Butterflies don't know the color of their wings, but human eyes know how beautiful it is. Likewise, you don't know how good you are, but others can see that you are special.

 
 
 
 
 
Tác giả: Đế Thanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 694 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1982 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:25:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 168: Làm Cái Thợ Săn. Đây Là Yêu Sao?
hiếu gia! Chúng ta vì sao không ở bên trong Đan khí các? Ra bên ngoài này có chuyện gì sao?". Phi Thiên khó hiểu nhìn Vũ Thiên Quân nói.
"Ha ha! Ta dù sao cũng là đi tiêu khiển mà thôi, huống chi chúng ta tu giả ở chỗ nào không phải cũng giống nhau sao?". Vũ Thiên Quân cười nói.
"...". Phi Thiên triệt để im lặng, quả nhiên người không bình thường làm việc không bình thường, Thiếu gia nhà hắn có chỗ ở tốt trong thành không đi lại chạy ra bên ngoài chỗ dựng tạm lên đi chơi, haizzz, còn may hắn vốn là Yêu tộc, cuộc sống vốn đã màn trời chiếu đất nên cũng không để ý bao nhiêu.
"Kỳ thực ta cũng không thích những nơi đông người, thành trì đúng ra rất đẹp, cái gì cũng không thiếu nhưng ta vẫn thích những nơi gần với thiên nhiên hơn...". Vũ Thiên Quân ngửa mặt nhìn trời nói. "Dù sao hôm nay cũng không có chuyện, chúng ta hai người làm một hồi thợ săn...".
"Thợ săn...". Phi Thiên con ngươi sáng lên liếm liếm môi, Thiếu gia chỉ sợ muốn ra bên ngoài thành giết người rồi, chỉ là hắn có chút không hiểu, hình như Thiếu gia ở đây không có thù gia đi?
.........
Ba canh giờ qua đi bên ngoài Võ Thần thành bình nguyên trên một cây lớn ngồi hai người cẩn thận từng ly từng tí lén lén nhìn bên dưới, bọn hắn một cái đẹp đến yêu dị thanh niên tóc đen cùng một cái tóc vàng kim cũng là một cái mỹ nam tử, đều như hai mươi trên dưới. Đương nhiên chính là hai người Vũ Thiên Quân đang ra ngoài đi săn, hắn "dường như" không biết có mấy người đang ở xa xa trên không trung ẩn thân quan sát hai người.
"....". Phi Thiên mặt đầy mồ hôi, Thiếu gia nói đúng là đi săn, đi săn mấy cái dã thú! Bọn hắn hai người lúc này giống như thợ săn bình thường không chút tu vi, lưng đeo đại kích, tay cầm đại cung tuỳ thời kéo tên, Vũ Thiên Quân đúng là dự định biến thành thường nhân một hồi đi săn dã thú nướng lên ăn tiêu khiển mấy ngày! Về phần mấy tên đang tự cho mình là cao nhân đang quan sát hai người bọn hắn thì bị ném ra sau đầu không biết đến đâu rồi.
"Suỵt!". Vũ Thiên Quân mặt mũi đầy ngưng trọng như gặp đại địch đặt ngón trỏ lên miệng, đang có mấy con gà rừng trưởng thành đi về phía bọn hắn.
"Chúng ta thử xem ai giết được nhiều gà rừng?". Hắn nói bằng giọng nhỏ đến khó nhỏ hơn, gần như chỉ dùng khẩu hình thôi.
"Huh...". Phi Thiên kinh ngạc lần nữa xong lại gật gật đầu, Thiếu gia muốn chơi hắn đương nhiên chơi theo, việc tu luyện đôi khi thả lỏng một chút cũng không phải là chuyện xấu. Xem ra Vũ Thiên Quân là muốn thả lỏng bản thân một chút, thậm chí việc hắn đến Võ Thần học viện cũng chỉ là như vậy không hơn!
“Viu...”. Vũ Thiên Quân đại cung trên tay bay ra một mũi tên xé gió lao về phía mấy con gà rừng. Không chậm xo với hắn bao nhiêu, Phi Thiên cung trên tay cũng đã thả tên bắn về phía đàn gà rừng.
