Số lần đọc/download: 690 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:21:33 +0700
Chương 165
L
ời nói của nó như cú đấm dọng vào tai tôi đau điếng. Không phải vì tôi thấy bất ngờ khi nó đề nghị như thế. Tôi đã gom đủ số tiền 600 nghìn để đưa cho nó trả tiền trọ. Đó là số tiền chắc chiu của tôi có được và chắc chắn là tôi sẽ chẳng còn đồng bạc tiêu vặt nào vào tháng này. Tôi thấy đau là vì phải đưa số tiền ngu cho cái thằng lấy oán báo ơn đó. Nhưng thôi chuyện đã như thế thì tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài nhắm mắt cho qua mọi chuyện.
Đi thêm một khoảng, tôi chợt giật mình vì có một bàn tay vỗ lên vai tôi một cái thật mạnh. Nó làm tâm hồn tôi trở về thực tại từ cái mở hỗn độn đang bay tung phèo trong đầu.
-Ủa, Phong đi đâu đấy?
-Hả, Ngọc làm gì ở đây vậy?
-Trời, câu này Ngọc phải hỏi Phong đó, đi đâu một mình mà lạc sang đây vậy?
Nghe Lam Ngọc nói, tôi mới giật mình phát giác ra mình đã tự tách khỏi nhóm lúc nào không hay và giờ đây lại đứng trước của sân bóng dành cho đội nữ của lớp tôi trong khi nhóm Toàn phởn đang mãi ngắm đội nữ lớp 11A5 phía bên đối diện.
Biết mình kẹt vào thế bí, tôi đành lẻo lự:
-À thì, muốn xem đội nữ tập luyện xíu ấy mà!
-Thật chứ? – Nàng lại đem cặp mắt sắc lẽm ra tra khảo làm tôi một phen rụng rời cả tay chân.
-Th…thật
-Chứ không phải đi theo nhóm Toàn ngắm mỹ nữ sao?
-Bậy, muốn ngắm mĩ nữ thì qua lớp mình ngắm cũng được, nhan sắc có thua ai đâu, hề hề!
-Hừm, chỉ được cái dẻo mồm là hay. Mà này, trận lúc nãy Phong đá hay lắm đó!
-Hả, trận đá với 11A1 lúc nãy à?
-Chứ còn trận nào nữa, tính lại chúc mừng Phong mà nhiều người quá.
-Gì chứ, cũng trong lớp không mà!
-Thôi, mắc công lại phải xuống tay với bạn của mấy người nữa!
-Ừ hề hề, thằng Toàn nó hay chọc vậy thôi mà!
-Ừm, thôi Ngọc vào luyện tập đây, Phong nếu được thì nhớ xem Ngọc đá nha!
-Ừ, tất nhiên rồi!
Thật tình thì không còn gì bằng khi vừa đá bóng xong lại được ngồi xem Lam Ngọc luyện tập trong sân. Nhìn nàng thật quyến rũ trong bộ áo đấu đó. Đúng như tôi đã nói trước đây, con gái mà mặc áo đá bóng vào thì chẳng thằng con trai nào có thể cưỡng lại được.
Đang trong lúc thưởng ngoạn như thế, lại một cánh tay khác đập vào vai tôi. Nhưng lần này nó nhẹ hẩn, giống như đặt vào vai tôi hơn. Nhưng tôi chẳng cần phải đợi lâu khi chính chủ nhân của bàn tay đó đã cất giọng thánh thót:
-Anh Phong!
-Ơ, Mi hả?
-Sao thế, không nhận ra em à?
-Không phải, hề hề! Anh tưởng em đi chung với lớp em chứ!
-Thế anh không muốn gặp em à?
-Bậy, muốn còn không được, chỉ là…
Con bé hướng theo ánh nhìn của tôi, nơi Lam Ngọc đang hăng hái luyện tập trên sân. Thế nhưng con bé chẳng hề nao núng gì, thậm chí còn vui vẻ ngồi xuống cạnh tôi:
-Hì, có sao đâu! Sẵn em ngồi coi chị ấy tập!
Vừa dứt câu, tôi nghe một tiếng boong rõ to phát ra từ trong sân cỏ. Tôi ngó thấy quả bóng thì đang lăn ngược về phần sân bên kia. Có vẻ như ai đó đã sút nó va vào cột dọc và cú sút đó phải khá mạnh mới tạo ra được tiếng động lớn đến vậy.
