Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 170: Ngũ Công Tử Vấn Đáp Cùng Tôn Nhạc
ông tử trầm mặc không nói.
A Phúc ngẩng đầu nhìn công tử nhà mình, thấy trên khuôn mặt tuấn tú của hắn mang theo giãy dụa, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Ngũ công tử quay đầu nhìn bầu trời, thật lâu cũng không nói chuyện. A Phúc vài lần chuẩn bị há mồm, nhưng lời nói đến bên miệng lại thu trở về.
Tôn Nhạc trở lại trong phủ thì mới biết Nhược Vương ra ngoài từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa trở về.
Đêm lạnh nhân tĩnh, Tôn Nhạc ở dưới ánh trăng lẳng lặng luyện tập Thái Cực quyền. Thái Cực quyền này mặc kệ nàng ở trong tình cảnh nào, chưa từng lơ là luyện tập. Nhiều khi, nàng chính là hưởng thụ sự thanh tĩnh bình thản khi luyện tập.
Thời gian qua nhanh, đảo mắt lại trôi qua hai ngày.
Một ngày này, Tôn Nhạc ngồi trong tiểu hoa viên trong phủ, ôm đầu híp mắt ngắm nhìn núi xanh mây trắng phương xa, một bộ dáng thập phần nhàn nhã.
Cũng không biết qua bao lâu, một trận tiếng bước chân truyền đến, chỉ chốc lát, một thị tỳ đi đến cách nàng mười thước đứng trên con đường rải cát đá, cúi người thi lễ với Tôn Nhạc, nhẹ giọng nói: “Tôn Nhạc cô nương, có người bảo nô tỳ đem tấm thẻ tre này tới cho cô nương.”
Có người đưa tin cho ta?
Tôn Nhạc kinh ngạc quay đầu, thị tỳ kia bước nhẹ đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng khẽ chào, cầm tấm trúc trong tay đưa lên.
Tấm trúc chỉ có hai cây. Mặt trên viết vài chữ ít ỏi.
Tôn Nhạc đưa mắt nhìn, liền kinh ngạc ngồi thẳng người.
Sau khi nhìn kỹ thẻ tre kia hai lần, Tôn Nhạc cất nó vào trong người. Khi nàng ngẩng đầu thì vừa hay nhìn thấy thị tỳ kia lặng lẽ thối lui ra ngoài.
“Chậm đã!”
Tôn Nhạc đột nhiên kêu lên.” Thẻ tre này, là người phương nào đưa đến trong tay ngươi.”
Thị tỳ kinh ngạc nhìn Tôn Nhạc, trả lời: “Là một thanh niên nô tỳ gặp ở cửa lớn. Hắn bảo nô tỳ đem tấm thẻ tre này đưa cho cô nương. Cô nương, có phải thẻ tre này có cái gì không đúng không?”
Tôn Nhạc lẳng lặng đánh giá hai mắt thị tỳ, nói: “Không có gì cả, lui ra đi.”
“Dạ.”
Đưa mắt nhìn thị tỳ kia lui ra, Tôn Nhạc thấp mi cúi mắt, thầm nghĩ: Trĩ đại gia thật là giỏi dùng thủ đoạn a!
Tôn Nhạc là người của Nhược Vương, thẻ tre của Ngũ công tử, theo trình tự bình thường chỉ sợ không đến được trong tay mình. Hiện tại nếu nó đến, vậy thì thị tỳ tiếp nhận tấm trúc này chỉ có thể là người do Trĩ đại gia sắp xếp.
Không biết Trĩ đại gia này lại muốn dùng thủ đoạn gì đây?
Tôn Nhạc nghĩ đến đây, có điểm phiền chán xoa nắn cái trán của mình. Nàng biết, khi mình cự tuyệt Trĩ đại gia lấy lòng, đồng thời hướng Nhược Vương đưa ra yêu cầu kia thì đã trở mặt cùng Trĩ đại gia.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Nhạc lại xoa nắn mi tâm một chút, nói thầm:“Phiền nhất là loại sự tình này.” Hừ, nếu nàng ta quả thật dám làm ra chuyện gì, mình cũng không cần để ý suy nghĩ của Nhược nhi mà ra tay đối phó.
