Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 165: Một Chầu Tiệc Rượu Gia Pháp
au khi nghi thức khai mạc đại hội thể dục thể thao xong, tiếng súng tuyên bố thi đấu vang lên ở trên đường chạy.
Đầu tiên là đấu vòng loại một trăm mét, Cố Hải đăng kí hạng mục này, và được phân vào nhóm 3. Cho nên sau khi nghi thức khai mạc xong, Cố Hải trực tiếp phải đi điểm danh, Bạch Lạc Nhân và những bạn học khác cùng nhau ngồi trên khán đài quan sát. Bạch Lạc Nhân cầm một cái máy chụp ảnh, dự định chụp ảnh cho Cố Hải, kết quả vừa nghiêng đầu, thấy Vưu Kỳ ăn mặc một bộ đồ thể thao, khí thế bức người, sức quyến rũ tỏa ra bốn phía, vội vàng răng rắc bấm một cái.
Vưu Kỳ nghe được động tĩnh, lách qua người bạn học khác để đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, sau đó ngồi xuống.
"Môn của cậu hôm nào thi đấu?"
"Ngày mai và ngày kia." Vưu Kỳ thản nhiên trả lời.
Bạch Lạc Nhân một bên vừa nhìn tấm ảnh, vừa thuận miệng hỏi, "Chuẩn bị thế nào rồi?"
Vưu Kỳ ăn ngay nói thật, "Cũng không chuẩn bị gì nhiều."
Bạch Lạc Nhân vừa muốn mở miệng tiếp, năm nhóm tuyển thủ đấu vòng loại một trăm mét đã lần lượt đi vào, muốn nói cái gì đột nhiên liền quên mất. Ánh mắt tìm tòi trong hàng ngũ rất lâu, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng quen thuộc kia, cảm giác thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cầm lấy máy chụp ảnh, ống kính bám theo bóng dáng Cố Hải, Cố Hải ngẩng đầu lên hướng về phía cậu cười cười, trong tích tắc đó, Bạch Lạc Nhân cấp tốc nhấn máy.
Một chàng trai giống như ánh dương, đĩnh đạc đứng giữa thao trường.
Bạch Lạc Nhân buông máy chụp hình, nhìn tấm ảnh kiểm tra một chút, không nhịn được cười nói, "Thật ngốc."
Vưu Kỳ phát hiện, lúc Bạch Lạc Nhân nói từ ngốc này, có một loại tình cảm khó tưởng tràn ra từ khóe miệng cậu ta. Từ khi Cố Hải xuất hiện, đến khi Bạch Lạc Nhân cầm lấy máy chụp hình để chụp hình, rồi khi chụp xong, quá trình này hết sức bình thường, nhưng bởi vì Bạch Lạc Nhân tươi cười mà trở lên không bình thường.
La Hiểu Du không biết xuất hiện lúc nào, an vị ở phía dưới Bạch Lạc Nhân và Vưu Kỳ.
"Cô." Bạch Lạc Nhân gọi một tiếng.
La Hiểu Du ngoái đầu nhìn lại cười cười, Bạch Lạc Nhân dùng máy chụp hình bắt được vẻ xinh đẹp kiều diễm trong nháy mắt này.
Bắt đầu thi đấu rồi, tuyển thủ nhóm thứ nhất đã chuẩn bị đâu vào đó, súng phát lệnh vừa vang lên, tất cả mọi tuyển thủ đồng loạt như tên rời cung phi như bay, người nào cũng bật thật mạnh. Trên khán đài vang lên từng đợt âm thanh cổ vũ cố lên, ánh mắt Bạch Lạc Nhân rất chuyên chú, thậm chí mang theo vài phần xem xét, cậu ta không chỉ xem cho vui, mà còn muốn âm thầm ghi nhớ người có khả năng uy hiếp vị trí quán quân của Cố Hải.
Nhóm thứ nhất rất nhanh thì chạy xong, nhóm thứ hai đang làm công tác chuẩn bị, vừa an tĩnh một lát thì khán đài lại náo nhiệt lên.
Không biết là người nào nói đùa một câu, trong lớp ngay lập tức ồn ào một trận cùng tiếng huýt gió.
Bạch Lạc Nhân không có nghe rõ, chỉ nghe được ba chữ ''chocolate''.
Vưu Kỳ quay sang nam sinh sau lưng hỏi một câu, "Bọn họ cười cái gì vậy?"
Người nam sinh kia vui tươi hớn hở mà nói, "Chủ nhiệm lớp chúng ta quá thiên vị mà, nhiều vận động viên thi đấu như vậy, cô ấy chỉ đưa cho một mình Cố Hải chocolate thôi."
Tay Bạch Lạc Nhân giơ máy chụp hình lên đột nhiên lập tức buông xuống.
"Cô, cô thật thiên vị, cô dựa vào gì mà lại chỉ cho một mình Cố Hải hả?" Một nam sinh to gan đứng lên kêu gào.
Nếu so với tính cách ngày trước, thì hôm nay La Hiểu Du lộ ra vẻ đặc biệt dịu dàng, chẳng những trợn trừng cặp mắt đào hoa nhìn người khác, thậm chí ngay cả một câu phản bác cũng không có. Cứ như vậy nhẹ nhàng mà cười, trong nụ cười lộ ra vài phần ngượng ngùng, gương mặt như hoa cứ như thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi vậy.
Hiếm thấy La Hiểu Du bình dị gần gũi như thế, rất nhiều bạn học tranh nhau muốn cùng chụp ảnh với cô, bầu không khí trong lớp vô cùng vui vẻ.
Bạch Lạc Nhân dừng lại mấy giây, máy chụp hình trong tay lại giơ lên.
Tuyển thủ nhóm thứ ba ra sân.
La Hiểu Du bắt đầu chỉnh đốn kỷ luật, "Đừng ầm ĩ, bình tĩnh nào, Cố Hải bắt đầu chạy rồi."
Tiếng khẩu lệnh vang lên, toàn bộ tuyển thủ thi đấu cũng đều ngồi xuống, Cố Hải là người cuối cùng, lúc ngồi xổm xuống còn quay sang nhe răng cười với Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân thật muốn mắng cậu ta một câu, mặc dù nụ cười này trấn an tâm trạng Bạch Lạc Nhân rất nhiều. Bạch Lạc Nhân chẳng biết tại sao mình khẩn trương như vậy, thời điểm cậu chính thức thi đấu cũng không có cảm giác như vậy, rõ ràng lúc trước đo lường tính toán tốc độ cho cậu ta, những bạn học kia căn bản không phải đối thủ của Cố Hải, nhưng trái tim vẫn không khống chế được mà đập rộn lên.
Quả nhiên, Cố Hải xuất phát chậm nửa nhịp so với người khác.
Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, mười mét sau đó mới chậm rãi trầm tĩnh lại, bạn học cùng lớp bắt đầu hò hét cố lên. La Hiểu Du cũng kích động dị thường, rát cổ họng hô Cố Hải cố lên. Sau năm mươi mét ưu thế rất rõ ràng, hò hét trực tiếp biến thành hoan hô.
Sau khi chạm vào dây băng, Bạch Lạc Nhân nhìn đồng hồ bấm giây trong tay, mơ hồ bị cậu ta bóp thật chặt.
Tốc độ so với ngày thường chậm gần nửa giây, có thể là xuất phát chậm hơn, cũng có thể là trên đường giảm tốc độ. Nhưng mà với tốc độ đó vẫn nằm trong nhóm đầu tiên, dễ dàng phá vỡ kỉ lục của trường trước đó, trực tiếp đem về cho lớp 27 thêm 20 điểm.
Cố Hải trở lại trong hàng ngũ lớp mình, lại là một trận tiếng khen ngợi, mặc dù rất muốn dính đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhưng mà theo lễ phép vẫn đi đến chào hỏi La Hiểu Du một câu.
La Hiểu Du kéo tay của Cố Hải, hùng hồn mạnh mẽ khen ngợi, "Biểu hiện không tồi."
Vẻ mặt vô cùng hâm mộ của các nam sinh xung quanh.
"Chụp ảnh chung đi! Chụp ảnh chung đi!..."
Không biết là người nào phát động, trong lớp lại bắt đầu ồn ào, ào ào yêu cầu La Hiểu Du và Cố Hải chụp ảnh chung.
Nhiệm vụ này do ai thực hiện đây? Cái đó còn phải nói hay sao? Phía sau chỉ có một người cầm máy chụp hình.
"Chụp cho tôi đẹp trai một chút nha!" Cố Hải quay sang nói với Bạch Lạc Nhân.
Bạch Lạc Nhân âm thầm cắn răng, chụp cho cậu có bao giờ tệ, còn nhiều chuyện như vậy!
Cố Hải đưa tay khoát lên vai La Hiểu Du, vẻ mặt và nụ cười như ánh dương tỏa sáng, thật hợp với gương mặt tuyệt mỹ của người bên cạnh, thật sự nhìn không ra là giáo viên và học sinh, ngược lại cứ như cặp tình nhân vậy.
Bạch Lạc Nhân vừa mới đem máy chụp hình buông xuống, La Hiểu Du ra hiệu cho Bạch Lạc Nhân chụp một kiểu nữa, lần này cô ta đưa tay nhéo tai Cố Hải, trên mặt lộ ra vẻ giáo viên răn dạy học sinh nghịch ngợm, Cố Hải cũng rất phối hợp làm dáng vẻ nghe theo.
Ở trong mắt người khác thật sự quá đẹp đôi, ở trong mắt Bạch Lạc Nhân thì thật sự muốn đập cho một trận!
Tròn một buổi sáng, liên tiếp thi đấu các môn khác, bạn học cùng lớp cũng tham gia không ít, ngoại trừ Cố Hải cũng có mấy người được xếp hạng nhất, nhưng Bạch Lạc Nhân lại cũng chưa từng thấy qua La Hiểu Du kích động gào thét như vừa rồi, cũng không gặp cô ta chủ động yêu cầu chụp ảnh chung với ai.
Các môn thi đấu buổi chiều vừa kết thúc, trường học cho học sinh nghỉ sớm.
Trên đường về nhà vừa lúc đi qua một cửa hàng tổng hợp, Cố Hải dừng bước quay sang nói với Bạch Lạc Nhân, "Hay là chúng ta vào xem giày đi, ngày mai cậu không phải thi đấu hay sao? Mua đôi giày tốt một chút mà chạy."
Bạch Lạc Nhân nổi đóa, "Không phải là hôm trước mua rồi hay sao?"
"Mua rồi hả?" Cố Hải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Làm sao tôi không thấy cậu đi nhỉ!"
"Không phải là cậu bảo tôi hôm đó hãy đi hay sao?"
Nói xong, kéo Cố Hải một cái, ý bảo cậu ta đi nhanh lên.
Cố Hải là người mà đi ngang qua cửa hàng tổng hợp, không mua chút đồ đạc trong lòng sẽ không thoải mái, Bạch Lạc Nhân lôi nửa ngày cũng không thấy cậu ta nhúc nhích, Cố Hải vẫn kiên trì đòi mua thêm một đôi nữa.
"Này, cậu cảm thấy đôi màu vàng thứ hai trong tủ kính kia thế nào? Tôi cảm thấy cậu đi rất hợp."
Bạch Lạc Nhân quay đầu lại nhìn một cái, lại là kiểu dáng mới đưa ra thị trường, lại là một đôi số lượng có hạn, lại con mẹ nó yết giá hơn 3000 tệ!
"Có hợp hay không cũng không liên quan đến cậu, cậu đi ngay cho tôi!"
Bạch Lạc Nhân lại bắt đầu kéo Cố Hải.
