Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 321-325
hương 321: Theo giá (13)
Thủy Hoàng đế nghi hoặc nhìn Triệu Cao, không nói gì. Chuyện này sao ông quên được chứ! Năm xưa tại Bác Lãng Sa nếu không có bão cát lớn có thể khiến Thiết chùy nhìn lầm xa giá, thì chỉ sợ tính mạng của ông đã khó bảo toàn. Chuyện này in sâu trong ký ức của Thủy Hoàng đế, nhưng ông không nhớ rõ chuyện đã qua nhiều năm như vậy, sao đột nhiên Triệu Cao lại nhắc tới chứ?
- Lúc đó mặc dù khoảng cách cực xa, nhưng lão nô vẫn mơ hồ thấy rõ bóng dáng của thích khách. Thích khách kia có thân hình vô cùng to lớn, sức mạnh kinh người. Sau này lão nô đã phái Xa sĩ của Trung xa phủ đi truy tìm, tại Mạnh Trư Trạch bị gặp phục kích, đối phương dùng tiễn Phi phù, hơn nữa lại có liên nỏ Đại Hoàng Sâm sau được cải biến thành cường cung mười hai thạch. Mũi tên trên thi thể của Xa sĩ Trung xa phủ rất tương đồng với tên mà Lưu Lang Trung dùng.
Thủy Hoàng đế nghe xong hàng lông mày chau lại.
- Ý của ngươi là...
- Lão nô không có ý gì khác, chỉ là nghĩ cảm thấy trùng hợp thôi. Mạnh Trư Chạch kia nằm ngay giao giới giữa quận Nãng và quận Tứ Thủy, là con đường đi thông tới huyện Bái. Trên đời này, người có sức mạnh như thích khách kia không nhiều lắm, về phần thần lực kinh người giống như thích khách vậy, thì lại càng ít. Lão nô sau này từng truy tra việc này, nhưng tung tích thích khách như đá chìm đáy biển. Bệ hạ, không phải lão nô hoài nghi Lưu Lang trung, nhưng...
Triệu Cao ngoài mặt và trong lòng biểu hiện khác nhau, cho nên cũng sẽ không để Lưu Khám được đắc ý. Lão nhận ra Thủy Hoàng đế cực kỳ coi trọng Lưu Khám, tuy rằng chưa chăc đã có thể gây được gì nhưng ít nhất có thể mang lại cho Thủy Hoàng đế sự cảnh giác.
Chỉ là vài câu nói bâng quơ có chủ ý của lão lại không gặp thời rồi. Thủy Hoàng đế cau mày:
- Triệu Cao, ngươi qua đây!
Triệu Cao sợ hãi tiến lên hai bước, nhưng không chờ lão đứng vững, Thủy Hoàng đế bất chợt cầm chặn giấy bằng Thanh đồng lên, hung hãn đập vào đầu lão.
- Lão già ngươi đúng là ăn nói năng xằng bậy!
Thủy Hoàng đế cả giận nói:
- Năm thứ ba mươi, lúc đó con trai Lưu thị bao nhiêu tuổi hả? Mười lăm tuổi mà thôi. Lúc ấy hắn vừa được trẫm đặc xá tội danh không lâu, còn đi tới phương Bắc cầu phương thức làm rượu Yến. Lúc trẫm bị hành thích tại Bác Lãng Sa thì hắn đã ở Cố Triệu rồi, chẳng lẽ bảo hắn phân thân đi ám sát trẫm sao?
- A....
Triệu Cao lập tức cứng họng không giải thích được. Cũng khó trách, nếu Thủy Hoàng đế đã quyết tâm sử dụng Lưu Khám, thì sao không từng đi tìm hiểu về hắn chứ? Vốn là nếu Triệu Cao không đề cập tới việc Bác Lãng Sa, không chừng Thủy Hoàng đế thật sự sẽ nghi ngờ Lưu Khám, nhưng cũng may lúc trước Lưu Khám khi ở huyện Hoài từng có quan điệp thông quan có thể chứng minh. Kể từ đó, Thủy Hoàng đế đương nhiên sẽ không tin tưởng lời nói của Triệu Cao, nhưng đồng thời cũng bởi vì nguyên nhân này mà giận tím mặt:
- Xuất thân lai lịch của con trai Lưu thị đều do Nhâm Hiêu trình báo, cũng là do Nhị Mông Khanh gia đứng ra đảm bảo. Lão gia hỏa ngươi không phải là muốn nói cho trẫm biết việc thống soái hai biên giới Nam Bắc cũng là do hắn tham dự việc ám sát đấy chứ? Nếu không niệm ngươi xưa nay có khổ công thì đã đã chém đầu chó của ngươi rồi. Đừng có nói lời vô nghĩa trước mặt trẫm nữa, mau đi gọi Lý Tư lại đây.
Chương 322: Theo giá (14)
Mỗi một triều đại đều có những chuyện mà không muốn người khác biết, tỷ như cơ cấu, tỷ như chức quan...có một số thứ không thể công bố hậu thế, chỉ có một số ít người mới biết được huyền cơ trong đó.
Lưu Khám tự nhân mình là người hiểu rất ít về quan chế triều Tần!
Quan chức dưới Tam công Cửu Khanh thì cũng biết đôi chút, nhưng lúc thánh chỉ của Thủy Hoàng đế đưa tới thì hắn cũng ngây ngẩn cả người.
- Ưng Lang tướng ư? Đó là chức quan gì vậy?
