Nguyên tác: Shang Yin
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Chương 164: Chuẩn Bị Hâm Nóng Trước Thi Đấu
"C
ậu với ông cậu của cậu đúng là họ hàng*."
(Ông cậu làm nghề khóc mướn.)
Vưu Kỳ ngồi xổm người xuống nhìn Dương Mãnh.
Dương Mãnh hung hăng lau nước mắt, mông xoay một vòng trên mặt đất, lưng hướng về phía Vưu Kỳ nói, "Nói cho cậu biết, hôm nay trong lòng tôi rất không thoải mái, tốt nhất cậu đừng có chọc tôi."
Vưu Kỳ dùng đầu gối củng* vào sau lưng của Dương Mãnh một cái, giọng điệu mang theo vài phần khiêu chiến trêu chọc cậu ta, "Tôi chọc giận cậu thì làm sao hả?"
(Củng: thúc, huých)
Dương Mãnh giống như là hổ con bị giẫm phải đuôi, vèo một cái xoay người lại, ôm lấy một chân Vưu Kỳ bắt đầu lớn tiếng rêu rao.
"Xem một chút này, xem một chút này! Vưu Kỳ ở trong bụi cỏ vuốt súng này..."
Sức lực Dương Mãnh thì nhỏ, nhưng giọng không hề nhỏ, có thể do được di truyền từ mẹ cậu ta. Cậu ta hô một câu như thế, toàn bộ âm thanh này vang vọng cả khu thao trường, khu phòng học cách đó hơn 30 mét, toàn bộ học sinh trong khu đó đều có thể nghe thấy.
Vưu Kỳ cả kinh, vội vàng ngồi xổm người xuống bịp miệng Dương Mãnh lại, hung hăng quay sang quất một cái lên gáy cậu ta.
"Cậu nha, câm miệng lại!"
Dương Mãnh câm miệng, chừng một phút sau, Vưu Kỳ đột nhiên cảm giác tay của mình ướt ướt. Cậu ta liền buông tay xuống, Dương Mãnh lại bắt đầu khóc, vừa khóc vừa lấy tay nện xuống, xem chừng rất thống khổ.
"Không phải là... Cậu khóc cái gì?" Vưu Kỳ có chút nóng nảy, "Vừa rồi tôi cũng không dùng sức mà!"
"Không liên quan đến cậu." Dương Mãnh nức nở hai cái, mắt hướng lên bầu trời, vẻ mặt tỏ ra cực kỳ bi thương, "Cậu không cách nào hiểu đau khổ trong lòng tôi, cậu đi đi, để cho tôi một mình ở đây yên tĩnh khóc một chút, khóc xong tôi còn làm một người đàn ông chân chính."
"Có gì tôi không thể hiểu hả?" Vưu Kỳ ngồi xếp bằng xuống đất, vẻ mặt tỏ ra thờ ơ như không, "Không phải chỉ là đại hội thể dục thể thao phải chạy năm nghìn mét thôi hay sao?"
"Làm sao cậu biết?" Dương Mãnh uể oải bứt bứt cỏ trên đất.
Vưu Kỳ bất đắc dĩ phóng ánh mắt qua lườm Dương Mãnh, "Không phải là cậu nói với tôi hay sao?"
"À, đúng rồi, là tôi nói với cậu."
Dương Mãnh lại hu hu khóc rống, nghe giống như là đang hát vậy, không hổ là cháu ngoại của đại đội trưởng đội khóc tang thuê.
Vưu Kỳ thấy vai Dương Mãnh run rẩy, giọng nói ôn nhu hiếm thấy.
"Có cái gì mà phải khóc? Sợ mất mặt thì bỏ cuộc đi."
Dương Mãnh đấm ngực giậm chân, "Tôi muốn bỏ cuộc thì liền bỏ cuộc hay sao? Cậu nghĩ ba tôi sẽ đồng ý hay sao? Liệt tổ liệt tông Dương gia nhà chúng tôi sẽ đồng ý hay sao?"
Vưu Kỳ, "..."
Dương Mãnh lại khóc, "Ai u ai u, cái này có thể trách ai đây hả?...."
Vưu Kỳ đã nhìn ra, người này chính là không có bệnh cũng tự chuốc lấy bệnh tật, rảnh rỗi quá!
"Được rồi, cậu cứ ngồi đây mà khóc đi, tôi đi chạy bộ."
Tiếng khóc Dương Mãnh hơi ngừng lại, giống như không có việc gì quay sang Vưu Kỳ hỏi han, "Vào lúc này cậu chạy bộ làm gì?"
Trong lòng Vưu Kỳ do dự một chút, cân nhắc cho sĩ diện của mình, cuối cùng cũng không nói cho Dương Mãnh biết tình hình của mình.
"Thì rèn luyện thân thể thôi."'
Đến khi Vưu Kỳ chạy xong năm vòng, đứng trên đường chạy quay sang giữa sân cỏ nhìn một chút, phát hiện chỗ đó vẫn còn một cái chấm nho nhỏ. Cậu ta từng bước một đi đến, kết quả phát hiện quả nhiên Dương Mãnh vẫn còn đang ở đó.
"Làm sao cậu vẫn còn chưa về nhà? Trời đã tối rồi đó."
Dương Mãnh than thở, "Tôi còn hai vòng nữa chưa chạy xong."
"Vậy thì nhanh chạy đi."
Dương Mãnh lúng ta lúng túng, "Không muốn chạy nữa."
Vưu Kỳ ngồi xuống nhìn Dương Mãnh, Dương Mãnh ngừng khóc, nhưng vẻ mặt thì vẫn không khá hơn, ngờ nghệch nhìn đường chạy cách đó không xa, trên tóc gáy còn có mấy sợi cỏ, tỏ vẻ bộ dạng bị ức hiếp đến khổ sở.
Vưu Kỳ phì cười một tiếng, nhưng không phải cười nhạo, là một nụ cười bất đắc dĩ.
"Cậu phải làm đến mức này hay sao?"
Dương Mãnh yếu ớt nói, "Hôm nay tôi và Bạch Lạc Nhân cùng nhau chạy, cậu ta cũng đăng kí chạy 5000m, kết quả tôi bị cậu ta vượt qua mấy vòng liền. Ôi, cố ý làm người khác tức chết mà..."
"Cậu cùng chạy với cậu ta?" Vưu Kỳ không biết nói gì cho phải, "Thế sao cậu không cùng chạy thi với Cố Hải hả?"
"Cố Hải cũng ở đây mà, cậu ta còn vác theo một đống lớn đồ đạc, vậy mà chạy còn nhanh hơn tôi."
Càng nói càng ủy khuất, khóe miệng Dương Mãnh lại nhếch lên.
"Được được được, cậu đừng gào lên nữa, thế tôi mới nói cậu không cần phải khóc nữa, nếu thực sự so với một người cùng trình độ với mình, thua người ta thì khóc mấy tiếng cũng đáng. Cậu xem cậu cách xa người ta đến vạn dặm, khóc không thấy nhàm chán à!"
Khóe miệng Dương Mãnh nhếch lên lại gắt gao mà mấp máy, tỏ ra vô cùng đau khổ bị thương và bị lăng nhục.
"Được rồi, mau về nhà đi." Vưu Kỳ đẩy Dương Mãnh một cái, "Buổi tối nhiệt độ giảm, cậu mặc ít như vậy nhất định sẽ cảm lạnh."
Dứt lời tự mình lấy một cái khăn giấy xì nước mũi.
Dương Mãnh vẫn không nhúc nhích.
Vưu Kỳ ngồi không yên, trực tiếp đứng lên quay sang Dương Mãnh nói, "Cậu không đi nhưng tôi phải đi."
Dương Mãnh vẫn không hề phản ứng.
Vưu Kỳ thật sự đi, đi hơn mười mét lại vòng lại, vẻ mặt tỏ ra cáu giận nhìn Dương Mãnh.
"Cậu khó chịu cái gì hả? Ủy viên thể dục lớp cậu đăng kí cho cậu cũng chứng minh cậu ta coi trọng cậu! Không phải tôi cũng giống như cậu hay sao? Tôi chưa từng chạm vào cây lao, Cố Hải lại còn đăng kí cho tôi vào hạng mục đó! Tôi còn sợ mất mặt hơn cậu đó, dù không muốn cũng phải tới đây tập luyện hay sao?"
Vừa nghe lời này, ánh mắt tăm tối của Dương Mãnh sáng lên một chút.
"Thực sự hả? Cậu cũng đăng kí thi đấu hả? Môn gì?"
Vưu Kỳ tức giận nói, "Môn ném lao, và bốn trăm mét vượt rào."
"Cậu cũng thi bốn trăm mét vượt rào hả? Ha ha ha..." Dương Mãnh trong nháy mắt liền vui vẻ, cấp tốc từ trên cỏ ngồi dậy, vỗ vỗ vai Vưu Kỳ, vẻ mặt vui sướng nói, "Cái đó, tôi về nhà nha!"
Fuck, vừa rồi an ủi cậu nửa ngày cũng không có kết quả, nói một chút chuyện xui xẻo của tôi, lại trị khỏi bệnh cho cậu à!
Dương Mãnh khẽ hát chạy nhảy đi về.
Vưu Kỳ nhìn bóng lưng Dương Mãnh âm thầm nghiến răng, coi như thương hại cậu.
Vài ngày sau, Vưu Kỳ mới biết được lòng thương hại bố thí của cậu không có nhiều giá trị lắm, ngay ngày hôm sau khi cậu nói với Dương Mãnh, Dương Mãnh liền đem tin tức cậu ta tham gia thi đấu buôn khắp mọi ngõ ngách trường học. Không quá ba ngày, thầy trò toàn trường đều biết Vưu Kỳ tham gia thi đấu, cũng biết luôn Vưu Kỳ tham gia môn gì, thậm chí ngay cả phân vào tổ nào nhóm nào, lúc nào bắt đầu thi cũng rõ ràng chi tiết.
Vưu Kỳ lại bị đẩy tới vị trí đầu gió ngọn sóng.
Lúc này mà bỏ cuộc, chẳng khác nào lâm trận bỏ chạy, quá mất mặt mà! Nhưng không bỏ cuộc thì dựa vào tài nghệ này của cậu, đến lúc đó nhất định càng mất mặt hơn.
Đã không có đường lui, Vưu Kỳ chỉ có thể liều mạng tập luyện tập luyện lại tập luyện.
"Vưu đại minh tinh, ở nơi này luyện tập môn ném lao đấy hả?" Dương Mãnh rầm rì từ đằng xa đi tới.
Vưu Kỳ cầm cây lao nhọn chỉ vào Dương Mãnh, "Cậu đó, đừng tới đây, qua đây tôi đâm chết cậu!"
Dương Mãnh cơ bản là muốn xem lúc Vưu Kỳ tập luyện ra sao, cho nên không có việc gì liền đi qua xem một chút, nhìn tình hình tiến bộ của cậu ta, cho bản thân một cái lý do để lười biếng. Thỉnh thoảng thấy Vưu Kỳ tiến bộ, chỉ biết căng thẳng như gặp phải kẻ địch mạnh vậy, vội vàng gấp rút tập luyện, rất sợ mất mặt xấu hổ không tìm được bạn chung cảnh ngộ.
Hai người lúc nào cũng cùng nhau tập luyện, thường xuyên qua lại, Vưu Kỳ cũng sẽ không quan tâm Dương Mãnh làm mấy chuyện thất đức kia. Thỉnh thoảng sẽ giám sát cậu ta, kích thích cậu ta một chút, tuy rằng Dương Mãnh vốn sinh ra đã kém cỏi, nhưng sau khi bị thúc giục nhắc nhở, thì cũng có chút hiệu quả.
Dương Mãnh cách Vưu Kỳ xa một chút rồi quan sát, Vưu Kỳ bắt đầu chạy lấy đà, sau đó cánh tay phát lực, mạnh mẽ ném một cái, cây lao trong nháy mắt bay vút đi. Toàn bộ động tác làm liền một mạch, tư thế cũng rất chuẩn, nhìn tương đối ổn, hơn nữa vào khoảng cách ném, có vẻ cũng xa.
"Giỏi quá!" Dương Mãnh hét lớn một tiếng, kích động vỗ tay.
"Giỏi cái gì mà giỏi?" Vưu Kỳ trầm mặt đi nhặt cây lao, "Cán lao chạm đất trước, ném có xa cũng không có điểm."
"Ặc..."
Vưu Kỳ có chút rầu rĩ, tư thế rõ ràng đúng rồi, làm sao lúc nào cũng cắm ngược xuống đất nhỉ?"
Dương Mãnh nghĩ kế cho Vưu Kỳ, "Cậu cầm cây lao ngược lại đi, vậy không phải mũi lao sẽ chạm đất hay sao?"
Vưu Kỳ, "..."
Hai người cùng nhau luyện tập vượt rào cản về đích, bởi vì không có rào, lại không muốn đi vào phòng thể dục mượn, không thể làm gì khác hơn là một người làm rào, một người nhảy qua. Bởi vì Dương Mãnh thấp bé, Vưu Kỳ chân dài, cho nên mỗi lần Vưu Kỳ nhảy qua lúc nào cũng rất nhẹ nhàng, nhưng đến khi Dương Mãnh nhảy qua thì không phải là chuyện như vậy, tám chín phần cũng sẽ bổ nhào lên người Vưu Kỳ.
Lại đến phiên Dương Mãnh.
"Chuẩn bị xong chưa?" Dương Mãnh lớn tiếng hô.
Vưu Kỳ quay đầu lại, tay ra hiện OK cho Dương Mãnh, sau đó quay đầu lại, cố ý cúi đầu thật thấp, ép tới mức để cho lưng xuống thấp nhất có thể, tránh cho Dương Mãnh lại một lần nữa bị ngã.
Dương Mãnh bắt đầu chạy lấy đà, chạy đến bên cạnh Vưu Kỳ, đột nhiên nâng một chân lên, theo sát là một cái chân khác, sau đó vững vàng chạm đất.
Đây là lần đầu tiên Dương Mãnh nhảy mà có thể chạm đất một cách an toàn.
Có chút không thể tin được đây là sự thật, kích động vỗ vỗ sau lưng của Vưu Kỳ, "Ôi, có phải tôi nhảy được rồi không?"
Vưu Kỳ không lên tiếng.
"Làm sao cậu vẫn chưa chịu dậy hả?" Dương Mãnh buồn bực.
Vưu Kỳ cố sức mà hé miệng, "Cậu đó, trước hết đem chân lấy ra đã, đạp lên đầu tôi rồi."
...
Buổi tối, trong phòng tắm, trong bồn tắm, hai người đàn ông đang tắm.
Đầu Bạch Lạc Nhân tựa ở thành bồn tắm thở dài nhẹ nhõm, sau khi vận động ngâm nước nóng cảm giác thật là thoải mái, trên người mỗi một bắp thịt căng chặt cũng đều giãn ra. Cậu ta nâng một chân lên, cảm giác không bị sưng đau, lại nâng một cái chân khác lên, giống như có chút ê ẩm sưng, nhưng mà không sao.
Cố Hải ngồi đối diện với cậu ta, Bạch Lạc Nhân vừa nhấc chân, cậu liền liếc mắt vào giữa hai chân, Bạch Lạc Nhân lại vừa nhấc chân nữa lên, cậu vẫn nhìn qua chỗ đó, quả thật rất lưu manh.
"Hôm nay chạy thời gian dài như vậy, bàn chân có phải rất đau nhức không?" Cố Hải ôn nhu hỏi.
Bạch Lạc Nhân động động ngón chân, "Có chút đau, nhưng không sao."
"Tôi xoa bóp giúp cậu."
Cố Hải nói xong, liền bắt đầu dùng ngón tay xoa bóp từng chút từng chút lòng bàn chân của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân cảm giác thật thoải mái, liền nhắm mắt lại tùy Cố Hải làm. Lúc đầu thì đúng là làm thật, sau đó càng lúc càng thấy không ổn, Bạch Lạc Nhân vừa mở mắt ra, phát hiện ngón chân của mình đã chạy đến trong miệng Cố Hải.
Cái chân còn lại nâng lên khỏi mặt nước, đạp vào khuôn mặt sắc lang của Cố Hải.
Cố Hải đem thân thể ngồi cùng phía với Bạch Lạc Nhân, bồn tắm không đủ lớn, hai người chỉ có thể nằm nghiêng, một cánh tay Cố Hải vòng qua ôm Bạch Lạc Nhân, một tay cưng chiều vuốt ve trên mặt cậu.
"Ngày mai sẽ phải thi đấu ha."
Cố Hải cũng không biết là nói cho Bạch Lạc Nhân nghe, hay là nói cho bản thân nghe nữa.
Bạch Lạc Nhân ừm một tiếng.
Cố Hải lại mở miệng, "Hôm nay nên nghỉ ngơi thật tốt ha!"
Bạch Lạc Nhân nghe được trong khẩu khí của Cố Hải có chút than vãn, vì vậy lần này ừm một tiếng mạnh hơn.
Cố Hải buồn buồn trầm mặc một lát, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
"Đúng rồi, môn của cậu không phải ngày kia mới thi hay sao?"
Nói xong tay liền mò mẫm vào giữa hai chân Bạch Lạc Nhân, loại khẩn cấp này giống như em bé muốn ăn sữa vậy.
Kết quả, bị Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay.
"Môn thi của cậu là ngày mai đó."
Ố Hải muốn nói tôi không sao hết, kết quả thấy ánh mắt của Bạch Lạc Nhân, liền rút lui không làm nữa.
Trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân dùng chân đạp Cố Hải một cái.
"Ngày mai cố gắng lên nha."
Cố Hải nhếch môi cười, "Một câu cố gắng lên là được à, dù sao cũng phải bày tỏ một chút phải không?"
Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải, Cố Hải chỉ chỉ gò má trái của mình.
Bạch Lạc Nhân do dự một chút, nhưng vẫn tiến tới hôn một cái.
"Bên này nữa."
Cố Hải lại chỉ chỉ gò má bên phải của mình.
Bạch Lạc Nhân vừa định mắng một câu, cậu đó đủ chưa hả? Kết quả thấy đôi mắt trông mong của Cố Hải, trong lòng lại không nỡ nhẫn tâm, không thể làm gì khác hơn là tiến tới lại hôn một cái.
Cố Hải cũng hôn lên môi Bạch Lạc Nhân một cái, lúc này hài lòng đi ngủ.