Số lần đọc/download: 344 / 5
Cập nhật: 2020-09-16 21:05:28 +0700
Chương 169: Người Ở Phía Sau
L
ãnh Phong đứng lại, khẽ gật đầu:
- Nhất Giai, có chuyện à?
Kim Nhất Giai nhìn một cái góc không xa, ra hiệu nói:
- Có thể nói chuyện một lát không?
Lãnh Phong cũng không nói nhiều, đi tới phía trước, Kim Nhất Giai theo sát sau, đi đến bên trong đình đá ít người đến của tòa nhà Thành ủy, đình đá vẫn còn tuyết đọng chưa tan, cũng không có cách nào ngồi, hai người đành đứng nói chuyện.
- Bước tiếp theo của huyện Khổng, sẽ là cục diện gì?
Kim Nhất Giai không dứt khoát nói ra suy nghĩ trong lòng mà là do thám trước, ném ra một câu hỏi khó.
Lãnh Phong ít nhiều đoán ra chủ ý Kim Nhất Giai nói chuyện với anh ta, nói:
- Thành ủy còn đang họp nghiên cứu, kết quả phải ngày mai mới có thể có. Tình hình hiện tại rất phức tạp, một lời khó nói hết.
Kim Nhất Giai gật gật đầu, do dự một lát, nhớ đến thần thái cấp bách của Hạ Đức Trường, cô hít sâu một hơi:
- Chủ tịch huyện Lãnh, tôi mới gặp Hạ Đức Trường.
- Ồ…
Lãnh Phong cũng không hỏi nhiều, chỉ yên lặng đợi câu tiếp theo của Kim Nhất Giai.
- Hạ Đức Trường hỏi tôi, làm sao mới có thể khiến anh thỏa hiệp?
Kim Nhất Giai nhẫn tâm nói ra tình hình thực tế.
- Bộ trưởng Hạ vừa mới tìm tôi rồi, nói chuyện cùng tôi nửa tiếng, vẫn như lần gặp mặt trước ở tỉnh thành, không đạt được nhận thức chung.
Lãnh Phong hơi gật đầu.
- Cảm ơn lời nhắc nhở của cô, Nhất Giai, tôi và bộ trưởng Hạ cách nhìn nhận trong nhiều vấn đề không giống nhau, cái ông ấy muốn không phải tôi thỏa hiệp mà là khiến tôi bỏ đi nguyên tắc, mà nguyên tắc của tôi là, vấn đề nguyên tắc không thể nhượng bộ.
- Tôi hy vọng Chủ tịch huyện Lãnh có thể vẫn lưu lại tại huyện Khổng, nếu như cần tôi, tôi sẽ không chối từ.
Kim Nhất Giai trong sự lựa chọn tình thân và sự nghiệp, nghiêng về sự nghiệp vài phần. Chủ yếu cũng là Hạ Đức Trường đối với Quan Doãn không thuận mắt thì cũng thôi, đối với Hạ Lai cũng là thái độ chẳng quan tâm, khiến cho cô không có cách nào tha thứ nữa.
- Cảm ơn cô, Nhất Giai.
Lãnh Phong gật gật đầu, đứng dậy bước đi.
- Thay tôi chuyển lời đến Quan Doãn, để cậu ta an tâm tĩnh dưỡng. Huyện Khổng… Không thay đổi gì đâu.
Lời của Lãnh Phong, vang lên có lực, để lộ ra khí thế không chút thỏa hiệp và tất thắng.
Nhìn theo bóng lưng dày rộng của Lãnh Phong, Kim Nhất Giai bỗng nhiên cả kinh, mới phát hiện, lưng của Lãnh Phong so với chính diện của anh ta càng có khí phách hơn.
Lúc đi ra cửa Thành ủy, Kim Nhất Giai chú ý đến một chiếc xe biển số Tỉnh ủy vừa lúc tiến vào Thành ủy, không khỏi thầm nghĩ, huyện Khổng nhỏ bé, đúng thật là tác động thần kinh khắp nơi, Tỉnh ủy xuất động một Hạ Đức Trường còn chưa tính, lại một vị quan lớn nào đích thân tới Thành ủy?
Thành ủy Hoàng Lương… Thực sự náo nhiệt.