“Xoạt!”. “Xoạt!”. Bọn hắn hai người phản ứng lại gần như đồng thời rút tên sau lưng tra lên cung bắn liên tiếp hai lượt tên nữa như mấy cái cung thủ thợ săn bình thường, nhanh gọn dứt khoát. Cả quá trình bọn hắn không vận dụng chút nào tu giả lực lượng mà chỉ vận dụng lực lượng không khác nhiều so với thường nhân dẫn đến tuy rằng vận động chuẩn xác nhưng chưa chắc đã có kết quả tốt.
“Quác...”. “Oác!!”. Mấy con gà rừng bị biến cố bất ngờ hoảng loạn chạy trốn kêu loạn lên một đoạn, Vũ Thiên Quân hai người lập tức nhảy xuống cây lớn kiểm tra kết quả.
“Hắc hắc! Ba mũi tên hai con, Thiếu gia! Ngươi thế anof?”. Phi Thiên kiểm tra mũi tên thì cầm lên cười thú vị nói. Chính hắn cũng không hiểu mình vui mừng cái gì, đừng nói một cái gà rừng hoang dã, cho dù một cái Yêu tộc họ Điểu hắn giết cũng không có bao nhiêu cảm xúc.
“Chậc! Ta chỉ được một con! Aiii... Không đủ, chúng ta lại săn mấy cái thỏ rừng, bản thiếu gia chắc chắn sẽ hơn ngươi!”. Vũ Thiên Quân nghĩ nghĩ một chút không có liêm sỉ nói.
“Huh! Ta cũng nghĩ thế, mới ba cái còn chưa đủ mình ta ăn”. Phi Thiên da đầu run lên một cái nói. Hắn vừa rồi thậm chí còn thấy trong mắt Vũ Thiên Quân ánh mắt lóe lên, lần gần đây nhất hắn nhìn thấy không sai biệt lắm là khi Vũ Thiên Quân muốn chém tên kia Thánh cảnh mạo phạm quy định hắn đưa ra ở Đan khí các!
Như thế bọn hắn lại đi sang một hướng khác của bình nguyên rồi trèo lên một cái cây cao cỡ mười trượng im lặng chờ đợi.
“Ha ha! Biểu muội! Thấy hai tên kia thú vị không? Xem ra là hai cái thường nhân không sai biệt lắm, từ khí tức đến nhìn có lẽ còn chưa hoàn thành khai mạch”. Phía trên mây có tám người, một cái đứng đầu tu vi cũng có Thần cảnh tam trọng, nhìn như hai bảy hai tám tuổi, bảy người còn trẻ bốn nam, ba nữ đang đứng trên một cái phi thuyền ẩn vào hư không, người đứng đầu quay sang một cái Thiếu nữ xinh đẹp nói.
“Ha ha, đúng vậy Nguyệt muội mau nhìn kìa, bọn hắn hai người thật là thú vị!”. Một cái nữ nhân mỹ mạo cũng nhìn thiếu nữ nói.
“...”. Thiếu nữ khuôn mặt như đẹp như tiên nữ, bê ngoài cỡ mười tám đôi mươi thôi, một thân áo trắng dài, khuôn mặt hình trái xoan, mắt ngọc mày ngài, môi hồng, cái miệng nhỏ nhắn, huh! Chính xác là một cái khuynh thành thiếu nữ, không những thế nàng quanh thân còn tỏa ra một loại tối nghĩ đạo vận làm cho người đối diện không thể không nhìn nàng thêm vài lần, nàng lúc này cũng đang nhìn phía dưới hai cái thanh niên thú vị đánh giá.
“Như vậy trước không vội đến Võ Thần thành tụ họp, ở đây xem một chút!”. Đứng đầu thanh niên cười nói, bọn hắn mục đích lần này đi ra cũng là đến Võ Thần học viện tham gia thi tuyển, dù sao thời gian vẫn còn chưa đến bọn hắn vẫn còn có thể thoải mái mấy ngày.
“Huh! Như vậy đi!”. Mấy người còn lại cũng đồng ý.
........
“Đến rồi!”. Phi Thiên ánh mắt lóe lên, đang có mấy con thỏ đang đi về gần phía hai người.
“Hắc hắc! Lần này bản thiếu gia sẽ không thua ngươi!”. Vũ Thiên Quân cười hắc hắc rồi nhanh lẹ rút ra mũi tên sau lưng, đương nhiên Phi Thiên phản ứng so với hắn không chậm chút nào. Vẫn là ba mũi tên bắn ra.
“Ha ha! Xem ra hai người kia là cái nào nó tục nhân thế gia, thanh niên tóc vàng là thu đồng của tên tóc đen kia rồi!”. Một cái nam tử trên phi thuyền cười nói.
“Uhm! Lần này chủ tử tên kia chỉ sợ muốn thua hạ nhân của mình rồi!”. Đứng thanh niên cũng cười đồng ý nói.
“Y Ah... Phi Thiên!”. Vũ Thiên Quân nhìn trên tay cầm ba mũi tên đều có một con thỏ lại nhìn trên tay mình chỉ có hai con thỏ thì tức lộn ruột hét lên, “Ngươi đứng đó cho ta...”. Nói rồi chạy nhanh về phía Phi Thiên. Tên kia vậy mà ghê tởm như vậy, không những bắn được nhiều hơn hắn mà còn đang đứng đó như cười không phải cười nhìn hắn, không phải là đang trêu ngươi hắn? Đáng ghê tởm tiểu nhân!
“Ách! Thiếu gia tha mạng!”. Phi Thiên thấy tình thế không ổn lập tức ném ba cái thỏ sang một bên hô lớn bỏ chạy, sau đó chính là một màn rượt đuổi rồi.
“Uy! Ngươi không đứng lại bản thiếu gia sau này không nuôi ngươi!”. Vũ Thiên Quân đuổi một hồi vẫn không thể thủ ngắn khoảng cách thì đứng lại lau mồ hôi trên trán thở ra nói. Dâm uy tỏa ra bốn phía.
“Ạch!”. Phi Thiên đang chạy lập tức dừng lại rồi quay đầu nhìn Vũ Thiên Quân ánh mắt sợ sệt.
“Còn không mau đến đây chịu tội?”. Vũ Thiên quân vẫy vẫy tay chỉ một chỗ bên cạnh nói. Phi Thiên đương nhiên cũng không dám cãi lời rồi, chầm chậm đi đến gần Vũ Thiên Quân, xem ra đã nhận mệnh.
“Dám vượt qua Thiếu gia ta, đáng ăn đòn!”. Vũ Thiên Quân không chút hình tượng đã mấy cái vào mông Phi Thiên rồi giống như đã hả dạ thì thở phù ra một hơi. “Đi nướng thịt thôi!”. Nói rồi quay mình rời đi không chút để ý ánh mắt như oán phụ của Phi Thiên đang nhìn hắn.
“Oa ha ha...”. Phia trên hư không phi thuyền mấy người đang cười nghiêng ngả, cho dù là cái kia gọi là Nguyệt muội cũng đang che miệng cười khúc khích.
“Thật là đơn thuần hai cái công tử ca...”. Một thiếu nữ cười cười nói.
“Hay là chúng ta xuống dưới chơi với bọn hắn một lát..”. Một thiếu nữ khác nói. Dù sao cũng không có chuyện, đi chơi cùng hai cái thú vị người cũng không sao, bọn hắn chỉ cần không thể hiện ra mình là tu giả là được rồi.
“Ồ? Tiểu Thất nói cũng được ah! Như vậy chúng ta xuống dưới chơi đùa với hai tên kia một lát”. Đứng đầu thanh niên cười nói. Bọn hắn tám người giống như là đều đến từ một cái thế lực thế gia nào đó cường đại, tu vi đều rất cường đại, ngoại trừ đứng đầu thanh niên, tuổi cao nhất cũng chỉ hai lăm thôi, đã có Thiên đan cảnh đỉnh phong. Thấp nhất cũng có Nhân đan cảnh đỉnh rồi, cũng chỉ mười tám thôi.
