Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 172: Anh Em Ta Trợ Giúp Lẫn Nhau
C
ố Hải lần đầu tiên dùng thuốc ngủ, khó tránh không có kinh nghiệm, bởi vì dùng thuốc quá liều, Cố Dương vừa ngủ liền ngủ thẳng đến 10 giờ sáng hôm sau. Cố Hải nói chuyện điện thoại tới hửng đông, mấy ngàn tiền điện thoại Cố Dương vừa nạp ngay lập tức cũng không còn.
Một đêm trò chuyện xem như tạm thời thỏa mãn, Cố Hải tắt điện thoại, không hề cảm thấy buồn ngủ, vào phòng tắm tắm rửa, đi ra càng là có tinh thần. Thay quần áo mới, cạo râu sạch sẽ, cùng với ngày hôm qua như hai con người hoàn toàn khác nhau.
Cố Dương có cảm giác mình đang mơ một giấc mộng rất dài, ở trong mộng vẫn ăn cơm cùng Cố Hải, ăn không ngừng nghỉ, sau khi tỉnh lại trong dạ dày còn thấy trướng, đầu đặc biệt hỗn loạn.
Mở mắt ra, Cố Hải đang nằm trên giường của cậu ta, khuôn mặt anh hùng soái khí đón ánh nắng mặt trời, miệng nở một nụ cười sáng lạn với Cố Dương.
"Anh, chào buổi sáng! Ngủ ngon không?"
Cố Dương xoa nhẹ mi tâm, miễn cưỡng hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"10 giờ hơn."
Cố Dương đầu tiên là giả vờ trấn định gật đầu, sau đó chậm rãi đứng thẳng dậy, đem tay để lên lưng Cố Hải. Nhẹ nhàng mà vỗ một chút, ngay sau đó đâm mạnh về phía cổ Cố Hải, may mà Cố Hải phản ứng mau lẹ, đem cơ bắp trên cổ căng ra, không thì đã lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh.
"Vì sao không gọi anh dậy?" Thanh âm lạnh lẽo pha chút lệ khí.
Cố Hải biểu tình bâng quơ nhẹ nhàng, "Em thấy anh ngủ ngon quá, không nỡ gọi anh dậy."
Cố Dương giống như một cơn lốc, nháy mắt thoát khỏi tầm mắt của Cố Hải, bay vào phòng vệ sinh rầm rầm náo loạn một trận, sau đó lao nhanh ra cửa, đổi giày rồi xách túi đi luôn, ngay cả câu chào hỏi cũng không nói.
Cố Hải chưa từng thấy ông anh họ của mình hấp tấp như vậy, có thể thấy việc này rất quan trọng, chỉ mong là sẽ không chậm trễ.
Cố Dương đi quá nhanh, không kịp giao nhiệm vụ cho Cố Hải, những thứ mà anh ta chưa cho phép lại không thể đụng vào.Cố Hải không có việc để làm, ngủ cũng ngủ không được, vì thế tính đi ra ngoài một chút, nhân tiện đem tiền nạp bổ sung vào di động Cố Dương.
Thời điểm Cố Hải trở về, Cố Dương đã ở trong nhà đợi cậu, ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, khuôn mặt cực kì phức tạp.
"Sớm như vậy đã trở lại?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương gật đầu, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười lạnh.
"Người cũng không gặp được, tất nhiên là phải về sớm."
"Không gặp được?" Trong lòng Cố Hải căng thẳng, "Anh đi gặp ai?"
"Kiệt Tốn tiên sinh."
Cố Dương lúc trước đã từng nói qua người này với Cố Hải, Cố Hải mơ hồ nhớ lại, người này đối với chuyện của Cố Dương có ảnh hưởng rất lớn. Sắc mặt Cố Hải căng thẳng, đi đến trước mặt Cố Dương, hỏi: "Vì sao lại không gặp được?"
"Cậu nói xem là vì cái gì?" Trong mắt Cố Dương lộ ra một tia bất đắc dĩ, "Tôi cùng ông ta hẹn nhau gặp mặt lúc buổi sáng 9 giờ, tự nhiên không có lý do đến muộn hơn 1 giờ. Cậu nên biết, người Mỹ có quan niệm về thời gian rất lớn, đến trễ hơn bọn họ 1 giờ, đối với bọn họ mà nói là hành vi cực kỳ không tôn trọng."
"Giải thích cũng không được sao?" Cố Hải hỏi.
Cố Dương nhún nhún vai, "Có lẽ là được, nhưng sẽ tốn không ít thời gian nữa, cậu có biết vì buổi gặp mặt này mà anh đã phải đợi bao nhiêu ngày không? Anh có thể nói cho cậu, thời gian kéo dài đến bây giờ hoàn toàn là vì ông ta, nếu ông ta gật đầu, chúng ta có thể đi ngay lập tức. Nếu ông ta không gật đầu, chúng ta cho dù sửa lại bao nhiêu tài liệu cũng vẫn vô dụng."
