Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Chương 165: Nhược Vương Giảo Hoạt
N
hạc nằm mơ cũng không ngờ, Ngũ công tử lại đáp ứng nàng! Lại còn trả lời dứt khoát như thế! Nàng quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Ngũ công tử một hồi, Tôn Nhạc vội vàng nói: “Ngũ, Cơ Lương, tôi nói chính là, cả đời này chàng chỉ có thể lấy một nữ nhân là tôi đây!”
Ngũ công tử có điểm buồn cười nhìn bộ dáng trừng mắt líu lưỡi, đầu óc choáng váng của Tôn Nhạc, môi mỏng hắn cong lên, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười nói: “Ta tất nhiên là biết rõ ý của nàng, dù sao thiên hạ nữ tử cũng không còn gì hơn, cưới một mình nàng cũng tốt.”
“ Dù sao thiên hạ nữ tử cũng không còn gì hơn, cưới một mình nàng cũng tốt.”
“ Dù sao thiên hạ nữ tử cũng không còn gì hơn, cưới một mình nàng cũng tốt.”
Một câu hời hợt này của Ngũ công tử, không ngừng quanh quẩn trong tai Tôn Nhạc, dần dần, sự kinh ngạc trên mặt dần dần đi, sự vui mừng mất dần, tim đập kịch liệt như trống cũng chầm chậm bình ổn. Rũ mắt xuống, Tôn Nhạc cười khổ thầm nghĩ: Tôn Nhạc, ngươi cũng quá uổng công suy nghĩ rồi, chẳng lẽ ngươi lại còn trông cậy rằng hắn là yêu ngươi như si mới đáp ứng chỉ cần một mình ngươi? Đối với Ngũ công tử mà nói, nữ nhân trong thiên hạ đều phiền toái, ta muốn hắn đáp ứng chỉ lấy một mình ta, với hắn mà nói, bất quá là ‘ cũng tốt ’ thôi!
Có thể là ngay từ đầu vui mừng cùng chờ mong quá nhiều, Tôn Nhạc giờ khắc này, thật đúng là mất mát không nói nên lời.
Trong ánh trăng sáng như rửa, từng mảnh lá cây tung bay, tự nhiên rơi xuống. Tôn Nhạc nhìn những phiến lá rụng kia, dần dần nụ cười khổ trên mặt giảm đi, trong ánh mắt khôi phục trong trẻo: nhìn mây cuồn cuộn trên bầu trời, di chuyển tùy ý, mặc trước đình hoa nở hoa tàn, không quan tâm hơn thua. Tôn Nhạc, xem cảnh trời đất này, thiên nhiên này, chúng nó không muốn không cầu, thật tiêu dao vui vẻ?
Nàng cúi đầu trầm tư thì Ngũ công tử vẫn nhẹ vỗ về miệng nhỏ của nàng, cúi đầu ôn nhu nhìn nàng. Bóng dáng hai người chất chồng, tựa hồ dính vào một khối.
Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ của nam tử từ phía sau đột nhiên truyền đến, “Cơ Ngũ, tay của ngươi để ở đâu?!”
Cái tiếng quát này cực kỳ tức giận, làm cho Tôn Nhạc cùng Ngũ công tử đồng thời cả kinh, hai người đồng loạt quay đầu thì một cỗ gió lốc xoắn tới, trong nháy mắt, gió lốc liền vọt tới trước mặt hai người, hắn đem cánh tay Tôn Nhạc kéo mạnh, cưỡng chế đặt nàng sau lưng. Ngay sau đó”Keng ——” một tiếng, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm phong lạnh lẽo âm u thẳng tắp chỉa vào cổ họng Ngũ công tử!
Biến hóa này thập phần đột ngột, Tôn Nhạc không khỏi kêu sợ hãi ra tiếng.
Ngay lúc tiếng kêu sợ hãi của nàng thốt ra, chợt thấy hoa mắt. Một bóng đen bay qua rơi vào phía bên phải nàng. Đồng thời, một thanh kiếm sắc lạnh kề lên phía sau lưng Nhược vương.“Sở Nhược vương, xin buông Thúc tử ra!”
Thanh âm này chậm rì rì nhổ ra, lại mang theo khí tức chết chóc không tầm thường!
Tôn Nhạc mở to mắt, kinh ngạc nhìn thanh kiếm chỉa vào cổ họng Ngũ công tử của Sở Nhược, lại nhìn thanh kiếm nhắm ngay sau lưng Nhược Vương của Trần Lập. Nửa ngày vẫn tìm không ta giọng nói của chính mình.
Ngũ công tử bị mũi kiếm Nhược vương làm cho ngưỡng về phía sau. Hắn nhíu cặp lông mày tuấn tú lại, duỗi ngón tay thon dài bạt trường kiếm Nhược vương ra, lạnh lùng nói: “Tôn Nhạc vốn là nữ nhân của ta. Tại ta sao không thể đụng nàng?”
Nhược vương từ sau khi bị Trần Lập chỉ kiếm, vốn đã tỉnh táo chút ít. Nhưng hắn vừa nghe đến những lời này của Ngũ công tử, lửa giận trong lòng lại thiêu đốt. Hắn cười u ám,quát khẽ nói: “Nữ nhân của ngươi? Nàng vốn là quý nữ của Yến thị. Tiến vào Cơ phủ của ngươi, trở thành Thập Bát cơ của ngươi, cũng là vì nàng liều chết ngăn cản xe ngựa không khống chế được của ngươi. Tuy xe ngựa của ngươi cũng không phải vì nàng mà dừng lại. Nhưng nàng cũng có lòng cứu ngươi! Mà về sau ở chung mấy năm, nàng nhiều lần tương trợ ngươi, thậm chí cứu tính mệnh ngươi. Thân phận như vậy, ân tình như vậy, ngươi còn dám đem nàng trở thành cơ thiếp của ngươi sao?”
Nhược vương nói một câu này thì khuôn mặt tuấn tú của Ngũ công tử có điểm khó coi.
Vèo một tiếng, Nhược vương đem trường kiếm chĩa vào cổ họng Ngũ công tử thu hồi lại, lạnh giọng quát: “Người tới!”
“Dạ!”
“Ném hai mươi lạng vàng cho Cơ Ngũ công tử! Tỷ tỷ của ta, không thể là cơ thiếp của bất luận kẻ nào!”
“Dạ!”
“Xoảng” một tiếng, một bao vàng ném tới trước chân Ngũ công tử.
Thấy vàng đã vứt ra Nhược Vương mới lạnh lùng quát Trần Lập vẫn còn lấy kiếm chỉa vào mình: “Cất kiếm!” Thanh âm trầm thấp mà đến, không giận mà uy, Trần Lập đang dùng kiếm chỉ vào hắn, chỉ cần mũi kiếm đẩy về phiá trước một chút là lấy tánh mạng hắn, lúc này nghe hắn nói những lời này, cổ tay lại tự nhiên mà mềm nhũn, kiếm rũ xuống mặt đất.
Sau khi xử lý tốt, Nhược vương mới quay đầu lại nhìn về phía Tôn Nhạc.
Mặt Tôn Nhạc ưắng bệch, đứng dưới ánh trăng không nói một tiếng, trong ánh mắt lộ ra sự hài lòng cùng giãy dụa hiếm thấy. Vừa rồi Nhược vương vứt xuống hai mươi lạng vàng, bỏ đi thân phận cơ thiếp của Tôn Nhạc thì với Tôn Nhạc mà nói, sâu trong nội tâm của nàng vẫn tán đồng. Mặc kệ nàng thích Ngũ công tử như thế nào, nàng cũng không hy vọng chính mình dùng thân phận thấp kém như vậy cùng hắn ở chung.
Nhược vương nhìn Tôn Nhạc, hung hăng đè xuống sự sợ hãi trong lòng, hắn tự tay nắm tay của nàng, cao giọng nói: “Tỷ tỷ, người của Yến gia nhiều lần bất lợi đối với tỷ, cũng không thể dễ dàng tha cho bọn họ!”
Tôn Nhạc vốn đầy bụng tâm tư, đang khó xử, lúc này thấy Nhược vương dứt bỏ cục diện trước mắt, mà nói chuyện Yến gia mấy lần bất lợi đối với nàng, không khỏi nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng, không thể dễ dàng tha thứ.”
Nàng vừa nói những lời này ra, mười mấy Kiếm Sư đứng ở sau lưng Nhược vương liền lặng yên không một tiếng động rời khỏi năm người, thân ảnh thần không biết quỷ không hay biến mất trong rừng cây.
Tôn Nhạc không có chú ý tới điểm này, nàng cắn xuống môi dưới, vừa đụng phải miệng vết thương liền đau xót, vội vừa sửa cắn thành mân. Lúc này, trái tim nàng thật sự rối loạn, sắc mặt càng thêm khó coi.
Rốt cục, sau khi do dự mấy lần, nàng ngẩng đầu nhìn hướng Ngũ công tử.
Nhược vương vẫn đứng bên người nàng, khóe mắt vô tình hay là cố ý vẫn chú ý đến biểu lộ củaTôn Nhạc. Lúc này thấy nàng vừa khôi phục thanh tỉnh, chính là nhìn về phía Ngũ công tử, trong nội tâm không khỏi đau khổ, đồng thời, một cỗ tức giận trồi lên.
Ngay lúc Tôn Nhạc cùng Ngũ công tử bốn mắt nhìn nhau, Ngũ công tử đi về phía trước một bước, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc chuẩn bị mở miệng thì Nhược vương đột nhiên nở nụ cười.
Tiếng cười của hắn trong sáng mà dễ nghe, vào thời điểm khẩn trương này, loại tiếng cười nhẹ nhàng này thập phần chói tai, dẫn tới Tôn Nhạc, Ngũ công tử đều quay đầu lại nhìn hắn.
Nhược vương cúi đầu, cười dịu dàng, vẻ mặt vui sướng nhìn Tôn Nhạc, chống lại đôi mắt Tôn Nhạc thì hắn còn nghịch ngợm chớp chớp mắt phải.
Trong sự yên tĩnh, chỉ thấy Nhược vương vươn tay xoa cái miệng nhỏ nhắn của Tôn Nhạc, ngón tay đặt tại vị trí Ngũ công tử vuốt ve vừa rồi, cười mỉm nói: “Tỷ tỷ, đều do Nhược nhi không tốt, cắn quá nặng, làm hại trên bờ môi tỷ tỷ còn có dấu răng này.”
Trong nháy mắt, mặt Ngũ công tử trắng như tuyết, thân thể nhoáng một cái, Nhược vương tựa hồ không có cảm giác được bầu không khí trở nên cổ quái, hắn lại vuốt vuốt lỗ tai mình, đem tai đưa về phía Tôn Nhạc, bĩu môi phàn nàn nói: “Bất quá tỷ tỷ cũng quá hung ác rồi, lỗ tai Nhược nhi bây giờ còn đau lắm, tỷ nhìn xem, dấu răng của tỷ còn mờ mờ đây.” Nói đến đây, hắn nhe răng nhếch miệng lầm bầm:“Trái tim tỷ tỷ quá độc ác!”
Lúc Nhược vương mở miệng, từ sau lưng Tôn Nhạc truyền đến một cỗ khí lưu, khí lưu hùng hồn có lực, nặng nề mà ngăn ở phần gáy cùng lưng nàng, làm cho Tôn Nhạc mấy lần muốn mở miệng, đều khí huyết cuồn cuộn không ra tiếng.
Ngũ công tử nhìn chằm chằm vào mặt Tôn Nhạc, chú ý đến nét mặt của nàng, thấy nàng không có chút phủ nhận nào, mặt không khỏi trắng bệch, thân thể lắc lư hai cái, A Phúc vội vàng tiến lên vịn lấy. Nhưng tay A Phúc vừa duỗi ra, hắn lại nặng nề hất lên, “Đi! Chúng ta đi!” Trong tiếng quát khẽ, hắn dẫn đầu lao ra phía ngoài, cước bộ có điểm lảo đảo.
Lúc rời đi, A Phúc nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Tôn Nhạc, Trần lập rất hứng thú liếc mắt nhìn Tôn Nhạc cùng Nhược vương, đồng thời cất bước đuổi theo.