Số lần đọc/download: 4513 / 57
Cập nhật: 2014-11-21 10:14:29 +0700
Chương 172: Không Phải Khiêu Chiến Ngươi, Mà Ngươi Nhìn Lên Ta
H
ạ Vũ Trùng đang kiêu căng điên cuồng, thoáng cái sững người. Trong ánh mắt lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung.
Sau một lúc lâu, điểm ngạc nhiên này mới chuyển thành hung lệ sát khí, giống như tử khí từ Địa ngục vậy.
- Nhậm Thương Khung, là nam nhân thì đừng quên lời nói hôm nay. Ta ở tầng thứ tám chờ ngươi!
Hạ Vũ Trùng ngạo nghễ mà đứng, rất có khí thế Bá Vương, quân lâm thiên hạ, giống như tất cả mọi người trước mặt hắn là con sâu cái kiến vậy.
Hạ Vũ Trùng lời này vừa nói ra, đệ tử đến từ bên ngoài một mảnh thổn thức. Hạ Vũ Trùng đã nói như thế, Nhậm Thương Khung không thể xuống đài được nữa rồi.
Nếu từ chối, Hạ Vũ Trùng liền có biện pháp bới móc, có cớ gây phiền toái.
Nhậm Thương Khung quá vọng động rồi. Bình thường là người rất bình thản, như thế nào lúc này, bị Hạ Vũ Trùng khích tướng một chút đã trúng kế?
Nguyên Tông Sư vốn muốn mở miệng giải vây, nhưng lời nói đến nước này, hắn phát hiện, mình có nói cũng chẳng được gì.
Mấu chốt nhất chính là, ở sâu trong nội tâm của hắn, lại muốn Nhậm Thương Khung đi khiêu chiến Hạ Vũ Trùng, để biết thực lực của Hạ Vũ Trùng nông sâu như thế nào!
Khuôn mặt thanh lệ thoát tục của Bắc Cung Dao thì rất ân cần. Nàng cũng biết, sự tình phát triển đến nước này, lùi bước khẳng định là không được.
Ngoại trừ kiên định cùng Nhậm Thương Khung đứng chung một chỗ, còn có thể nói cái gì?
Ở Kim Giao Đảo, kế giết Thiên yêu, lúc đó chẳng phải còn nguy hiểm hơn lúc này sao? Nghĩ đến chuyện cùng Nhậm Thương Khung kề vai chiến đấu, trong lòng Bắc Cung Dao bỗng nhiên thấy rất ấm áp.
Đôi môi không chút tỳ vết xuất hiện một nụ cười thản nhiên. Bỗng nhiên trong lúc đó, nàng phảng phất giống như đốn ngộ được cái gì. Bước chân nhẹ chuyển, đứng ở bên cạnh Nhậm Thương Khung, đầu hơi cuối xuống, không nói tiếng nào.
Chỉ là tư thái này, đã nói cho tất cả mọi người biết, Bắc Cung Dao nàng muốn cùng tiến cùng lùi với Nhậm Thương Khung. Cho dù ngươi là truyền nhân của Âm Dương Đạo, là cự đầu tương lai của Thiên Các!
Thì tính sao?
Trong thế giới Võ đạo, thân thế bối cảnh quả thật có thể ngăn chặn một số người, nhưng áp chế không nổi lòng tự tôn của cường giả thật sự!
Cái kia chính là linh hồn của Võ giả!
Nhậm Thương Khung than nhẹ không nói, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu một tiếng. Tiếng kêu gào kéo dài, bỗng nhiên chuyển thành cười to, cười hỏi trời xanh!
Tiếng cười này tựa như một đầu Thương Long kiêu ngạo rít gào, quân lâm thiên hạ.
Tiếng rít gào vừa ra, sơn hà biến sắc, nhật nguyệt chấn kinh.
Người ở bốn phía, chỉ cảm thấy màng nhĩ đau đớn, tóc gáy toàn thân dựng lên. Phảng phất như sắp có tai nạn khủng khiếp xảy ra, toàn thân khủng hoảng.
Khí thế thật cường đại!
