Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Ảm Hương
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hạc
Số chương: 410 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1031 / 2
Cập nhật: 2019-01-09 00:40:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97-2: Chiếc Nhẫn (Phần 2)
rời tối dần, trong chính điện đã thắp đèn sáng, Vân Thường hầu hạ Tự Cẩm ngồi dậy, Diện Mi chải tóc cho nàng, Tự Cẩm còn hơi đau đầu nên phất phất tay, "Buổi tối sẽ không ra khỏi cửa, đừng búi tóc lên, cứ để thả lỏng như vậy là được. Búi tóc lại da đầu cũng thấy đau, nặng cả người."
Diện Mi vâng lời, Vân Thường đứng bên cạnh nhìn nét mặt chủ tử thoải mái hơn chút mới kể lại chuyện chiế khí sắc còn có thể, liền vài ba câu đem nhẫn sự tình nói ra, "Chỉ phát hiện chiếc nhẫn này, không thấy những vật khác. Nô tỳ nghĩ chiếc nhẫn này vô tình không cẩn thận mới rơi vào trong giỏ. Chắc lúc đó nô tỳ đến nhanh quá, Lý Chiêu Nghi vội vàng đi ra, nhất thời không để ý liền rơi vào bên trong."
"Xác định là Lý Chiêu Nghi?" Tự Cẩm không nghĩ tới còn có chuyện thế này xảy ra.
"Trần Đức An đi hỏi thăm rồi, chờ hắn trở về mới biết được. Nhưng khi đó cũng chỉ có chủ tớ Lý Chiêu Nghi vụng trộm vào thiên điện, nghĩ đến cũng không phải là người khác." Vân Thường nhíu mày nói.
Đang nói chuyện, Trần Đức An trở lại, đ thẳng vào đại điện, bên ngoài báo một tiếng, Tự Cẩm cho hắn ta đi vào truyền lời.
"Nô tài thỉnh an chủ tử."
"Đứng lên đi, có tra được gì không?" Tự Cẩm trực tiếp hỏi, đến lúc này thì cũng không có tinh thần nói lòng vòng nữa.
"Vâng, nô tài đã hỏi thăm xunh quanh mấy lần, vài người đều nói quả thực Lý Chiêu Nghi có chiếc nhẫn kiểu này."
Tự Cẩm nhíu mi trầm mắt, cầm lấy chiếc nhẫn từ trong tay Vân Thường nhìn nhìn, khóe miệng chậm rãi cươi cười, "Thật không nghĩ tới Lý Chiêu Nghi còn có sở thích làm đầu trộm đuôi cướp!"
"Sở thích gì?"
Tiếng Tiêu Kỳ đột nhiên vọng vào từ ngoài rèm cửa, ngay sau đó rèm được vén lên, liền nhìn thấy Tiêu Kỳ mặc áo bào màu vàng sáng sải bước đi tới.
Tự Cẩm vội vàng đứng dậy hành lễ, trong tay còn cầm chiếc nhẫn kia, chuyện này phải cáo trạng thế nào đây nhỉ? Trong lòng suy tư, người đã ngồi xổm xuống vấn an, đây cũng đã là động tác phản xạ có điều kiện.
Thói quen lớn nhất khi đến cổ đại chính là gặp người phải hành lễ. Giờ cũng như ngấm vào tận xương tủy rồi.
Tiêu Kỳ giơ tay nâng Tự Cẩm dậy, thấy nàng không trả lời, lại hỏi một lần nữa, "Nàng mới vừa nói ai đầu trộm đuôi cướp?" Đầu trộm đuôi cướp đương nhiên không phải là lời tốt đẹp gì, đó chính là danh xưng của kẻ giặc, nghe lời nói này hẳn là có người chọc giận nàng đây.
Nghĩ tới đây, Tiêu Kỳ vô ý thức mím môi, đây chính là hậu quả chọc giận nàng.
Tự Cẩm nghĩ đến mấy trí thức cung đấu của mình không đủ khoe mẽ trước mặt Tiêu Kỳ. Người này từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh đó mà lớn lên, dù mình giả vờ khéo thế nào cũng không thể lừa được một người đang sống trong hoàn cảnh đó, dứt khoát trực tiếp mở bàn tay ra cho hắn nhìn chiếc nhẫn.
Tiêu Kỳ liếc một cái, sau đó mới nói: "Chiếc nhẫn này nhìn khá quen."
Tự Cẩm:...
Lúc Quản Trường An nhìn thấy chiếc nhẫn kia liền nhớ ngay ra nó là của ai, nhìn hai vị kia chủ tử một cái, đá một cú vào chân Trần Đức An, ý bảo hắn ta và Vân Thường đi theo mình lui ra ngoài.
Ba người lục tục bị đẩy đi ra, Vân Thường hơi băn khoăn hỏi: "Cứ như vậy đi ra được không?" Nếu chủ tử tìm người không được thì làm sao bây giờ?
Quản Trường An liền nhìn Vân Thường, vừa cười vừa nói: "Các chủ tử nói chuyện chúng ta ở đó lại thêm chướng mắt, nếu cần gì sai bảo tự nhiên sẽ gọi người. Vân Thường cô nương thấy phải hay không?"
Vân Thường có thể nói không phải sao?
Trần Đức An ở cạnh Quản Trường An cũng không dám cứng rắn, đều đã bị hắn ta dạy dỗ mấy lần rồi, lúc đó cũng chỉ vừa cười vừa nói: "Quản ca ca ngài nghỉ ngơi một chút, tôi đi Ngự Thiện phòng xem một chút, giục họ làm nhanh bữa tối."
Quản Trường An cười mỉm phất phất tay, "Đi mau đi."
Trong phòng, Tự Cẩm bị câu nói kia của Tiêu Kỳ làm chẹn họng, nhất thời không biết mình phải phản ứng như thế nào mới tốt. Hiển nhiên Tiêu Kỳ cảm thấy nhìn quen mắt, có thể chiếc nhẫn này là hắn ban thưởng ra ngoài, hoặc là hắn gặp qua rất nhiều lần. Nếu không dựa vào sự bận rộn tối mắt tối mũi của hắn mà có thể nhớ kỹ một chiếc nhẫn nhỏ nhoi thì là chuyện hiếm hoi cỡ nào.
Tiêu Kỳ nhìn vẻ mặt ngơ ngác không hiểu gì của Tự Cẩm lập tức bị chọc cười, từ trong lòng bàn tay nàng cầm lấy chiếc nhẫn nói: “Chiếc nhẫn này là lúc trước ta thưởng cho Lý Chiêu Nghi, sao lại ở chỗ nàng?"
Quả nhiên là thưởng ra ngoài, còn có thể còn nhớ rõ ràng như thế, ngực Tự Cẩm bất giác nhói lên một cái, trong lòng không thoải mái, ngoài miệng liền tùy hứng, "Hoàng thượng hỏi thiếp làm cái gì, không phải nên đi hỏi Lý Chiêu Nghi sao?" Lời vừa ra khỏi miệng, Tự Cẩm liền cảm giác giọng điệu của mình không quá thích hợp, lập tức tự mình bù đắp ngay: "Cũng không biết có phải Lý Chiêu Nghi đi lạc trong Di Cùng hiên của thiếp không, chiếc nhẫn này được tìm thấy trong giỏ đựng đồ."
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm rất không được tự nhiên giải thích, nhìn bộ dạng này nàng nhất định là vừa mới tỉnh ngủ, ngay cả đầu tóc cũng lười cuốn lên. Toàn cung trên dưới trong này, dám ở trước mặt hắn không chú ý dáng vẻ thế này thật sự là người đầu tiên, người duy nhất. Có ai mà không làm mình trang điểm thật xinh đẹp cho hắn xem chứ, có mình nàng dám ở cạnh hắn lôi thôi lếch thếch như thế.
Nhưng đấy cũng chính là nguyên nhân làm cho Tiêu Kỳ nguyện ý đến Di Cùng hiên. Ở bên trong này Tự Cẩm chính là Tự Cẩm, là một nữ nhân bình thường. Một nữ nhân tự do tự tại bên chồng mình, khiến tinh thần hắn bất giác được thả lỏng. Mỗi lần ngủ qua đêm ở đây luôn được ngủ ngon giấc.
Hắn giơ tay vén mấy lọn tóc lòa xòa trân đầu Tự Cẩm, cười hỏi: "Có một chiếc nhẫn mà thôi, cũng đáng để nàng giận ta sao, uổng công ta buổi trưa còn cố ý ban thưởng món ăn lại đây giữ thể diện cho nàng."
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, giữ thể diện cho nàng ư? Nàng rõ ràng còn nhớ đó là hắn thưởng cho nhóm ái phi của hắn. Nhưng.. được rồi, nàng cũng không so đo mấy thứ vụn vặt này với hắn. Dù sao suy nghĩ của nữ nhân và nam nhân lúc nào cũng cách một trời một vực.
Khó có thể thông cảm.
"Thần thiếp đâu có giận Hoàng thượng." Tự Cẩm cảm giác mình cần phải giải thích thật tốt chuyện này, "Thiếp chính là cảm thấy Lý Chiêu Nghi làm việc thế này thật sự là không thỏa đáng, sao lại chưa được sự đồng ý của chủ nhân đã tự tiện lật xem đồ của người khác."
"Ồ, nàng ta lật xem gì của nàng?"
"Chính là mấy thứ của người thiếp cất vào trong giỏ..." Tự Cẩm bỗng chốc im miệng, thôi rồi, nói lộ ra rồi.
"Đồ của ta?" Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn Tự Cẩm.
Tự Cẩm rơi lệ, làm sao mà cứ mỗi lần đối mặt với Tiêu Kỳ thì chỉ số thông minh rớt không còn một mảnh thế chứ? Kỹ năng tự đào hầm quả là ngày càng thành thạo, không thể thương mình nổi mà.
(Còn tiếp...)
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ảm Hương Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi