Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: kingbin
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 398 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 172: “Thịt” (2)
ảm nhận thấy phía dưới thung lũng đang nóng như một ngọn núi lửa, khe suối thì đã ẩm ướt mờ hồ một ít nước đang chảy ra. Vương Minh biết Nguyễn Giai Giai động tình rồi nhưng vẫn chưa đủ, hắn tiếp tục dùng tay kích thích hai khu vực mẫn cảm ở bên trên và bên dưới. Khi đã thấy thích hợp, Vương Minh rời môi khỏi môi của Nguyễn Giai Giai, hắn chỉnh tư thế sao cho thằng em nằm đúng vị trí trước khe suối, không nóng vội tiến vào mà lửng lơ đùa giỡ ở bên ngoài. Hắn thủ thí nói
“Anh vào nhé”
“Ưm”
Nguyễn Giai Giai sau một màn trêu đùa và kích tình của Vương Minh thì coi như lửa dục đã lên tận não, lúc này nàng không còn cảm giác sợ hãi nữa, nàng cắn mỗi thẹn thùng nói
“Nhẹ thôi anh nhé”
“Ừm em yên tâm”
Vương Minh hôn trán nàng rồi, bắt đầu chỉ huy thằng em chậm rãi từ từ tiến vào khe suối. Một cảm giác chật chội thít chặt đến khó thở bao quanh tiểu Vương Minh khiến Vương Minh rên lên vui sướng. Tiểu Vương Minh lầm lũi chẫm rãi tiến vào khe sâu đột nhiên bị chặn lại bởi một tầng ngăn cạch. Vương Minh hít một hơi, động eo một cái thật mạnh và kiên quyết
“A…!”
Nguyễn Giai Giai cảm thấy phía dưới cực kì đau đớn, cả cơ thể dừng như bị tách đôi ra. Không kìm được nàng phải chảy nước mắt nhưng đây không phải là những giọt nước mắt đau đớn mà là những giọt nước mắt vui sướng. Cuối cùng nàng đã chính thức trở thành người phụ nữ của Vương Minh rồi.
“Đau lắm không em. Đợi một lát nữa em sẽ hết thôi”
Vương Minh dịu dàng nói. Vương Minh có kinh nghiêm chinh chiến đầy mình, hắn biết lần đầu tiên của phụ nữ sẽ rất đau nên khi vừa phá bỏ tầng ngăn cách xong thì hắn không động nữa, thằng em không một chút di chuyển, đứng im bất động bảo trì trạng thái.
Nguyễn Giai Giai gật đầu, lúc này nàng cảm thấy ở phía dưới cục kì đau rát, cơ thể uể oải không chút sức lực. Một thời gian qua đi, dần dà cơ đau ở hạ thân cũng biết mất dần đi nhưng lúc này Nguyễn Giai Giai lại cảm thấy ngữa ngáy cực kì khó chịu, nàng cắn răng liều mạng thử vận động một chút thì từ hạ thân không có một chút cảm giác đau đớn nào như lúc nãy mà xuất hiện một cảm giác thống khoái, cái cảm giác này như một dòng điện len lỏi qua từng ngóc ngách trong cơ thể nàng sau đó đập vào đại não khiến nàng ý loạn tình mê.
“Ư… ư…”
Vương Minh nghe thấy tiếng rên rỉ mê người của Nguyễn Giai Giai thì biết chắc chắn nàng đã hết đau. Vương Minh trêu đùa hỏi
“Hết đâu rồi phải không em”
“Ưm”
Nguyễn Giai Giai gật đầu nhỏ nhẹ đáp
“Có phải em muốn lắm không? Anh động nhé?”
Vương Minh cười dâm, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mắt của Nguyễn Giai Giai khiến nàng phát ngượng nhưng lúc này cảm giác tiểu Vương Minh ma xát với cô bé khiến nàng cực kì thích thú. Nguyễn Giai Giai không trả lời chỉ gật đầu. Vương Minh cười hả thân hình hắn bắt đầu chuyển động mạnh liệt.
Thế là sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ nhanh chóng bị những âm thanh nguyên thủy nhưng đầy ma lực lấp đầu. Hai thân thể trần truồng quấn chặt vào nhau như hai con sam, điên cuồng hoạt động. Cả căn phòng bao trùm trong một hoạt cảnh cực kì đặc sắc và kích thích.
“A”
Vương Minh và Nguyễn Giai Giai đồng thời hét lên một tiếng, cả hai người đều cảm thấy cơ thể vô lực và cực kì mệt mỏi. Nguyễn Giai Giai không biết mình đã lên thiên đường bao nhiêu lần rồi nhưng nàng chỉ biết chắc chắn là không dưới ba lần, lúc đầu nàng nghe Triệu Vận nói Vương Minh ở phương diện này rất mạnh mẽ nhưng nàng cũng không thể ngờ là hắn lại mạnh mẽ như thế này. Lúc này trong đầu nàng thầm cảm thấy may mắn bởi còn có một người chị em là Triệu Vận nếu không một mình nàng chắc bị hắn làm cho chết đi sống lại mất.