Đáng sợ! Lăng lệ ác liệt! Uy nghiêm như một Phi Long Tại Thiên!
Ngay cả Hạ Vũ Trùng cũng cảm thấy kinh ngạc, khí thế kia quá đáng sợ! Nhậm Thương Khung này, không ngờ lại có khí thế lớn như vậy?
Chẳng lẽ người này che giấu thực lực? Giả heo ăn thịt hổ?
Khuôn mặt tuấn lãng của Nguyên Tông Sư cũng tràn ngập khiếp sợ. Hắn đồng dạng bị khí thế của Nhậm Thương Khung chấn nhiếp. Thật giống như một con thỏ, bị tiếng gầm của chúa sơn lâm mà hoảng sợ.
Nhậm Thương Khung giống như thượng vị giả, tiến lên trước một bước, giống như Thái Sơn dời bước, Giang Hải đảo lưu. Một cổ khí thế trực tiếp bắn tới Hạ Vũ Trùng.
- Hạ Vũ Trùng, ngươi sai rồi.
Nhậm Thương Khung chỉ tay cười nói:
- Nhớ cho kĩ, ta nói cho ngươi một cơ hội, không phải ta đi tầng thứ tám khiêu chiến ngươi! Mà là, ngươi đứng ở tầng thứ tám nhìn lên ta!
- Cái gì?
Hạ Vũ Trùng sắc mặt đại biến.
Trong nháy mắt, hiện trường thoáng cái không một tiếng động.
Đầu óc tất cả mọi người lúc này đều trống rỗng. Bọn hắn không kịp phản ứng, lời này của Nhậm Thương Khung là có ý gì?
Sau khi ngẫn người trong giây lát, mọi người mới từ từ hiểu ra. Đứng ở tầng thứ tám nhìn lên hắn? Đây là ý nói? Nhậm Thương Khung hắn đứng ở tầng chín phúc địa?
Điều này sao có thể?
Tầng thứ chín phúc địa, là nơi dành cho thiên tài thập nhị tinh tiềm lực.
Thiên Các từ trước tới nay, thiên tài thập nhị tinh tiềm lực không vượt qua hai mươi người. Mấy vạn năm truyền thừa, một lần lại một lần, cũng không vượt qua hai mươi người, có thể thấy được thiên tài loại này quý hiếm đến cỡ nào!
Trước mắt, nếu muốn tiến vào tầng thứ chín phúc địa.
Một là thời điểm khảo hạch đầu tiên, thành công trùng kích hai mươi bốn chuyển, mới là thập nhị tinh.
Hai là ở tháng thứ nhất, thành công trùng kích ba mươi chuyển, đồng dạng có tư cách tiến vào chín tầng phúc địa.
Hai loại khả năng này, đều khó có khả năng xuất hiện. Bởi vì tháng thứ nhất sớm đã qua, chưa ai nghe nói Nhậm Thương Khung có thể trùng kích ba mươi chuyển.
Như vậy, hắn dựa vào cái gì mà tự tin như thế?
- Chẳng lẽ nói. . .
Rốt cục có người nhớ tới khả năng thứ ba! Nhưng mà, người nghĩ đến, đều biến sắc. Loại khả năng này, quá rung động.
Tu luyện ở Đại Vương Ốc Sơn, có một quy tắc tiềm ẩn.
Ở trong một năm khảo hạch, bất cứ lúc nào, nếu như có thể vượt qua ba mươi ba chuyển, có cơ hội trùng kích Tam Thập Tam Thiên, vậy vô điều kiện là thập nhị tinh tiềm lực!
Ở Thiên Trạch thế giới, trước Thiên Nhân cảnh, tiểu chu thiên vận hành cực hạn là ba mươi sáu thiên cương số lượng.
Tới ba mươi ba chuyển, liền có tư cách trùng kích ba chuyển cuối cùng, là Thiên Ngoại Thiên!
Ở Thiên Trạch thế giới, tu luyện giới có một nhận thức chung. Từ xưa đến nay, thiên tài có thể đạt tới Thiên Cương số lượng, nếu như không có tai họa bất ngờ, nhất định sẽ đạt tới Đại Đạo cảnh.
