Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương Tưởng
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Huynh Mai Le
Số chương: 625 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1865 / 8
Cập nhật: 2019-02-16 10:58:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 170: Kiếm Thai Và Băng Vải
onverter: KtXd
Dịch: Hàn Lâm Nhi
Kiếm thai lại nhảy lên giống như một trái tim không ngừng đập. Huyết văn phức tạp giống như một con kiến độc đỏ rực chui ra từ bụi bặm năm tháng bò lên người Ngải Huy. Lượng lớn Huyết độc ngấm vào thân thể hắn, không ngừng ăn mòn và tỏa ra mùi hương thơm ngọt kỳ dị, đồng thời cũng mang tới lực lượng táo bạo và khát vọng chết chóc bùng cháy do huyết hóa sinh ra.
Lúc này, huyết văn quanh thân hắn cũng dần thu hẹp lại, kéo về nơi mi tâm Ngải Huy. Huyết văn khắp nơi mang một màu đỏ yêu dị ướt át, không lâu sau đã hóa thành một lớp huyết văn dày mịn như lớp hỏa diễm, vây quanh chỗ trống nơi mi tâm. Nó tựa như một màn máu mỏng đang tràn về mi tâm của hắn làm hương thơm trên người hắn càng nồng đậm hơn.
Tốc độ kiếm thai nhảy lên chậm hơn, giống như đang ở trong một hồ huyết tương đóng quánh lại. Còn huyết độc trong rễ cây lại chảy nhanh hơn, dường như không ngừng lại.
Thân thể Ngải Huy cũng liên tục hiện ra các vòng huyết văn mới, chúng lại tràn vào mi tâm của hắn giống như một cái nam châm có lực hút mạnh mẽ, hấp dẫn huyết văn kéo tới.
Nhưng đúng lúc này, băng vải vốn không có động tĩnh chợt yên lặng bò trên người Ngải Huy giống như bị một bàn tay vô hình điều khiển. Hai sợi băng vải, một sợi quấn từ đỉnh đầu xuống, một sợi lại quấn từ hai chân lên. Chúng nó quấn chặt chẽ thành tầng tầng lớp lớp. Trong nháy mắt toàn thân Ngải Huy đã bị bao kín lấy như một cái bánh chưng. Mà điều lạ nhất đó là khi quấn tới những rễ cây, chúng đều tránh được một cách xảo diệu.
Một đạo huyết văn hiện lên trên bàn tay phải Ngải Huy, sau đó từ từ xuyên qua da của hắn, hiện lên lớp băng vải ngoài bàn tay. Nó chậm rãi lan ra mặt ngoài băng vải, lao về phía mi tâm Ngải Huy. Tất cả đều không khác vừa rồi. Song khi di chuyển tới khuỷu tay Ngải Huy thì màu sắc của nó đã nhạt đi nhiều. Nơi sát với mép huyết văn là những sợi tơ máu còn nhỏ hơn sợi tóc cả trăm lần, chúng như những con đỉa nhỏ bé chìm vào trong máu Ngải Huy làm cho huyết văn đỏ tươi dần dần nhạt đi rồi biến thành màu xám. Ngay cả kiếm thai đang gắng sức chịu đựng dường như cũng ngửi được mùi chiến thắng, khi huyết văn thấm vào băng vải, nó chợt ngừng lại rồi đột ngột nhảy lên với tốc độ càng ngày càng tăng, một cỗ kiếm khí từ mi tâm Ngải Huy lan ra, cùng với nó là một lực hút điên cuồng.
Từng điểm sáng li ti từ huyết văn bay ra, hóa thành một chùm sáng chìm vào thân thể Ngải Huy, mỗi khi một chùm ngấm xuống thì kiếm minh lại khẽ vang lên một tiếng, mà huyết văn vốn nhạt đi không ít lại càng nhạt hơn nữa. Càng tới gần mi tâm, màu sắc của huyết văn càng xám đi, khi lan tới vai Ngải Huy thì chúng chỉ còn một màu xám tro mà thôi. Đám huyết văn màu xám lại hóa thành một làn khói, từ băng vải bay lên. Thế nên thân thể vốn được quấn như xác ướp của hắn đang không ngừng bốc khói. Có điều khói này không có hương vị ngọt ngào như huyết độc mà lại cực kỳ tanh hôi, những cây cối mà nó chạm phải cũng nhanh chóng héo rũ với tốc độ mắt thường cũng thấy được. Theo huyết độc không ngừng lan tới thì làn khói xám bao phủ Ngải Huy cũng càng đậm đặc hơn, nhìn từ xa giống như một cái kén xám ngắt.
Thanh Lang đứng bên dưới ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt hiện chút nghi hoặc bởi những biến hóa bên trên làm nó cảm thấy khó hiểu. Thế nhưng nó vẫn cảm nhận được làn khói xám kia có gì đó làm nó e sợ, mà không chỉ như thế, thứ càng làm nó sợ hãi chính là thứ ở giữa đám khói kia có thể là một quái vật nào đó. Nghĩ thế nên nó lui lại mấy bước, nhìn quanh quất một hồi, khi thấy không có gì lạ mới tạm an tâm, lại cúi đầu nằm úp sấp trên đất.
Không biết bao lâu sau Ngải Huy mới từ từ tỉnh lại.
Hắn bị một âm thanh kỳ lạ đánh thức, đó là một âm thanh có phần lạ lẫm lại có phần quen thuộc. Nghe một hồi hắn mới nhận ra đó là tiếng kiếm minh, có điều trước giờ hắn chưa từng nghe kiếm minh lại kéo dài liên miên không dứt như thế.
Hắn đang nằm mơ ư?
Khi còn ở đạo trường kiếm tu, hắn từng mơ như thế, có giấc mơ ở trong quỳnh lâu gác ngọc, cung điện cao vút chìm trong mây mù, lại có giấc mơ đạp kiếm phi hành như ánh lưu tinh, lại có mơ thấy kiếm trận tựa như núi cao lồng lộng thấu tận trời xanh, có khi lại mơ thấy các loại linh thú kỳ lạ, còn có giấc mơ phi thiên độn địa nữa... Mà hắn cũng có mơ thấy những kiếm điển kỳ lạ kia với những phi kiếm truyền kỳ mà nhắc tới tên thôi đã làm cả thiên hạ rung chuyển. Nhưng lâu rồi hắn chưa từng mơ giấc mơ kỳ lạ như thế, bởi qua bao năm, sự ngây thơ chất phác và hiếu kỳ của một thiếu niên vô lo vô nghĩ đã bị mài mòn trong năm tháng và hiện thực nghiệt ngã mất rồi.
Tâm tình con người vốn liên quan tới tuổi, và càng có quan hệ mật thiết với những gì đã trải qua. Ngải Huy chưa từng có tuổi thích tưởng tượng, nhưng lại trải qua một cuộc sống không dám tưởng tượng. Thế nên khi nghe kiếm minh kéo dài không thôi thì suy nghĩ đầu tiên của hắn là mình đang nằm mơ.
Nhưng một lúc sau hắn mới kịp phản ứng, mình không nằm mơ.
Bởi vì hắn còn cảm giác được kiếm thai đang nhảy lên từng tiếng hữu lực mà trước đây chưa từng có. Những tiếng kiếm minh kéo dài liên miên không ngừng từ trong kiếm thai truyền ra, xuyên qua thân thể hắn tới mức hắn có thể cảm giác được cơ nhục toàn thân cũng rung động theo. Cũng không biết có phải do trước mắt chỉ có một màu đen kịt hay không mà cảm giác của hắn lại rõ ràng đến thế, hắn cảm nhận được từng sợi tơ nhỏ trong cơ thể, mỗi khi kiếm thai nhảy lên đều làm chúng rung chuyển theo.
Ngải Huy giật mình, đây là gì?
Hắn chưa từng thấy dòng chảy nào như thế, làm cho hắn cảm nhận được lực lượng chứa trong nó, loại lực lượng mà khác hẳn bất kỳ một loại nào trước đây. Được rồi, ngay cả trước đây hắn cũng chưa từng gặp qua lực lượng nào khác, Ngải Huy tự giễu nói. Song hắn có thể khẳng định dòng nhỏ này khác hoàn toàn với nguyên lực mà hắn từng tu luyện, hay đây là loại nguyên lực mới.
Ngải Huy nghi ngờ, bởi tính riêng phương diện tu luyện nguyên lực thì hắn chỉ vừa thoát khỏi cảnh giới gà mờ mà thôi.
Trên dời này có quá nhiều loại nguyên lực mà hắn chưa từng gặp. Mà hiện giờ không phải lúc nghĩ tới mấy thứ này, hiện giờ điều hắn cần là phải nghĩ biện pháp thoát khốn.
Nghĩ thế nên Ngải Huy liền thử giãy dụa thì lại phát hiện thân thể mình đã mất khống chế, hắn không thể động đậy chút nào. Song hắn cũng không hoang mang, bởi hắn đã gặp qua cả tình cảnh gian nan hơn thế này nhiều.
Nhất định có thể tìm được cách. Hắn thầm cổ vũ.
Lúc này, hắn đang từ từ kiểm tra thân thể, thế nhưng vừa xem hắn đã giật mình. Năm phủ tám cung của hắn đã bị phá cho nát bét, chuyện này cũng không lạ, bởi trước lúc hôn mê hắn vẫn biết rằng Huyết độc có thể gây hại rất nhiều tới thân thể.
Vậy những dòng nhỏ này có phải huyết độc không?
Không đúng, huyết độc cuồng bạo, còn dòng nhỏ trong cơ thể hắn lại ôn hòa, có khi còn mềm mại hơn cả Kim nguyên lực mà hắn tu luyện nữa. Mà dòng nhỏ này là từ bên ngoài rót vào thân thể mình....
Lúc này Ngải Huy mới nhớ băng vải còn quấn chặt lấy cơ thể mình. Mà thật kỳ quái, hắn vừa nghĩ như vậy thì thần niệm đã nhập vào bên trong băng vải giống như tới một thế giới khác, một thế giới ngập tràn máu tươi. Một không gian đầy máu sền sệt rộng mênh mông không biết đâu là bờ, một biển máu sôi trào với từng cơn sóng máu cao trăm trượng đột ngột ập tới giống như một con quái vật ẩn mình dưới đáy biển đột ngột thò cái lưỡi dài ra liếm bầu trời. Trên trời, từng đạo huyết văn đỏ rực bay qua như nước chảy, mỗi khi cái lưỡi kia liếm qua thì bầu trời lại đổ xuống một cái thác do vô số sợi huyết quang tạo thành.
Ngải Huy thấy mà kinh sợ, vừa nhìn qua hắn đã cảm thấy đau đầu, vội tập trung tinh thần. Những tia huyết quang ở đây làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, giống như từ sâu trong tâm hồn có sự bài xích này.
Huyết văn càng ngày càng nhạt đi.
Những điểm lạ của băng vải chợt hiện lên trong đầu hắn, làm hắn càng khẳng định vật này chính là thứ dùng trong Huyết luyện ở thời tu chân. Hắn nghĩ thầm thời đại đó quả là lợi hại, chỉ một miếng vải rách cũ kỹ mà lại có thần uy tới vậy. Xem xét kỹ biến hóa trên Huyết văn, Ngải Huy mới biết những dòng nhỏ trong cơ thể kia từ đâu tới. Băng vải hút độc trong Huyết độc, mà dưới tác dụng của kiếm thai thì thứ còn lại chính là dòng nhỏ đang chìm dần vào thân thể Ngải Huy kia.
Bỗng trong đầu hắn nhảy ra một chữ khi ngẫm lại lời của thiếu nữ áo đỏ từng nói.
Huyết linh lực.
Lúc đó hắn vẫn nghĩ cô gái này đúng là nói phét hoặc Huyết linh lực này vẫn không phải là linh lực, hoặc là có khuyết điểm cực lớn nào đó.
Vậy nếu huyết độc thật sự là huyết linh lực thì sao?
Ý nghĩ này vừa nhảy ra thì Ngải Huy lại không tự chủ được nghĩ tiếp, cô gái áo đỏ này còn nói là Huyết luyện. Nếu như huyết độc thật sự là huyết linh lực thì sẽ liên quan tới huyết luyện, mà vì sao băng vải có thể hấp thu được huyết quang? Bởi vì đó là vật của môn phái huyết luyện, thế nên nó đang thôn phệ huyết vật trong đó.
Có rất nhiều kiếm điển nhắc tới phương pháp huyết luyện và môn phái dùng huyết luyện, thế nên Ngải Huy biết các môn phái này trong thời tu chân cũng bị coi là bàng môn tà đạo, nhiều phương pháp tu luyện của họ rất tàn khốc, ví dụ như dùng linh thú còn sống để tu luyện, mà có khi còn dùng cả người sống để tế nữa. Thế nên trong suốt một thời gian dài các môn phái dùng huyết luyện đều bị coi là ma đạo, chính đạo không dung.
Thứ mà huyết băng vải thôn phệ chính là thứ bên trong huyết độc liên quan tới máu mà nó thích nhất.
Huyết linh lực bỏ đi những thứ liên quan tới huyết luyện thì còn cái gì.
Tinh thần Ngải Huy chợt chấn động, đáp án hiện ra trong đầu hắn.
Linh lực!
Đáp án này làm hắn sửng sốt một lúc lâu, song hắn vẫn nghĩ mãi không ra tại sao mình lại nghĩ tới đáp án khó tin tới vậy. Thế nhưng ngoài đáp án này quả thực hắn không đoán được đáp án nào khác cả.
Linh lực! Đó là linh lực! Linh lực mà thời đại của nó luôn được coi là thời đại huy hoàng nhất song giờ đã sớm lụi tàn.
Ngải Huy cảm thấy kích động.
Sự bình tĩnh lúc trước đã bay mất không còn bóng dáng, đúng thế, thời kỳ huy hoàng kia vẫn còn chưa mất hẳn. Hắn có linh lực, tức là hắn có thể sử dụng những kiếm quyết thần kỳ trong kiếm điển kia.
Ngải Huy buộc bản thân tỉnh táo lại.
Đúng vậy, bởi dù linh lực có lợi hại tới đâu thì cũng không lôi hắn ra khỏi trạng thái nguy hiểm trước mắt.
Hắn thử điều khiển kiếm quyết, tính dùng phương pháp này để thoát khốn nhưng ngay sau đó liền phát hiện mình quá ngây thơ. Linh lực kia quả cũng có phản ứng nhưng lại không thể vận chuyển bởi kinh mạch Ngải Huy chưa được rèn luyện bao giờ. Mà hệ thống tu luyện thời tu chân lại liên kết chặt chẽ giữa linh lực, kinh mạch, pháp quyết, phi kiếm, thiếu bất cứ thứ gì cũng không có tác dụng.
Ngải Huy thầm cười khổ, nhưng một lát sau hắn đã khôi phục bình tĩnh. Được rồi, vẫn câu nói cũ, nguy hiểm hơn cũng trải qua rồi thì những thứ này tính là gì?
Khi đã tỉnh táo lại, Ngải Huy bắt đầu nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể phát huy được tác dụng của số linh lực này.
Ngũ Hành Thiên Ngũ Hành Thiên - Phương Tưởng Ngũ Hành Thiên