Nhưng Lãnh Phong thực sự có thể lưu lại huyện Khổng sao? Lãnh Phong lưu lại hay không, đối với bố cục đầu tư nông nghiệp hiệu quả cao của Kim Nhất Giai ở huyện Khổng, rất quan trọng, tuy cô tin thủ đoạn và bối cảnh của Lãnh Phong, nhưng vẫn không dám xem thường. Ngẫm nghĩ một chút, lấy điện thoại ra gọi về Bắc Kinh.
- Bố, có một chuyện muốn phiền bố.
- Nói đi con gái, có chuyện gì muốn cùng bố thảo luận.
Trong điện thoại truyền đến giọng nói Kim Nhất Giai quen thuộc thân thiết.
- Bố, thế cục hiện tại của huyện Khổng đã tới điểm nút. Con nhìn không rõ, bố phân tích giúp con…
Kim Nhất Giai đem thế cục hiện tại của huyện Khổng và rối ren của Thành ủy nói ra tất tần tật.
Đồi kia điện thoại im lặng trong chốc lát, hỏi:
- Hạ Đức Trường thực sự tới Hoàng Lương?
- Con vừa mới gặp dượng rồi.
Kim Nhất Giai bất bình.
- Những gì dượng làm khiến con rất thất vọng.
- Không được đánh giá bề trên.
Ông Kim uy nghiêm ngăn lại Kim Nhất Giai.
- Hạ Đức Trường dù thế nào cũng là bề trên của con. Con không đủ tư cách phán xét cách làm người của dượng, luận chuyện mà nói, xuất phát điểm của dượng nhúng tay vào thế cục huyện Khổng là đúng, dượng trong cục diện Tỉnh ủy rất bị động, một bước điều đến tỉnh Yến, là sự sắp xếp bất đắc dĩ, nếu dượng không thể mau chóng mở ra cục diện, bố nghĩ một nhiệm kỳ ở tỉnh Yến có thành công thì rất khó.
- Dượng không nên đến tỉnh Yến, thực sự ở Bắc Kinh đợi cơ hội thì tốt hơn
- Cũng không thể nói như vậy, vị trí Phó trưởng ban thường trực Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, cũng không dễ đợi, có một cơ hội như vậy bày ra trước mắt, ai cũng động tâm, bình sinh Hạ Đức Trường lại thích nhất chơi đùa quyền lực… Khụ khụ, thích nhất đùa với nguy hiểm, dượng bước ra một bước này, cũng cần dũng khí rất lớn, đi không phải con đường tầm thường.
- Bố, con đang hỏi bố có thể ra tay kéo Lãnh Phong và Lý Dật Phong một phen không?
Kim Nhất Giai lo lắng khó chịu.
- Không muốn nghe bố thao thao bất tuyệt phân tích cục diện của Hạ Đức Trường ở Tỉnh ủy…
- Con gái, bất cứ người nào làm việc đều có xuất phát điểm, và có liên quan đến hoàn cảnh của bản thân, Hạ Đức Trường tại sao phải mượn cơ hội gây khó dễ Lãnh Phong một phen? Còn không phải muốn để cho Lãnh Phong vì dượng sử dụng? Nhưng nếu bố nói, Hạ Đức Trường đã tính toán sai, Lãnh Phong tuy là con rơi của nhà họ Lãnh, cũng sẽ không tùy ý người khác bài bố. Con còn nói muốn bố kéo Lãnh Phong và Lý Dật Phong một phen, không cần, lực lượng sau lưng Lãnh Phong và Lý Dật Phong đã liên thủ rồi.
- Thực ư?
Kim Nhất Giai nhất thời kinh sợ, tuy cô không rõ lắm lực lượng sau lưng Lý Dật và Lãnh Phong đều thâm hậu đến cỡ nào, nhưng cũng biết hậu đài của Lãnh Phong và Lý Dật Phong cũng không cùng một phe cánh. Có thể bất ngờ liên thủ, có thể thấy có người đã làm quá mức, người người oán trách rồi.
- Vốn bố muốn khuyên Đức Trường, không cần quá liều lĩnh, sau này lại nghĩ, lúc đầu dượng muốn đến tỉnh Yến, bố cũng không khuyên được, dượng càng không nghe lọt, đơn giản cũng không nói cái gì, nếu Đức Trường biết, chính sự ra mặt của dượng mới thúc đẩy sự liên hợp của lực lượng sau lưng Lý Dật Phong và Lãnh Phong, dượng chắc chắn hối hận đã tới Hoàng Lương. Nghe nói, hai bên đã đạt được nhận thức chung, phái một đại biểu đến Thành ủy Hoàng Lương.
- A… Con vừa mới ở cửa Thành ủy nhìn thấy một chiếc xe của Tỉnh ủy mới đến, chẳng lẽ là?
- Được rồi, không nói nữa, con làm xong chuyện của huyện Khổng thì nhanh chóng về nhà. Nếu còn không mang về một đứa bạn trai, đến lúc đó mẹ sẽ giúp con xem mắt, đừng trách bố không thay con đánh yểm trợ.
- Vâng, biết rồi ạ thưa bố.
Kim Nhất Giai kéo dài giọng nói, giọng điệu dịu dàng rất nhiều.
- Yên tâm, con nhất định tìm cho bố một rể hiền.
- Bố đương nhiên tin tưởng con mắt của con gái. Không nói nữa, bố còn phải tới Quốc hội một chuyến, đi đây.
Kim Nhất Giai vui mừng rạo rực khép điện thoại lại, đứng tại chỗ nghĩ nghĩ, lại cười tự đắc, xoay người rời đi.
Lúc bóng dáng của Kim Nhất Giai đi ra khỏi cửa Thành ủy, chiếc xe chuyên dụng từ Tỉnh ủy tới đã dừng ở cửa trước của lầu thường vụ màu xám đằng sau Thành ủy, một người từ trên xe xuống, áo xám quần đen, gầy mà giỏi giang, tuổi khoảng trên dưới bốn mươi bảy, ông vừa xuống xe, liền có Lãnh Nhạc vội vàng mà cung kính đón tiếp, hơi hơi cúi người thăm hỏi, nhỏ giọng nói vài câu gì đó.
Người được phái đến gật đầu, thần thái cao xa, cũng không nói gì, Lãnh Nhạc liền dẫn đường ở phía trước, từ con đường người bình thường miễn tiến vào đi lên lầu.
Việc đến của nhân vật Tỉnh ủy thần bí lại không có phô trương đón tiếp, thậm chí đến người đứng đầu Thành ủy thứ nhất và thứ hai đều không ra mặt, không biết là sức nặng của nhân vật thần bí không đủ hay là có ý sắp xếp khiêm tốn.
Lầu nhỏ tầng hai, văn phòng Bí thư Thành ủy, Tưởng Tuyết Tùng cau có mặt mày uống trà, nói cho Sư Long Phi trừ phi có chuyện trọng đại, nếu không ai tới cũng không gặp, mặc dù đã đóng chặt cửa phòng, nhưng vừa nãy tranh luận với Hô Diên Ngạo Bác dường như vẫn vang vọng bên tai.
Thật phiền!
Tưởng Tuyết Tùng đảm nhận chức Bí thư thành ủy Hoàng Lương ba năm, luôn cho người ta hình tượng nho nhã, xử lý việc khó một cách dễ dàng, từ trước đến nay không vội vàng hấp tấp, cho dù lúc ban đầu đến Hoàng Lương bị người giáp mặt chống đối, nhưng cũng chưa tức giận lần nào.
Nhưng hôm nay, Tưởng Tuyết Tùng mất kiểm soát, không khống chế nổi mà tức giận, ông giương một tay đập nát nghiên mực mình yêu thích nhất.
Nghiên mực sản xuất từ bên sông Dịch Thủy huyện Dị Châu tỉnh Yến, dùng đá nhẵn nhụi, công nghệ tỉ mỉ tinh tế trứ danh, sông Dịch Thủy chính là Dịch Thủy của phong tiêu tiêu hề Dịch Thủy hàn. Nghiên mực Tưởng Tuyết Tùng đập nát là do một học trò của ông trước đây được điều tới huyện Dịch Châu nhậm chức Bí thư huyện ủy, cố ý mời thợ thủ công danh tiếng cao nhất của nơi ấy tỉ mỉ khắc thành, một con rồng lớn chân đạp mây đang thế bay lên, chạm trổ hạng nhất, tính chất hạng nhất, là một trong những thứ ông ta yêu nhất.
Hiện giờ bị đập nát trong cơn nóng giận của ông ta, mặc dù là trong cơn thịnh nộ nhưng vẫn không khỏi đau lòng.
Văn phòng tứ bảo là thứ yêu thích nhất của văn nhân cổ đại, đặt trong thư phòng, đồ nào chỗ ấy, bất cứ lúc nào cũng có thể cung cấp cho chủ nhân múa bút mài mực. Nếu văn phòng tứ bảo đều đặt đúng vị trí, dùng đến liền thuận tay, dùng được thuận tay, mới có thể để tác phẩm gấm vóc đặt giữa tấc vuông. Trang bị một bộ máy nhân sự cũng là đạo lý như vậy, thân là lớp trưởng, chỉ có thành viên trong lớp đều dùng được thuận tay, mới có thể chơi tốt ván cờ thành phố Hoàng Lương.
Đáng tiếc chính là, thân là lớp trưởng cho đến hôm nay Tưởng Tuyết Tùng mới bi ai phát hiện, ba năm rồi, suốt nhiệm kỳ ba năm, ông ta ở thành phố Hoàng Lương vẫn chưa chơi tốt ván cờ này!
Nhớ ngày mới nhậm chức Hoàng Lương, ông ta thỏa thuê mãn nguyện, vốn tưởng rằng dùng thủ đoạn của ông ta quản lý Hoàng Lương, nửa năm mở ra cục diện, một năm đứng vững, hai năm sau điều chỉnh nhân sự, ba năm định ra đại cục, hai năm cuối cùng nhiệm kỳ làm xong toàn thể quy hoạch của ông ta đối với Hoàng Lương, sau đó lưu lại danh tiếng mang đi chiến tích, từ đó khiến Hoàng Lương trở thành nơi xuất hiện kì tích của ông ta, khiến truyền thuyết của Hoàng Lương trên người ông ta mộng đẹp thành thật!
Thế nhưng, ông ta thận trọng từng bước tỉ mỉ thiết lập thế cục, trong ba năm, tuy nói từng có khúc chiết nhưng tất cả vẫn coi như thuận lợi, mắt thấy nếu hai năm sau cũng có thể thuận lợi thúc đẩy kế hoạch lớn của ông ta, thế thì một nhiệm kỳ của ông ta ở Hoàng Lương coi như đại công cáo thành rồi… Lại vì vấn đề của huyện Khổng mà gây thêm phiền phức!
Chẳng lẽ nói trong vấn đề của huyện Khổng, ông ta dùng sức quá mạnh, thông minh quá ngược lại bị thông minh hại? Tưởng Tuyết Tùng không chịu thừa nhận thất bại của mình, ba năm rồi, trong vô số lần giao thủ trong sáng trong tối cùng Hô Diên Ngạo Bác, ông ta vẫn luôn an ổn chiếm thế thượng phong, sao có thể thất bại ở trận mấu chốt nhất của ông ta và Hô Diên Ngạo Bác?
Hô Diên Ngạo Bác chủ trương Lãnh Phong tiếp nhận chức vụ Bí thư huyện ủy huyện Khổng, ông ta không đồng ý, nếu không phải là Lãnh Phong, thế cục huyện Khổng cũng sẽ không mất khống chế, chính là sự cố chấp của Lãnh Phong mới khiến kế hoạch huyện Khổng nắm trong tay ông ta bại trận, ông ta có thể cho Lãnh Phong thuận lợi tiếp nhận toàn bộ huyện Khổng sao? Mơ tưởng! Hơn nữa Lý Dật Phong vì Lãnh Phong mà hoàn toàn dẹp yên chướng ngại của huyện Khổng, nếu Lãnh Phong tiếp nhận, huyện Khổng có khả năng sẽ hoàn toàn thoát ly sự khống chế của ông ta.
Nhưng Hô Diên Ngạo Bác cầm đầu vài tên ủy viên thường vụ, liên hợp tạo áp lực với ông ta, kiên trì cho rằng chức Bí thư huyện ủy huyện Khổng nhất định phải do Lãnh Phong tiếp nhận chức vụ. Thậm chí đến đại đa số người có lập trường trung lập cũng kiên định ủng hộ Lãnh Phong… Dấu hiệu tình thế mất sự khống chế, là một người có quyền số một của Thành ủy, có khả năng hoàn toàn bị chôn vùi trong vấn đề bổ nhiệm Lãnh Phong!
Tưởng Tuyết Tùng gần như vượt cả phẫn nộ rồi.
“Cốc cốc.”
Sư Long Phi gõ nhẹ hai cái, đẩy cửa vào:
- Bí thư Tưởng, tôi vừa mới nhìn thấy xe số ba Tỉnh ủy đỗ ở dưới lầu.
- Cái gì?
Tưởng Tuyết Tùng cả kinh đứng lên.