Đại Đạo cảnh, đây chính là cảnh giới đỉnh phong của Thiên Trạch thế giới!
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn về phía Nhậm Thương Khung, lập tức trở nên ý vị thâm trường.
Chẳng lẽ nói, Nhậm Thương Khung này, có tư cách trùng kích Thiên Ngoại Thiên? Chẳng lẽ nói, Nhậm Thương Khung có thể luyện đến ba mươi ba chuyển tiểu chu thiên?
Làm sao có thể phát sinh sự tình này?
Phải biết rằng, Hạ Vũ Trùng cùng Nguyên Tông Sư hai người lực lượng ngang nhau, ngươi truy ta đuổi, hôm nay chỉ vừa vặn phá tan hai mươi chín đại quan!
Cách ba mươi ba chuyển tiểu chu thiên, còn có bốn quan khẩu!
- Chê cười, đây tuyệt đối là chê cười. Ta không tin, một đệ tử đến từ bên ngoài, có thể chạm đến Thiên Ngoại Thiên!
Một gã đệ tử dòng chính lắc đầu, nói lên nghi vấn.
- Ta cũng biết, muốn trùng kích Tam Thập Tam Thiên, cũng không phải là dễ dàng như vậy. Nếu như Thiên Các có xác suất thiên tài cao như vậy, Thiên Các chúng ta đã sớm xưng bá Đông Hoàng Châu, quét ngang Thiên Trạch thế giới ha ha ha.
- Đúng vậy. Cho dù có người phá tan Tam Thập Tam Thiên, vậy người đó chính là Hạ Vũ Trùng sư huynh, là truyền nhân đại đạo!
- Một đệ tử từ nông thôn lên đây, có thể thành thập nhị tinh tiềm lực. Nói ra ai mà tin?
- Ha ha, đây chính là khoác lác ah.
Đệ tử dòng chính nhao nhao khinh miệt. Bọn hắn đều nghĩ chuyện này không thể nào xảy ra.
Nhậm Thương Khung căn bản không thèm để ý những lời này, đi tới vị trí của Địa Chu phân đà.
Bắc Cung Dao nhẹ nhàng theo sau, cũng không lên tiếng, chỉ mỉm cười mà thôi.
- Bắc Cung tiểu thư, khiến ngươi chê cười rồi.
Nhậm Thương Khung cười hắc hắc.
Bắc Cung Dao tự nhiên cười nói:
- Ngay từ đầu ta có chút ngoài ý muốn, bất quá bây giờ, ta tin tưởng huynh có thực lực kia.
Nhậm Thương Khung sững sờ:
- Có lòng tin với ta như vậy sao?
Đôi mắt của Bắc Cung Dao giống như sóng xanh lưu chuyển, nhẹ nhàng gật đầu, tựa như Dương Liễu đong đưa dưới gió xuân.
Nàng không trả lời, chỉ nhè nhẹ gật đầu, lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.
Ngay lúc này, Hắc Bạch Tử cùng một nhóm người theo sau từ bên trong Thiên Hồ Đường đi nhanh ra. Xung đột ở bên ngoài vừa rồi, bọn hắn có nghe thấy. Chỉ có điều, Hắc Bạch Tử hôm nay đã có kinh nghiệm. Các ngươi thích náo loạn, vậy thì náo đi, ta cứ làm ngơ như không biết là được.
Chờ các ngươi náo xong, chúng ta mới đi ra. Bọn người phụ trách cũng là kẻ thông minh, biết Hạ Vũ Trùng vô pháp vô thiên, bọn hắn không thể trêu vào.
Mà Nhậm Thương Khung mặc dù không có bối cảnh, nhưng gần đây cũng là nhân vật đứng đầu, từ việc hắn cùng Phương Huy đối kháng không thấy máu có thể thấy được, Nhậm Thương Khung thậm chí so với Hạ Vũ Trùng càng thêm khó chọc.
