Số lần đọc/download: 1272 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 03:15:57 +0700
Quyển Ii – Vụ Án 7 – Chương 16
Ngày 20 tháng 8, tám giờ sáng, toàn đội SCI tập hợp trước cục cảnh sát, ngồi xe bus tập thể của cục tới sân bay thành phố S. Ai nấy cầm vé máy bay sáng nay Lư Phương đưa trong tay, là vé hạng nhất đàng hoàng. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn vé máy bay mà le lưỡi, hỏi Lư Phương, “Những mười khoang hạng nhất cơ à, cục trưởng Bao gần đây sao hào phóng dữ vậy?”
Lư Phương nháy mắt với hai người thần thần bí bí nói, “Chuyện này liên quan đến thể diện của cục cảnh sát thành phố S cơ mà.” Dứt lời, cười ha hả rồi đi mất.
Mọi người chạy tới phi trường, thuận lợi vượt qua kiểm tra hải quan, đi đến phòng chờ. Xác nhận lại số hiệu chuyến bay, tất cả thấy thắc mắc, bình thường những người đi khoang hạng nhất đều lên máy bay sau cùng, nói cách khác, lẽ ra phải có rất nhiều người xếp hàng trước mới đúng, thế nhưng tại sao lại không có ai? Chuyến bay lần này là đến Paris – Pháp, lẽ nào lại vắng như vậy? Gần đây không phải du lịch ra nước ngoài rất thịnh hành sao? Hơn nữa lại đang nghỉ hè, làm sao mà vắng tanh thế này? Triệu Hổ sờ sờ cằm, nói cứ như thật, “Xem ra khủng hoảng kinh tế thật sự trầm trọng à.”
Mọi người dở khóc dở cười. Lúc này, một nhân viên xuất hiện, mời tất cả lên máy bay.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn nhau, họ đã từng ngồi máy bay không ít lần, đâu phải chưa từng ra nước ngoài công tác, tại sao lần này lại được đãi ngộ tốt như vậy?
Mọi người vào phi cơ, tới nơi thì liền trợn tròn mắt, đây rõ ràng không phải là Airbus cũng không phải là Boeing gì cả. Bên trong buồng máy, đập vào mắt họ là một cái phòng khách được trang trí rất xa hoa, xung quanh đầy đủ ghế sa lon, bàn trà, TV… Đây căn bản là một chiếc máy bay hạng thương gia của tư nhân mà.
Trên máy bay đã có mấy người ngồi sẵn.
“Ba!” Dương Dương xông tới ôm chầm lấy Lạc Thiên. Trước khi đi, Lạc Thiên đã đưa Lạc Dương gửi ở nhà Triệu Trinh. Dĩ nhiên, như thế thì Lạc Dương mới có thể thuận tiện giúp Bạch Trì trông giữ Triệu Trinh và Lisbon.
Cách đó không xa, trên sofa đối diện với TV,Triệu Trinh đang vắt chéo chân, thong thả uống cà phê, Lisbon nằm cạnh chân anh.
Cặp sinh đôi đang đánh cờ ở hai miếng đệm sa lon cạnh chỗ Triệu Trinh ngồi. Và ở trong cùng, không ai khác ngoài Bạch Cẩm Đường đang tỉnh bơ đọc báo.
“Sao các người lại ở đây?” Bạch Ngọc Đường nhìn mấy người trước mắt, sửng sốt, suy nghĩ một chút, lại hỏi Bạch Cẩm Đường, “Những người khác đâu?”
Bạch Cẩm Đường nhướn mi, “Những người khác nào?”
“Hành khách.” Bạch Ngọc Đường trợn tròn mắt nhìn anh.
Bạch Cẩm Đường thản nhiên nhún vai, “Máy bay này là của anh, hành khách ở đâu ra?”
“A…” Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Anh hai mua chiếc Lineage 1000 này hồi nào vậy? Xem ra dư tiền quá đốt chơi rồi.”
Bạch Ngọc Đường cũng có chút bất đắc dĩ, không biết là cục trưởng Bao và anh hai thông đồng với nhau thế, hay là Bạch Cẩm Đường tự chủ trương, đang phân vân thì đã nghe Bạch Cẩm Đường nói, “Yên tâm đi, anh đã bàn bạc với cục trưởng Bao rồi.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, không hẹn mà cùng tự tìm chỗ ngồi xuống. Chiếc máy bay này so với dạng máy bay thông thường thoải mái hơn rất nhiều, thế này thì đừng nói là ngồi ở đây mười mấy tiếng, dù là ở lỳ cả ngày cũng không thành vấn đề.
“Ngọc Đường.” Bạch Cẩm Đường đột nhiên để tờ báo xuống, “Trong khoang điều khiển ngồi được đấy, nếu như ngứa tay thì cứ đi thương lượng với cơ trưởng một chút đi.”
Bạch Ngọc Đường nghe mà mặt mày hớn hở, quay sang nhìn Triển Chiêu một cái. Triển Chiêu bất đắc dĩ nhún vai, Bạch Ngọc Đường liền ném hành lý qua một bên rồi chạy tới buồng cơ trưởng.
Triển Chiêu mới vừa ngồi xuống, Lisbon liền chạy sang cọ cọ, nằm xuống bên chân Triển Chiêu, lấy cái đầu xù lông dụi dụi vào đầu gối anh. Triển Chiêu ngồi xổm xuống, ôm lấy nó nựng nựng. Lizbon thấy vậy liền nằm ưỡn ra, chổng bốn chân lên trời để Triển Chiêu xoa bụng.
Bạch Trì ngồi xuống cạnh Triệu Trinh, “Sao anh lại đến đây?”
Triệu Trinh cười cười, “Anh rành Châu Âu lắm, đi theo làm hướng dẫn viên du lịch ọi người cũng được mà.”
Bạch Cẩm Đường nhìn Công Tôn đang ngồi xuống bên mình, theo thói quen liền đưa tay ôm qua, gặm một miếng. Tập thể SCI đều quay mặt đi, giả bộ không thấy, chỉ có Dương Dương là vẫn mở to hai mắt tròn xoe tò mò Công Tôn nóng nảy, hung hăng đạp Bạch Cẩm Đường một cước.
Bạch Cẩm Đường cũng không hề giận, chỉ ghé sát lại cười, “Trên này có phòng ngủ, nếu như muốn làm trên máy bay thì cứ nói với anh.”
Công Tôn thật hận mình tại sao lại không đem dao phẫu thuật theo.
Đại Đinh Tiểu Đinh nhìn tới nhìn lui, tính toán xem trong cuộc hành trình dài này thì nên đi quậy ai mới vui đây?
Rất nhanh sau đó, máy bay cất cánh, tất cả mọi người cũng bắt đầu bàn bạc cụ thể công việc trong chuyến đi châu Âu lần này. Bạch Cẩm Đường và Triệu Trinh đã sớm trở thành nhân viên ngoài biên chế của SCI, vì vậy cũng không cần gạt họ ra khỏi vụ án. Đợi đến khi mấy người Bạch Cẩm Đường xem xong video, cặp song sinh trợn tròn mắt nói, “Oa… Cái màn này ở đâu ra vậy? Quá dữ dội, chẳng trách mấy ngày nay Leonard bị phình não, thì ra là có chuyện như vậy ta.”
Triển Chiêu đột nhiên hỏi song sinh: “Đúng rồi, mấy người đã gặp Karula chưa?”
Song sinh chớp mắt mấy cái, đưa mắt nhìn Bạch Cẩm Đường.
Bạch Cẩm Đường gật đầu với họ, song sinh nói, “Gặp thì có gặp, nhưng không tính là quen.”
Triển Chiêu nhìn Tưởng Bình, Tưởng Bình lập tức lấy tấm ảnh hôm trước ra cho song sinh nhìn, “Có phải là hắn không?”
Song sinh xem lướt qua, lập tức bĩu môi lắc đầu, “Tên nào đây, Karula đẹp trai hơn nhiều.”
“Quả nhiên Ben bịa chuyện sao?!” Triệu Hổ mắng, “Tên kia lại dám lừa chúng ta chạy vòng quanh.”