Ở trên sân, mặt mày mấy con nhỏ lớp tôi đều tái xanh, duy chỉ có một người là đang hầm hầm như sắp phát nộ tới nơi. Đó không ai khác chính là Lam Ngọc. Có vẻ như nàng vừa mới trút cơn thịnh nộ của mình vào quả bóng tội nghiệp. Ắc hẳn đó là hành động dằn mặt bé Mi, nhưng trái lại con bé chẳng lại là sợ sệt gì lại còn cười khì:
-Chà, lớp anh tập luyện nhiệt huyết ghê ta!
Nhận biết được nếu để con bé khích tướng Lam Ngọc thêm có thể nàng sẽ đổ quạu, không khéo lại trút hết con thịnh nộ đó vào người tôi hệt như quả bóng lúc nãy thì khổ thân. Thế nên tôi thỏ thẻ cầu xin bé Mi:
-Mi ơi, em đừng chọc tức chị Ngọc nữa! Van em đó!
-Hừm, ai bảo chị ấy cứ ngăn cản em với anh hoài làm gì.
-Thôi được rồi mà! Em cứ làm thế chắc chết anh mất!
Con bé chu đôi môi bé xinh của mình có vẻ không bằng lòng cho lắm. Hiếm khi nó được trả thù đàn chị thông minh của mình dễ dàng như vậy như lại bị tôi ngắn cản thì đúng là khó chịu thật. Nhưng cuối cùng nó cũng thở hắc ra một hơi:
-Thôi được rồi! Dù gì em đến cũng không phải chọc tức chị ta đâu!
-Ơ, thế còn việc gì nữa sao?
-Tất nhiên là có rồi! Lúc nãy anh có tên Đức phải không?
-Sao em biết vậy?
Đáp lại vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, con bé chỉ bình thản:
-Thì trong lúc tìm anh, em tình cờ thấy thôi! Mà có vẻ như tên đó nói với anh chuyện gì phải không?
Tôi điếng hồn bởi khả năng quan sát của bé Mi. Nhưng nhìn mãi vẫn chẳng thấy con mắt thứ ba nào trên trán con bé như tôi đã tưởng tượng. Chắc có lẽ nó có khả năng tâm linh tương thông với tôi. Vậy có khi nào nó đọc được suy nghĩ của tôi lúc này không nhỉ?
-Nè, sao em hỏi mà anh cứ đứng trơ như tượng vậy?
-À thì không, nó chỉ nói với anh là liệu hồn bé Tiên được trên 8 điểm, còn không thì lên cột cờ!
-Thật chứ?
Lần thứ hai trong ngày tôi được hỏi câu đó, cũng với ánh mắt sắc lẽm như thể xuyên thẳng vào tim. Tuy nhiên đã trót phóng lao thì phải theo đến cùng, tôi gật đầu như cái máy mà chẳng dám nhìn mặt con bé:
-Thật, hề hề. Anh giấu em làm gì chứ!
-Ừm, mà trưa nay ba mẹ em bận việc không có ở nhà, Bảo cũng ở nhà bạn đến trưa để đi đá giải tiếp. Trưa nay em ở nhà anh được không?
-Hả? Nhà anh?
Tôi cố hỏi lại để xem con bé có nói lầm hay không nhưng xem ra con bé còn chắt nịt hơn với lí do:
-Ừ, chiều nay nếu ở nhà một mình em cũng buồn lắm! Em sang nhà anh có gì nấu cơm cho anh ăn, không thích hả?
-Chậc, thì thích…
-Thích sao nhìn cái mặt miễn cưỡng vậy?
-Đâu, hề hề! Anh thích lắm mà!
Tôi phải cắn răn nở một nụ cười còn đau hơn dao cắt.
Không phải tôi không thích gì bé Mi tới nhà, thích lắm luôn ấy chứ. Mỗi lần có con bé sang là tôi được ăn ngon ngày đó mà. Nhưng đó là chuyện của những ngày khác. Còn ngày hôm nay, tôi phải đưa tiền cho thằng Đức lúc 3h nên chẳng thể để con bé qua nhà tôi được, mọi chuyện sẽ bại lộ ngay lập tức. thế nhưng tôi đã trót gật đầu với con bé, không cho nó sang nhà kẻo con bé lại nghi đủ thứ chuyện. Vậy nên, tôi đành ngậm ngùi để con bé sang nhà của mình.
