Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Chương 169
N
úi cao làm bối cảnh, dòng suối nhỏ, phía trước có một phụ nhân đang đang thu y phục!
Chuyện gì xảy ra?! Không phải phơi quần áo sao?
Nhìn ngoài cửa sổ một chút, nàng nhất thời sáng tỏ.
Khi mặt trời lên, phụ nhân phơi quần áo. Nhưng khi trời mưa xuống, phụ nhân liền thu y phục lại!
Nàng không thể tin nhìn lên bức vẽ trước mặt, quả nhiên.
Bảo bối a! Bảo bối!!
Cái người họa sĩ đó tên gì? Diệp, Diệp Hồng Mẫn? Hắn, hắn là làm sao làm được như thế?!
Nàng hưng phấn cầm bức họa này, cẩn thận nghiên cứu.
Hồi lâu, không có kết quả.
Bởi vì Tu Hồng Miễn muốn nàng phải đi theo hắn, cho nên bây giờ nàng phải lập tức đi qua.
Nàng như một cái xác đứng bất động, ngơ ngác nhìn Tu Hồng Miễn đang phê tấu chương, trên tấu chương có gì đáng cười sao? Tại sao nàng lại thấy hắn vui vẻ như vậy.
Nàng ở trong lòng thở lần thứ tám mươi bốn, nàng đã ngồi nhiều canh giờ như vậy, cái gì gọi là như đứng trên đống lửa nàng coi như là đã hoàn toàn cảm nhận được.
"Tu?"
Hắn gật đầu một cái, ý bảo nàng nói.
"Ta không ở đây tại thời điểm ngươi phê tấu chương được không?"
Hắn lắc đầu một cái.
Nàng không nói nhìn hắn, không phải nói một tâm trí không thể dùng cho hai việc sao? Tại sao nhìn hắn còn đang phê tấu chương còn có thể trả lời vấn đề của nàng?
Đang lúc nàng sốt ruột ngồi chờ, Cảnh Nhân xuất hiện ở bên ngoài.
Tu Hồng Miễn ý bảo hắn đi vào, thì ra là Thái hậu muốn triệu kiến nàng.
Nàng cùng Tu Hồng Miễn liếc nhau một cái.
"Nàng trước đi, trẫm phê xong tấu chương sẽ tới."
Nàng gật đầu một cái, cùng Cảnh Nhân cùng đi đi ra ngoài.
Mới vừa vào đến Yến Ninh cung, đã thấy tất cả các phi tần lớn nhỏ của Tu Hồng Miễn cơ hồ đều đến đông đủ, bên trong thật sự rất náo nhiệt......
"Dung nhi tham kiến mẫu hậu."
Thái hậu gật đầu một cái, "Ngồi đi."
Nàng thấy chung quanh không còn chỗ nào ngồi, chẳng lẽ để cho nàng ngồi ở nơi đó?
Hạ quyết tâm, nàng đi tới một chỗ ngồi xuống, cứng rắn đem đám người chật ních tách ra thành một chỗ.
" Không phải Dư phi tỷ tỷ mới vừa được hoàng thượng thưởng một chiếc mũ lông sao? Sao không có mang ra cho bọn tỷ muội mở rộng tầm mắt?" Tiết phi mở miệng nói trước.
Những chuyện hậu cung nhiều chuyện truyền đi thực vui vẻ, trong lòng nàng thở dài một cái, hiện tại nàng đã trở thành cái đích bắn cho bọn họ, chỉ hy vọng Tu Hồng Miễn có thể mau mau tới giải vây cho nàng.
"Hoàng nhi không tới được rồi, ai gia còn có chuyện khác để cho hắn làm."
Lời nói của Thái hậu làm cho thân thể nàng cứng đờ, không thể nào, nàng nghĩ cái gì Thái hậu cũng biết!
"Muội muội hiện tại đang hưởng ngàn vạn sủng ái, tỷ tỷ cam bái hạ phong rồi." Lệ phi ê ẩm nói.
"Tỷ tỷ nói thực nghiêm trọng, muội muội đảm đương không nổi."
"Ơ, hiện tại Dư phi tỷ tỷ rất được hoàng thượng sủng ái, này người nào không biết a, tỷ tỷ đừng khiêm nhường nữa~" Tấn phi lập tức tiếp lời nói.
Lông mày nàng run lên, nàng nhẫn nhịn cũng có chừng mực!
"Muội muội, không biết ngươi có cái gì mới? Làm sao có thể làm cho Hoàng thượng mê mẩn như vậy? Ngay cả Như phi so ra cũng hơn rồi." Lệ phi châm chọc nói. Ai cũng biết kết cục của Như phi không hề tốt.
Nàng đứng lên, hướng Thái hậu khom người, "Hôm nay Dung nhi có thể có được sự thương yêu của Hoàng thượng, tất nhiên cảm thấy vô cùng vinh hạnh, nếu như các tỷ muội có gì cần Dung nhi giúp một tay, Dung nhi nhất định sẽ làm hết khả năng. Dù là củ cải hay là rau xanh, mỗi người có một sở thích riêng, ngay ngón tay đều có cái dài cái ngắn, huống chi là trong hậu cung, có lẽ trong khoảng thời gian này Dung nhi nhất thời được sủng, nói không chừng về sau sẽ là một trong số các tỷ muội ngồi đây. Dung nhi nói những lời này chỉ hi vọng tỷ muội chúng ta có thể đoàn kết, không cần bởi vì một người nhất thời được sủng ái, lại thành ra đối chọi gay gắt với mọi người, dù sao phong thủy luân chuyển! Ai có thể biết, cuối cùng là người nào đâu....?" Lúc nàng nói câu nói cuối cùng nhìn chằm chằm Lệ phi một cái, chớ khinh người quá đáng, nếu không sẽ phải tự gánh lấy hậu quả!
Tất cả mọi người đồng loạt im lặng, Thái hậu vuốt vuốt cái trán, "Ai gia mệt mỏi, các ngươi lui xuống trước đi thôi. Dung nhi, ngươi lưu lại."
Tất cả mọi người đứng dậy lui xuống, lúc Lệ phi đi ngang qua bên cạnh nàng, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, "Thì ra là ngươi cũng hiểu đạo lý này." Nói xong, một tia tàn khốc quét qua.
Nàng kinh hãi, trực giác nói cho nàng biết, hình như trong chuyện này còn có cái gì mà nàng không biết......
"Dung nhi."
Thấy Thái hậu gọi nàng, nàng lập tức cúi đầu đáp một tiếng.
"Làm sao ngươi có thể hồ đồ như vậy?"
Lòng nàng hổ thẹn, ba lần bốn lượt khiến Tu Hồng Miễn xuất cung tìm nàng, đúng là lỗi lầm của nàng.
"Dung nhi biết sai rồi."
"Ngươi đừng cùng ai gia nói biết sai, biết sai ~ mỗi lần đều nói như vậy, nhưng cuối cùng vẫn là tái phạm Ngươi là đang khảo nghiệm sự nhẫn nại của Hoàng thượng, hay là đang khảo nghiệm sự kiên nhẫn của ai gia?" Càng nói, giọng nói của Thái hậu càng trở nên lạnh lẽo.
Trong lòng nàng run lên, "Thái hậu bớt giận, Dung nhi thật biết sai rồi."
Thái hậu vuốt vuốt mi tâm, " Chuyện Hoàng hậu ai gia đã sớm đề cập tới, chắc hẳn ngươi cũng suy nghĩ qua, theo ý ngươi, ai là lựa chọn tốt nhất đây?"
Tim của nàng đập nhanh một cách khác thường, nàng phải trả lời cái vấn đề này thế nào? Làm Hoàng hậu? Dã tâm quá lớn, nàng không thể tưởng tượng được những việc nàng làm lại chọc cho Thái hậu chán ghét. Chọn Lệ phi? Nàng đã quá nhiều lần phải đối đầu với nàng ta, ai cũng biết nàng cùng nàng ta có thù oán, nếu cứ chọn nàng ta thì tương đương với việc nàng đang dối trá ở trước mặt Thái hậu. Chọn Tiết phi? Chọn Vinh phi?......