Lưu Khám mờ mịt chẳng hiểu, mà Lưu Tín thì lại càng không rõ ràng. Trong lòng Lưu Khám thầm nghĩ: Thật ra hắn thích hợp ở trong Trung úy quân, một mặt có thể sẽ biết được bí mật của binh mã tinh nhuệ Đại Tần, mặt khác có thể học hỏi được rất nhiều thứ mà người khác không biết. Tỷ như trong Trung úy quân có phương pháp quân trận biến hóa đặc biệt, khiến cho Lưu Khám cảm thấy hiếu kỳ ham thích vô cùng. Mấy ngày nay, hắn vẫn một mực tâm đắc và học tập thuật kỵ trận. Tuy nhiên hiện tại hắn vẫn chưa lý giải hết những bí mật của Trung úy quân thì đã bị bãi chức vụ, trong lòng vô mất hứng.
Người đến tuyên đọc Thánh chỉ là người mà Lưu Khám cũng quen, đó chính là Bách Lý Thuật đã chạy đến báo tin đám người Doanh Quả mất tích cho hắn biết.
Nghe Lưu Khám hỏi, y không khỏi mỉm cười:
- Lưu Lang tướng, lão nô còn phải chúc mừng ngài nữa.
- Niềm vui từ đâu tới?
- Lưu Lang tướng có biết Ưng Lang tướng này là chức quan gì không?
Lưu Khám phấn chấn, vội hỏi:
- Bách Lý, ngươi biết về Ưng Lang tướng?
- Sao không biết!
Bách Lý Thuật ngồi xuống án thư bên cạnh. Mặc dù Lưu Khám bị thôi chức, nhưng quân trướng độc lập, thậm chí còn tốt hơn cả so với Trung lang kỵ tướng, bên ngoài lều lớn có hai mươi người hầu cận thủ hộ, Lưu Tín bởi vì bị thương mà tạm thời dưỡng thương trong quân trướng.
Tiết Âu mang bẫu rượu lâu năm tới, rót cho Bách Lý Thuật.
- Thật ra, Lưu Lang tướng nghe cái tên này có liên tưởng đến cái gì không?
- Ưng lang tướng?
Lưu Khám lẩm nhẩm, chợt ngẩn ra, bật thốt lên:
- Bách Lý, chẳng lẽ Ưng Lang tướng này có liên quan tới Thiết Ưng duệ dĩ.
- Không phải là có liên quan, mà là trực tiếp thống lĩnh!
Bách Lý Thuật nghiêm trang nói:
- Ưng Lang tướng là cách xưng hô bên trong Hoàng thành, người biết đến không nhiều lắm. Trên danh nghĩa là nghe lệnh của Vệ tướng quân, nhưng trên thực tế thì lại trực tiếp chịu sự sai phái của Bệ hạ. Ưng lang tướng được bên ngoài gọi là Lang Trung, dưới Vệ tướng quân có cách gọi Bát Đại Lang trung, chính là chỉ Bát Đại Ưng Lang tướng. Mỗi một Ưng Lang tướng có trong tay trăm duệ dĩ, ngoài Bệ hạ ra thì không cần phải nghe lệnh bất cứ ai.
Lưu Lang tướng, cho nên ta mới chúc mừng ngươi, bởi vì Ưng Lang tướng này không phải là người được Bệ hạ cực kỳ coi trọng thì không thể đảm đương.
Nói như thế, hễ là những người đảm nhiệm Ưng Lang tướng hầu hết là trấn giữ một phương, thăng chức rất nhanh. Như Ưng Lang tướng Nhâm Hiêu năm Thủy Hoàng thứ hai mươi lăm, Ưng Lang tướng Mông Điềm năm Thủy Hoàng thứ hai mươi, Ưng Lang tướng Lý Do năm Thủy Hoàng thứ hai mươi ba.....đều được trải qua rèn luyện, được Bệ hạ trọng dụng.
Vệ tướng quân hoặc gọi là Vệ úy, là một trong Cửu Khanh. Lang Trung không những có thể có thầy thuốc, mà còn là hầu quan đi theo bên cạnh Hoàng đế, cũng chính là cận thần thị vệ. Lúc Lưu Khám biết rõ ý nghĩa Ưng Lang tướng không khỏi vô cùng kinh ngạc. Hắn biết Nhâm Hiêu là Thiết ưng duệ dĩ, nhưng lại không biết y là Ưng lang tướng. Mông Điềm cũng vậy, mà thú vị nhất chính là Lý Do cũng là Ưng lang tướng, vậy mà khi hắn đối mặt với Lý Do lại không thấy y là một võ giả.
Nói cách khác, Ưng lang tướng này không chỉ cần vũ dũng, mà còn phải suy tính tổng thể.
Bách Lý Thuật đón nói:
- Phẩm trật của Ưng Lang tướng không quá cao, nhưng quyền lợi lại cực lớn. Lưu Lang tướng, ấn tín và dây đeo triện mà ngươi đang dùng là đẳng cấp nào không?
Lưu Khám ngẩn ra:
- Đồng ấn hắc thụ!
- Ha hả, ấn tín và dây đeo triện của Ưng lang tướng là ngân ấn và thanh thụ.
- A!
Chương 323: Theo giá (15)
Lúc Thủy Hoàng đế nói chuyện mang khẩu âm Hàm Dương rất nặng, đồng thời còn có chút âm điệu Yến Triệu. Điều này e rằng lúc ông còn niên thiếu đã từng sống nhiều năm ở Hàm Đan, cho dù đã qua rất nhiều năm nhưng trong khẩu âm này thủy chung vẫn có dấu vết thời niên thiếu.
Đây có lẽ lời Thủy Hoàng đế đã hết sức để sửa rồi.
- Trẫm mệnh ngươi làm Ưng lang tướng, ngươi nghĩ sao?
- Vi thần...
- Làm Ưng lang tướng vì trẫm thì nhất định phải từ bỏ vài thứ. Ngươi không thể làm Đô Úy Tứ Thủy nữa, điểm này chắc ngươi cũng rõ ràng rồi. Trẫm cũng biết, những năm gần đây, ngươi đã tạo nên cơ nghiệp ở Lâu Thương. Ý đồ của Phù Tô để ngươi thủ ở Lâu Thương, trong lòng trẫm hiểu rất rõ. Nhưng Lâu Thương lại là một địa phương quá nhỏ bé, nếu như thật sự có chuyện phát sinh, sợ rằng đường sống sẽ rất ít.
Những năm gần đây ngươi làm không tệ, hiến rượu Vạn Tuế, bình định Tứ Hồng, tạo giấy Trình Công, kiến công Bắc cương...Trẫm đều thấy hết, bao gồm cả việc ngươi làm ở Ba quận, lại bình loạn Tề Lỗ. Theo lý mà nói, làm một quan to địa phương cũng rất xứng đáng, nhưng tuổi ngươi còn quá trẻ, làm ở địa vị cao sợ là chưa đủ năng lực.
Lưu lang tướng, ngươi năm nay hai mươi ba tuổi?
- Đúng ạ!
- Rèn luyện vài năm nữa, tuổi tác cũng vừa đúng lúc. Đến lúc đó đi Nam Cương khống chế toàn diện, trẫm có thể buông tay bình định xoa dịu Giang Nam. Trữ La Sơn đó, ngươi cũng thấy đấy, người Sở vẫn mang lòng bất mãn với Đại Tần ta, nếu không bình định, chung quy cũng là họa tâm phúc. Lưu Lang tướng, ngươi có nguyện theo trẫm về Hàm Dương không?
Lời của Thủy Hoàng đế thật khiến người khác không theo kịp. Câu trước với câu sau tựa như không liên quan tới nhau, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ, lại cảm giác như vô cùng có liên quan. Dù ý tứ gì thì cũng chỉ có một: Ngươi tuổi còn quá trẻ, để ngươi ở bên ngoài độc trấn một phương, ta quá lo lắng. Theo ta về Hàm Dương tiếp tục rèn luyện đi.
Nghe như là hỏi ý của Lưu Khám.
Giọng của Thủy Hoàng đế có lạnh có mềm mỏng, thế nhưng lọt vào tai Lưu Khám lại có ý nghĩa khác.
Nếu ngươi đồng ý thì đi! Nếu không đồng ý vậy thì có chuyện rồi..
- Vi thần cảm động rơi nước mắt, nguyện phục vụ quên mình vì Bệ hạ!
Lưu Khám không còn lựa chọn nào khác, phủ phục trên mặt đất, miệng hô vạn tuế. Không đồng ý ư? Đây là điều mà người trong thiên hạ đều tha thiết mong ước, vì sao ngươi không đồng ý? Chắc chắn là lòng mang ý xấu!
Lưu Khám chỉ có thể đồng ý.
- Rất tốt!
Thủy Hoàng Đế cầm lấy quyển sách:
- Ở đây cách Lâu Thương không xa, trẫm cho ngươi thời gian ba ngày trở về an trí một chút. Trẫm sẽ tiếp tục tuần thú, hai mươi ngày sau rời bến Đông Môn, đến lúc đó, trẫm sẽ an bài cụ thể cho ngươi. Sau khi ngươi trở lại, để gia nhân chuẩn bị một chút, đợi lúc trẫm quay về Hàm Dương sẽ chính thức hạ chiếu. Đến lúc đó, toàn gia nhà ngươi đều chuyển tới Hàm Dương đi. Sau khi ngươi quay lại thì tiếp tục theo trẫm tuần thú, sẽ không được quay lại nhà nữa. Cho ngươi ba ngày để xử lý thỏa đáng ở Lâu Thương. Ngươi đang theo ta tuần thú, trực tiếp trở về Hàm Dưng, rồi sau đó mới phái người tiếp nhận Lâu Thương.
Lưu Khám không khỏi âm thầm kêu khổ, nhưng cũng không có biện pháp nào khác.
- Thần xin cáo lui!
- Lưu lang tương, trẫm nhớ ngươi ở Lâu Thương có một đội nhân mã, có đúng không?
- Đúng ạ!
Lưu Khám không dám giấu diếm, nhẹ giọng hồi đáp.
- Hiện nay Điển Chúc Tây Nam không quá ổn định, ngươi an bài hai nghìn binh mã nhập quận Thục. Ba gia quận Thục, ngươi hẳn không xa lạ!
- A, thần lĩnh chỉ!
Lúc Lưu Khám rời khỏi lều lớn, chỉ cảm thấy phía sau lưng mồ hôi lạnh nhễ nhại. Đi tới thời đại này, tròn mười năm chưa có người nào giống như Thủy Hoàng Đế vậy tạo nên uy áp thật lớn đối với Lưu Khám như thế.
Hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng khẩn trương, Lưu Khám không khỏi cười khổ, sau này nên làm thế nào đây? Hiện tại muốn chạy trốn đã không còn khả năng, nhưng trong nhà còn có một người, nếu không xử lý thích đáng, chỉ sợ ảnh hưởng đến tính mạng. Thật sự không được thì để Lưu Cự đi theo quân tới Thục Trung vậy. Đây cũng là biện pháp duy nhất mà lúc này Lưu Khám có thể nghĩ ra. Hắn chậm rãi đi về phía quân doanh, lúc đi ngang qua một tòa doanh trại nhỏ, thấy Triệu Cao từ bên hông đi tới, vừa lúc đối mặt với hắn. Lưu Khám vội vàng nhường đường, Triệu Cao không thèm để ý đi thẳng vào trong trại nhỏ.
Lúc hai người đi sượt qua, Lưu Khám còn nghe được tiếng hừ lạnh rất nhỏ của Triệu Cao.
- Bách Lý, Triệu lang trung làm sao vậy?
Triệu Cao làm Lang Trung lệnh Trung xa phủ, vì vậy Lưu Khám xưng hô là Triệu Lang trung.