Tôn Nhạc trở lại trong phòng, thay thâm y bằng vải xanh đi ra cửa phủ.
Sau khi dạo quanh trong đường phố Hàm Dương một khắc đồng hồ, trước mắt Tôn Nhạc xuất hiện một tửu lâu không hề bắt mắt. Tòan bộ tửu lâu này làm bằng gỗ, có hai tầng, mỗi tầng chỉ rộng chừng ba trăm thước, ở giữa một đám kiến trúc thô to đồ sộ có vẻ tầm thường, không chút bắt mắt.
Bên trong tửu lâu vắng ngắt, Tôn Nhạc đi vào thì tiểu nhị đang nằm trên bàn ngủ gà ngủ gật, bên miệng còn chảy nước miếng.
Tôn Nhạc lười lay tỉnh hắn, tiếp tục đi lên lầu.
Trên lầu hai, chỉ có một thân ảnh áo trắng như tuyết đang ngồi.
Tôn Nhạc duỗi đầu ra, liền đối diện với thân ảnh tuyết trắng kia.
Cước bộ nàng không tự chủ được khựng lại một chút, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Do dự một hồi, Tôn Nhạc mới cất bước một lần nữa tới gần thân ảnh kia.
Tôn Nhạc đi thẳng đến cái sập đối diện hắn ngồi xuống, cúi đầu trầm tư thì bóng trắng mới giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Bốn mắt khó khăn lắm mới tương đối, hai người đồng thời liền dời đầu đi.
Hoàn toàn yên tĩnh.
Qua một hồi lâu, Ngũ công tử rốt cục lại động đậy, hắn vươn tay nhấc bình rượu, rót đầy chén ình cùng Tôn Nhạc.
Dòng rượu đục vàng ồ ồ chảy vào trong chén, Ngũ công tử cúi thấp mặt, chuyên chú nhìn rượu được rót vào, nhẹ giọng nói: “Ta thật không ngờ, Tôn Nhạc có thể đến chỗ hẹn.”
Lông mi Tôn Nhạc vỗ một chút, đợi cho rượu trong chén đầy, bưng lên nhẹ nhàng uống một hớp, nói: “Công tử là vì chuyện Triệu Yến đánh Tề mà đến?”
Nàng cư nhiên mới mở miệng ra liền hỏi việc này.
Tay Ngũ công tử vì kinh động mà run run. Hắn buông bình rượu, ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc. Hai tròng mắt sáng như nước hồ thu của hắn lấp lánh sóng ảnh dưới ánh mặt trời, “Ta lại không biết, nàng chính là Điền Nhạc!”
Tôn Nhạc chậm rãi ngước mắt, “Hai ngày trước A Phúc còn chưa biết việc này, xem ra, đã có người tiết lộ cho công tử. Là người của Trĩ đại gia sao?”
Ngũ công tử kinh ngạc nhìn về phía Tôn Nhạc, lắc lắc đầu, “A Phúc nói là một nữ tử nói cho hắn, không biết có phải người của Trĩ đại gia không.”
Đương nhiên là nàng ta!
Trên đời này, biết Tôn Nhạc là Điền nhạc, chỉ có mấy người trong Sở quốc. Mà trong những người kia, bây giờ đang ở Hàm Dương, hơn nữa có hiềm khích với nàng, chỉ có một mình Trĩ đại gia.
Trong nháy mắt, Tôn Nhạc rõ ràng rồi, đây cũng là mục đích của Trĩ đại gia! Mục đích của nàng ta thập phần đơn giản, đó là muốn mình làm thuyết khách một lần nữa. Con đường tung hoành này nguy hiểm to lớn như thế, mình rất có thể sẽ không toàn thân trở ra.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tôn Nhạc có điểm mệt mỏi. Nàng vươn tay xoa nắn cái trán.
Ngũ công tử yên lặng nhìn nàng, thấy thế thấp giọng nói: “Nàng, sự tình rất khó khăn sao?”