-Nè, lớp anh hôm nay đá tốt chứ? – Con bé chạy song hành với tôi trên đường về nhà.
-À hề, cũng vào vòng trong luôn rồi!
-Giỏi quá ta, thế hôm nay em nấu vài món ngon chúc mừng anh nhé?
-Hề hề, thế còn gì bằng!
-Hì, vậy thì đi sang chợ với em tý xíu đi!
-À rồi!
Con bé vẫn cười tít mắt chạy song song với tôi mà không biết cái thằng con trai trước mặt nó trong lòng đang thốn như thế nào. Cảm giác như có một trái chanh trong miệng của tôi vậy, chua xót vô cùng. Chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để ra khỏi nhà mà không bị con bé phát giác đã là một cực hình rồi.
Nhưng dẫu sao thì tôi cũng đã đồng ý, thôi thì cứ lo chuyện trước mặt trước. À, ý tôi là lo việc trả lời mấy câu hỏi vặt vảnh của con bé khi về nhà tôi thôi. Vì mới vừa tới nhà, con bé đã nhăn nhít lên:
-Trời ơi, đây có phải nhà anh không vậy?
-Ơ thì nhà anh!
-Sao mà bừa bộn ghê! Anh nhìn kìa… – Con bé chà nhẹ bàn chân mình dưới đất – Sàn nhà bụi khắp nơi.
-À hề, anh tính tối về sẽ dọn ngay đó mà!
-Còn nữa nè… – Con bé lại bước nhanh vào bếp – Chén đĩa cũng không chịu rửa nữa!
-Thì chậc, lát nữa anh rửa luôn mà!
-Thiệt là hết nói nổi anh rồi! Cứ như thế này mai mốt làm sao mà em thương anh nổi đây!
-Hả?
Trong một khoảnh khắc chớp nhoáng, tôi đứng hình nhìn con bé. Tai tôi vẫn nổ lớp đốp câu nói con bé vừa mới nghe. Biết có chuyện không ổn, con bé liền chỉnh ngay khi tôi còn chưa hiểu hết được câu nói:
-À, ý em là anh cứ như thế này làm sao mà chị em thương anh được!
-Thì…anh sẽ cố gắng mà, hề hề! Giờ anh dọn dẹp tý nha!
-Thôi, đợi một mình anh dọn thì biết chừng nào. Em sẽ phụ!
-Em phụ à?
-Còn đứng đó nữa, mau lấy chổi quét nhà đi, em sẽ rửa chén!
-À rồi rồi!
Vậy là tôi và con bé xắn tay áo bắt tay vào công việc dọn dẹp nhà cửa. Thú thật, thì tôi chẳng vui chút nào đâu, thấy áy náy là đằng khác. Con bé đã đến nhà tôi, một cốc nước còn chưa có thế mà đã làm phiền con bé phải chạy đôn chạy đáo giúp việc nhà giúp mình. Cũng tại tôi lười biếng quá, về nhà cứ vứt cặp ở đấy rồi leo sô pha ngồi xem TV cho đến khuya. Kiểu này chắc phải sửa đổi thật.
Về phần bé Mi, khác với hình ảnh của một cô tiêu thư quyền quí, sang trọng. Con bé tỏ ra khá là đảm đan trong công việc nhà. Chỉ với đôi bàn tay xinh xắn của mình, số chén chất đống trong nhà bếp đã được con bé làm sạch chỉ trong một thời gian ngắn. Hoàn toàn nhanh hơn cả những lúc tôi gấp gáp rửa vội trước đây. Và nếu như tôi không ngăn lại, thì chắc con bé cũng đã lao vào
-Phù, cuối cùng cũng xong rồi! – Con bé ngồi bệt xuống sô pha thở hắc một hơi.
-Nước của em nè, trưa giờ chắc em khát rồi!
-Hừm, giờ mới nhớ tới chuyện này hả? – Mày nhíu lại, con bé cấu tôi một phát thật đau khiến tôi phải nhảy lùi ra sau một đoạn.
-Thì lúc nãy em rửa chén anh đâu có đưa nước em được!
-Thế anh còn quên chuyện gì nữa không?
Con bé lại nghiêng mái tóc xoăn bồng bềnh cười với tôi một nụ cười trông thật là nguy hiểm. Tôi thì vắc óc mãi vẫn chẳng thế nghĩ ra được mình quên chuyện gì. Có lúc tôi đã lén nhìn xuống khóa quần mình xem có quên kéo không và chợt phì cười vì tôi đâu có mặc quần dây kéo đâu mà quên.
-Anh quên chuyện gì nhỉ?
-Vào tủ lạnh lấy đồ em nấu cơm, trời à!
-Ờ, hề hề, quên mất!
Tuy nhiên khi con bé đứng lên đi được vài bước, nó tự nhiên đi liu xiu rồi nghiêng hẳn người đi một bên. Tôi hoảng hồn kéo ghì con bé lại đặt nó xuống ghế sô pha.
-Em…ớ…
Lại một lần nữa tôi đứng hình trước con bé. Không phải vì nó đang nhìn tôi bằng ánh mắt sắc lẽm thường ngày mà là vì lúc ghì lại vô tình làm cúc áo của con bé bung ra hết một nút, nhưng lại vào chỗ trung tâm nghiệt ngã khiến cho cả người tôi nóng bừng cả lên. Phải khó khăn lắm tôi mới nặn ra được một câu…xiu vẹo:
-E…em…có sao không?
-Um…không, em không sao? Để em đi nấu cơm cho, trễ rồi!
Cũng vừa lúc đó, tiếng sôi ồn ột do cơn đói bụng phát lên phá ngang cuộc nói chuyện. Tôi cam đoan rằng đó không phải do tôi. Cơ thể mình tôi biết rõ mà. Vậy là chỉ có con bé Mi mà thôi. Căn cứ vào biểu hiện bẻn lẻn của con bé lúc này, tôi nói nhẹ:
-Em mệt do đói bụng phải không?
-Um…biết rồi còn hỏi! – Con bé cúi mặt xuống, hai tay nó vân vê vạc áo nhăn nhún.
Kể ra thì tôi cũng có một phần lỗi trong việc này. Con bé vì dọn dẹp nhà nên mới đói bụng sinh mệt mà. Thế nên tôi đứng thẳng người quả quyết:
-Để anh nấu cho!
-Anh? – Đôi mắt nai của con bé vốn tròn xoe lóng lánh nay lại càng to tròn hơn.
-Phải, anh sẽ nấu!
-Có biết nấu không đó!
-Em yên tâm, anh tự nấu từ đó giờ mà! – Để thêm tính thuyết phục, tôi vỗ ngực mình mấy cái muốn thổ huyết.
-Thôi được rồi, để anh nấu coi sao!
Cuối cùng thì con bé cũng để tôi nấu cơm trưa.
Nấu cơm thì dễ rồi, nhưng nấu đồ ăn mới khó. Tôi thì từ đó giờ có vài món lặt vặt xoay tua mà thôi. Thịt kho thì hơi lâu, đợi lúc xong thì chắc con bé cũng xỉu mất rồi. Cá chiên thì ở đây cũng chẳng có sẵn.
Nhìn vào nồi cơm bốc khói ngùn ngụt tôi đã nấu sẵn từ lúc sáng. Một ý nghĩa chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Tôm khô, hành, thịt, cà rốt… đủ cả”
Tất cả nguyên liệu đều đầy đủ. Thật là uổng phí nếu như tôi không nấu món này cho con bé Mi ăn. Đó không gì khác ngoài cơm chiên Dương Châu.
Sỡ dĩ tôi biết nấu đều là do một tay Lam ngọc chỉ dẫn cho tôi. Đó chỉ là một dịp tình cờ nàng đến nhà tôi chơi và…cũng chẳng có gì ăn như hiện giờ. Vì thế, để tận dụng lượng cơm dư hàng ngày, tôi đã nhờ nàng dạy ình món này. Vừa tiết kiệm và nhanh gọn đúng không?
Thế nên chỉ trong một tích tắc hai dĩa cơm chiên nghi ngút khói đã được đặt chiễm chệ trên bàn một cách ngon lành. Tôi đứng cạnh đó quệt mồ hôi vừa tự hào thành quả mình vừa có được. Chắc con bé sẽ thích lắm. Tuy nhiên Vừa định gọi con bé đến thì nó đã thiếp đi từ lúc nào trên ghế sô pha, tay vẫn còn cầm chiếc remote TV. Trông mặt nó lúc này dễ thương cực. Cái cúc áo đã cài vào lúc nào làm tôi có thể ngắm nó một cách tự nhiên hơn.
Mặc dù hai gò má không mủm mĩm như Lam Ngọc như vẫn trắng hồng hào giữa cái nóng oi ả của Sài Gòn mùa hạ. Thỉnh thoảng một vài cơn gió lùa qua làm mái tóc ngang vai bồng bềnh của nó cứ bay lưa thưa nhìn thật là xao xuyến. Cũng may là nó đang nhắm mắt, nếu không cộng với đôi mắt nai ấy hòa vào, tôi không chắc mình sẽ đứng vứng trước nhan sắc yêu kiều đó.
-Hơ, em ngủ quên bao lâu rồi!
Con bé đột nhiên tỉnh giấc làm tôi hú vía ngồi ngay vào bàn như tội pham tìm chứng cớ ngoại phạm. Mà đúng là tôi đang phạm tội thật…tội ngắm lén con bé. Thế nhưng sẵn với khuôn mặt mơ ngủ của con bé, tôi lại nghĩ ra trò vui:
-Em ngủ quên cũng lâu rồi đó, bây giờ đã là 4h chiều rồi
-Hả, 4h giờ chiều sao?
Con bé hốt hoảng móc chiếc điện thoại trong túi xách ra. Và cũng rất nhanh chóng nó nhận ra ngay mình đã bị xí gạt. Nhưng trái ngược với dự đoán là nó sẽ chạy đến cấu cho tôi một phát đau điếng. Tự nhiên con bé cúi mặt xuống đất. Đôi vai nó rung lên bần bật một cách quen thuộc như tôi đã thấy trước đây. Chỉ một chốc sau một giọt nước trong veo bỗng rơi xuống vạc áo nó, loan ra xung quanh một vệt lớn.
Tôi hốt hoảng ngồi xuống cạnh con bé:
-Sao thế, sao em khóc vậy?
-Hức…tránh xa em ra đi!
Con bé đẩy mạnh tôi ra khỏi ghế làm tôi chỉ còn cách đứng gần đấy nói chuyện với nó:
-Nhưng mà sao em lại khóc?
-Không biết đâu, anh gạt em! Em ghét anh lắm!
-Sặc, thôi chỉ là anh đùa hơi quá thôi mà!
-Hông biết, sau này anh còn gạt em chuyện lớn hơn thì sao!
-Ẹc, làm gì có chuyện đó! Anh chỉ muốn vui một tý thôi, không cố ý làm em buồn đâu!
-Em ghét anh, không được đến gần em!
-Thôi mà, cơm ăn dọn ra rồi, em mau ăn đi!
-Em…
Con bé cau mày, định hít một hơi thật dài thì đột nhiên tiếng reo ồn ột của bụng đói lại vang lên. Và lần này, tôi nắm bắt tình huống rất nhanh:
-Anh biết lỗi rồi mà, thôi em xuống ăn với anh đi, kẻo nguội không ngon!
Từ cái miệng phụng phịu của con bé, tôi đoán nó muốn giận tôi thêm một lát để tha hồ hành hạ nhưng do cơn đói nên không thể kéo dài được hơn. Thế nên nó chỉ cau mày rồi cũng từ từ bước đến bàn ăn.
Tôi quan sát từng cử chỉ của con bé từ lúc cầm chiếc muỗng lên, rồi múc cơm và đưa lên miệng. Đến nỗi con bé phải gắt nhẹ:
-Nè, làm gì nhìn em ghê vậy?
-À, không! Hề hề, em ăn đi!
Thế rồi con bé cũng ăn muỗng cơm đầu tiên. Tôi tập trung quan sát từng nét mặt của con bé. Nó đi từ bình thường sang nhăn nhúm làm tôi phát hoảng phải hỏi ngay:
-Sao thế em, không ngon à?
-Cái dĩa cơm này nó…nó…
-Hả, bị sao?
-…nó ngon ghê…hi hi!
-Sặc, em trêu anh à? – Tôi trợn mắt muốn lòi cả tròng nhìn con bé.
-Chứ sao, lúc nãy anh trêu em, giờ em trêu lại không được à?
-Nhưng nhưng…
-Hông được sao…
Thấy cái miệng chu ra của con bé, tôi chẳng thể làm gì hơn ngoài cắn răng nuốt cục tức vào bụng. Cảm giác đó giống như ta ăn phải một cục thịt nóng mà chẳng thể phun ra được, chỉ biết hả miệng thở phì phò chịu trận. Nhưng chẳng mấy chốc gương mặt con bé lại trở nên vui tươi, nó cười hì:
-Nhưng món cơm chiên anh nấu cũng ngon lắm đó. Em thích lắm!
-Hả, em thích nó à?
-Ừa, hì hì, nó ngon thật mà!
Phải nói là cảm giác của tôi lúc này chẳng thể nào tả được, chỉ có nước lấy một hình ảnh nào đó gần giống thay thế mà thôi. Trong số nhưng hình ảnh có thể thay thế được chỉ có ngọn núi lửa là giống nhất lúc này. Đúng vậy cơ thể tôi như giống như một ngọn núi lửa muốn nổ tung ra khi nghe con bé khen như vậy. Giờ tôi mới hiểu cảm giác của nhưng bà nội trợ khi nấu ăn cho chồng là như thế nào, thôi thì sau này bất cứ cô gái nào nấu ăn cho tôi dù ngon hay dở gì cũng phải khen để họ vui vậy.
Sau bữa ăn đó là đến phần tôi lo lắng nhất, đưa tiền cho thằng Đức. Với việc con bé ở nhà tôi lúc này thì không thể bước ra ngoài một cách đường hoàng được rồi. Leo rào cũng không được. Trốn nhà lại càng không. Nghĩ mãi cuối cùng tôi cũng nghĩ ra được một cách. Thế là tôi rụt rè quay sang con bé Mi:
-À Mi này!
-Sao thế anh?
-Anh có tý việc ra ngoài chút nhé!
-Việc gì?
-À thì anh đi mua mấy cây đèn cày phòng khi cúp điện lấy ra dùng đó mà!
-Thế à, em đi với!
-Thôi anh đi mua chút về ngày, mắc công lắm!
-Thật chứ?
Lần thứ 3 trong ngày tôi lại nghe câu hỏi này, lưng tôi lạnh toát cả mồ hôi. Nhưng đã hứa với thằng Đức là đến đúng giờ nên tôi chẳng còn các nào khác:
-Ừ, anh về ngay mà! Em cứ ở nhà xem TV
-Ừa, thôi được rồi, anh đi cẩn thận đấy!
-À hề hề, em yên tâm!
Cả người tôi nhẹ hững đi như trút bỏ được cả tấn nỗi lo. Và để con bé không kịp đổi ý, tôi phóng xe đạp ngay tốc xẹt ra khỏi cổng. Ở lại lâu chỉ tổ làm con bé sinh nghi hỏi nhiều câu khác.
Và chẳng mấy chốc sau, tôi cũng đã đến được chỗ hẹn. Thật không khó nhận ra cái bản mặt khó ưa của thằng Đức trong quán nước. Và khi nhìn thấy tôi, cái bản mặt của nó càng khó ưa hơn. Nhìn cứ muốn tọng vào mặt nó một quả cho bỏ ghét.
-Mày đến rồi đó à, cũng đúng giờ chứ hả?
-Không nói nhiều nữa, tao gấp lắm, tiền của mày đây!
Tôi hậm hực để cọc tiền lên bàn mà trong lòng không khỏi chua xót. Thế nên nó vừa chộp lấy cọc tiền, tôi đã đe ngay:
-Mày nhớ phải giữ lời đấy, không được cho tao và Lam Ngọc lên đứng cột cờ!
-Rồi rồi mày yên tâm, Quân tử nhất ngôn mà, hề hề! – Nó cười ngạo ngễ điếm số tiền mình vừa lấy được.
Xét thấy ở lâu không tiện, tôi vội đứng dậy thu xếp đồ:
-Tao về đây, liệu hồn mày đấy!
Tuy nhiên, khi tôi vừa quay lại. Một hình bóng quen thuộc đã đập vào mắt tôi. Đúng hơn là đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Tôi như chết trân tại chỗ không thế cử động tay chân được. Dường như nó đã bị ánh mắt sắc lẽm đó làm vô hiệu hóa hết thảy. Thứ duy nhất còn hoạt động bình thường trên người tôi lúc này có lẽ là đôi tai. Vì lúc đó tôi có thể nghe rõ mồn một giọng nói phát ra từ hình bóng đó:
-Giải thích đi! Chuyện này là thế nào?
Đọc tiếp Cappuccino 2.0 – chương 166