Meditation can help us embrace our worries, our fear, our anger; and that is very healing. We let our own natural capacity of healing do the work.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 315 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.5 - Chương 11: Trận Đua Cuối Cùng
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
“Lạ thật…” Miêu Gia lại lẩm bẩm một mình.
Trận đua thứ năm đã kết thúc, mọi người ở trên đỉnh núi đang chờ đợi lần biểu diễn cuối cùng của tay đua trong truyền thuyết, chẳng qua hắn dường như đang suy nghĩ về một vấn đề khác.
“Ngươi ở đây một mình làm gì? Tới phiên ngươi lên sân khấu kìa!” Tiểu Tây thúc giục.
“Ta phải đi nói chuyện với thằng nhóc đó trước…” Miêu Gia hoàn toàn không để ý tới Tiểu Tây, hắn đi thẳng về phía Thành Lương Đống.
Lúc này, đội trưởng của Tử Thần Đỏ đã không còn vẻ tự tin và ngang ngược ban đầu, mà chỉ còn lại sự thất vọng tràn trề.
Thật ra trận mà Thành Lương Đống để ý tới thắng thua nhất chỉ có trận vừa rồi, những trận khác có kết quả thế nào cũng không quan trọng cho lắm. Chiến thắng Tống Văn mới là mục đích của hắn, thế nhưng dù bán linh hồn để đổi lấy kĩ thuật lái xe trác việt thì hắn vẫn cứ thua.
Tống Văn nói năng lễ phép: “Mấy năm không gặp, ngươi tiến bộ rồi.”
Thành Lương Đống gỡ kính râm xuống: “Ta luôn ở phía sau ngươi. Cho dù một lần nghĩ rằng đã đuổi kịp ngươi, nhưng khi bị qua mặt lần nữa thì bóng lưng của ngươi dường như lại xa đến mức không thể với tới.”
Tống Văn mỉm cười: “Ngươi là một tay đua ưu tú sở hữu kĩ thuật xuất sắc, song thắng thua hoàn toàn không phải là thứ mà những tay đua đường núi chúng ta theo đuổi. Có thể kết nhiều bạn cùng tâm chí ở đây, rèn luyện kĩ thuật và nghị lực của mình mới là sức hút của cái vòng luẩn quẩn này.”
Thành Lương Đống cười khổ: “Có lẽ… đây là lý do vì sao ta thua, bởi vì ngươi mới là tay đua đường núi thật thụ.”
“Hai người các ngươi tổng kết tới đây thôi, ngươi qua đây với ta.” Miêu Gia cắt ngang câu chuyện của họ, trực tiếp kéo Thành Lương Đống ra khỏi mọi người.
Đi tới chỗ không có ai, hắn mở miệng: “Nói rõ cho ta biết, người ngồi ở chỗ tay lái phụ của ngươi có lai lịch gì?”
Thành Lương Đống thật sự không có cảm tình với Miêu Gia, ngoài miệng đáp với vẻ không vui: “Đó là bạn của ta, sao vậy?”
“Bạn? Ha ha! Ta đoán nhé, ngày nào tháng nào của năm nào đó, ngươi đào một cái hố ở ngã tư đường, sau đó bỏ tấm ảnh của mình, một cục xương đen của mèo và một cục đất lấy từ nghĩa địa vô cái hộp sắt, chôn xuống. Bùm! Bạn của ngươi đột nhiên xuất hiện sau lưng.”
Thành Lương Đống trợn to mắt nhìn hắn: “Ngươi… ngươi nói gì vậy? Ta không biết ngươi đang nói gì!”
Miêu Gia nắm cổ áo hắn: “Ta không cần biết ngươi học được nghi thức này ở đâu, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết bây giờ ngươi đang gặp nguy hiểm, bởi vì giao dịch với ác ma phải trả giá rất thảm thiết. Nếu ngươi còn muốn sống thì nói hết toàn bộ những gì ngươi biết cho ta!”
Thành Lương Đống biết chuyện không thể giấu được nữa, bèn gỡ tay Miêu Gia rồi nói: “Ta… ta chỉ dùng ba năm tuổi thọ để đổi lấy kỹ thuật lái xe của hắn…”
“Ba năm tuổi thọ? Ha ha! Ngươi đúng là thằng ngốc…” Ánh mắt Miêu Gia nhìn hắn đúng là giống như nhìn một thằng ngu: “Giá của giao dịch ác ma ngắn nhất là một năm, dài nhất mười năm. Cũng tức là dù nguyện vọng không giá trị thì ngươi cũng chỉ sống được tối đa là mười năm! Thằng nhóc nhà ngươi không học tiếng Anh à? Điều kiện mà hắn đưa ra với ngươi không phải là giảm ba năm tuổi thọ, mà bắt đầu từ khi ngươi cầu nguyện thì chỉ còn lại ba năm tuổi thọ!”
Thành Lương Đống liền cảm thấy như rơi vào hầm băng, từng cảnh của cuộc giao dịch hai năm trước hiện lên trước mắt hắn lần nữa. Bấy giờ, hắn vênh váo rồi bị Tống Văn đánh bại trong một trận đua. Lòng tự tôn khổng lồ khiến hắn quyết định rời khỏi đất nước này, đi khắp các nơi trên thế giới để rèn luyện kỹ thuật.
Không lâu sau, hắn tới Đức. Ở đây, một lão già coi bói kỳ lạ bên đường gọi hắn lại và nói cho hắn biết nghi thức mời gọi ác ma. Tất nhiên đối phương không hề đề cập rõ ràng mà chỉ nói Thành Lương Đống làm theo cách đó là có thể thực hiện được nguyện vọng của mình.
Thế là Thành Lương Đống gọi Alistair vào nửa đêm của một hôm nào đó. Ác ma tinh khiết này giúp hắn có được kỹ thuật lái xe cao siêu nhưng cũng khiến hắn rơi vào một cái bẫy khó quay đầu lại.
“Ta hiểu rồi, mạng ta chỉ còn lại một năm! Cho nên vừa rồi... vừa rồi hắn nói rút ngắn thêm một năm tuổi thọ nếu ta muốn thắng…”
Miêu Gia đưa mắt nhìn hắn: “Thì ra ngươi có thể để nhờ hắn động tay động chân nhưng ngươi đã từ chối?”
Thành Lương Đống gật đầu: “Ta chỉ không muốn chiến thắng Tống Văn chỉ vì hắn gặp tai nạn giao thông… cách đó ta không chấp nhận được.”
Lúc này, Miêu Gia bỗng tỏ ra thoải mái. Hắn duỗi eo rồi nói: “Đúng là cách làm hết sức ngu ngốc, chẳng qua sự kiên trì và ranh giới cuối cùng đã cứu mạng của ngươi…
Ác ma này biết đùa giỡn tâm lý người ta, chắc hẳn trước đó hắn đã dùng năng lực giúp ngươi không ít việc nhỏ nhưng chưa từng đưa ra yêu cầu gì, mấy trận đấu trước cũng vậy. Chỉ có điều khi hắn đưa ra lời mời gọi cuối cùng với ngươi thì lại bị chút nguyên tắc còn sót lại cự tuyệt, xem chừng bây giờ đang tức giận đùng đùng rồi đây.”
Thành Lương Đống liền căng thẳng: “Ngươi… ngươi tên Cổ Trần đúng không? Hình như ngươi biết không ít chuyện, ngươi phải cứu ta!”
“A, chuyện này không cần ngươi nói. Ngay cả khi ta không muốn cứu ngươi thì việc đó vẫn là trách nhiệm của ta…” Miêu Gia đang nói tới đó thì Tống Văn vẫy tay ở phía xa: “Cổ Trần, trận đua sắp bắt đầu, mời tới vạch xuất phát để chuẩn bị.”
Miêu Gia nhếch miệng, một bên mép kéo lên cao. Nụ cười gian ác xuất hiện trên khuôn mặt hắn.
...
“Vậy trận đua xuống dốc cuối cùng là của Alistair và Cổ Trần. Ta nghĩ trận đấu này không chỉ được các tay đua của chúng tôi chờ đợi mà cả khán giả cũng rất chờ đợi.”
Alistair ngồi lên chiếc Carrera GT màu đen mà không nói một lời. Sự buồn bực khiến hắn chỉ muốn quăng đối thủ cuối cùng của mình xuống hẻm núi.
“Chiếc xe đó không tệ.” Không biết ai nhìn chiếc xe của Alistair rồi cảm thán một tiếng.
“Không phải chỉ “không tệ” mà có thể hình dung được, phải nói là lợi hại mới đúng!”
Tiểu Tây lại không biết từ đâu chui ra: “Carrera GT, lần đầu tiên xuất hiện ở Louvre, Paris vào năm 2000. Đây là sản phẩm vượt thế kỷ do Porsche đưa ra, tính năng ưu việt của nó vào thời điểm bấy giờ có thể nói là kinh thế hãi tục. Chứ đừng nói chiếc trước mắt là phiên bản hạn chế số lượng, trang bị máy V10 thuộc kiểu hút khí tự nhiên, đạt công suất 612 mã lực tại 8.000 vòng/phút, góc quay lớn nhất là 437 pound, lượng khí thải tăng đến 5,7 lít, tốc độ nhanh nhất 205 km/h, gia tốc từ 0 tới 100 km/h mất 3,9 giây!”
“Được rồi, được rồi, được rồi…” Miêu Gia mất kiên nhẫn nói: “Đừng khoe khoang nữa, chiếc M8 của ngươi cũng không hề kém cỏi, bớt nói chút đi.”
Tiểu Tây nghe hắn nói thì có hơi lúng túng, vốn định khoe khoang kiến thức trước mặt một số người mới, nhưng dù thế nào thì mình vẫn là bại tướng dưới tay người ta. Bây giờ mình là người đã thoái ẩn, lúc nào nên ngậm miệng thì phải ngậm miệng.
Thật ra kĩ thuật lái xe của Alistair cũng rất tầm thường, thậm chí chẳng biết gì về xe đua. Chiếc xe này là do Thành Lương Đống chọn giùm hắn. Tên đó vốn cho rằng mình là Aladin tìm được thần đèn, song mãi tới năm phút trước mới biết người luôn ở bên cạnh mình là một con quỷ đòi mạng! Mục đích cuối cùng của Alistair chỉ là linh hồn của hắn mà thôi!
Alistair có thể trực tiếp dùng suy nghĩ để khiến vật thể chuyển động theo ý của mình, đây là một trong những năng lực cơ bản của ác ma. Đương nhiên, thể tích của vật thể càng lớn thì hắn càng khó khống chế, nhưng nếu chỉ quấy nhiễu hướng chạy xe của đối phương thì dễ như trở bàn tay.
Miêu Gia đi tới giữa đội trưởng các đội rồi nói: “Hôm nay sự cố hơi nhiều, bốn trận trước có ba trận phe ta không chạy hết đường đua. Bây giờ tỉ số là 3:2, nếu chiếc GT đó thắng thì Tử Thần Đỏ sẽ thắng, nhưng nếu ta thắng thì tỉ số 3:3 lại là một trận hòa gượng gạo, đua thêm cũng không thực tế lắm. Ta thấy… hay là chúng ta lấy trận cuối cùng để quyết định thắng bại giữa hai bên, mọi người thấy sao?”
Thật ra lời này có lợi cho phe mình nên những đội trưởng ở đây không tiện lên tiếng ủng hộ, không ngờ Thành Lương Đống lại bước ra nói: “Cứ làm vậy đi!”
Câu này khiến mọi người giật mình không ít, đội trưởng Thành Lương Đống lại đồng ý điều kiện bất lợi cho đội xe của mình. Đám người nước ngoài của Tử Thần Đỏ cũng vội vã huơ tay, hỏi mấy câu như “what ever”. Mặc dù bọn họ cũng lờ mờ cảm thấy cuộc đua hôm nay có gì đó không bình thường, nhưng thắng dựa vào sự thất thường và sự cố của đối thủ không khỏi khiến người ta trách móc.
Thế là Miêu Gia lại ngồi lên chiếc Honda cũ kĩ của mình, một lần nữa xuất hiện tại vạch xuất phát.
Cũng ở đỉnh núi Đông Danh này, một truyền thuyết khác sắp sửa diễn ra!
Quỷ hô bắt quỷ Quỷ hô bắt quỷ - Ba ngày ngủ hai