Sức lực cơ thể dường bị hư thoát đi, Nguyễn Giai Giai cuộn tròn người trong lồng ngực của Vương Minh, hai mắt vưa nhắm lại là lập tức chìm vào giấc ngủ. Tuy là ngủ nhưng những dư vị sau khi trải qua cuộc mây mưa vẫn chưa tan hết, da thịt nàng ửng hồng quyến rũ, khóe môi nở nụ cười thỏa mãn khiến lửa dục vừa hạ của Vương Minh lại bắt đầu được nhen nhóm. Nhưng rất nhanh Vương Minh áp chết ngọn lửa dục vừa mới xuất hiện này bởi hắn biết lần đàu tiên của Nguyễn Giai Giai mà hắn lúc nãy vận động quá mức nhiệt tình, chắc ngày mai nàng đừng hòng xuống giường đi lại. Nếu mà lúc nàng hắn lại tiếp tục đồng thì khác nào giết nàng, vì lo nghị đến lúc khỏe của Nguyễn Giai Giai nên Vương Minh cực lực hạ nhiệt xuống, may mắn là lần này thằng em sau khi được ăn no rồi cũng nghe lời không còn có bất kì hành động chống đối nào. Vương Minh thở dài một hơi rồi ôm chặt cơ thể mềm mại mát lạnh của Nguyễn Giai Giai vào trong ngực. Cả hai cũng trần truồng ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
------------------------------o0o----------------------------
Vương Minh thức dậy khỏi giường, hắn nhẹ nhàng vào phòng tắm thay đồi, cố gắng không phát ra tiếng động nào quá lớn khiến Nguyễn Giai Giai thức giấc. Khi xuống nhà hàng được đặt ở gần đại sảnh khách sạn Vương Minh đã thấy hai người Triệu Vận và Lâm Yên Yên đang ngôi ăn sáng.
Triệu Vận nhìn thấy Vương Minh thì có chút hoảng hót bởi vì trong lòng có quỉ nên Triệu Vận không dám đối mặt với hắn. Nàng chỉ liếc nhìn Vương Minh một lát rồi lập tức cúi thấp đầu đến nỗi cảm tưởng như cả khuôn mặt xinh xắn của nàng sắp dính chặt với đĩa thức ăn bên dưới.
“A anh Minh anh dậy rồi à?”
Lâm Yên Yên quay đầu lại thấy Vương Minh thì cười tuoi rồi vẫy tay gọi hắn đến cùng ăn sáng.
Vương Minh cười cười đi đến hắn kéo ghế ngồi xuống ngay sát Triệu Vận, Vương Minh liếc mắt nhìn Triệu Vận rồi nói với giọng rất nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe thấy
“Hôm qua hai em dám lừa anh hả”
“Không? Bọn em không…”
Triệu Vận lắp bắp nói
“Cái gì mà không cơ chị Vận”
Lâm Yên Yên đột nhiên thấy Triệu Vận đang ăn thì lắp bắp nói những lời khó hiểu thì cảm thấy kì lạ, nàng hỏi.
“Không có gì”
Triệu Vận có chút chột dạ nàng vội vàng nói. Đùa sao chuyện giữa ba người Vương Minh, Nguyễn Giai Giai và nàng nào có thể kể cho người ngoài biết được cơ chứ. Vì để che lấp sự xấu hổ của mình, Triệu Vận vội vàng chắm chú ăn nốt bữa sáng đồng thời bày ra một bộ dạng không nghe không nhìn mọi chuyện xung quanh không hề liên quan đến mình.
“Em được lắm, tối nay anh sẽ lấy gia pháp để xét xử hắc… hắc…”
Vương Minh nở nụ cười cực kì mập mờ. Triệu Vận đương nhiên biết gia pháp của Vương Minh là ám chỉ điều gì. Lúc này vì quá mức xấu hổ nên không chỉ cả tai mà ngay cả chiếc cổ dài trắng nón cũng chuyển sang màu hồng phơn phớn dụ người.
Vương Minh biết Triệu Vận là người có da mặt mỏng thấy nàng đã xấu hổ như thé này rồi thì nỗi bực tức vì bị hai bà vợ cho vào tròng cũng có chút hả hê nên không tiếp tục trêu đùa Triệu Vận nữa, hắn quay ra hỏi Lâm Yên Yên
“Này Yên Yên cái tên Phan Hoàng đâu rồi”
“Say rượu vẫn chưa tỉnh”
Thấy Vương Minh nhắc đến Phan Hoàng thì Lâm Yên Yên lại có chút tức giận, đêm qua có lẽ vì muốn thể hiện mà Phan Hoàng đọ tửu lượng với người khác nào ngờ chỉ mới uống có một chút đã say bí tỉ, hại nàng cả đêm qua phải túc trực hầu hạ hắn. Thật là đáng chết.
“Ha ha”
Vương Minh cười lớn, hắn nhìn bộ dạng căm hận của Lâm Yên Yên thì đoán chắc chắn cái tên Phan Hoàng khi thức dậy sẽ không có quả ngọt để ăn rồi. Vương Minh cũng không muốn tiếp tục dề tài về đôi oan gia này nữa, hắn gọi phục vụ đem thức ăn lên. Đêm qua hoạt động mạnh nên bao tử từ lâu đã trống rỗng, nhu cầu cấp thiết hiện giờ của Vương Minh là phải nạp đầy lại năng lượng trước đã, còn mọi thứ khác thì tính sau.
Ba người ăn sáng xong thì đúng lúc Phan Hoàng đến. Quả nhiên đúng như những gì Vương Minh dự đoán, Phan Hoàng vừa đến là lập tức được thưởng thức một “bài ca hi vọng” do Lâm Yên Yên sáng tác. Nhìn bộ dạng uất ức không có nơi phát tiết của Phan Hoàng thì Vương Minh nghĩ chắc tên này lúc nãy đã no vì tức khỏi cần phải ăn sáng nữa rồi.
Vì Nguyễn Giai Giai hiện giờ không tiện đi lại nên Vương Minh giúp nàng lấy một cái cớ sau đó cùng với ba người Lâm Yên Yên, Triệu Vận và Phan Hoàng bắt đầu hành trình đi chơi đã vạch ra trước đó.
Siêu Cấp Ác Ma Siêu Cấp Ác Ma - kingbin