Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 204 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 634 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 07:22:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 170: Giao Thủ.
ếu không có ai nhét khăn vào miệng ta, cũng không dùng những thủ đoạn khác, ta bèn bắt đầu bình luận: “Ô Mộc Tề, ngươi quay về Lạc Nhạn học trộm kiếm pháp của nữ hiệp phái Nga Mi hả, tư thế có chỗ không đúng rồi. Người ta cầm kiếm theo thế ngón tay hoa, phải ngoái đầu nhìn địch thủ cười một tiếng. Ngươi nhìn ngươi đi, học trộm kiếm thế của người ta chẳng qua chỉ mới có dáng vẻ, thần thái thực chất còn kém xa. Tướng công nhà ta lại khác, học kiếm pháp Võ Đang, khí thế át người như núi đá cao nhất đỉnh Võ Đang. Ô Mộc Tề, ngươi hãy bảo ám vệ điểm huyệt câm của ta đi… Ta đây vốn nhanh mồm nhanh miệng, chọc ngươi tức giận, ta vẫn còn muốn sống!”.
Ám vệ tay cầm tấm vải trắng đang mừng thầm ra mặt, ngẫm nghĩ cuối cùng mảnh áo bị xé kia cũng có chỗ dùng, đang định tiến lên bịt miệng ta, còn rục rịch muốn điểm huyệt nữa, nhưng Ô Mộc Tề vừa biến hóa chiêu kiếm, vừa nổi giận đùng đùng quát: “Quân Triển Ngọc, nàng đừng quá đắc ý!”.
Không có chỉ thị của y, không ai dám tiến lên điểm huyệt bịt miệng.
Vốn kiếm pháp Nga Mi Ô Mộc Tề đang sử dụng vừa hay có thể phá giải chiêu thức Long Hoa Kiếm phái Võ Đang Hạ Hầu Thương đang dùng, chỉ tiếc y biến đổi chiêu thức, ngược lại để Hạ Hầu Thương chiếm thế thượng phong.
Nhưng ta biết, dù ta giúp chàng thế nào, hôm nay Hạ Hầu Thương cũng không thể thắng Ô Mộc Tề toàn vẹn. Chẳng qua muốn dùng cách này nói cho chàng biết, dù ở nơi đâu, ta cũng có thể bảo vệ mình, chắc chắn sẽ không để người khác xúc phạm, bảo chàng yên tâm.
Cuộc chiến này, Quân Sở Hòa lại mất tăm mất tích không ra mặt, chỉ có thuộc hạ Ô Mộc Tề dẫn theo thôi. Ta phải làm thế nào để nói cho chàng biết Quân Sở Hòa đã liên thủ với Ô Mộc Tề đây?
Ô Mộc Tề nghĩ là ta và Quân Sở Hòa rốt cuộc là cha và con gái, dù thế nào cũng quan tâm ông ít nhiều. Nhưng trải qua mấy ngày vừa rồi, ta đã nghĩ thông suốt, máu của tướng sĩ Quân gia cuối cùng sẽ làm mờ nhạt đi tình cảm cha con này.
Vì vậy nhân lúc lúc chúng do dự không bịt miệng, không điểm huyệt câm của ta, ta lớn tiếng nói: “Ô Mộc Tề, ngươi học võ công của Quân Sở Hòa lâu như vậy, sao giờ chẳng thấy mạnh lên gì cả?”.
Cuối cùng Ô Mộc Tề không nhịn được nữa, không biết ra dấu tay khi nào mà một tên ám vệ trong số đó tiến lên điểm huyệt câm của ta, tên ám vệ xé áo tiếc ngẩn ngơ nhét tấm vải trắng vào túi áo.
Rèm xe chưa hạ xuống, ta vẫn thấy rõ ràng. Ở phía trước cách ta không xa, hai người họ giao chiến kịch liệt. Hạ Hầu Thương dốc hết toàn lực muốn xông phá vòng vây của y, nhưng cuối cùng không được; mà khi chàng nhìn về phía ta, còn một đội người ngựa khác như gió lốc lao về chỗ Giang Tử Sơ, bắt cóc nàng ta ngay lập tức. Bát Tuấn không kịp xông qua cứu nữa, trơ mắt nhìn nàng ta bị đặt lên yên ngựa, sau khi ngoặt mấy cái liền biến mất tăm.
Thì ra Ô Mộc Tề dẫn ta tới đây là để thu hút sự chú ý của Hạ Hầu Thương, mục đích lại là thuận lợi cướp đi Giang Tử Sơ.
Y đã thành công rồi.
Ta trơ mắt nhìn y đâm một kiếm vào bả vai Hạ Hầu Thương, khiến cho Bát Tuấn liều mạng muốn xông lên ứng cứu. Nhưng đối thủ quá nhiều, dường như giết mãi không hết, cuối cùng họ không thể đột phá vòng vây. Tiểu Thất Tiểu Lục bị khống chế, hai người vẫn luôn lo lắng nhìn ta từ đằng xa. Lần đầu tiên ta cảm thấy bất lực, quả thật Ô Mộc Tề muốn giết chàng, từ thế kiếm trên người y ta có thể thấy rõ sát khí nồng đậm.
Thế nhưng y lại làm một thế ảo, lui nhanh mấy bước đi tới cạnh xe ngựa của ta, cười nói với Hạ Hầu Thương: “Hơn một tháng nữa, bổn vương sẽ thành thân, ta không muốn biến thành một người chỉ biết giết chóc trong mắt tân nương tử. Ninh vương điện hạ, tại hạ và ngài đành từ biệt tại đây!”.
Hạ Hầu Thương đau đớn, mặc kệ máu trên vai chảy ròng ròng, lớn tiếng kêu: “Ngươi nói gì, thành thân cái gì, ngươi thành thân cùng ai?”.
Ô Mộc Tề cười nói: “Nếu Ninh vương điện hạ muốn biết, sao không đích thân đến thảo nguyên chơi một chuyến? Tại hạ chắc chắn sẽ nghênh đón từ sớm, chào mừng Ninh vương đại giá”.
Đúng là kế sách độc ác!
Rốt cuộc y không dám giết người ở cảnh nội thiên triều, lại dùng phương pháp đó dụ Hạ Hầu Thương đến Tây Di? Ta hơi hối hận vì đã đặt mình vào nơi nguy hiểm, để Ô Mộc Tề có dịp lợi dụng. Nhưng không làm như thế, sao ta có thể cứu được Hạ Hầu Thương?
Mưu kế bước nối bước, quả thật làm cho ta và Hạ Hầu Thương rơi vào tình cảnh lưỡng nan, lui cũng không được mà tiến cũng chẳng xong.
Chắc là Quân Sở Hòa và Ô Mộc Tề thương lượng rồi chăng?
Ta nhìn thấy Hạ Hầu Thương trợn mắt như sắp nứt ra, lao về hướng Ô Mộc Tề, mà người vây giữ Bát Tuấn bỗng dưng tản đi, Bát Tuấn xông lên trước ngăn cản Hạ Hầu Thương. Ô Mộc Tề thì vung tay lên, câu thích tên đuôi ngũ sắc lung linh kia lại đặt lên cung của ám vệ xung quanh… Mà Hạ Hầu Thương, mặt chàng lạnh tanh và cuồng loạn, muốn xông phá Bát Tuấn đang ngăn cản để tiến lên. Chỉ tiếc công lực của chàng không còn như trước, cộng thêm bả vai bị thương, cuối cùng không thể làm gì được, bị Bát Tuấn kiềm chế chặt chẽ.
Ô Mộc Tề hô một tiếng: “Rút lui”.
Xe ngựa chuyển động, ám vệ xung quanh im hơi lặng tiếng rút lui. Rèm xe vẫn nửa mở nửa khép, ta nhìn thấy chàng vùng vẫy muốn tránh thoát khỏi tay Bát Tuấn, sắc mặt tức đến đỏ bừng mà chỉ có thể nhìn ta từng bước càng lúc càng xa.
Cuối cùng, tường viện xám trắng đã che đi khuôn mặt, thân hình của chàng. Phải bao lâu nữa ta mới có thể gặp lại chàng được đây?