Chương 324: Bát đại lang trung công tử Anh (1)
Hạng thị ở Cú Chương, bị binh mã Đại Tần với thế sấm sét vạn quân phá hủy. Hạng Tịch ở Trữ La Sơn gặp tai họa, tự nhiên biết sẽ liên lụy đến thúc phụ Hạng Lương. Vì vậy, từ lúc rút lui khỏi Trữ La Sơn, y liền mang theo mọi người, vội vã chạy đến Cú Chương, chủ yếu là để đến trước quân Tần báo cho Hạng Lương. Có thể chiến thì chiến, không thể chiến thì rút lui.
Theo cách của Hạng Tịch, Thủy Hoàng Đế tế tự Đại Vũ vương ở Hội Kê Sơn. Dù là biết sẽ tàn sát Hạng gia nhưng chắc chắn hành động cũng sẽ không quá nhanh, dù sao, cũng đủ để trước khi quân Tần hành động, mình sẽ chuẩn bị sẵn sàng trước. Nhưng mà, Hạng Tịch lại bỏ qua là lực lượng của Đại Tần. Quan viên quận Hội Kê tuy rằng đều đi cùng Thủy Hoàng Đế, nhưng cũng không phải là toàn bộ. Các bộ ở các địa phương, đều có quan lại trực. Đám người Doanh Quả bị đâm ở Trữ La Sơn, đến đêm thì có công văn từ trong Hành dinh phát ra, đưa tới trong tay quan viên các phủ nha. Vì vậy, lấy Chư Kỵ làm trung tâm, ven đường lớn nhỏ, toàn bộ đều bị phong tỏa. Ba bước một tốp, năm bước một trạm canh gác, quan quân trên đường như mắc cửi, lại thêm tổ chức tráng đinh Hương du tiếu tuần tra trên đường nhỏ.
Đến lúc này Hạng Tịch mới phát hiện, bọn họ nửa bước cũng khó đi. Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là đi bộ vào núi tránh né quan quân. Chờ xa trượng của Thủy Hoàng Đế rời khỏi Hội Kê quận, Ân Thông đã dẫn người cầm giữ Hạng Lương. Đám người Hạng Tịch cũng không dám sơ xuất, ngày nghỉ đêm đi, một nắng hai sương. Đợi khi xa trượng của Thủy Hoàng Đế qua sông, đoàn người Hạng Tịch mới mò đến ngoài thành Cú Chương. Lúc này ở Cú Chương, thủ vệ sâm nghiêm, trên thành môn lầu còn giắt mười mấy đầu người vẫn đang chảy máu. Đó là thủ cấp của quan viên Cú Chương.
Hạng Tịch không khỏi hít sâu một hơi, trong lòng tự trách không ngớt. Nếu không phải y hành động theo cảm tình tại Trữ La Sơn, thì sao lại gặp phải sự cố lớn như vậy? Thúc phụ ở tại Cú Chương sinh sống vài năm thật vất vả mới có chút cơ nghiệp, nhưng chỉ trong một đêm, hóa thành hư ảo. Đồng thời, điều làm cho Hạng Tịch lo lắng nhất là vấn đề an toàn của Hạng Lương. Lão Tần Nhân làm ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể đối xử tử tế với thúc phụ?
- A Vũ đừng sốt ruột!
Nhìn Hạng Tịch đứng ngồi không yên, Ngu cơ nhịn không được thấp giọng khuyên:
- Huynh chính là người đứng đầu của chúng ta, nếu huynh đầu trận tuyến đã thất bại, mọi người cũng sẽ hoảng hốt. Việc cấp bách là phải biết sự sống chết của thúc phụ, rồi lại tính tiếp.
- Tiểu muội nói không sai. Chúng ta đi xem tình huống trước, rồi nghĩ biện pháp giải quyết.
Ngu Tử Kỳ cũng biết Hạng Vũ lúc này tâm tình rất loạn. Cũng an ủi nói:
- Những thủ cấp ở cửa thành, đa phần đều là của quan viên địa phương. Nếu là thúc phụ thật sự xảy ra chuyện, khẳng định sẽ bị bêu ở trên cửa thành. Hiện tại, trên cửa thành không có, điều đó cũng nói rõ rằng hiện nay thúc phụ vẫn an toàn. Như vậy đi, ta và Ngu Cơ rất ít ở tại Cú Chương, người quen chúng ta ở đây cũng không nhiều. Ta và tiểu muội nghĩ cách trà trộn vào hỏi thăm tình hình một chút. Hiện tại nếu ngươi mạo muội hành động, khẳng định sẽ trúng gian kế của Tần tặc. Chẳng những không cứu không được thúc phụ, bản thân có thể rơi vào trong đó. Lão Long, lão Tào, các ngươi chờ ở đây cùng công tử. Hạng Trang nghĩ cách chuẩn bị chút thực phẩm, mấy ngày nay mọi người đều khổ cực rồi.
Dưới sự khuyên bảo của Ngu Tử Kỳ, Hạng Tịch từ từ tỉnh táo lại.
- Được rồi, ta ở lại đây chờ, các ngươi cần phải cẩn thận một chút…Đến trời tối mà không có tin tức của các ngươi, ta tuyệt sẽ không đợi nữa.
Ngụ ý chính là nói cho huynh muội Tử Kỳ, đến khi trời tối mà hai người bọn họ không trở về, y sẽ hành động.
Huynh muội Ngu Tử Kỳ gật đầu đồng ý, thừa dịp ánh nắng còn chưa mạnh, từ trong rừng đi ra, sóng vai đi đến Cú Chương.
Một ngày này, đối với Hạng Tịch mà nói là một ngày giày vò. Ở trong rừng y hồi hộp không ngừng, đứng ngồi không yên. Vừa lo lắng cho thúc phụ Hạng Lương, vừa lo lắng cho Ngu Cơ. Cảm tình của Hạng Tịch đối với Ngu Cơ, đám người Long Thả không ai không biết. trong lúc này, bất kỳ ai khuyên bảo cũng không có tác dụng, chỉ có thể kiên trì đợi.