Không đợi Tôn Nhạc trả lời, hắn đã cười khổ nói: “Tôn Nhạc cũng không phải người trọng danh lợi, đối với những việc này không có hứng thú. Ta do dự hai ngày, ba lần bốn lượt muốn thôi đi. Nhưng tưởng tượng đến tình hình gần đây của Tề quốc, đành muối mặt hẹn nàng đến đây.”
Tôn Nhạc nhẹ nhàng nói: “Thiên hạ anh tài vô số, lần trước tôi ra mặt thuyết phục được Triệu quốc cùng Tần quốc, thực sự là nhờ may mắn. Lại đi một lần nữa, thực sự là nguy hiểm rất lớn.”
Trong lời nàng nói, có một chút buông lỏng.
Ngũ công tử nhìn về phía nàng, thu ba như nước. Hắn cũng biết, chính mình ra mặt mà nói, khả năng Tôn Nhạc cự tuyệt rất nhỏ. Cho tới nay, ngoại trừ một lần chuyện xảy ra quá đột ngột, nàng chưa từng cự tuyệt yêu cầu của mình a.
Tôn Nhạc nói xong câu đó, thấy Ngũ công tử thật lâu không nói, liền ngẩng đầu nhìn hắn. Vừa ngẩng đầu, đã thấy vẻ mặt giãy dụa của Ngũ công tử.
Chuyện này cũng khó trách, không phải hắn suy nghĩ hai ngày vẫn quyết định tìm đến mình đấy sao? Chẳng lẽ hắn còn chưa quyết định? Hắn cũng không muốn để mình đi mạo hiểm chăng?
Trong sự kinh ngạc của Tôn Nhạc, Ngũ công tử mím chặt môi mỏng, hơi nhíu mày, nói: “Tôn Nhạc, nếu nàng không muốn đi, vậy thì đừng đi.” Hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, nghiêm túc nói: “Ta tuy là người Tề quốc, nhưng địa vị thực sự trong lòng thế nhân đã siêu thoát khỏi sự hạn chế của một quốc gia rồi. Nếu mỗi lần Tề quốc gặp nạn, ta đều nhất định phải quan tâm, ta đây cũng không xứng với danh hiệu Thúc tử. Cho nên, Tôn Nhạc, nàng vẫn là làm theo suy nghĩ của mình đi.”
Tôn Nhạc hiểu được ý tứ của Ngũ công tử. Hắn là người có thể nhìn đến thiên mệnh, người như vậy, vốn không nên phụ thuộc vào một quốc gia nào. Thiên hạ này, chỉ có thiên hạ cộng chủ mang Chân Long khí mới có thể khiến hắn quy phục. Đây cũng là sứ mệnh của hắn.
Tôn Nhạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ngũ công tử nói năng rất chân thành, ngữ khí cũng rất tiêu sái. Nghe nghe, nàng lại cười khổ: mi tâm của hắn nhíu chặt như thế, nỗi sầu lo của hắn cũng chưa hề tan đi, dù hắn có nói như vậy thì sao? Tề quốc dù sao cũng là quốc gia của hắn, hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ a.
Chậm rãi, Tôn Nhạc cúi đầu, ngầm hạ quyết tâm.
Ngũ công tử nói xong mấy lời này, nhẹ nhàng cười, “Tề đất rộng của nhiều, anh tài xuất hiện lớp lớp, há lại không nhận nhiệm vụ lúc đất nước lâm nguy? Cẩn thận mà nghĩ kĩ thì Tề sứ nói muốn tìm nàng ra mặt bất quá chỉ là thuận miệng thôi.”
Hắn nói xong một hồi lâu, Tôn Nhạc vẫn cúi đầu, vẻ mặt trầm tư. Ngũ công tử không khỏi tò mò kêu lên: “Tôn Nhạc, tại sao nàng không nói?”
Tôn Nhạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Ngũ công tử, nàng lẳng lặng đánh giá gương mặt tuấn mỹ không tì vết của hắn.
Nàng nhìn thật chăm chú, thật thản nhiên, Tôn Nhạc như vậy, Ngũ công tử vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Hắn không khỏi có điểm buồn cười mà hỏi thăm: “Nàng nhìn ta làm gì?”
Khóe miệng Tôn Nhạc cong cong, một niềm vui nhàn nhạt lưu chuyển trên mặt nàng, “Ngũ công tử, chuyện đêm hôm đó công tử hỏi Tôn Nhạc, Tôn Nhạc vẫn chưa trả lời.”
Chuyện tối hôm đó hỏi Tôn Nhạc? Chính là câu yêu cầu nàng gả ình, đừng rời mình mà đi sao? Tới bây giờ, câu nói kia có trả lời hay không còn có cái ý nghĩa gì?
Trong lúc Ngũ công tử còn kinh ngạc, Tôn Nhạc lại ngước mắt, nghiêm túc nói: “Khi đó bị Sở Vương cắt ngang, Tôn Nhạc không kịp trả lời công tử. Bây giờ, Tôn Nhạc muốn nói cho công tử, Tôn Nhạc không muốn!”
“Tôn Nhạc không muốn!”
“Tôn Nhạc không muốn!”
Đây là câu trả lời Ngũ công tử vạn lần không ngờ, hắn mở to mắt, không dám tin trừng mắt nhìn Tôn Nhạc. Tuy rằng chính bản thân hắn còn do dự, hắn cũng còn đang suy nghĩ có nên tránh đi Tôn Nhạc, nữ tử mang đến cho hắn phiền não cùng thống khổ này không. Nhưng mà, giờ khắc này nghe Tôn Nhạc nói như thế, giống như sấm sát giữa trời quang, một cỗ thống khổ ùn ùn kéo tới đánh úp lại.
Tôn Nhạc nhìn sắc mặt Ngũ công tử nháy mắt trắng bệch, trong ánh mắt cực kỳ nhanh hiện lên một chút thống khổ, đảo mắt, nỗi thống khổ kia liền bị nàng che dấu.
Nàng rũ mắt xuống, bình thản nói: “Tối hôm đó, Tôn Nhạc hỏi Ngũ công tử có nguyện ý chỉ lấy một mình Tôn Nhạc là muốn công tử cự tuyệt. Tôn Nhạc vốn nghĩ, chỉ cần công tử cự tuyệt, Tôn Nhạc liền thuận theo đó mà rời đi công tử.”
Nàng nói tới đây đột nhiên ngưng bặt. Loại ngưng bặt này, tựa hồ là đầu óc quá mức đờ đẫn, suy nghĩ bị đứt đoạn.
Tôn Nhạc lắc đầu, rốt cụôc còn nói thêm: “Công tử là rồng trong loài nguời, Tôn Nhạc không tài không nhan sắc, từ đầu đã không xứng với công tử. Có thể được công tử coi trọng, là niềm vinh hạnh của Tôn Nhạc.”
Nàng nói tới đây, thật sự là nói không được nữa. Liền đứng lên, hướng về phía Ngũ công tử đang ngây ra như phỗng nhẹ nhàng thi lễ, cúi đầu nói: “Tôn Nhạc là người vô phúc, công tử bảo trọng. Chuyến hành trình này, công tử cứ giao phó cho A Phúc, gặp tôi ở Hỉ Thực lâu là được.”
Dứt lời, nàng xoay người liền vội vàng phóng đi xuống dưới lầu, cước bộ của nàng vừa loạn vừa nhanh, chỉ chốc lát thân ảnh liền biến mất trước mặt Ngũ công tử.
Thẳng đến thật lâu sau khi nàng đi, Trần Lập mới từ chỗ tối đi ra. Hắn trừng mắt líu lưỡi nhìn Tôn Nhạc biến mất ở đầu đường, thầm nghĩ: xem ra Tôn Nhạc đã chuẩn bị thay Tề quốc đi sứ Yến Triệu rồi. Cũng không biết nàng nghĩ tới điều gì, đột nhiên lại nói ra những lời cổ quái như vậy với Ngũ công tử? Chẳng lẽ, nha đầu kia chuẩn bị làm xong chuyện liền bứt ra rời đi, một mình hành tẩu chân trời góc bể sao?
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp