Số lần đọc/download: 1083 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 02:03:54 +0700
Chương 167: Sự Quan Tâm Của Thúy Nhi..
- T
iếc là ta không có quần áo mà ngươi có thể mặc được, nếu không, tặng ngươi mấy bộ cũng không sao,bây giờ đã đến mùa thu, đêm xuống sẽ rất lạnh đấy, ngươi mặc ít như thế, coi chừng bị cảm lạnh.
Thúy Nhi nhìn Dương Khai với ánh mắt đồng cảm, nàng nhìn thấy Dương Khai chỉ mặc một chiếc áo phong phanh, hơn nữa còn rách rưới nữa, thân thể lại gầy đét, phảng phất thấy rõ xương sườn giữa ngực và bụng.
Mặt mũi hắn bẩn thỉu, nhưng khuôn mặt thì thanh tú, ánh mắt có thần, rõ ràng là tuổi không lớn lắm.
Nhỏ như vậy mà đã ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thật đáng thương. Thúy Nhi nghĩ thầm.
Nghe nàng nói như vậy, Dương Khai không khỏi trong lòng có chút ấm áp, cười nhạt nói:
- Không sao đâu.
- Ừ, ngươi cứ ăn, nếu không đủ, tự qua bên kia xới, không ai dám nói ngươi đâu.
Thúy Nhi vỗ tay đứng lên, lại đi hầu hạ phu nhân và tiểu thư.
Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ hai đoàn xe lại lên đường
Trong hai ngày liền, Dương Khai đều ở trong xe, ban ngày ngồi cạnh Ngô Lão đó, xem lão vung roi thúc ngựa, lúc nghỉ ngơi a hoàn Thúy Nhi thi thoảng lại qua nói với hắn vài câu.
Thời gian hai ngày, cùng nói chuyện với Thúy Nhi, Dương Khai cũng biết được hướng đi của bọn họ.
Cách nơi đây ước chừng ba ngày đường, có một thàng trì tên là Hải Thành, mục đích của bọn họ chính là nơi đó. Đám người kia đến từ Thông Châu, là một thế lực nhỏ ở vùng đó.
Gần nửa năm trước, lão gia nhà đó chết, phu nhân liền dẫn tiểu thư đi Hải Thành, tìm đến nương tựa một bằng hữu chí giao của lão gia.
Về việc này. Thúy Nhi nói không rõ, rõ ràng là nàng ta không dám nói quá nhiều, nhưng Dương Khai cũng từ đó đoán được một vài điều.
Không ai mong muốn chuyển nhà xa xứ, nhất là cô nhi quả mẫu, đoạn đường ngàn dặm xa xôi này, nhiều lần trải qua mạo hiểm và lo lắng, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ, họ nào có lựa chọn như vậy?
Dương Khai đoán lão gia nhà này khi còn sống nhất định là ở bên Thông Châu kia đắc tội với không ít người, người vừa chết, phu nhân và tiểu thư mất chỗ dựa, đành phải tha hương cầu thực.
Hơn nữa không ít số võ giả đồng hành cùng đoàn xe này, cũng chứng thực suy đoán của Dương Khai. Theo như lời Thúy Nhi, những người luyện võ này, một nửa là lão gia nhà nàng lúc còn sống bồi dưỡng nên, sau khi lão gia chết, cũng vẫn mong muốn tận sức, hộ tống phu nhân và tiểu thư lên đường bình an, sau khi đến nơi lại trở về Thông Châu, còn số còn lại là dùnh tiền thuê về.
Dọc đường lại gặp phải không ít thổ phỉ, nhưng đều gặp dữ hóa lành, may mà vẫn chưa tổn thất gì cả.
Dương Khai cũng từ chỗ Thúy Nhi sơ sơ biết được một chút tình hình Hải Thành, nhưng Thúy Nhi cũng chưa từng đi qua, nên đương nhiên không thể biết rõ. Chỉ nghe phu nhân nói qua, đây là một tòa thành trì bên vùng duyên hải, phong cảnh không giống với nội địa.
Thành trì venbiển! Dương Khai cũng nổi lên chút tò mò. Nếu không phải do cảm ngộ bộ pháp lần này, Dương Khai nghĩ rằngmình cũng không thể nào đi xa như vậy, hắn biết cương vực vương triều Đại Hán, cuối phía nam, chính làvùng biển vô tận.
Nếu theo lời Thúy Nhi nói, Hải Thành kia, chính là thành trì sát phía nam nhất của Đại Hán.
Trong lòng có chút kỳ vọng, Dương Khai tiếp tục cùng đoàn xe đồng hành.
Mặc dù bộ dạng rất lôi thôi. Dương Khai cũng không đi sửa sang, đám người kia tự nhận mình là chủ, cho mình là ăn mày, nếu sửa sang lại, đột nhiên trở nên, phong độ. Chỉ làm cho người ta ngờ vực thôi.
Hai ngày này, Dương Khai chủ yếu là quan sát động tác Ngô Lão lúc đánh xe. Hắn phát hiện già này khi thúc ngựa, vung vẩy roi ngựa có ý vị không nói ra thành lời được.
Cây roi không vang, biên độ vừa phải, nhưng lại có thể làm cho con ngựa vung móng chạy nhanh.
Công lực của lão mới chỉ ở Chân Nguyên cảnh, cũng không phải là cao, mà dù sao ở tuổi này, vẫn có được những am hiểu và đúc kết về võ đạo, mà những thứ đó, đều ẩn khuất trên động tác quăng roi của lão.
Dương Khai nhìn như mê như say, kết hợp với những cảm ngộ bộ pháp mấy ngày trước mình có được, hắn lại mơ hồ cảm thấy có chỗ tương tự.
Ngô Lão cũng không quản hắn, chỉ mải vung roi, thỉnh thoảng uống một hớp rượu mạnh, một già một trẻ ngồi ở trên xe, cả ngày cũng không nói một câu.
Lúc gần tối, đoàn xe lại ngừng lại.
Dương Khai xuống xe, rời xa đoàn người, theo lệ tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, từ trên đất nhổ lên một cây cỏ dại, tùy ý vung vẩy trên mặt đất.
Những võ giả trên đoàn xe đều không thích hắn cho lắm. Không ai thích một tên ăn mày cả, nếu không có ý tốt của tiểu thư nhà này, bọn họ đời nào lại đem Dương Khai theo?
Một lát sau, phía sau lưng vang lên tiếng bước chân, không cần quay đầu lại, Dương Khai cũng biết là ai.
- Hey, anh ăn mày.
Tiếng nha hoàn Thúy Nhi truyền tới.
Dương Khai gượng cười, xoa xoa trán nói:
- Ta đã nói cho côi biết tên của ta rồi, côkhông thể sửa cách xưng hô sao?
Ba chữ anh ăn mày này, thật sự là không thể nào lọt tai được.
-Tiểu tử thối!
Thúy Nhi liếc hắn một cái, ngửa bàn tay, lấy ra hai hạt dẻ, đưa cho Dương Khai một hạt, còn mình cầm lấy một hạt kia rồibóc vỏ.
Trong lúc nghỉ ngơi nha đầu này thường lấy chút đồ ăn vặt ra chia cho Dương Khai, Dương Khai vốn có chút không rõ tại sao nàng ta lại không ghét bộ dạng ăn mày kiết xác này của mình.
Sau hỏi ra mới biết được, Thúy Nhi vốn có một đệ đệ, nhưng sau đó đã bị chết đói, hai tỷ đệ cũng từng phải ăn mày, về sau mới được phu nhân và tiểu thưthu nhận cưu mang.
Tuổi Dương Khai ngang chừng với đệ đệ đã chết của nàng, nên đương nhiên nàng không thấy ghét.
- Ngươi lại ăn trộm đồ ăn từ chỗ tiểu thư nhà ngươi đúng không?
Dương Khai đảo cặp mắt trắng dã.
Thúy Nhi trừng mắt:
- Đâu phải là trộm? Cái này là tiểu thư cho ta, tiểu thư đối với ta khá tốt. Có cái gì ăn đều chia cho ta.