Hắc Bạch Tử rất thông minh, phảng phất bên ngoài vừa rồi không phát sinh chuyện gì, mở miệng nói:
- Kỳ hạn hai tháng đã đến, từ trên mặt các ngươi, ta thấy như trút được gánh nặng. Xem ra cửa ải này, thành tích của mọi người sẽ không tệ!
Những tân đệ tử dưới đài đều nở nụ cười. Ở Đại Vương Ốc Sơn vùi đầu ba tháng, bọn họ lo lắng cũng đủ rồi, so với lúc đầu, thì ít câu nệ cùng khẩn trương hơn.
- Tốt rồi, không cần nhiều lời. Theo nhưthứ tự, đem Thanh Linh Trúc của các ngươi đưa lên xem xét. Chỉ cần vượt qua kiểm tra, là được trở về động phủ chuẩn bị khâu khảo hạch kế tiếp.
Hắc Bạch Tử không dài dòng, lớn tiếng tuyên bố. Lúc này, Hắc Bạch Tử cũng tới tình trạng kiệt sức. Nhất là sự tình Phương Huy, làm cho hắn ở trước mặt Nguyên Bạch Lộc rất khó ăn nói. Cũng may Nguyên Bạch Lộc không nói gì, chỉ bảo hắn tiếp tục thực hiện chức trách.
Theo như trình tự, vốn là dòng chính đệ tử. Rồi tới Thiên Cương phân đà, cuối cùng mới là Địa Sát phân đà.
Mà đệ tử dòng chính, tự nhiên lấy Hạ Vũ Trùng cầm đầu.
Hạ Vũ Trùng cất bước tiến lên, giống như rồng cuốn hổ chồm, khí thế kinh người, tay bưng lấy một chậu cây, sau đó mở bỏ khăn che, cười nhạt nói:
- Đệ tử Hạ Vũ Trùng, đến đây báo cáo thành tích.
Sau khi cái khăn kia được vạch xuống, sáu đoạn Thanh Linh Trúc linh lực đầy đủ, một mùi thơm ngát phát ra, làm cho người ta cảm giác ngây ngất.
Quả nhiên là sáu đoạn!
Mắt thấy mới là thật, cơ hồ ánh mắt của tất cả mọi người, đều tràn đầy hâm mộ cùng ghen ghét. Sáu đoạn a, này là thiên phú Linh dược cao cở nào! Xuất thân tốt quả nhiên cái gì cũng tốt, ngay cả thiên phú Linh dược cũng biến thái như vậy.
Hắc Bạch Tử vui mừng nhướng mày, lớn tiếng nói:
- Tốt! Quả nhiên là sáu đoạn Thanh Linh Trúc! Lúc trước ta còn cảm thấy không có khả năng xuất hiện, xem ra là ta đánh giá thấp các ngươi.
Hắc Bạch Tử ở phương diện Linh dược có chút say mê, hào hứng rất cao, quay đầu hướng đám đồng liêu nói:
- Chư vị, các ngươi xem sáu đoạn Thanh Linh Trúc này, linh lực dồi dào, sinh cơ dạt dào, theo ta thấy, cửa ải này, Hạ Vũ Trùng nên là người đứng đầu?
Hạ Vũ Trùng dù sao cũng là người của Thiên Kiêu Minh, hung hăng càn quấy thì hung hăng càn quấy, trên danh nghĩa vẫn cùng trận doanh với bọn hắn.
Hắc Bạch Tử vừa nói như vậy, Tô Đồng cũng cười nói:
- Đúng vậy. Chắc hẳn các đệ tử phía dưới, cũng không có ý kiến a? Chư vị, Hạ Vũ Trùng đào tạo ra sáu đoạn Thanh Linh Trúc, là đệ nhất khâu này, có ai dị nghị không?
Dưới đài một mảnh lặng ngắt như tờ.
Hắc Bạch Tử cùng Tô Đồng liếc nhau, đang muốn mở miệng tâng bốc Hạ Vũ Trùng, ngay lúc này…
Dưới đài vang lên một câu cực kỳ không hài hòa:
- Không thể.
Không thể?
Ai có dị nghị?
Tất cả ánh mắt đều hướng người phát ra thanh âm… Nhậm Thương Khung?