyền chọn lữa. cô chỉ là thị nữ của Thánh nữ mà thôi, nếu không thì e rằng việc đầu tiên A Thất làm là gạt bỏ Tiêu Hùng ra ngoài.
Tuyển chọn người thủ hộ là quyền của Thánh nữ, cũng chỉ có Thánh nữ có quyền đó, người khác không có quyền phủ quyết.
“Ô, ồ là như thế này, tôi muốn hỏi thông thường là làm bao lâu, ý tôi là cần làm Thánh nữ bao lâu mới có thể... có thể không làm Thánh nữ...”
A Thất thản nhiên trả lời: “Chuyện này không biết trước được, nhanh thì mười năm, lâu thì hai ba mươi năm”.
Tiêu Hùng cười ha hả nói: “Hóa ra là như vậy, chuyện về sau thì để sau hày nói, bây giờ vẫn còn sớm, lo chuyện trước mắt đã, vị trí Thánh nữ của cô đã có người nhỏm ngó, không nhanh lên sẽ không còn đâu.”
Thác Bạt Xảo Vân oán giận nhìn nam nhân trước mắt, thấp giọng nói: “Ta thực nghi ngờ trái tim ngươi, phải chăng toàn là đá.”
Ánh mặt trời ban mai, đang nổi lên từ đường chân trời xa xa.
Ánh nắng vàng chiếu trên vùng đất hoang vu, cũng chiếu trên Kim quang phong, rất nhiều Tây Hoang yêu tộc từ các nơi trong Thần quang trấn đổ ra, tụ tập ngay ngắn trên con đường không rộng lắm, hai gối quỳ dưới đất, hay tay rạp trên mặt đất, vô cùng thành kính hướng lên mặt trời cầu nguyện.
Hàng nghìn hàng vạn người tụ tập, hướng về bốn phía vùng đất hoang vu truyền đi tiếng cầu nguyện thì thầm.
Toàn bộ Thần quang trấn ngập chìm trong tiếng cầu nguyện, trang nghiêm mà thần thánh.
Đột nhiên có người hô lớn: “Thánh nữ!”
Nghe thấy âm thanh nà, mọi người đều vui mừng ngẩng đầu, hai bóng người mặt áo trắng, đắm chìm trong ánh mặt trời, chậm rãi từ xa xa đi lại.
“Thánh nữ!”
“Trời, Thánh nữ!”
Từng đợt tiếng kêu ngạc nhiên ở các nơi vang lên, mọi người nguyên bản lẳng lặng nằm úp sấp ở ngã tư đường cầu nguyện bắt đầu trở nên oanh động hẳn lên, mỗi người đều truyền bá đi tin tức Thánh nữ xuất hiện.
Thánh nữ đã thất tung mấy tháng nay, vẫn có lời đồn Thánh nữ lâm trọng bệnh, điều này làm toàn bộ người của Thần quang trấn rất lo lắng.
Thánh nữ những năm gần đây, bi thiên mẫn nhân, không ngừng giúp đỡ bất kỳ người Tây Hoang nào cần giúp đỡ bất kể là kẻ sang hèn hay kẻ ti tiện, cô giống như thiên sứ trên trời, dùng ánh sáng huy hoàng của cô chiếu sáng mỗi người, cũng sưởi ấm những lồng ngực lạnh giá của người Tây Hoang.
Tiêu Hùng nhìn ra xa cảnh tượng trước mắt, trong lòng có chút chấn động, với Tiêu Hùng thấy, Thánh nữ Tây Hoang thần điện hầu như là một loại tinh thần ngưng tụ tín ngưỡng, giống như là một kiểu tín ngường tôn giáo, nhưng nhìn thấy cảnh này, hắn lại nghi ngờ phán đoán của bản thân.
Những người bình thường của Tây Hoang yêu tộc, bọn họ bất kể là nam nữ già trẻ, nhìn Thác Bạt Xảo Vân với ánh mắt tràn đầy sự hân hoan, đó không phải tín ngưỡng mù quáng mà là sự yêu thương phát ra tự đáy lòng.
Ánh mắt Thác Bạt Xảo Vân nhìn về những Tây Hoang yêu tộc bình thường này, ánh mắt này lúc trước Tiêu Hùng chưa từng nhìn thấy, trong ánh mắt ngập tràn sự buồn thương giống như ánh mắt của từ mẫu.
Tiêu Hùng hơi nhíu mày, là mình vẫn chưa thật sự hiểu về Thác Bạt Xảo Vân sao?
Hoặc là mình vẫn chưa thật sự hiểu đặc thù của dân tộc Tây Hoang yêu tộc?
Thác Bạt Xảo Vân vừa đi ra, thinh thoảng dừng lại, nói dăm ba câu với những con người bình thường này, nhưng không dừng lại nhiều, cho dù là như vậy, cô vẫn một đường đi tới, phía sau cô cả nghìn người Tây Hoang yêu tộc bước theo, thậm chí số người không ngừng tăng lên.
Cư dân Thần quang trấn phát ra tiếng hoan hô vang động, người vây quanh Thác Bạt Xảo Vân, nhưng không chật chội mà ngược lại là sự trang trọng khác thường.
Tiêu Hùng chậc lưỡi, quay đầu nhìn Vương Yên Yên: “Ma lực của mẹ cháu quả thật kinh người.”
Tâm tính Vương Yên Yên vẫn là đứa trẻ, dù không biết mẫu thân vì sao bỗng nhiên trở thành một người khác, nhưng nhìn mẫu thân được hoan nghênh như thế, nó vẫn vui mừng ói: “Điều đó là đương nhiên, mẹ cháu vẫn là người đẹp nhất”.
Tiêu Hùng nhất thời không nói được gì, Thác Bạt Xảo Vân quả thực rất đẹp, nhưng có được danh vọng như vậy đâu chỉ đơn giản có sắc đẹp là làm được.
Tại nơi hoang vắng này, ấm áp, thực vật mới là nhu cầu mong mỏi của phần lớn dân chúng.
Cũng chỉ có đáp ứng được mong mỏi của bọn, mới có thể có được sự ủng hộ của bọn họ.
Hàng Long Phục Hổ Hàng Long Phục Hổ - 8nan