Nhìn thấy trời sắp tối. Hạng Tịch càng ngày càng đứng ngồi không yên…
Đúng lúc này, Hạng Trang phụ trách tìm hiểu tình hình hô một tiếng:
- Ca ca, Tử Kỳ bọn họ đã trở về… Ồ, tựa hồ còn dẫn theo người.
Câu nói này làm cho đám người Long Thả càng căng thẳng thêm, đồng loạt tuốt binh khí chuẩn bị tư thế chiến đấu, thế nhưng Hạng Tịch ngăn cản bọn họ.
- Người có thể theo ta đến bây giờ, đều là trung thành và tận tâm. Tử Kỳ bọn họ sẽ không gây bất lợi đối với chúng ta. Thu hồi binh khí, chúng ta đi ra xem.
Hạng Tịch nói xong, sải bước đi ra ngoài.
Huynh muội Ngu Tử Kỳ mang theo một lão nhân tóc bạc đi vào trong rừng. Ánh sáng tuy không tốt, nhưng Hạng Tịch thoáng cái đã nhận ra người đến là ai. Lão nhân này chính là gia nô của Hạng gia, cũng là thư đồng từ nhỏ lớn lên của Hạng Lương, tên là Hạng Lễ. Người này, có thể tin cậy được.
- Hạng Lễ, ngươi thế nào…
- Đại công tử!
Không đợi Hạng Tịch nói xong, Hạng Lễ nhanh chóng tiến lên, hai gối quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng:
- Lão gia hắn, lão gia hắn xảy ra chuyện!
- Sao ngươi lại ở đây?
Hạng Lễ nói:
- Chuyện xảy ra ngày hôm đó, sáng sớm lão gia liền phát hiện tình huống không ổn, bảo ta chạy trốn khỏi thôn trang qua mương nước. Y nói với ta, nhất định phải tìm được công tử, đồng thời khuyên công tử không thể lỗ mãng. Quận thủ Tần tặc hiện tại đang ở Cú Chương, trong thành ở mấy nghìn người, chờ công tử đi nghĩ cách cứu viện lão gia.
Lão gia còn nói, tính mệnh y không sao, bảo công tử không cần lo lắng.
Việc cấp bách của công tử chính là phải tự bảo vệ chính mình… hai ngày nay, lão nô trốn ở nhà thương nhân của lão gia. Không nghĩ tới, đến trưa thì gặp Ngu công tử, lại được nữ nhân đó hỗ trợ mới ra được khỏi thành Cú Chương. Công tử, lão nô nghe được một ít tin tức của lão gia.
Hạng Lương sa sút nhưng cũng không gây trở ngại lão có một hồng nhan tri kỷ. Hiện nay, Hạng gia không còn cảnh tượng như những năm Hạng Yến vẫn còn trên đời. Nhưng đối với xuất thân của nữ nhân, vẫn vô cùng coi trọng. Hồng nhan tri kỷ của Hạng Lương, là một nữ nhân sống tại ngõ Yên Hoa Cú Chương. Mặc dù Hạng Lương có lòng lấy cô ta, nhưng cô ta lại không muốn.
Dù sao dựa vào bán thân mà sống, thực sự là bôi đen mặt của Hạng gia. Dù ở nơi Yên hoa, thế nhưng dưới sự giúp đỡ của Hạng Lương, từ lâu cũng không cũng không làm nghề nữa. Hạng Tịch cũng biết chuyện của nữ nhân này, nhưng xưa nay y cũng không để ý. Chỉ là thật không ngờ, lúc Hạng Lương khó khăn, nữ nhân này vẫn còn dám thu lưu Hạng Lễ. Y nhịn không được âm thầm tán thưởng, thế nhưng biểu hiện ra chỉ là một dáng trầm lặng, giữ lấy cánh tay Hạng Lễ.
- Tin tức gì?
- Hiện nay lão gia không ở Cú Chương!
- Hả?
- Ân tặc bí mật đưa lão gia đi, hiện tại chỉ sợ đã đến Ngô huyện. Nữ nhân đó nghe được ở trong nha môn. Đợi sau khi Tần vương tuần thú, sẽ mang lão gia áp giải tới Hàm Dương xử trí. Cho nên, trước khi Tần vương quay về Hàm Dương, tính mệnh lão gia tạm thời không nguy hiểm.
- Áp giải đến Hàm Dương?
Đó chính là không tránh khỏi một chữ chết!
Long Thả từ nhỏ lớn lên với Hạng Tịch, Hạng Lương đối với y cũng có công dưỡng dục.
Nghe vậy vội la lên:
- Công tử, chúng ta đi Ngô huyện, giải cứu cho thúc phụ.
- Không thể!
Tào Cữu ôm lấy Long Thả, nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ngô huyện chính là dưới sự cai trị của Hội Kê, Ân tặc giả dối, sao có thể không phòng bị? Hiện nay Tần vương đã rời khỏi Hội Kê, Ân tặc sẽ không lại đi hộ tống, binh mã trong tay cũng có thể điều động. Một Cú Chương nho nhỏ, đã có mấy nghìn binh mã… nhưng Ngô huyện thì sao? Chỉ sợ sẽ càng nhiều. Công tử vũ dũng tuyệt luân, cũng không chống đươc bọn họ đông người. Công tử, trong thời gian ngắn tính mạng lão gia không phải lo lắng, chúng ta cũng có thể thong dong ứng đối. Hiện nay, Ân tặc phòng bị nghiêm ngặt, chúng ta không thể đả thảo kinh xà. Đợi qua thời gian này, có phong thanh gì, lại nghĩ cách về Ngô huyện tìm hiểu tin tức, sau đó nghĩ cách giải cứu lão gia.