- Vậy sao ngươi không ở lại hầu hạ nàng ta?
Dương Khai cầm hạt dẻ bỏ vỏ, đút vào trong miệng.
- Tiểu thư và phu nhân đi đường mệt mỏi i,nói phải nghỉ ngơi, ta cũng không cần hầu hạ nữa.
Thúy Nhi đáp, nói xong ánh mắt đung đưa, nhìn Dương Khai một cái nói:
- Anh ăn mày, chờ đến Hải Thành ngươi muốn làm gì?
- Không biết, đi một vòng xung quanh vậy. Dương Khai lắc lắc đầu.
Thúy Nhi bĩu môi:
Nói nghe hay vậy, chẳng phải là cầm bát đi khắp nơi ăn xin sao? Tỷ tỷ năm đó cũng không phải không làm như vậy.
Dương Khai cười, không giải thích.
- Vậy đi, ngươi theo bọn ta là được rồi, dù sao khi đến Hải Thành, bọn ta cũng cần tìm mấy đầy tớ. Ta thấy ngươi cũng thông minh lanh lợi. Làm nam người hầu chắc chắn sẽ không quá tồi đâu, sao hả? Có ta đảm bảo, phía phu nhân và tiểu thư chắc chắn không thành vấn đề, chờ ngươi tích được nhiều tiền tài, nói không chừng có thể lấy một bà vợ tốt đấy!
Thúy Nhi mê hoặc nói.
Thân hình nàng có chút quyến rũ, tư sắc cũng không kém, khi nói nét mặt vô cùng ấm áp, càng thêmmê hoặc lòng người
Dương Khai miệng đầy lồm nhồm đáp lại:
- Được, nếu có thể lấy được một người vợ giống như ngươi thì tốt rồi.
Thúy Nhi che miệng cười khẽ:
- Cái tên ăn mày nhà ngươi, đúng là xấu lắm.Đáng đời ngươi cả đời phải đi ăn xin. Ta phải suy nghĩ cho thật kỹ xemcó nên hay không dẫn sói vào nhà.
- Đúng là ngươi phải suy nghĩ thật kỹ đấy.
Dương Khai vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn cũng chỉ là tùy miệng nói ra, mình lần này đi là để rèn luyện, nên không thể chạy tới nhà người ta làm thằng sai vặt. Nhưng nếu giờ mà từ chối, còn phải phí một vài lời để giải thích.
- Được rồi. Không nói bừa với ngươi nữa, chưa thấy tên ăn mày nào cái miệng hoa hoa như ngươi.
Thúy Nhi liếc Dương Khai, gượng người đứng lên nói:
- Qua một ngày nữa chúng ta có thể đến Hải thành, tối nay ngươi chịu khó nghỉ ngơi đi, ta cũng mệt rồi, lát nữa sẽ không tới giúp ngươi đơm cơm đâu.
- Ừ.
Dương Khai gật đầu, mấy ngày nay mỗi lúc ăn cơm, đều là Thúy Nhi đến giúp hắn đơmcơm, chính là vì sợ hắn bị đám võ giả kia ăn hiếp.
Đưa mắt nhìn theo Thúy nhi vào cỗ xe ngựa thứ ba, Dương Khai tiếp tục vung vẩy đám cỏ khô trên tay. Hắn muốn nhờ đótìm kiếm cái cảm giácđó của Ngô Lão.
Không bao lâu, thức ăn đã làm xong, theo sau tiếng thét to truyền đến, đám võ giả lườm lượp kéo đến.
Dương Khai cũng đứng lên, đi đến hướng bên đó, nhưng còn chưa đi hơn mấy bước, một người đã xê bước chân ra, chắn trước mặt Dương Khai.
Giương mắt nhìn, Dương Khai nhìn thấy người trung niên hôm đó, sắc mặt u ám lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm.
- Sao vậy?
Dương Khai nhíu mày.
- Cút ngay.Tối nay không có cơm của ngươi!