Cố Hải không một chút bận tâm đến tâm trạng của Cố Dương, đổ xuống một câu.
"Vậy anh còn khiến em sửa lại làm gì?"
Cố Dương quả thực bị Cố Hải làm cho tức chết, mình còn gấp đến mức phải giơ chân, Cố Hải còn cố ý nói qua loa. Mình là muốn có một người hỗ trợ giúp mình phân ưu giải nạn, hiểu được chính mình đang nghĩ gì, một trợ thủ đắc lực, kết quả lại mời đến một tên tiểu tử chỉ biết gây thêm phiền toái!
"Bao giờ cậu mới có thể suy nghĩ thấu đáo một chút được đây?"
Cố Dương khó nén nổi lộ ra biểu tình ưu phiền.
Cố Hải thật rõ ràng nói cho Cố Dương, "Nếu em thật sự suy nghĩ thông suốt, bây giờ đã lập tức rời đi, quyết không ở trong này chịu tội với anh."
Nói xong, tự trở về phòng ngủ của mình, mệt mỏi lúc này mới càn quét đến, Cố Hải vừa nằm xuống liền ngủ li bì.
Thời điểm tỉnh lại, bên cạnh gối đầu nhiều thêm một người, Cố Dương không biết từ lúc nào nằm lên, tay chống cằm, vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Hải, đến mức khiến cho tâm lý Cố Hải căng thẳng sợ hãi.
"Anh sao lại nhảy lên giường của em?"
"Ngủ đủ chưa?" Cố Dương hỏi.
Cố Hải xoa xoa hai mắt, ngáp một cái, lười biếng nói: "Nếu như anh không quấy rầy em nữa, em còn có thể ngủ tiếp một lát."
"Tích đủ tinh thần, để buổi tối tiếp tục hành động sao?"
Cố Hải loáng thoáng ngửi được một cỗ không khí đặc thù, đem ánh mắt nhìn lên mặt Cố Dương, nhìn khóe miệng cười mà không cười, ánh mắt ý tứ hàm xúc không rõ ràng của anh ta, trong lòng nhất thời phát lạnh.
"Anh..."
Cố Dương cầm lấy di động, lung lay trước mặt Cố Hải.
"Đừng tưởng rằng cậu xóa bỏ ghi chép cuộc gọi, anh liền không biết cậu gọi điện thoại."
Cố Hải đem đầu trở về, ánh mắt cố chấp nhìn lên trần nhà, giọng điệu vẫn đông cứng như lúc ban đầu.
"Dù sao em cũng chưa cùng với ai tiết lộ tin tức của anh, em chỉ là gọi điện thoại cho một người, hỏi thăm một chút tình trạng của người ấy. Cũng là do anh bất cận nhân tình, em bây giờ coi như là xa xứ, nhớ tới người nhà là điều không thể tránh, cho dù là phạm nhân cũng còn được định kỳ liên lạc với người thân, em ngay cả phạm nhân cũng không bằng."
"Nhớ người nhà?" Cố Dương cười lạnh, "Anh lại muốn xem xem, rốt cuộc là cậu đang nhớ tới người nào?"
Cố Hải lạnh nhạt nói, "Biết rồi còn hỏi."
Cố Dương hưng trí nhìn Cố Hải, u u nói: "Hôm nay tâm trạng của anh rất suy sụp, nhưng nghe được vài tiếng rên rỉ của cậu ta, tự dưng lại thấy thoải mái trong lòng."
Vừa nghe thấy, ánh mắt Cố Hải lập tức sung huyết.
"Anh dám ghi âm chúng tôi nói chuyện?"
Cố Dương xòe tay, "Anh nào có dám ghi âm, là di động tự có chức năng ghi âm, anh không cẩn thận nghe được mà thôi. Không nghĩ tới nha, Cố Hải, cậu lại có sở thích này đâu?"
Cố Hải không nói lời nào, ánh mắt sắc bén từng nhát từng nhát băm nát mặt Cố Dương.
"Cậu nói xem, nếu tôi đem đoạn ghi âm này cho Cố thúc nghe một chút, ông ấy sẽ có phản ứng như thế nào?"
Cố Hải bóp chặt cổ Cố Dương, trong ánh mắt lộ ra tia ngoan lệ.
"Anh dám!"
Cố Dương nắm lấy cổ tay Cố Hải, ánh mắt từ nghiền ngẫm trở nên lạnh lùng sắc bén.
"Nếu muốn bảo toàn bản thân, về sau nên thu liễm một chút, chơi đùa thì có thể, nhưng không được nghiêm túc."
"Chuyện của tôi không cần anh phải quản! Anh trước tiên tự thu thập cục diện rối rắm này đi!!!"
Cố Dương vỗ vỗ bả vai Cố Hải, "Hai anh em chúng ta là trợ giúp lẫn nhau."
...
Sau khi gọi xong cuộc điện thoại kia, Bạch Lạc Nhân lại đợi ba ngày cũng không nhận được tin tức gì từ Cố Hải.
Chớp mắt đã tới thứ 6, bài tập chất thành núi, Bạch Lạc Nhân lần đầu tiên bởi vì có quá nhiều bài tập mà vui mừng, bởi vì vậy mà hai ngày cuối tuần của cậu ta, còn có thể có việc để làm.
Đang thu thập túi sách, Vưu Kỳ quay đầu lại.
"Cuối tuần muốn làm gì không?"
Bạch Lạc Nhân thở dài, "Làm bài tập, không thì muốn làm cái gì?"
"Tới nhà của tôi đi." Vưu Kỳ lại một lần nữa mời Bạch Lạc Nhân tới nhà của mình.
Bạch Lạc Nhân nghĩ nghĩ, đề nghị này cũng không tồi, mình còn chưa đi đến Thiên Tân lần nào, có thể nhân cơ hội này đi qua xem. Huống hồ lúc trước mình đã cự tuyệt Vưu Kỳ rất nhiều, bây giờ cũng xấu hổ cự tuyệt tiếp, có thể thừa dịp Cố Hải không ở đây, đi chơi một phen, vì thế ngay lập tức gật đầu.
Không biết tại sao, một giây khi Bạch Lạc Nhân gật đầu, Vưu Kỳ lại không có cảm giác hưng phấn như lúc trước. Có lẽ là nhìn thấy Cố Hải không ở đây, lại chiếm được sự đồng ý của Bạch Lạc Nhân, tự nhiên sẽ đem việc trước đây Bạch Lạc Nhân cự tuyệt mình đổ lên đầu Cố Hải.
Đi lên xe, Bạch Lạc Nhân nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn phong cảnh đang ngừng lui về phía sau, trong ánh mắt lộ ra vài phần mệt mỏi.
"Đây là lần đầu tiên tôi đi chơi xa nhà."
Vưu Kỳ phốc một tiếng, cười vui vẻ, "Đây mà là đi xa?"
"Đây là tôi đi được xa nhất từ trước tới giờ, không lừa cậu, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa ra khỏi Bắc Kinh."
Bạch Lạc Nhân rút ra một điếu thuốc, vừa châm lửa, phục vụ trên xe lửa liền đi tới.
"Tiên sinh, nơi này không cho phép hút thuốc."
Bạch Lạc Nhân cười cười nói xin lỗi, dụi tắt tàn thuốc.
Vưu Kỳ nhìn Bạch Lạc Nhân hỏi: "Cậu có nơi nào muốn đi không?"
"Có." Bạch Lạc Nhân đem đầu dựa vào ghế ngồi, miễn cưỡng nói: "Tôi thích nơi nào có biển."
"Ha ha... Cậu không phải là đi đâu cũng có biển (Hải) bên cạnh sao?"
Bạch Lạc Nhân khó hiểu giây lát, một lúc sau mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Vưu Kỳ.
Hai người đồng thời trầm mặc, Vưu Kỳ đột nhiên rất muốn hỏi một vấn đề, cậu ta quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân, trong chốc lát làm tư tưởng đấu tranh, rốt cuộc cũng hỏi.
"Bạch Lạc Nhân, tình cảm của cậu đối với Cố Hải là như thế nào?"
Bạch Lạc Nhân không trả lời.
"Tình cảm của Cố Hải đối với cậu thì sao?" Vưu Kỳ hỏi như vậy tương đương nói trắng ra với Bạch Lạc Nhân.
Qua vài giây, một cái đầu bỗng hướng Vưu Kỳ ngã vào, bả vai Vưu Kỳ trầm xuống, trong lòng lại ảm đạm, được rồi, lại ngủ, gia hỏa này ngủ có phải hơi nhiều không!
Nhà Vưu Kỳ ở trong nội thành, xuống xe lửa bắt taxi rất nhanh là đến.
"Mẹ, đây chính là Bạch Lạc Nhân mà con thường xuyên nhắc đến với mẹ."
Vưu mẹ rất nhiệt tình chào đón, "Mau vào đây."
Lần đầu nhìn thấy mẹ Vưu Kỳ, Bạch Lạc Nhân trong lòng cả kinh, trong nháy mắt thấu hiểu cái gen tốt của Vưu Kỳ là do ai ban tặng. Đây cũng quá đẹp đi?! Bạch Lạc Nhân nhịn không được mà nhìn vài lần, cậu ta vốn cho rằng khuôn mặt của Khương Viên là đã rất không phù hợp với số tuổi của bà ta, bây giờ nhìn thấy khuôn mặt của mẹ Vưu Kỳ, mới hiểu được, cái gì chân chính gọi là ''Lão yêu ngàn năm'.