“Ben?” Bạch Cẩm Đường khẽ cau mày, “Ben nào?”
“Benjamin” Triển Chiêu đáp, “Là cảnh sát quốc tế, anh hai biết hắn?”
Tiểu Đinh cười lạnh một tiếng, “Cái tên nói kẻ này là Karula nhất định là có vấn đề.”
“Là sao?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Cái tên nhóc tên Ben kia thực ra đang trong tình trạng rất đáng xấu hổ.” Tiểu Đinh nói, “Kẻ như Karula, cảnh sát quốc tế có truy nã rầm rộ tới đâu cũng chỉ làm bề ngoài vậy thôi, dù sao người ta cũng có thân phận quá lớn, có muốn động vào cũng chẳng dễ dàng gì.. Chịu trách nhiệm chống khủng bố thì thà bắt Bin Laden, ai mà rảnh rỗi can thiệp vào cái loại tổ chức còn không thèm xưng là Mafia ấy chứ.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, gật đầu, vậy là tổ chức TVA giống như một công cụ để duy trì thế cân bằng trong giới mafia, chúng sẽ không làm hại dân chúng vô tội hay nhiễu loạn trị an xã hội, đối với thế giới ngoài ánh sáng, bọn chúng căn bản là không tồn tại.
“Nhưng cái tên Ben kia…” Đại Đinh lắc đầu, “Không biết tại sao, sau khi được điều đi chịu trách nhiệm chống khủng bố châu Âu thì cứ chăm chăm nhắm vào Karula.”
Mọi người nhìn nhau, không khỏi giật mình.
“Tính tình của Karula,” Tiểu Đinh chậc chậc hai tiếng, “Cũng không phải là hiền lành gì cho cam, nói cách khác, nếu nói tính tình đại ca kiên nhẫn được mười phần thì tên Karula kia có năm phần thôi!”
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, nói vậy là tính tình của hắn so với Bạch Cẩm Đường kinh khủng gấp đôi, trăm miệng một lời, “Thật là đáng sợ.”
Bạch Cẩm Đường bất đắc dĩ ngẩng đầu trợn mắt lườm song sinh một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc báo.
“Có mấy lần hành động không liên quan,người của Karula và bên đội chống khủng bố có xung đột.” Tiểu Đinh nói tiếp, “Mấy người Ben mang theo chết không ít, có điều cũng nhờ thế mà Ben gây được sự chú ý nhất định. Chỉ là sau này Karula lại có thỏa thuận điều kiện qua lại với cấp cao của lực lượng chống khủng bố, nên được chiếu cố đặc biệt.”
“À…” Triển Chiêu gật đầu, “Thế thì đúng là ở vị trí của Ben rất khó xử.”
“Đúng vậy.” Tiểu Đinh gật đầu, “Ben bây giờ mặc dù treo cái hư danh nhưng giờ cảnh sát chống khủng bố chẳng muốn đụng tới hắn, người thường thì không xem hắn ra gì, hơn nữa cũng chẳng có gì đảm bảo tính mạng của hắn, nói cách khác, chính là ai cũng không muốn dính dáng đến hắn.”
Đang nói chuyện thì Bạch Ngọc Đường trở lại.
“Đã nghiền nha?” Triển Chiêu cười hì hì hỏi anh.
Bạch Ngọc Đường mặt tươi rói.
“Lần này các cậu cần phải hợp tác cùng cảnh sát quốc tế?” Bạch Cẩm Đường hỏi.
“Vâng, cảnh sát quốc tế hẳn sẽ thúc đẩy chúng ta hợp tác với cảnh sát châu Âu.” Bạch Ngọc Đường nói, “Dù sao cảnh sát quốc tế chỉ phụ trách liên lạc hay phát lệnh truy nã, nhưng nếu Âu Dương chịu trách nhiệm thì chắc sẽ an bài tốt cho chúng ta, đầu tiên tới Pháp trước rồi tính sau.”
“Đến nơi thì đừng ở khách sạn, như vậy rất không an toàn, đến chỗ anh ở đi.” Bạch Cẩm Đường đề nghị.
Tất cả nghiêm mặt gật đầu, bụng nhủ, có một ông anh nhiều tiền thật sướng. Mọi người trải qua chặng bay một cách hết sức hưởng thụ. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phân công sơ nhiệm vụ ọi người, sau đó chỉnh sửa mớ tài liệu mang theo. Triển Chiêu ngồi đọc phần văn kiện Triệu Tước gửi qua bưu điện ình.
Mất khoảng mười một tiếng bay, rốt cuộc cũng đến được Paris. Sau khi hạ cánh, Bạch Cẩm Đường dẫn cả đoàn về chỗ của mình ở Paris để nghỉ ngơi chút đỉnh. Ở đây giờ giấc chênh lệch, lúc mọi người đi ô tô đến nơi thì đã là sáng sớm hôm sau.
Vào bên trong tòa biệt thự của Bạch Cẩm Đường, tất cả đều chặc lưỡi hít hà, tâm nói, buôn nhà đất thật là tốt, khắp thế giới nơi nơi đều có nhà, đi tới đâu ở tới đó.
Ăn xong bữa trưa, Âu Dương Xuân lái xe con tới đón người. Thủ tục để vào trong tổng cục cảnh sát quốc tế khá rườm rà cho nên lần này chỉ có Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và người chịu trách nhiệm tài liệu là Tưởng Bình phải đi. Những người khác tạm thời rảnh rỗi. Bạch Cẩm Đường kéo Công Tôn đi thưởng lãm thế giới lãng mạn của hai người tại Pháp. Triệu Trinh bởi vì lớn lên ở Pháp nên cũng có nhà riêng và rất nhiều bạn bè, liền đưa Tiểu Bạch Trì cùng Lizbon về nhà.
Lạc Thiên dẫn Dương Dương đi Disneyland chơi. Đám còn lại thì mắt to nhìn mắt nhỏ, lẽo đẽo theo cặp sinh đôi du lịch thưởng thức cảnh đẹp phong tình của Pháp.
Tạm thời không nhắc đến những người đi chơi nhàn nhã, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi tới tổng cục cảnh sát quốc tế, theo Âu Dương Xuân tiến vào tòa nhà màu xám bạch, tất cả đều là khóa điện tử khiến cho người ta thấy hơi ngột ngạt.
Ba người đi thăm dò tài liệu và làm thủ tục, lấy vài phần văn kiện cùng một phần tài liệu rồi rời đi với Âu Dương.
“Vậy thôi sao?” Bạch Ngọc Đường tò mò nhìn Âu Dương Xuân.
“Trong tòa nhà này có thể làm gì chứ.” Âu Dương xuân cười, “Ở đây chỉ có nhân viên văn chức, thứ chúng ta cần chỉ là một tờ giấy cho phép của họ.” Nói xong, quơ quơ phần tài liệu trong tay, “Như vậy chúng ta có thể tự do triển khai điều tra, mà các cảnh sát nơi khác cũng phải phối hợp với chúng ta trong công tác phá án và bắt giam.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, theo Âu Dương Xuân đi về phía trước, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên dừng bước.
“Miêu Nhi…” Bạch Ngọc Đường dò theo đường nhìn của Triển Chiêu, thấy ở hoa viên xanh xanh ở phía sau, một người đang ngồi trên băng ghế dài, toàn thân trắng thuần, áo sơmi và quần jean đều là màu trắng, trong tay cầm một quyển sách, nhưng ánh mắt lại nhìn vào bọn họ… Đưa tay nhẹ nhàng vẫy chào họ.
“Ô?” Âu Dương Xuân tựa hồ có chút bất ngờ, “Không phải nói chờ ở Ý sao, thế nào lại đến đây?”
Thấy mấy người Triển Chiêu dừng bước, người nọ đứng lên, không nhanh không chậm tiến về phía họ, động tác ưu nhã như đang tản bộ. Tóc vẫn rất dài, cột nhẹ phía sau, vẫn là dáng người dong dỏng, tuấn mỹ như trước, chỉ khác là không nhìn thấy vẻ trêu chọc thường lệ, thay vào đó là một nụ cười tính toán —— Lâu ngày không gặp, Triệu Tước.