Người trung niên khinh miệt nhìn Dương Khai, giọng gã trầm xuống, đôi mắt đầy ý uy hiếp.
Dương Khai cười nhạt, lẳng lặng nhìn gã.
- Ánh mắt không tồi.
Người trung niên khẽ gật đầu, lại một lần nữa uy hiếp nói:
- Nhưng nếu như ngươi muốn chết. Ta cũng có thể giúp ngươi toại nguyện.
Dương Khai không lên tiếng, xoay người ngồi xuống.
Hắn không muốn gây xung đột với những người này. Dù thế nào, mình cũng là được thu nhận và cưu mang, hơn nữa Thúy Nhi đối với mình cũng không tệ. Không cần phải vì bữa cơm mà gây gổ.
Nhịn một bữa cũng không chết đói.
- Coi như ngươi thức thời!
Người trung niên hừ lạnh một tiếng.
Cũng không biết có phải ảo giác hay không, trong khoảnh khắc Dương khai xoay người, dường như thấy được thần sắc của gã có chút thả lỏng.
Sự thay đổi vẻ mặt của gã, khiến Dương Khai ngỡ ngàng, mơ hồ có chút cảm giác không tốt xảy ra, kêugọi Địa Ma, bảo lão cảnh giác, còn mình thì lại quan sát động tĩnh xung quanh.
Nhìn rồi, càng làm cho Dương Khai hồ nghi sợ hãi.
Chỗ này cũng là nơi hoang vu hẻo lánh như mọi khi hắn tới nghỉ ngơi, nhưng có vẻ hoang vắng hơn. Ở những chỗ khác ít nhiều cũng có người qua lại,, nhưng nơi quỷ quái này không một bóng người lui tới.
Nói khó nghe một chút, đây là nơi thích hợp nhất để giết người vứt xác.
Không đến mức đấy chứ? Dương Khai có chút đa nghi.
Ngẩng đầu nhìn lên trời, một mảnh đen kịt, tiếng gió thổi rít, đúng là thích hợp làm chuyện xấu, ngày giết người phóng hỏa.
Bên kia, nhiềuvõ giả đan tranh giànhthức ăn, thản nhiên cười nuốt thức ăn xuống bụng, Ngô Lão tuy là người phu xe, nhưng thân phận chắc chắn không thấp, bởi vì giờ phút này đang có người đơm đồ ăn đưa cho lão, lão vẫn ngồi ở bên càng xe, uống rượu nhìn trời, tuổi già sức yếu, bóng dáng tiêu điều.
Không bao lâu, mọi người đã cơm nước no nê, việc mà Dương Khai lo lắng vẫn không hề xảy ra, không khỏi tự cười giễu một tiếng mình đã quá nhạy cảm.
Đámngười ăn xong, tán gẫu một hồi, gã trung niên kia quát mắng, mấy người liền ở lại trực đêm, còn phần đông thì ngồi bên đống lửa, ôm áo mà ngủ.
Dương Khai dần dần cũng yên tâm trở lại, nằm ở phía xa nhắm mắt nghỉ ngơi.
Một canh giờ sau, tiếng Địa Ma đột nhiên vang lên:
- Thiếu chủ, sự việc có chút khôngbình thường!
Dương Khai bỗng mở mắt, không cần Địa Ma nhắc nhở, hắn cũng nhận ra có gì đó không bình thường.
Đám võ giả đang ngủ xung quanh đống lửa đó, hơi thở lúc này đã rất sâu rồi.
Bình thường, những võ giả khi đi lại nơi hoang dã, ngay cả khi đi theo nhóm, cũng phải thường xuyên giữ vững lòng cảnh giác, đêm đến cũng không thể ngủ quá sâu giấc, cơ bản chỉ cần chợp mắt, lấy lại thể lực và tinh thần là được.
Mấy đêm nay, bọn họ cũng đều như vậy.
Nhưng lúc này, những người này lại đều ngủ như chết cả Dương Khai xem chừng muốn đánh thức bọn họ, thế nào cũng phải gây ra tiếng động lớn mới được.