Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 171: Rốt Cuộc Cũng Được Nói Chuyện Điện Thoại
Ở bên ngoài chạy đôn chạy đáo cả ngày, Cố Dương tha thân thể mệt mỏi về đến nhà, đem quần áo vừa dày vừa nặng mắc lên móc treo, kéo cà- vạt, tính toán chuẩn bị đi tắm nước nóng.
Đi qua phòng làm việc, quay vào bên trong liếc một chút, Cố Hải không có ở đây, đi vào nhìn một chút, nhiệm vụ lúc sáng sớm trước khi ra cửa giao cho cậu cơ bản đã hoàn thành, lúc này phỏng chừng quay về phòng ngủ nghỉ ngơi rồi.
Cố Dương đi vào phòng tắm.
Cố Hải từ phòng bếp thò đầu ra bên ngoài nhìn một vòng, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, xem ra phát xít đang tắm. Để an ủi cái người cả ngày chạy đôn chạy đáo bên ngoài cả ngày, người đàn ông cô độc vất vả kia, hôm nay Cố Hải quyết định tự mình xuống bếp làm cho anh ta đồ ăn thật ngon, cũng để cho anh ta lĩnh hội một chút hương vị gia đình ấm áp.
Khi Cố Dương đang tắm đã ngửi thấy mùi cơm thơm phức, đây là mùi vị của mẹ cậu. Ra nước ngoài nhiều năm như vậy, có thể ăn được cơ hội ăn món ăn Trung Quốc chính cống càng lúc càng ít đi, mặc dù có nguyên liệu có thể tự mình làm, nhưng cũng không có mùi vị thuần chất như vậy.
"Hôm nay làm sao thế?" Cố Dương khoác một chiếc áo choàng tắm, dựa ở cửa phòng bếp quan sát Cố Hải, "Đồ ăn Tây khó ăn như đến thế hay sao? Mà cậu lại phải tự tay xuống bếp."
Cố Hải vẫn cứ kiểu việc làm cứ làm mà tiếp tục động tác trong tay, rất bình tĩnh trình bày một sự thật, "Ở nhà tôi đều tự tay xuống bếp nấu cơm."
Về chuyện này, Cố Dương có nghe thấy, thế nhưng vẫn giữ thái độ hoài nghi. Hôm nay đứng ở đây nhìn, bàn tay to của người kia rõ ràng không thích hợp nấu cơm, vậy mà động tác múa dao lại thành thạo như vậy, tiếng dao thớt chạm và nhau cục cục không bao lâu, dưa leo cắt sợi đều đều dài nhỏ được bỏ vào một cái khay ở bên cạnh.
Mặt Cố Dương lộ vẻ kinh ngạc, một năm trước lúc anh ta trở về, Cố Hải vẫn còn vùng và vụng về, là ai có bản lĩnh lớn như vậy trong vòng một năm có thể đem cậu ta một người đàn ông tinh khiết uy mãnh và hung hãn như vậy mà chăm sóc dạy bảo thành một người chồng của gia đình cần cù trung hậu như vậy?
"Anh đi ra trước đi, đỡ bị khói dầu bắn vào." Cố Hải có lòng tốt nhắc hở một câu.
Cố Dương ung dung thản nhiên rời phòng bếp.
Qua hai mươi phút, mấy đĩa đồ ăn bưng lên bàn ăn, còn có một nồi canh gà hầm 2 tiếng đồng hồ, mấy cái bánh nướng nhồi thịt chín vàng ruộm, mỗi bên bày một đôi bát một đôi đũa, bày thật chỉnh tề.
"Ăn đi thôi." Cố Hải mời.
Cố Dương hơi loạng quạng cầm lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt thăn nếm thử, hương vị nước kho đậm đà tan vào miệng, ngậy nhưng không ngấy, nếu như không dùng dầu ô-liu mà dùng mỡ lợn để nấu thì có khi mùi vị còn thuần chất hơn nữa.
"Cũng không tệ lắm." Cố Dương hời hợt khen một câu.
Cố Hải ăn uống rất phóng khoáng, điển hình kiểu đàn ông phương Bắc, miệng nhai thật đầy. Cố Dương thì ngược lại, ăn cái gì cũng chậm rãi thong thả, bao giờ cũng như kiểu không muốn ăn, có thể là do quanh năm ăn đồ ăn Tây đã thành thói quen.
Cố Hải ở bên cạnh nhìn mà thấy vất vả, cậu ta đã sớm ăn xong rồi, bên kia còn chưa có động chạm đôi đũa đó, thế là trực tiếp đem bát của Cố Dương kéo qua bên mình, gắp rất nhiều đồ ăn cho anh ta, lại đem bát đẩy trở lại, ý bảo Cố Dương ăn đi.
Cố Dương thờ ơ liếc mắt nhìn Cố Hải, bắt đầu cảm thấy nghi ngờ dụng ý tỏ ra của cậu, "Hôm nay vì sao có lòng xuống bếp vậy?"
"Không phải là anh nói hay sao? Cuộc sống luôn luôn trôi qua, tôi không thể không thể suốt ngày mấy đồ ngọt ngọt lại ngấy gì đó." Cố Hải rốt cuộc lộ ra vui vẻ sau mấy ngày mệt mỏi, "Hơn nữa, không phải anh còn chưa có nếm qua tay nghề của tôi hay sao? Bữa cơm này là đặc biệt làm cho anh, tôi thấy anh mấy ngày nay cũng đủ mệt rồi, đặc biệt an ủi anh một chút."
Ánh mắt Cố Dương dò xét trên mặt của Cố Hải một trận, sâu kín cười cười, "Hối lộ tôi cũng không được dùng, nhất định sẽ không cho cậu dùng điện thoại."
Đầu tiên Cố Hải sửng sốt, sau đó dửng dưng cười cười. "Anh xem em trai anh là người như thế nào hả? Cả ngày anh đều không ở nhà, tôi thực sự muốn gọi điện thoại, lúc nào chạy ra ngoài mà không gọi được hả? Còn phải dùng cách này để lừa gạt điện thoại của anh hay sao?"
Trong khẩu khí của Cố Dương lộ ra thâm ý cường điệu nhấn mạnh, "Tốt nhất là như vậy."
Cơm nước xong, theo thường lệ hai người đi vào phòng làm việc, cắm đầu vào làm chuyện của mình. Cách mỗi lúc Cố Hải lại quay sang quan sát Cố Dương, lúc này Cố Dương không ngừng xoa xoa huyệt Thái Dương, ngáp, uể oải không thôi.
"Nếu mệt anh cứ ngủ trước đi." Cố Hải gõ mặt bàn bên kia của Cố Dương một cái.
Cố Dương mạnh mẽ chống đỡ mở mắt ra, cầm một tách cà phê uống một ngụm, miễn cưỡng đáp, "Không sao."
Sau nửa giờ, Cố Dương triệt để bất tỉnh nhân sự.
Gian kế của Cố Hải đã thành công, tay vỗ vỗ gò má của Cố Dương, thấy anh ta không hề phản ứng, vui tươi hớn hở mà nói: Có cho mượn hay không, không phải là anh định đoạt vợ nhỏ của tôi chứ.
Cố Hải lẻn vào phòng ngủ của Cố Dương, rất nhanh lục được điện thoại chuyên dụng của anh ta. Kiểm tra lịch sử trò chuyện mấy ngày của anh ta, rốt cuộc phát hiện số của Bạch Lạc Nhân.
Nhân Tử đã điện thoại qua?
Con mẹ nó!!! Tên khốn kiếp này, vậy mà không hề nói cho mình biết!
Cố Hải tức giận đến mắt bốc lên một ngọn lửa, hận không thể thừa dịp trong lúc Cố Dương ngủ mê mệt điên cuồng đánh anh ta một trận. Trong lòng cuồn cuộn tức giận, nhất định Nhân Tử lo lắng cho mình, nhất định cậu ta rất nhớ mình, nhất định cậu ta đang vô cùng khó chịu...
Cố Hải phỏng đoán đủ loại khả năng, trong lòng nhất thời mừng mừng tủi tủi, tay cầm điện thoại di động không tự chủ được mà run rẩy, cậu ta phải ngay lập tức nói chuyện với vợ mong nhớ ngày đêm gần một tuần này mới được...
Giờ này khắc này, Bắc Kinh đang là chín giờ sáng, mặt trời đã mọc trên đỉnh rồi, lại là một ngày nắng tươi đẹp.
Bạch Lạc Nhân vẫn nằm sấp trên bàn học, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm cái đinh nhô lên từ góc bàn.
Điện thoại ở trong cặp sách rung lên.
Bạch Lạc Nhân khẽ móc ra, nhìn một chút số điện thoại gọi đến, phát hiện là Cố Dương, căng thẳng trong lòng, vội vàng nhận điện thoại.
"A lô?" Bạch Lạc Nhân cố gắng hạ thấp giọng.
Nghe được giọng của Bạch Lạc Nhân, trong lòng Cố Hải nổi lên từng đợt chua xót, không dễ dàng mà! Một tuần lễ, cuối cùng để cho tôi ''bắt được'' một ngụm hô hấp của cậu.
Vẫn không nghe được trả lời, Bạch Lạc Nhân đột nhiên ý thức được cái gì đó, giọng nói có chút bất ổn hỏi, "Là... Cố Hải hả?"
Nước mắt Cố Hải suýt chút nữa chảy ra.
Lúc này đang là tiết thảo luận, giáo viên đi ra ngoài, trong lớp rất loạn, vừa vặn tạo cơ hội cho Bạch Lạc Nhân nghe điện thoại.
"Cậu ở bên đó có khỏe không?"
Giọng nói của Cố Hải dần dần khôi phục bình thường, "Cũng được, chỉ là có chút mệt mỏi."
Vừa nghe Cố Hải nói mệt mỏi, trong lòng Bạch Lạc Nhân co rút đau đớn một trận, cậu ta thân thể sắt thép, có giày vò thế nào cũng vẫn khỏe như vâm, nếu như để cho cậu ta kêu mệt mỏi, thì không biết chừng là mệt mỏi đến mức độ nào nữa!
"Anh ta là anh cậu, cậu giúp anh ta là chuyện đương nhiên, mệt mỏi chút cũng cố chịu đựng, qua mấy ngày nữa thì tốt rồi mà."
"Cậu cũng không đau lòng tôi hả?" Bên kia Cố đại thiếu gia ủy khuất.
Hiếm thấy Bạch Lạc Nhân buông lỏng một chút khẩu khí, "Lòng tôi thương cậu cũng không có cách mà, tôi cũng không cách nào qua đó giúp cậu."
"Mệt mỏi chút nhưng thật ra cũng có thể chịu được, chỉ là nhớ cậu không chịu được."
Bạch Lạc Nhân tràn đầy đồng cảm, nhưng nhất định không nói cho Cố đại thiếu gia nghe.
"Chừng nào thì cậu về?"
Bên kia Cố Hải trầm mặc một lát, thản nhiên nói, "Sớm thôi, việc cũng thu xếp sắp xong rồi, hai ngày nữa là có thể gặp lại cậu, là có thể về nhà ôm cậu ngủ."
Bạch Lạc Nhân nâng mí mắt phóng ánh mắt qua cửa nhìn, giáo viên vẫn chưa đi vào.
"Cậu thế nào hả?" Cố Hải lại hỏi.
"Tôi rất tốt." Bạch Lạc Nhân nói.
Đừng qua quít nói với tôi, nói cụ thể một chút, mấy ngày nay ăn ở đâu? Ăn cái gì? Ngủ ở đâu, ngủ cùng ai? Mỗi ngày ngủ mấy tiếng, ngủ có ngon hay không? Có đạp chăn hay không? Có bị nhiễm lạnh, cảm lạnh hay không..."
Bạch Lạc Nhân ngay lập tức nhẹ nhàng ngã vào trên bàn học, "Một lúc cậu hỏi tôi nhiều như vậy, bảo tôi trả lời như thế nào hả?"
Giờ này khắc này Cố Hải nằm ở trên giường, mở điều hòa, lại đang đắp chăn, gọi điện thoại, mắt lộ ra vẻ mãn nguyện. Cuộc sống vắng vẻ như vậy, khó tránh khỏi lòng có chút ngứa ngáy khó nhịn, lúc này lại nằm ở trong chăn, không muốn lén lút làm chút chuyện xấu thì thật có lỗi với bản thân!
"Giờ cậu nói xem mấy ngày nay có làm chuyện đó không? làm mấy lần? Làm vào lúc nào? Làm như thế nào?" Cố Hải bắt đầu xây dựng bầu không khí gian tà.
Bạch Lạc Nhân cứng đờ, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, các bạn học đều ở đây sôi nổi thảo luận đề tài, lúc này trò chuyện cũng không phải lúc mà!!!
"Tại sao không nói?" Cố Hải vẫn cứ hỏi đến cùng, "Chơi không ít lần phải không?"
"Một lần cũng không có." Bạch Lạc Nhân nhỏ giọng đáp lại.
Cố Hải khẽ cười một tiếng, "Bớt điêu, một lần cũng không có? Tôi không tin đâu. Nếu cậu thực sự không làm một lần, thì sao không lớn tiếng mà nói hả? Làm sao lo lắng như vậy hả?"
Bạch Lạc Nhân thật muốn rống to một trận, con mẹ nó tôi đang đi học đó! Chẳng lẽ muốn tôi đứng ở trên bục giảng, hướng về phía toàn bộ bạn học lớn tiếng tuyên thệ: Bạch Lạc Nhân tôi một tuần lễ này tuyệt đối không có vuốt súng hay sao?
Cố Hải mặc kệ việc ấy, vẫn còn ở bên kia tự mình động dục, "Bảo bối, tôi rất nhớ cậu a, Tiểu Hải Tử cũng rất nhớ cậu a, hai ta điện thoại làm tình đi."
Từ trong kẽ răng Bạch Lạc Nhân bài trừ ra mấy chữ, "Ông nội ơi, tôi đang đi học đó."
Tay của Cố Hải cởi quần dừng một chút, bỗng nhiên tỉnh ngộ liền nói, "Tôi quên mất chúng ta đang chênh lệch múi giờ, bên cậu đang là ban ngày phải không?"
"Không thế thì sao?" Bạch Lạc Nhân nhẫn nại nói, "Bây giờ là tiết thứ hai buổi sáng."
Cố Hải không nói lời nào, trầm mặc một lúc lâu, lại mở miệng, "Tôi mặc kệ, tôi thật vất vả mới lừa lấy được điện thoại, lần sau trò chuyện còn không biết là khi nào đó."
"Cậu lừa anh ta kiểu gì?" Bạch Lạc Nhân rất tò mò.
Nói đến việc này, vẻ mặt Cố Hải đắc ý, "Hôm nay tôi làm cho anh ta một bữa cơm, trong cơm có bỏ thuốc, anh ta đang ngủ rất ngon."
"Cậu..."
Bạch Lạc Nhân hết ý kiến, gặp phải thằng em trai như thế quả thật là xui xẻo.
"Nhân Tử, Tiểu Hải Tử nhà ta đã cương rồi, cậu có thể tưởng tượng đến dáng vẻ của nói bây giờ phải không? Đúng, nhất định cậu có thể tưởng tượng ra được, mỗi lần nó đều khiến cho cậu thoải mái như vậy, làm sao cậu có thể quên nó như thế nào chứ..."
Bạch Lạc Nhân suýt nữa hỏng mất, không muốn cúp điện thoại, nhưng nếu như mặc cậu ta nói bậy như thế, thì đến cậu cũng không chịu được nữa, nhưng mà bây giờ đang là giờ học mà!!!
"Cố Hải, cậu hãy nghe tôi nói..."
"Cậu nói đi, nói phía sau của cậu muốn tôi thế nào..." Cố Hải cố ý phát ra tiếng kêu rên phiến tình, "Nào đến đây, để cho tôi liếm liếm Tiểu Nhân Tử, muốn tôi phải không? Hửm?"
Bạch Lạc Nhân, "..."
"Tôi bắt đầu liếm từ phía dưới, mùi vị thật thơm, liếm thẳng đến quy đầu, cậu thật là dâm đãng, nhanh như vậy liền ướt... Tôi lại ngậm toàn bộ, nuốt vào, chậm rãi phun ra, lại nuốt vào... Thoải mái không? Bảo bối, cậu nói cho tôi biết đi, thoải mái không?"
Bạch Lạc Nhân nhắm mắt lại cứng rắn mà chịu đựng, cậu thích nói cái gì thì nói cái đó, tôi coi như không nghe thấy.
"Chờ một lát..." Cố Hải đột nhiên ngừng lại.
Bạch Lạc Nhân tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Một lát sau, người này liền gọi video, quay camera về phía cái vật kia rồi bắt đầu dâm ngữ, "Bảo bối, cậu mau nhìn, thậm chí nó trướng nhanh đến mức không nắm được nữa rồi, cậu để cho tôi cắm vào đi thôi..."
Bạch Lạc Nhân mắt lộ ra vẻ kinh hãi, vừa vặn lúc này Vưu Kỳ xoay đầu lại, "Nhân Tử, xem cho tôi cái đề này với."
Tay Bạch Lạc Nhân run một cái, suýt chút nữa điện thoại rơi xuống bàn học.
"Làm sao vậy?" Vưu Kỳ hỏi, "Sắc mặt cậu có chút không bình thường."
Bạch Lạc Nhân vội vàng đem điện thoại ngậm vào trong miệng, sau đó đem Tiểu Nhân Tử giấu ở dưới áo khoác đồng phục, khuôn mặt đỏ bừng quýnh lên đi ra ngoài.