“Ha ha, thật lâu chưa được ra ngoài đi chơi...”. Thiếu nữ gọi tiểu Thất nghe vậy thì vui vè nói. “Nguyệt tỷ tỷ! Đi cùng bọn ta nha?”.
“Được! Được! Ta đi với muội!”. Gọi là Nguyệt tỷ tỷ cũng cười nhẹ nói lập tức năm cái nam tử mắt đều sáng lên, nàng cũng quá đẹp rồi, chỉ sợ không lâu sau Võ Thần học viện lại có một cái siêu cấp Mỹ nữ rồi!
“Nướng được rồi...”. Vũ Thiên Quân hai người sau hơn nửa canh giờ cũng đã chuẩn bị xong, chiến lợi phẩm của bọn hắn gồm ba con gà rừng cùng năm con thỏ, ăn uống có chút dư giả. Đứng trên một tảng đá lớn Vũ Thiên Quân cười nói, về phần Phi Thiên đang đem về một đống củi gỗ vụn, bọn hắn hôm nay chính là hai cái thường nhân không hơn không kém ah!
“Đã lâu chưa được ăn thịt...”. Vũ Thiên Quân liếm liếm môi rồi bắt đầu nổi lửa lên nướng thịt, không như Yêu thú thịt, công việc nướng đơn giản hơn nhiều, lại hơn nửa canh giờ sau mùi thơm đã bay lên rồi.
“Ực!... Thiếu gia trình độ nướng thịt lại lên cao một đoạn rồi”. Phi Thiên nuốt nước miếng một cái. Không như trước đây hắn nướng thịt Ma thú dùng các loại thảo dược, hôm nay Vũ Thiên Quân chỉ dùng mấy cái dã thảo bình thường mà thôi, có thịt dã thú bình thường nên như vậy mới hợp.
“Hắc hắc! Bên cạnh ta, ta bao cả đời không bị đói”. Vũ Thiên Quân nghe vậy thì hắc hắc cười nói.
“Ồ? Vậy sao? Không biết công tử có thể hay không bao nuôi được chúng ta?”. Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên một tiếng cười truyền đến. Đi về phía hai người chính là tám người trên phi thuyền lúc nãy, bọn hắn vì sợ hai người giật mình nên hạ phi thuyền ở một nơi xa sau đó đi bộ đến đây, dù sao thì “thường nhân” cùng tu giả khác nhau nhiều lắm, lớn như để hai người xem bọn hắn là tiên nhân thì chơi không vui nữa ah.
“Huh! Đương nhiên...” Vũ Thiên Quân như không thèm suy nghĩ thì đã trả lời sau đó hình như nhận ra gì đó không đúng thì dừng lại quay đầu nhìn phía phát ra giọng nói trợn trừng mắt lên. “Các ngươi là ai?”. Hắn kinh ngạc hỏi. Trước mắt tám người nam phong thần tuấn lãng, đương nhiên còn chưa so được với Phi Thiên, nữ thì chính xác đều rất đẹp, nhất là cái kia tiểu Nguyệt, Vũ Thiên Quân tim thậm chí còn phải nhìn lại một lần!
“Thiếu gia...”. Phi Thiên có chút “kiêng dè” liếc mắt với Vũ Thiên Quân mấy cái.
“Ha ha! Vị huynh đệ này, chúng ta chỉ là người qua đường muốn hỏi đường đến Võ Thần thành mà thôi, chỉ là ngửi thấy mùi thơm quá nên qua đây xem thử, không ngờ là hai vị đang nướng thịt, thủ đoạn rất cao ah!”. Đi đầu thanh niên cười cười nói, nụ cười như gió xuân thổi qua vô cùng tự nhiên, xem ra người này từ lâu đã dưỡng thành tố chất lãnh đạo, không phải hạng người tầm thường! Chỉ là nó đã lập tức khựng lại khi nhìn Vũ Thiên Quân hai người...
“...”. Tám người sau khi đến đây thì lập tức kinh ngạc đến sợ hãi, hai nam tử đứng trước mặt có thể đạt đến tầng thứ nào không biết nhưng quả thật là mỹ nam đương thế rồi, năm cái nam tử cộng lại có lẽ mới có thể so với Phi Thiên, thậm chí khí chất của hắn còn cao quý hơn năm người nhiều lắm, về phần Vũ Thiên Quân đã đạt đến hoàn mỹ rồi, không chút tỳ vết, môi hồng răng trắng, khuôn mặt cân xứng, mày kiếm mắt sáng, dáng người hoàn hảo, bọn hắn thật không dám nghĩ trên đời lại có người như thế. Thậm chí cái kia Tiểu Nguyệt cũng phải nhìn Vũ Thiên Quân cùng Phi Thiên lại mấy cái. Thật đẹp! Đây chính là suy nghĩ của cả tám người, đương nhiên bọn hắn liền đã bình thường trở lại.
“Đến Võ Thần thành sao? Huh! Nhà ta ở chỗ đó, nếu các vị đợi một chút ta sẽ dẫn các vị qua đó cũng được, nếu không cứ đi theo hướng này khoảng một nghìn dặm là đến”. Vũ Thiên Quân thu hồi ánh mắt nhìn Tiểu Nguyệt chỉ một phương hướng nói. Vừa rồi bọn hắn chạm mắt có đến bôn năm lần!
“Ha ha! Hay là lát nữa đi với các ngươi trở về!”. Đứng đầu thanh niên tuy rằng đúng là có chút ghen tị với hai người thế những vẫn cười cười nói. Lấy hắn tâm cảnh lại đi so đo với hai cái “thường nhân” cũng quá mất mặt rồi.
“Huh! Như vậy mời mấy vị cùng bọn ta ăn thịt nướng đi! Hắc hắc, bọn ta vừa mới bắt được mấy con tiểu thú phải không Phi Thiên?”. Vũ Thiên Quân huých huých Phi Thiên nói.
“Ah! Đúng vậy! Thiếu gia vừa mới rồi uy vũ vô cùng...”. Phi Thiên lập tức tâng bốc vỗ mông ngựa lên một đoạn làm cho mấy người kia trong lòng cười không thôi. Quả nhiên là thế gia công tử hoàn khố rồi, tuy rằng là mỹ nam nhưng cũng rất thích hư danh.
“Như vậy đa tạ Huynh đệ rồi! Không biết đại danh hai vị?”. Thanh niên đứng đầu cười nhạt nói. Đúng là hắn quá ngốc rồi, lại đi so đo với hai cái không có tiền đồ gia hỏa.
“Ta gọi Thiên Tứ!”. Vũ Thiên Quân cười chắp tay nói. “Về phần hắn là thư đồng của ta, gọi là Phi Thiên”. Rồi chỉ về phía Phi Thiên. “Không biết các vị là...?”.
“Ta là Dương Vân Vũ, đây đều là biểu đệ biểu muội của ta, là Dương Vân Thế, Dương Vân Tùng, Dương Vân Đạo, Dương Vân Hạo, Dương Vân Tình, Dương Vân Lam, Dương Vân Nguyệt!”. Dương Vân Vũ chỉ từng người phái sau hắn nói. xem như kết giao một chút tục nhân cũng được ah!
“Dương Vân Nguyệt sao...”. Vũ Thiên Quân nhìn cô gái gọi là Dương Vân Nguyệt một cái rồi thu ánh mắt lại, hắn cảm thấy mình dường như “thích” cô gái này, không phải thích như đối với đám người Mộc Ly, Trần Hiểu Linh như thế, hắn thích khác nhiều lắm, không lẽ đây là yêu sao?
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: truyencv.com
Số từ: 3022
Ma Thần Thiên Quân Ma Thần Thiên Quân - Đế Thanh Ma Thần Thiên Quân