Trong khi xe ngựa phi nước đại, có bóng người thoăn thoắt chui qua rèm xe ngồi bên cạnh ta, y vươn tay giải huyệt đạo của ta, nói: “Quân Triển Ngọc, nàng nhìn đi, bổn vương đối với nàng có phải rất tốt hay không, vì sợ tổn thương trái tim nàng mà không đành lòng giết chết tình nhân của nàng đó!”.
“Hoàng tử nói sai rồi, chàng không phải là tình nhân của ta mà là tướng công của ta”.
“Bất kể là gì cũng được, hắn là tướng công trước kia của nàng, bổn vương sẽ dùng hình thức long trọng nhất trên thảo nguyên tới cưới nàng. Quân Triển Ngọc, Chiến Tiên Tây Cương chính là thê tử của Ô Mộc Tề ta, vậy chẳng phải mấy năm sau Tây Di giao chiến với Trung Nguyên thì Tây Di sẽ giành được thắng lợi lớn nhất?”.
“E là Hoàng tử đã quên, quý tộc và triều đình ta đã ký kết hiệp ước bạn bè đồng minh, Hoàng tử còn để ý thắng thua nhiều năm trước sao? Hơn nữa ta đây mang danh Chiến Tiên, mà giờ cùng lắm chỉ là một kẻ bỏ đi, có ích gì cho Hoàng tử chứ?”.
Y nhìn ta, ánh sáng trong buồng xe vô cùng tối tăm nhưng y cười lên lại như loại rượu mạnh khiến ta hơi ngơ ngác, không rõ y cười như vậy là có ý gì, chỉ nghe y khẽ nói: “Quân Triển Ngọc, khi biết nàng là một nữ tử, không riêng gì Hạ Hầu Thương vui mừng mà bổn vương cũng hạnh phúc lắm. Mấy năm trước nàng phá hôn lễ của ta, thật ra… ta cũng có phần cảm tạ nàng”.
Ta thản nhiên nói: “Cách Hoàng tử cảm tạ đúng là kỳ quái, vậy mà lại lấy ta làm mồi nhử khiến nơi nơi kinh động. Nhưng không biết Hoàng tử bắt cóc Giang cô nương để nàng ấy làm chính phi hay trắc phi của ngài đây?”.
Thật ra ta bực tức nên nói vậy thôi. Thấy rõ sự ngơ ngác hoảng loạn thoáng qua trong mắt y, ta không khỏi thầm giật mình, ta đã đoán được ý nghĩ của y ư? Y thật sự định nạp Giang Tử Sơ làm phi?
Vậy cũng thật là thú vị, hai người bên cạnh y đều là cướp về, ngay cả lấy vợ cũng nêu cao truyền thống vẻ vang của Tây Di, không cướp không vui.
“Bắt cóc Giang Tử Sơ đương nhiên có sự tính toán của bổn vương, nhưng mục đích không giống như nàng nghĩ. Triển Ngọc, người duy nhất bổn vương muốn cưới chỉ có nàng thôi”.
Ta nghe mà cảm thấy cực kỳ buồn cười. Y và Hạ Hầu Thương giống nhau, đều từng nói những lời này. Nhưng nghe những lời này từ miệng y lại thành sự châm chọc khủng khiếp. Dã tâm và thủ đoạn của y đều chứng tỏ y và Quân Sở Hòa đang lợi dụng ta, lợi dụng ta dụ Hạ Hầu Thương tới, lợi dụng ta để gắn bó mối quan hệ giữa hai người, có lẽ còn có một lý do sâu xa hơn. Nhưng trong mắt y còn thoáng qua vài phần chân tình, vẻ mặt khiến người ta thấy vô cùng thật tình, làm ta phải cảm thán người này đúng thật là người duy nhất sinh ra để giả bộ.
“Hay là Hoàng tử xuống xe đi, buồng xe nhỏ quá, hai người ngồi chung, ta, ta thấy không thở được”.
Mị Tướng Quân Mị Tướng Quân - Vân Ngoại Thiên Đô