Không giống như Long Thả, thân phận của Tào cữu là gia thần, nhưng tính cách của y rất ổn trọng, lớn lên cũng rất hào tráng, có tâm tư có kín đáo.
Trong nhiều người, Tào Cữu là người tỉnh táo nhất, Hạng Tịch đối với y cũng rất yên tâm. Nghe nói vậy, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.
- Chúng ta làm sao bây giờ?
Hạng Trang nhịn không được ngắt lời hỏi:
- Chung quy cũng không thể cứ trôi nổi thế này.
- Hiện tại chúng ta cần một điểm dừng chân!
Ngu Tử Kỳ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói:
- Ta có một chỗ tốt để đi, thử tới xem.
Phía Tây Ngô huyện, có một chỗ gọi là Trấn Trạch. Thủy vực cực kỳ rộng lớn, khoảng tám trăm dặm, liên thông với Ngũ Hồ, có thể vào núi sâu, là một chỗ dễ thủ khó công, là nơi rất tốt để đến. Trong Trấn Trạch có một thủ lĩnh, tên là Hoàn Sở, rất có bản lĩnh. Từ Ân tặc tiền nhiệm tới nay, mấy lần muốn tiêu diệt Hoàn Sở, nhưng đều là hao binh tổn tướng.
Ta từng buôn bán binh khí cho người này, ít nhiều cũng biết chút nội tình. Hoàn Sở này, vốn là tướng lĩnh thủy quân của nước Sở, hậu nhân của thủy quân thất bại, y sợ bị truy cứu, mang theo tàn quân theo đường thủy chạy trốn đến Chấn Trạch. Thủ hạ của y có tám trăm thủy tặc, tất cả đều là thủy quân của nước Sở. Có thể chinh quán chiến, vô cùng lợi hại. Công tử là cháu của Tướng quân Hạng Yến, có thể thuận lý thành chương tiếp nhận thủy quân này. Có tám trăm thủy quân, đến lúc Tần tặc áp giải thúc phụ, chúng ta cũng có thể nửa đường bắt cóc.
- Hoàn Sở này có thể cam tâm tình nguyện mà đem người giao cho chúng ta?
Hạng Trang không cho là đúng, nhịn không được nói vào một câu.
Tinh thần Hạng Tịch không khỏi run lên:
- Chính là Hoàn Sở, nếu là gã hợp tác, để lại tính mệnh của gã, nếu không chịu hợp tác, đừng trách ta vô tình.
Cuối cùng, y nói với Tào cữu:
- Lão Tào, ngươi cùng với Tử Kỳ mang theo Hạng Trang lập tức đi Ngô huyện, nghĩ cách bàn bạc với Hoàn Sở. Tử Kỳ, ngươi cùng với thủ hạ của Hoàn Sở, quan hệ như thế nào?
- Có mấy tướng lĩnh có quan hệ mật thiết với ta.
- Vậy là tốt rồi, nghĩ cách mượn hơi bọn họ… Hạng Lễ, lão Long còn có một tiểu muội, theo ta chuẩn bị một chút, sau đó xuất phát. Chúng ta sẽ hội hợp ở Chấn Trạch, đến lúc đó hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Chương 325: Bát đại lang trung công tử Anh (2)
Hạng Tịch rất quyết đoán, một lời nói ra, mọi người lập tức đứng lên hành động.
Không nghĩ tới, một hồi tranh đấu, lại dẫn phát ra chuyện như vậy. Hạng Tịch hít sâu một hơi, nắm chặt tay, trong lòng âm thầm tự động viên: Hạng Tịch a Hạng Tịch, trước đây đều là thúc phụ chăm sóc ngươi… Hiện nay thúc phụ gặp nạn, ngươi nhất định phải làm cho tốt, tuyệt đối không thể làm cho thúc phụ thất vọng!
Những sự cố phát sinh ở Hội Kê quận, đối với Lưu Khám mà nói, toàn bộ đều không can hệ.
Hiện tại hắn nào có tâm tình để ý tới chuyện xảy ra cách đó ngàn dặm. Chuyện tình của bản thân cũng đủ phiền phức khiến hắn đau đớn không thôi.
Nếu như nói, việc của Lưu Cự là một thanh lợi kiếm treo trên đầu hắn.
Như vậy dọc theo đường đi từ Lâu Thương đến Đông Hải, tâm thần không yên, một đôi má lúm đồng tiền như mộng, lái đi không được. Không thể nói rõ đến tột cùng là xảy ra chuyện gì. Mí mắt vẫn nhảy, trong lòng rối loạn. Máy mắt phải là tài, máy mắt trái là tai. Rất không may là dọc theo đường đi, mắt trái Lưu Khám máy liên tục.
Trong lịch sử, Thủy Hoàng Đế là chết trên đường đi tuần thú.
Chẳng lẽ lúc này đây?
Nhưng theo Lưu Khám nhìn thấy, khí sắc Thủy Hoàng Đế rất tốt, tinh thần cũng rất quắc thước. Mặc dù đã ngoại tứ tuần, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, nhiều thanh niên hai mươi tuổi so ra vẫn kém. Cảm giác của Lưu Khám, Thủy Hoàng Đế chí ít còn có thể sống mười năm nữa cũng không thành vấn đề.
Trong tâm tình nôn nóng bất an này, Lưu Khám đến Đông Môn Khuyết.
Đông Môn Khuyết chính là năm đó Lưu Khám và Ba Mạn khéo tay thành lập ở phía đông Diêm thành.
Hiện nay Cù Nhẫn Diêm thành từ lâu đã không còn gia sản của Tần gia. Lúc đầu Ba Mạn xin Thủy Hoàng Đế được nắm giữ, vì vậy đem quyền của Diêm thành ở Chử Hải trao trả lại cho triều đình. Như vậy cũng cho thấy rõ, nàng một lòng phát triển ở Thục, đối với chuyện của hắn cũng không hỏi đến nữa.
Năm đó, lúc kiến tạo Diêm thành, Tần gia đã trả giá rất nhiều.
Nhưng đối với Ba Mạn mà nói, số tiền này với nàng không quan hệ. Bởi vì nàng và Tần gia đã không có nửa điểm quan hệ. Nàng là Ba Mạn, không hề là Tần Mạn năm đó. Đồng thời, nhân viên năm đó ở tại Diêm thành, toàn bộ cũng triệu hồi về Thục quận. Thủy Hoàng Đế đối với việc này cũng vô cùng thỏa mãn.
Triều đình không mất một phân tiền, lại được hẳn một diêm trường.
Về phần huynh đệ Tần Chỉ…Trinh mẫu đã khôi phục họ Ba năm xưa, quan hệ gì đến Tần gia? Ngược lại hai năm này, hành vi cấu kết của Tần gia với người Ba thổ trứ làm Thủy Hoàng Đế rất tức giận. quan viên Ba quận vì thế cũng triển khai một loạt chèn ép đối với Tần gia.
Lúc đầu, Diêm thành còn có một phần tử là Lưu Khám.
Hiện nay cũng không có rồi!
Lưu Khám không trở lại Cù Nhẫn, càng không thấy bóng dáng ở Diêm thành. Lần này đi ngang qua, hắn phát hiện bố cục của Diêm thành lại giống như Lâu Thương. Không khỏi nhớ tới cảnh tượng cùng đi dạo Nam Hải quận với Ba Mạn. Tâm trạng cũng cảm thấy thoải mái theo.
Lúc đến hành dinh của Đông Môn Khuyết, Thủy Hoàng Đế lại một lần nữa tiếp kiến Lưu Khám.
Nhưng không nói nhiềugiống như lần trước. Lần này chỉ là giản đơn hỏi một chút, sau đó giao Ngân ấn cho Lưu Khám.
- Triệu Cao, đưa Lưu Lang tướng tới Chiêm Sự báo danh, từ hôm nay trở đi, đóng ở hậu doanh.
Người hầu hạ Thủy Hoàng Đế tại đại trướng vẫn là Triệu Cao.
Có thể nhìn ra, tuy rằng Thủy Hoàng Đế tựa hồ hơi bất mãn đối với Triệu Cao, nhưng đối với y vẫn tín nhiệm như trước. Đặc biệt, Triệu Cao tinh thông hình danh, đối với luật lệ Tần pháp vô cùng quen thuộc. Trong lúc Thủy Hoàng Đế xử lý công vụ, không thể thiếu Triệu Cao ở bên hầu hạ.
Dù sao, nội thị hiểu biết chữ nghĩa cũng không nhiều lắm, nội thị tinh thông hình luật lại càng ít.
Bắt đầu từ năm Tần vương Chính thứ mười một (năm 236 trước CN) Triệu Cao năm đó hai mươi ba tuổi, với thân phận là Tốt sử Thượng thư tiến nhập Tần cung, bắt đầu phục vụ Tần vương Chính. Hiện nay Triệu Cao đã bốn mươi chín tuổi, phục vụ Thủy Hoàng Đế tròn ba mươi sáu năm, đã thành thói quen.
Nếu đổi lại là người khác, chưa chắc đã dùng tốt như Triệu Cao.
Cho nên, trong lúc nhất thời, Thủy Hoàng Đế cũng không có ý định trục xuất Triệu Cao, mà giữ lão ở bên người, tiếp tục phục vụ mình.
Triệu Cao kính cẩn lễ phép:
- Lão nô tuân chỉ!
.
Lão hơi khom người, đưa Lưu Khám rời khỏi lều lớn, trên mặt đã không còn vẻ kiêu căng như lần đầu tiên gặp Lưu Khám, trái lại là vẻ mặt khiêm nhường:
- Lưu lang tướng, lão nô chúc mừng ngài đây!
Lưu Khám lạnh cả người.
Trước đây, Triệu Cao không có đối với hắn như vậy.
Nếu như không hiểu con người Triệu Cao thì cũng thôi, then chốt chính là Lưu Khám biết con người Triệu Cao, vì vậy càng cảm thấy không bình thường.
Triệu Cao này, cũng có dòng dõi vương tộc nước Triệu. Có lẽ chỉ là họ xa, tổ tiên năm đó với thân phận là chất tử lưu lạc Đại Tần, trong lúc Tần, Triệu giao phong không ngừng, ngay cả Triệu Cao cũng không rõ ràng lắm, tổ tiên lão đến tột cùng là thuộc về chi nào của vương tộc.
Bởi vì mẫu thân từng chịu hình phạt, vì vậy từ khi sinh ra đến nay, Triệu Cao chỉ là một tiện dân.
Từ một tiện dân mà trở thành tâm phúc của Thủy Hoàng Đế. Trong quá trình này, Triệu Cao phải trải qua bao nhiêu gian nan, chỉ có chính lão là rõ ràng nhất.
Một người như vậy, tâm tư âm trầm mà thâm độc.
Càng cười gian đối với ngươi, trong lòng lại càng hận ngươi.
Nếu có thể, Lưu Khám rất mong muốn một kiếm giết chết tên kia. Để một người như thế bên cạnh thực sự quá mức nguy hiểm.
Thế nhưng, hết lần này đến lần khác không giết được lão…
Thủy Hoàng Đế đối với Triệu Cao vô cùng tin tưởng, chỉ nói về mặt quan chức, Triệu Cao đã là Lang trung lệnh Trung xa phủ, còn cao hơn so với phẩm trật Ưng lang tướng của Lưu Khám. Cho nên, Lưu Khám chỉ có thể kìm lại sự căm ghét và kinh sợ ở trong lòng, bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào:
- Triệu phủ lệnh thực sự khách khí!