Cố Hải giống như con lừa ngang bướng vậy, kéo thế nào cũng đều không chịu đi, cuối cùng vẫn chạy vào mua thêm một đôi. Lúc xách ra mặt đầy vui vẻ, dáng vẻ phấn khởi, căn bản không giống như là vừa mới móc tiền trả, mà giống như vừa mới trúng xổ số vậy.
Bạch Lạc Nhân có chỗ rầu rĩ, làm sao chữa trị cái tật xấu tiêu tiền như nước này đây?
"Có cần mua thêm một bộ quần áo thể thao nữa không?"
"Đủ-rồi!" Bạch Lạc Nhân nhất thời nổi giận,"Có ai tiêu tiền vào mấy thứ không cần thiết như cậu hay không?"
"Làm sao có thể gọi là mấy thứ không cần thiết hả? Tôi mua đều là hàng thật giá thật, tôi tiêu tiền vào việc ăn, mặc, đi lại thì có gì sai hả? Tiền cầm trong tay không tiêu thì để làm gì? Cậu chưa nghe nói hay sao? Bạn không tiêu tiền thì người khác sẽ không kiếm được tiền, chỉ có tiêu dùng mới có thể xúc tiến sản xuất, có áp lực mới có động lực đó!"
"Tôi chỉ thấy cậu chi tiêu hoang phí thôi, cũng không phát hiện ra cậu sản xuất cái gì nữa?"
"Làm sao tôi lại không sản xuất ra cái gì hả?" Cố Hải tiến đến bên tai Bạch Lạc Nhân, trêu đùa nói, "Không phải là mỗi ngày tôi đều liên tục không ngừng mà sản xuất ra "sữa tươi" nuôi cậu hay sao?"
Bạch Lạc Nhân hung hăng cho Cố Hải một đạp.
Đến khi Cố Hải một lần nữa đi đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân nhịn không được hỏi một câu, "Không phải là bây giờ mỗi tháng ba cậu cũng đều cho cậu tiền tiêu vặt chứ?"
Cố Hải gật đầu, "Đúng vậy, không phải vậy tôi làm sao có can đảm mà tiêu tiền như thế?"
"Tốt lắm, sau này cậu đem toàn bộ tiền giao hết cho tôi, tôi giữ cho cậu."
"Được, bắt đầu từ tháng sau."
Bạch Lạc Nhân nheo hai mắt, "Tại sao muốn từ tháng sau mới bắt đầu? Tháng này chưa đưa cho cậu hay sao?"
"Cho rồi." Cố Hải hơi lộ ra vẻ lo lắng.
Trong lòng Bạch Lạc Nhân mơ hồ có chút bất an, "Tiền đâu?"
"...Tiêu hết rồi."
"Tháng này mới qua mấy ngày, cậu đã tiêu hết rồi hả?" Bạch Lạc Nhân nổi giận, "Cậu làm những cái gì rồi hả? Tốn nhiều tiền như vậy!!!'
"Tối hôm qua mua đồ dùng."
Bạch Lạc Nhân cau mày, "Ngày hôm qua cậu mua qua đồ lúc nào hả? Tôi vẫn luôn bên cạnh cậu, sao tôi lại không biết hả?"
Khóe miệng Cố Hải khẽ động hai cái, giọng nói bình tĩnh.
"Tối hôm qua lúc cậu ngủ, tôi thanh toán toàn bộ đồ trong giỏ hàng trên mạng của cậu."
Đầu Bạch Lạc Nhân nổ ầm một cái, có bao nhiêu lâu cậu ta chưa đăng nhập tài khoản của mình cũng không nhớ được. Từ khi cậu biết mua hàng trên mạng, thì theo thói quen đem đồ mình thích cho hết vào trong giỏ hàng, suy nghĩ chờ ngày nào đó có tiền sẽ mua. Cái này cũng đã mấy năm rồi, rất nhiều thứ đã từ thích biến thành không thích, thế nhưng cậu ta cũng lười xóa đi, nghĩ ngày nào đó sẽ tự xóa đi, kết quả...
Bạch Lạc Nhân túm cổ Cố Hải, vẻ mặt cực kỳ bi ai, "Cậu đúng là tổ tông sống của tôi!"
"Lần đầu làm chuyện lãng mạn như thế."
Nói xong, Cố Hải còn dùng tay che kín mặt, tỏ ra bộ dạng ngượng ngùng xấu hổ.
Bạch Lạc Nhân phóng ánh mắt qua, Cố Hải, thật muốn con mẹ nó khóc.
Buổi tối tắm rửa xong, hai người theo thường lệ nằm dài trên giường nghỉ ngơi, Bạch Lạc Nhân xem tạp chí, Cố Hải nghịch điện thoại. Bạch Lạc Nhân lật một tờ, tiện thể liếc mắt nhìn Cố Hải, Cố Hải đang dùng ngón cái bấm bấm màn hình điện thoại.
"Cậu đang làm gì thế?" Bạch Lạc Nhân lại gần.
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân một cái, "Trò chuyện thôi."
Bạch Lạc Nhân nhớ là Cố Hải rất ít khi trò chuyện cùng người khác, đăng nhập vào ứng dụng trò chuyện cũng chỉ để xem tin nhắn thôi, hôm nay làm sao lại hăng hái như vậy?"
"Trò chuyện cùng ai hả?" Bạch Lạc Nhân thuận miệng hỏi một câu.
Ngón cái của Cố Hải dừng lại chốc lát, "Chủ nhiệm lớp, La Hiểu Du."
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem điện thoại di động của Cố Hải đoạt lấy, nhìn thoáng qua tài khoản trò chuyện của La Hiểu Du, sau đó ném trả Cố Hải.
Cố Hải vui vẻ, "Cô ấy chủ động kết bạn với tôi, đang cùng trò chuyện với tôi về cậu, nói cậu là học sinh thông minh nhất mà cô ta từng dạy."
Căn bản Bạch Lạc Nhân không có nghe Cố Hải đang nói cái gì, trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của mình, đăng nhập ứng dụng trò chuyện, gửi La Hiểu Du một lời mời kết bạn, gửi một tin nhắn nói tên mình, qua thật lâu không thấy trả lời. Bên kia vẫn còn tiếp tục trò chuyện, có thể thấy được La Hiểu Du đang online, Bạch Lạc Nhân không tin điều không bình thường này, lại gửi một lần nữa, lần này trực tiếp bị từ chối.
Cậu ta sớm nghe nói qua, La Hiểu Du chưa bao giờ công bố tài khoản trò chuyện của mình, cũng không thêm bất cứ học sinh nào làm bạn.
Bạch Lạc Nhân lại giật lấy điện thoại di động của Cố Hải, mở mục thông báo, kiểm tra số điện thoại La Hiểu Du, lại đối chiếu với cái của mình, quả nhiên là hai số khác nhau.
Trách không được mỗi lần cậu ta xin nghỉ cũng đều không gọi được, Cố Hải xin nghỉ lại có thể liên lạc được!
Trước mắt Bạch Lạc Nhân đột nhiên hiện lên hai tấm hình chụp buổi sáng kia, một cái ''kề vai sát cánh'', một cái nhéo tai.
"Làm sao vậy?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn Cố Hải mấy giây, sau đó đem tay đưa tới.
"Á á á!!!"
Tai Cố Hải bị Bạch Lạc Nhân từ đầu giường nhéo đến cuối giường, từ trên giường nhéo đến dưới đất, Cố Hải kêu gào, né tránh, giãy giụa cũng không có tác dụng. Bạch Lạc Nhân kéo tai Cố Hải lên, kéo cậu ta dạo qua một vòng trong phòng, sau đó đem cánh tay Cố Hải khoác lên vai người khác cho ăn liên hoàn đấm, đến khi cái cánh tay Cố Hải hoàn toàn tê rần, gương mặt nhăn như bông cúc dại, Bạch Lạc Nhân mới buông tha.
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn