Số lần đọc/download: 1505 / 9
Cập nhật: 2016-12-14 08:35:45 +0700
Chương 164 : Thủ Đoạn Độc Ác Của Người Bảo Vệ
N
gươi nói, nếu ta trở thành thương nhân có nhiều tiền, mua cho ngươi một tòa thành thị, cho ngươi làm thành chủ, ở bên trong sống cuộc sống nhàn hạ ăn no, rảnh rỗi ra đường đùa giỡn mỹ nữ.
Ha hả, xem ra ta uống rượu vào nói những lời điên cuồng, thật sự phải nuốt lời. Ta thật sự rất không cam lòng phải nuốt lời. Không bằng ngươi tới nuốt lời là được rồi?
Được rồi! Ngươi còn sống, như vậy ngươi sẽ nhớ, lúc chúng ta cùng nhau say rượu điên cuồng gào lớn. Ta không làm được, nhưng ngươi nhất định sẽ làm được.
Ta đã nói với muội ta, bảo nàng tất cả đều nghe theo ngươi, không được giữ lại chút nào. Ngươi đưa bất kỳ quyết định gì cũng không được nghi ngờ.
Cho nên, hiện tại ngươi là người bảo vệ đứng đầu La gia ta, giúp ta thu dọn một chút. Hiện tại chắc hẳn là một tàn cục nhìn rất đổ nát.
Ai bảo ngươi là bằng hữu của ta?
Nói thật, đến giờ phút này ta có một chút hối hận đã không nghe lời ngươi.
Ngươi bao giờ cũng nói với ta, không nên cưới Chu Lễ Tư, Chu Lễ Tư không thích hợp ta. Nhưng bản thân ta lại không để ý, chỉ thích nàng, muốn ngủ với nàng, muốn cưới nàng làm vợ.
Ngươi đúng. Có lẽ nàng thật sự không thích hợp với ta. Mấy ngày nay, ta phát hiện nàng và Khải Tát Tư hình như âm thầm thông đồng, nhưng ta còn chưa có bằng chứng xác thực.
Ngươi muốn nói, vì sao ta không lập tức vứt bỏ nàng, đuổi nàng ra khỏi nhà? Bởi vì nàng cầu xin ta, bởi vì nàng sử dụng thân thể của nàng cầu xin ta.
Ta thật không có thuốc chữa. Ta thích nàng, biết rõ nàng có thể là thuốc độc, vẫn thích nàng. Hơn nữa, muốn đuổi nàng ra khỏi nhà cũng rất khó. Nữ nhân này không hoàn toàn là kẻ ngu ngốc không có đầu óc. Có một số việc với ta mà nói đã mất khống chế...
Ai! Loại chuyện lộn xộn này, trong lúc nhất thời cũng không nói rõ được. Ngươi chỉ cần biết một điểm là được rồi. Ta chết nhất định có liên quan tới nữ nhân này, hơn nữa còn có quan hệ rất lớn với Khải gia.
Thời điểm ta cưới nàng một năm, chính là năm đầu tiên sau khi ngươi mất tích, phụ thân ta đột nhiên mất. Khải Lặc nhận được trợ giúp rất lớn của Khải gia, đột nhiên triển khai tấn công La gia ta về phương diện buôn bán, muốn một ngụm nuốt La gia ta vào.
A! Ta là ai? La Lâm! La mập! Tranh đấu ta không làm được, nhưng nói về kinh thương? Ta vừa thu thập nữ nhân Chu Lễ Tư này, vừa tự hỏi đối sách có thể khiến Khải Lặc phải đau đớn kêu to.
Chỉ trong thời gian nửa tháng, Khải gia chẳng những không chiếm tiện nghi từ nhà ta, trái lại còn bị ta hung hăng cắn một cái, để cho bọn họ biết La Lâm ta tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tuyệt đối là thiên tài kinh thương hiếm có.
Không có biện pháp, đây là cuộc chiến thương trường, không khác với chiến sĩ các ngươi chém giết là mấy. Nếu không phải ta chết chính là hắn chết, không có lựa chọn đứng ở giữa. Có thể nhường đối thủ một lần, như vậy chỉ gặp phải phản kích lớn hơn. Hơn nữa thời điểm không cẩn thận sẽ bị người ta tìm được cơ hội nuốt trọn.
Ta không cách nào nương tay, tất nhiên sẽ bị Khải gia ôm hận. Bọn họ phát hiện lúc trước chuẩn bị không bằng ta, tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp khác. Ban đầu thành chủ đại nhân ít nhiều còn chủ trì chút công đạo. Sau đó, hình như hắn thu được không ít lợi ích từ Khải gia, cho nên dứt khoát...
Ta cho thêm tiền cũng vô ích. Hơn nữa tiền tài quyền thế của La gia ta quả thực cũng không hùng hậu như Khải gia/ Cho dù ta cắn bọn họ một cái, để cho bọn họ biết cái gì gọi là đau, ta vẫn kém hơn bọn họ.
Ta điều tra ra cha ta đã chết ở trong tay bọn họ, cho nên ta không thể lui, cũng sẽ không lui!
Nếu như bây giờ ngươi có năng lực báo thù cho ta, giúp ta chém chết tất cả bọn họ. Về chuyện này đừng khách khí với ta, ta cũng sẽ không khách khí với ngươi trên phương diện này. Bởi vì ta biết ngươi cũng sẽ không khách khí với ta.
Nếu bây giờ ngươi còn chưa có năng lực báo thù cho ta, vậy bán hết tài sản của La gia đi, dẫn theo muội muội của ta tìm một chỗ ở. Có năng lực thì báo thù cho ta. Không có năng lực ngàn vạn lần đừng báo thù cho ta. Đó không phải là báo thù, mà là tìm cái chết.
Ta cũng không muốn chết rồi, lại thấy ngươi toàn thân đầy máu nói với ta:
- Bạn học, ta muốn báo thù cho ngươi, kết quả bị người ta chém chết.
Như vậy, ta thực sự không mong muốn được báo thù chút nào. Không sai! Ta chính là muốn báo thù. Ta bị người giết chết, ta không muốn báo thù chính là đầu óc bị hỏng.
Được rồi, cái đề tài báo thù này đã nói xong. Cuối cùng chúng ta nói tới một đề tài khác, giết chết Chu Lễ Tư tiễn nàng đi theo ta.
Không sai, ta còn yêu nàng. Ta chết nàng cũng tính là một phần mấu chốt trong đó. Ta không có lý do gì để cho nàng sống. Cho nên ta muốn tiếp tục làm tình với nàng sau khi chết, tuyệt đối không thể để cho nàng tiếp tục sống tiêu dao, tự tại được.
Trò chơi tình ái này... nói không rõ được. Giống như người đang ở trong sa mạc khô cạn, biết rõ là một lọ đầy thuốc độc, cũng sẽ không chút do dự uống vào. Giống như con thiêu thân biết rõ lửa sẽ khiến nó chết cháy, nó vẫn không ngừng bay vào trong lửa. Ta cũng giống vậy, ta thích Chu Lễ Tư. Mắng ta ngu xuẩn cũng được, nói ta thế nào cũng được, ta cứ như vậy.
Về phần con ta? Nó đúng là con của ta. Chắc hẳn ngươi cũng nhìn thấy được? Chúng ta đã chết hết, ngươi còn làm cha nuôi nó làm gì? Ta không ngại để ngươi chiếm tiện nghi, để cho con ta thêm thân thiết, để nó theo họ ngươi, họ Càn!
Cuối cùng, ừ! Một vấn đề cuối cùng, ta chết thật ra không sao. Người duy nhất ta không yên tâm chính là muội của ta.
Ngươi cũng thấy, tiểu nha đầu này hiện tại không nơi nương tựa, trong lòng đau thương. Người duy nhất nàng tin tưởng chính là ngươi. Ta nói trước với ngươi, bớt nói với ta, ngươi sẽ đối xử với nàng như muội muội ruột thịt. Tuy rằng ta đánh không lại ngươi, nhưng vẫn có thể từ trên trời cao nhảy xuống hù chết ngươi!
Một câu nói! Cưới nàng!
Một câu nói! Làm em rể của ta!
Bất luận trước đây lúc ngươi nằm mơ nói mớ gọi “Hải Thanh Nhi” kia là ai, cùng lắm thì cưới cả hai. Ta tin tưởng ngươi sẽ không để cho muội của ta phải chịu ủy khuất. Hoàng triều Chân Sách cũng không có quy định ngươi chỉ có thể cưới một người. Nếu như quả thật chỉ có thể cưới một người, cũng là muội muội của ta!
Lần đầu tiên viết thư dài như vậy, lại bởi vì ta có thể sẽ chết.
Thật sự không muốn chết... Thật sự muốn cùng ngươi tiếp tục uống rượu, thật sự muốn cùng ngươi đi trong đêm khuya trên đường phố ngửa mặt lên trời hét loạn. Thật sự hoài niệm cản giác ngươi đạp mông ta. Thật sự... Quá nhiều... Rất nhiều... Hiện tại hồi tưởng lại, chuyện thật sự muốn làm cùng ngươi quá nhiều.
Ngươi còn nhớ không? Ngươi nói cả đời này, nhất định ngươi phải sống oai phong một cõi! Ngươi nói hai chúng ta phải oai phong một cõi trong lĩnh vực khác nhau!
Hiện tại, một phần của ta đã không thể làm được. Ngươi nhất định phải sống oai phong một cõi! Hay nhất là có thể sống tốt cả phần của ta!