Sau này Khám còn phải nhờ Phủ lệnh tài bồi nhiều hơn, mong Phủ lệnh đừng từ chối mới được.
- Đâu có, đâu có!
Triệu Cao ngoài cười trong không cười, lời nói như là đáp ứng, chỉ là trong giọng nói có chút lạnh lẽo, chỉ cần không phải người ngu ngốc đều có hiểu được.
Hai người một đường đi đến hậu doanh, đi đến cửa doanh liền nhìn thấy một nam tử khoảng ba mươi tuổi, hùng hổ từ bên trong đi tới.
- Triệu Cao tham kiến công tử!
Vừa thấy nam tử này, Triệu Cao vội vàng hành lễ.
Nam tử này thân cao chừng bảy thước, thân thể hơi gầy, nhưng rất mạnh mẽ.
Y liếc mắt nhìn Triệu Cao, rồi ngửa đầu nhìn Lưu Khám một chút:
- Triệu Cao, đây là Lang trung tới thay ta sao?
- Khởi bẩm công tử, vị này là Lưu lang tướng. Phụng chiếu mệnh của bệ hạ đến đây cùng công tử bàn giao, từ ngày hôm nay, do hắn đóng giữ hậu doanh.
- Lão Bi Phú Bình?
Vị công tử đó hừ một tiếng:
- Cũng giống Lão Bi đấy, chỉ không biết bản lĩnh như thế nào. Lúc nào rảnh rỗi, lại tới lĩnh giáo một chút.
Nói xong y cất bước đi ngay.
Nhưng chưa đi được hai bước, Triệu Cao ở phía sau y lại hô:
- Công tử, ngài còn phải bàn giao với Lưu lang tướng a!
- Bàn giao cái gì.
Công tử hừ lạnh một tiếng:
- Ta không mang theo người đi, Phù Tiết đều đã đưa cho lão hóa Bách Lý. Bàn giao… Bảo hắn đi tìm Bách Lý là được.
Lưu Khám cảm thấy không thể hiểu nổi…
Vị này làm sao vậy? giống như là ăn phải thuốc súng. Ta với y có ân oán gì đâu, thế nào lại giống như ta đoạt lão bà của y?
Triệu Cao cười không nói gì nữa mà dẫn Lưu Khám đến của doanh trướng;
- Lưu lang tướng tự đi vào đi, lão nô còn có chuyện phải xử lý, không ở lại nữa.
Triệu Cao nói xong, vội xoay người rời đi.
Lưu Khám nhấc rèm trướng đi vào, chỉ thấy trong tiểu trướng, một nội thị áo đen đang ngồi. Nhìn kỹ hóa ra là người quen, Bách Lý Thuật.
Chiêm Sự là một chức quan độc lập ở ngoài Cửu khanh, chuyên môn chưởng quản những chuyện của hoàng hậu, hoàng tử, do hoạn quan đảm đương.
Bách Lý Thuật trông vui vẻ như vừa được thăng quan, vừa nhìn thấy Lưu Khám y cười đứng dậy nói:
- Lưu lang tướng, ta chờ ngươi đã lâu.
- Bách Lý, ngươi thế nào…
- A, ta đây mới được phong làm Chiêm sự. Từ nay trở đi, chúng ta chính là cộng sự rồi. Mong Lưu lang tướng chiếu cố nhiều.
Bách Lý Thuật này tuy rằng cũng là một thái giám, nhưng mang lại cho Lưu Khám cảm giác coi như cũng không tệ.
Cùng hợp tác với người kia, nói vậy sẽ bớt lo hơn rất nhiều. Lưu Khám nghĩ tới đây, nói khách sáo hai câu, trình lên ngân ấn để chứng minh thân phận của mình. Mặc dù là người quen, nhưng thủ tục vẫn phải làm. Bách Lý Thuật đem phù tiết đã chuẩn bị sẵn để trên văn án giao cho Lưu Khám.
- Bách Lý, lúc ta tới cửa doanh, gặp một người…
- A, ngươi nói là công tử Anh sao!
Bách Lý Thuật tựa hồ cũng biết Lưu Khám muốn hỏi điều gì, cười nói:
- Vừa mới đi ra chính là công tử Anh, cũng giống như Lưu lang tướng, là một trong Bát đại lang trung, trước kia phụ trách trông coi nội doanh. Bởi vì chuyện ở Trữ La Sơn, cho nên bị đổi chỗ, trong lòng buồn bực.
Lưu lang tướng cũng đừng để ở trong lòng, gã bị điều tới Tiểu doanh hộ vệ… ngược lại không phải là nhằm vào ngươi…
Bách Lý Thuật, Triệu Cao đều xưng hô người này là công tử. Phải biết rằng, đây là nội doanh, người có thể được xưng hô là công tử… chẳng lẽ, là vương tộc?
- Ta mang ngươi đến trú doanh, chất nhi của ngươi được sắp xếp dưới trướng ngươi, lát nữa ta bảo người đưa gã tới đây.
Nhưng tùy tùng của ngươi không thể ở cùng ngươi, chỉ có thể đóng ở ngoại doanh, cái khác đều ổn thỏa… A, a, ngươi đoán không sai, công tử Anh đích thực là vương tộc, là chất tử của Bệ hạ. Ngươi không cần để ý đến sắc mặt của gã, Bệ hạ đã có an bài, sẽ không để ngươi tiếp xúc nhiều với gã đâu.
Chất nhi của Thủy Hoàng Đế?
Sau một lát sửng sốt, trong đầu Lưu Khám mơ hồ hiện ra một cái tên.
Chẳng lẽ là hắn ta?
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân