A dirty book is rarely dusty.

Author Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 306-310
hương 306: Ngoài thành Đại Lương có người tài.
Hậu giá, không giống như kiến giá.
Quan viên các vùng, những người chờ đợi, ngóng trông Thủy Hoàng đế tiếp kiến nhiều không đếm xuể, Lưu Khám cũng chỉ là một trong số rất nhiều người trong đó mà thôi.
Nhưng bất luận như thế nào, có tư cách hậu giá, cho thấy rằng Lưu Khám đã bước vào trong danh sách những quan lại bậc cao.
Đối với kết quả như vậy, Lưu Khám vừa mừng vừa sợ.
Vui chính là, sau bao nhiêu năm nỗ lực, hắn không còn là một tiểu quan không có tiếng tăm nữa. Phấn đấu bao năm, cuối cùng cũng có kết quả.
Thế nhưng, Thủy Hoàng đế là nhân vật như thế nào? Lưu Khám thật sự lo lắng, lúc gặp được Thủy Hoàng đế, sẽ bị lão nhìn ra sơ hở gì...
A, sơ hở!
Hình như không có sơ hở gì.
Nhưng trong lòng Lưu Khám lại có cảm giác bất ổn, từ sau khi nhận được tin đến Huỳnh Dương, liền cảm thấy thấp thỏm không yên.
Mặt khác, Lưu Khám bắt đầu nghi ngờ!
Thủy Hoàng đế rốt cuộc bao giờ mới? Có thể tuần thú phía đông, cho thấy vị Hoàng đế thiên cổ này sức khỏe không hề kém. Với tình hình hiện tại, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đợi tám đến mười năm nữa, thế cục của cả thiên hạ sẽ hoàn toàn ổn định. Đến lúc đó hậu duệ Lục Quốc có muốn gây chuyện gì cũng khó khăn... Hậu duệ sáu nước bó tay, thiên hạ ổn định, Đại Tần sao có thể bị diệt vong nhanh đến vậy?
Đại Tần không bị diệt vong, có còn Bá Vương không?
Mình nên làm cái gì?
Cả đời làm thần tử của Thủy Hoàng đế?
Thế cục sau này, còn có thể như thế nào nữa? Nên đi tiếp như thế nào?
Vô số những vấn đề dây dưa với nhau khiến Lưu Khám phiền nhiễu vô cùng. Nhưng mặc dù là phức tạp, hắn vẫn phải đi hậu giá.
Chu Xương và Khổ Hành Giả áp giải tất cả già trẻ Lưu gia đi quận Thục.
LâuLâu Thương cũng không có chuyện gì quan trọng, vì vậy Lưu Khám để cho Quán Anh và Chung Ly Muội ở lại trong quân doanh, iếp tục thao luyện binh mã, chính sự LâuLâu Thương, đều có ba người Trần Bình, Khoái Triệt và Tào Tham lo liệu. An Kỳ bản tính thích đi xa, nhưng được Lưu Khám khuyên nhủ, cũng lưu lại ở LâuLâu Thương.
Hai người Hàn Tín và Tư Mã Hỉ phụ trách thu xếp tạp vụ điền trang.
Hai người đều đã qua mười sáu, Tư Mã Hỉ hơi lớn hơn một chút, tính tình bình ổn; Hàn Tín lại nhanh nhẹn hơn một chút, thường có những ý nghĩ và tư tưởng kì lạ mà tuyệt diệu. Đọc vạn quyển sách vẫn phải học để vận dụng. Lưu Khám đã sắp xếp cho hai người này tham gia một chút vào chính sự quân vụ LâuLâu Thương, cũng coi như là một kiểu đào tạo.
Lần này kiến giá, Lưu Khám vốn dĩ chỉ nghĩ dẫn một mình Giả Thiệu đi là đủ.
Thế nhưng gần lúc xuất phát, Vương Cơ lại đến nhà hỏi thăm:
- A Khám, trước mắt thấy Tín đã sắp cập quán, nhưng lại không ra khỏi Lâu Thương, cả ngày ngây ngây ngô ngô, chỉ biết luyện võ rèn luyện khí lực. Hàn Tín và Hỉ Tử đều đã biết xử lí một số công việc. Ta thật sự lo lắng, cứ như vậy mãi, Tín sẽ càng ngày càng ngốc nghếch. Lần này ngươi đi hậu giá, không biết có thể dẫn nó đi theo không? Cũng coi như là mở rộng tầm mắt, tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Nghĩ xem, hai năm nay Lưu Tín (tức Vương Tín) đúng là cả ngày chỉ ở trong thao trường luyện võ.
Lần trước dẫn cậu theo, vốn chỉ nghĩ là cùng đi quận Ba thăm hỏi Tần Thanh, ai ngờ nửa đường nghe tin Thủy Hoàng đế muốn đốt sách, thế nên lại vội vội vàng vàng lệnh cho Lưu Tín và Hàn Tín trở về Lâu Thương. Bây giờ, Lưu Tín đã mười bảy tuổi rồi, nhưng vẫn không hiểu biết nhiều chuyện thế sự.
Trừ người nhà ra, hầu như không có giao lưu với những người khác.
Bây giờ, cậu đã coi như là cháu trai của mình, dẫn cậu ta ra ngoài mở mang tầm mắt, bồi dưỡng một chút cũng không phải là một chuyện xấu.
Nghĩ một chút, Lưu Khám liền đồng ý.
Hai ngày sau, hắn dẫn Giả Thiệu và Lưu Tín, dưới hộ vệ của hai trăm kỵ quân Lầu Phiền cùng với Doanh Hoạch đi tới huyện Tương. Doanh Tráng đã đợi đến sốt ruột, sau khi hội tụ với Lưu Khám, lão lập tức điều động ba trăm giáp sĩ, hai tốp binh mã tập hợp lại, khí thế dũng mãnh xuất phát, chạy tới Huỳnh Dương.
Chuyện phiếm không nói nhiều, đoạn đường này ngày đi đêm nghỉ.
Mười lăm ngày, Doanh Tráng và Lưu Khám đến bên ngoài thành Huỳnh Dương.
Lúc này, xe giá của Thủy Hoàng đế đã rời khỏi Hàm Dương đi về phía quận Tam Xuyên. Quan viên các vùng bị gọi đến hậu giá tập hợp ở thành Huỳnh Dương.
Huỳnh Dương này, bắc gần với Hoàng Hà, là vùng đất quan trọng của Trung nguyên, được gọi là yết hầu của Tam Tần.
Lưu Khám cũng không phải là lần đầu tiên đến Huỳnh Dương, nhưng mấy lần trước không hề thấp thỏm không yên như lần này.
Về nguyên nhân chủ yếu Thủy Hoàng đế lần này đi đông tuần, Doanh Tráng đưa ra một đáp án.
Giống với sự suy đoán của bọn người Khoái Triệt, Trần Bình trước kia, chẳng qua Trần Bình từ lúc biếtThủy Hoàng Đế phát ra tuyến đường đi Đông tuần, đã nhìn ra hàm ý khác.
- Sơn Đông có loạn Tam Điền, đầu năm nay lại liên tiếp tiến hành tiêu diệt, khiến cho bách tính Tề Lỗ khó tránh khỏi trong lòng sợ hãi.
Trước kia vì phương sĩ Yến Triệu, nho sĩ Tề Lỗ mấy lần rung chuyển, Bệ hạđã từng đưa ra mệnh lệnh, bá tánh Sơn Đông không được ở Quan Trung, vốn dĩ trên một mức độ nhất định, khiến cho bách tính Sơn Đông cảm thấy bất an. Hơn nữa hai năm nay xảy ra biến cố liên tiếp, bách tính bất an cũng là chuyện thường tình. Do vậy, ta cho rằng Bệ hạ tuần thú phía đông, một mặt là để làm cho hậu duệ sáu nước kinh sợ, không dám gây chuyện thị phi nữa.
Mặt khác lại có ý trấn an bách tính sáu nước... Sau lần tuần thú này, Bệ hạ chắc chắn sẽ có hành động, hòa hoãn cục diện căng thẳng ở Trung Nguyên.
Bên cạnh Thủy Hoàng đế có người tài!
Đối với điểm này, Lưu Khám trước nay chưa hề phủ nhận.
Nếu như không có hiền sĩ nhân tài, Thủy Hoàng đế sao có thể quét sạch sáu nước, thống nhất thiên hạ?
Nói cách khác, rất có thể Thủy Hoàng đã ý thức được những lỗi lầm mà trước đây phạm phải, mượn cớ tuần thú để tiến hành sửa chữa bù đắp.
Tuần thú phía đông, đúng thật là một chủ ý rất hay!
Lúc Lưu Khám đến Huỳnh Dương, được các quan viên ở đó sắp xếp, không ở lại trong thành Huỳnh Dương mà được sắp xếp cho ở ngoài thành.
Cũng khó trách, những quan viên hậu giá lần này chủ yếu đều là các quan văn.
Cho dù là võ tướng như Doanh Tráng xuất hiện, cũng chỉ là một chức quan Quận thủ.
Lưu Khám là một trong số ít những quan võ.
Sắp xếp cho hắn ở ngoài thành, cũng không phải là quá coi thường võ tướng. Chỉ chẳng qua là xem xét từ các phương diện thì sắp xếp cho võ tướng ở ngoài thành là thích hợp nhất.
Đại Tần lấy pháp trị quốc, lấy dũng làm nền tảng.
Từ điểm này mà nói, cũng không thể xuất hiện hiện tượng hậu thế trọng văn khinh võ.
Không thể không nói, Thủy Hoàng đế là một người tài trí mưu lược kiệt xuất.
Ông rất có lòng tin với bản thân mình. Vì vậy trước khi đi tuần, toàn bộ hành trình đã được an bài xong mới chiêu cáo thiên hạ.
Từ Hàm Dương ra, đầu tiên ông tới quận Tam Xuyên, ở quận Tam Xuyên tiếp kiến những quan viên hậu giá, nhưng trước khi tiếp kiến, ông phải dừng chân ở Lạc Dương mười ngày, sau đó lại tới Huỳnh Dương. Sau khi tiếp kiến quan sứ ở Huỳnh Dương xong, đi về phía nam thẳng tiến Vân Mộng, tế Thuấn đế Diêu Trọng Hoa chết ở núi Cửu Nghi. Tiếp đó lại ngồi thuyền thuận theo Đại Tương xuống, qua Đan Dương, đến Tiền Đường.
Mục đích đến Tiền Đường là để trèo lên núi Hội Kê tế Vũ Đế.
Sau đó qua huyện Ngô, đi Giang Thừa, vượt qua sông Trường Giang, men theo biển lớn đến Lang Gia, đi núi Chi Phù.
Đi Bình Nguyên Tân, đi về Thượng Quận ở phía Bắc.
Cuối cùng lại từ Thượng quận quay về Hàm Dương.
Đi đến nơi nào, đi con đường nào, trong chiếu lệnh đã viết rõ ràng rành mạch. Thủy Hoàng đế dường như hoàn toàn không sợ tàn dư của sáu nước gây chuyện trên đường đi. Thậm chí nói, ông rất có thể mượn cớ đi tuần lần này, để thu hút toàn bộ phần tử mưu nghịch kia lại, một lưới bắt hết. Từ cổ chí kim, hầu như rất ít có vị Hoàng đế nào có thể có dũng khí như Thủy Hoàng đế, khiến người ta không thể không kính phục.
Nếu như có thể thành công, Thủy Hoàng đế có thể hoàn toàn tiêu diệt tàn dư của sáu nước.
Nếu như tàn dư sáu nước không mắc câu... Vậy thì lão vẫn có thể mượn cớ đi tuần, khiến uôn dân trong thiên hạ an tâm, hoàn toàn cắt đứt tư tưởng của những tên mưu nghịch. Dù sao, bất luận là kết quả thế nào, Thủy Hoàng đế đều không thể thua.
Điều này cũng khiến Lưu Khám càng thêm kính trọng Thủy Hoàng đế.
Vẫn còn khoảng hai mươi ngày nữa Thủy Hoàng đế tới Huỳnh Dương.
Lưu Khám ở lại Huỳnh Dương, cảm giác không hề thích thú. Cũng không còn cách nào khác, những quan viên đến đây hậu giá, hắn hầu như đều không quen biết. Ngoài ba người Vương Khác, Doanh Tráng, và Lí Do ra, cả thành Huỳnh Dương, Lưu Khám không có thêm một người quen nào khác. Còn ba người Doanh Tráng, mỗi người một việc, không thể cả ngày bầu bạn với Lưu Khám được. Ban đầu, Lưu Khám còn có chút hứng thú, nhưng hai ba ngày trôi qua, hắn cảm thấy buồn phiền.
Thậm chí trong một lần yến hội, nhìn đông đảo các quan viên, Lưu Khám thậm chí còn có suy đoán ác ý rằng: nếu như thiên hạ đại loạn, người trong phòng này, còn mấy người có thể sống sót?
Mùa đông ở quận Tam Xuyên đến muộn hơn nhiều so với quận Tứ Thủy.
Hôm nay, Lưu Khám đang ở trong quân lều lật xem “Úy Liêu Tử” mà Đường Lệ tặng hắn, thì mành cửa đột nhiên hất lên, một luồng gió lạnh xông vào.
Chỉ thấy Giả Thiệu xoa xoa bàn tay đi đến, vừa đi vừa nói:
- Sao năm này thời tiết lại lạnh giá như vậy?
Lưu Khám không khỏi bật cười khanh khách:
- Thiệu Xá nhân, ngươi là một người sinh ra lớn lên ở quận Tam Xuyên, sao lại đến khí hậu quê hương cũng không chịu nổi?
Xá nhân, có hai cách hiểu.
Một là môn khách trong một gia đình giàu có, cách khác là một chức quan.
Giả Thiệu hôm nay vẫn không có thân phận gì, chức phận Xá nhân này đương nhiên là hàm ý đầu tiên. Nhưng, môn khách cũng có dăm ba loại, thân phận Xá nhân của Giả Thiệu này, giống như là phụ tá của Lưu Khám. Y ngừng lại một chút, không chút khách khí đến ngồi đối diện Lưu Khám.
- Thiệu tuy là người quận Tam Xuyên, nhưng thời tiết hôm nay đúng là rất không bình thường.
Tầm này năm trước mặc dù cũng đã lạnh nhưng lại không rét căm căm thế này... Hô, thời tiết lạnh lẽo năm này, đúng là không dễ chịu à!
Y khum khum tay thở vào đó hơi nóng, tiện tay nhấc một chén rượu trên thư án, uống một hơi.
- Chủ công còn nhớ trước khi từ biệt hà Công, có nói với ngươi chuyện gì không?
Hà Công, chính là Thúc Tôn Thông từng đi Hàm Dương, nay giữ chức Bác sĩ trong triều Đại Tần.
Lưu Khám ngẩn người, nghi hoặc nhìn Giả Thiệu nói:
- Chuyện gì?
- Ha ha, Thiệu biết là chủ công không thể nhớ chuyện này mà... trước khi Hà Công đi, từng tiến cử một người với ngươi.
- À!
Lưu Khám đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó nghĩ lại:
- Nếu như không có Thiệu Xá nhân nhắc nhở, Lưu Khám hầu như đã quên mất chuyện này.
Trước lúc Thúc Tôn Thông đi Hàm Dương, từng nói với Lưu Khám: nhân tài dưới trướng ngươi tuy rằng không ít, nhưng vẫn còn thiếu một người cầm lái.
Vì vậy, Thúc Tôn Công tiến cử một người với Lưu Khám, đó chính là Công Thúc Liễu sống ở một thiên trang nhỏ ngoài thành Đại Lương hai mươi dặm.
Chỉ chẳng qua, Lưu Khám sau khi Lưu Khám từ Bình Dương quay lại Lâu Thương không lâu lại xảy ra chuyện của Lữ Trĩ. Sau khi Lữ Trĩ chết, Lưu Khám bận rộn tìm tung tích hai phụ tử Lưu Quý và Lưu Phì, nên đã quên mất chuyện mà Thúc Tôn Thông nhắc đến. Đương nhiên rồi, với tình hình bây giờ của Lâu Thương, Lưu Khám cũng không thể dễ dàng từ bỏ, dù sao hắn cũng là Đô Úy Tứ Thủy, sao có thể tùy tiện rời bỏ vị trí, không làm tròn chức trách?
Mà nhờ người làm chuyện này, lại không thể tùy tiện để người khác làm thay.
Nhìn bộ dạng trịnh trọng lúc đó của Thúc Tôn Thông, có thể thấy Công Thúc Liễu mà y tiến cử, không phải là hạng đầu đường xó chợ. Nếu như là người bình thường, một tờ giấy chiêu mộ là đủ. Nhưng người có bản lĩnh thật sự, lại cần phải bày tỏ thành ý. Lưu Khám cho dù không hiểu gì cả, cũng biết điển cố ba lần đến mời ở hậu thế. Những người có bản lĩnh đó, ai nấy tính tình cổ quái, không thể tùy tiện mà chiêu mộ được.
Hôm nay Giả Thiệu nhắc tới, Lưu Khám lập tức nhớ ra chuyện này.
Giả Thiệu nói:
- Bây giờ Bệ hạ mới ra khỏi Hàm Cốc Quan, hơn nữa còn phải lưu lại ở Lạc Dương mấy ngày, ước chừng cũng phải hai mươi ngày nữa mới đến Huỳnh Dương.
Chủ công nhân cơ hội này, sao không đi một chuyến?
Dù sao từ Huỳnh Dương đến Đại Lương, đi ngựa nhanh không đến một ngày là tới.
Chi bằng nói một tiếng với Doanh Quận thủ, đi Đại Lương thăm hỏi vị hiền tài này, chắc sẽ không quá ba ngày, sẽ không làm lỡ chuyện hậu giá.
Cái này...
Lưu Khám có chút xao động.
Dù sao ở nơi này cũng không có việc gì.
Đi Tiểu Vương Trang thăm hỏi hiền tài, cũng không thể làm lỡ thời gian. Nhưng bây giờ hắn đang hậu giá, có thể rời đi hay không lại là chuyện khác.
Sau một hồi suy tư, Lưu Khám nói:
- Chi bằng thế này, ngày mai ta đi hỏi Lí Do quận thủ. Nếu như y cảm thấy có thể, chúng ta đi một chuyến đến thành Đại Lương... Nhưng nếu thật sự không thể... Thiệu Xá nhân, đành nhờ ngươi thay ta đi một chuyến. Có thể mời hiền tài kia ra khỏi núi hay không không quan trọng, quan trọng là, người phải thay ta hành lễ đệ tử với vị hiền tài kia, thỉnh giáo y, là đủ rồi!
Đầu tiên phải có ấn tượng tốt, sau này mới có thể từ từ giải quyết mà.
Giả Thiệu suy nghĩ một lát, cảm thấy đây cũng là một cách.
Thế là hai người thương lượng, quyết định ngày thứ hai sau khi thỉnh giáo Lí Do và Doanh Tráng, lại tính toán những cái khác.
Chương 307: Yết kiến cung Lạc Dương (1)
Buổi trưa hôm sau, ánh nắng mặt trời rạng rỡ.
Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín rời khỏi binh doanh, đi thẳng đến thành Huỳnh Dương.
Mặc dù nói, các quan viên sắp xếp cho Lưu Khám ở ngoài thành, nhưng cũng không có ý không để cho hắn vào trong thành. Thành Huỳnh Dương này là phía nam của Hoàng Hà, vùng trung tâm của Trung Nguyên, tên thành đặt ngang hàng với hai thành Đại Lương và Lạc Dương. Đương nhiên rồi, Đại Lương và Lạc Dương sở dĩ nổi danh thiên hạ, phần nhiều là do lịch sử ở nơi này. Lạc Dương là vương đô Đông Chu, còn Đại Lương lại là đô thành của Cố Ngụy, cực kì nổi danh ở Trung nguyên.
Nhưng Huỳnh Dương lại nổi tiếng nhiều về quân sự ở đây, gần Hoàng Hà, liền Thành Cao, dựa núi non, đối diện phía đông... là gianh giới giữa Sở Hà - Hán Giới giống như trong bàn cờ của Trung Quốc hậu thế, chính là do thành Huỳnh Dương mà có.
Trải qua cai quản bao nhiêu năm, thành Huỳnh Dương vô cùng phồn hoa.
Đi vào cổng thành, chỉ thấy những con đường ngang dọc.
Trên đường, người qua người lại náo nhiệt. Lưu Tín từ lúc vừa bước vào thành trở đi, liền bị cảnh tượng phồn hoa nơi này khiến cho hoa cả mắt.
Đối với sự phồn hoa trước mắt, Lưu Khám không hề để tâm.
Dẫn Lưu Tín đi thẳng tới nha phủ, ở ngoài nha môn cũng không báo cáo họ tên mà đi thẳng vào trong. Hai người Lý Do và Doanh Tráng chính là ở trong nha phủ Huỳnh Dương này. Bởi vì địa vị đặc biệt của hai người này, cho nên Huyện lệnh Huỳnh Dương trực tiếp cho vào.
Mấy ngày Lưu Khám đến, thường ra vào chỗ này.
Môn tử của Phủ nha cũng nhận ra vị võ tướng trẻ tuổi này, nên không ai đứng ra ngăn cản. Doanh Tráng đang nói chuyện trong đình với Lý Do, nhìn thấy Lưu Khám bước vào, hai người đều đứng dậy đi ra tiếp đón, trên mặt nở nụ cười.
- Lưu Đô úy, sao sáng sớm đã đến đây rồi?
Người vừa nói chắc chắn là Lý Do.
Bởi vì Doanh Tráng không thể khách khí với hắn như vậy, sẽ trực tiếp gọi tên của hắn, hoặc là gọi một cách thân thiết là A Khám, chứ không gọi theo chức vị của hắn. Lý Do và Lưu Khám mặc dù gặp qua mấy lần, đồng thời cũng có chút giao tình, nhưng trên thực tế, hai người vẫn chưa thân thiết đến mức ấy.
Lưu Khám tiến lên hành lễ, nói rõ mục đích đến.
- Đi Đại Lương?
Doanh Tráng khẽ chau mày:
- Đang yên đang lành, không ở đây hậu giá, ngươi chạy đến đó làm gì? A Khám, bây giờ ngươi không còn là tiểu quan bình thường, không thể tùy tiện hành động được. Lần này ngươi phụng mệnh hậu giá, nhất cử nhất động đều bị người khác để mắt tới. Đi Đại Lương, e là không thích hợp!
Lưu Khám cũng đoán được kết quả như thế, không khỏi cười gượng.
Lý Do cười nói:
- Tráng Quận thủ không cần phải nghiêm khắc như vậy. A Khám đang còn trẻ, hiếu động cũng là chuyện bình thường. Trong thành Huỳnh Dương này tuy rằng không ít người, nhưng Lưu Khám cũng chỉ quen biết có mấy người chúng ta. Nếu như đổi lại là ta, cũng có thể cảm thấy phiền muộn, muốn đi đây đi đó.
Vừa nói, y vừa tỏ ý bảo Lưu Khám ngồi xuống.
- Nhưng Lưu Đô úy, bây giờ ngươi đúng là không tiện đi.
- Hả?
Lưu Khám nghe thấy hàm ý trong câu nói của Lý Do, vì vậy tĩnh tâm ngồi nghe.
Quả nhiên, Lý Do sau khi cho người dâng rượu cho Lưu Khám, nụ cười trên khuôn mặt tắt lịm, trầm giọng nói:
- Giờ Mão nhận được tin, bệ hạ đã đến Cốc thành. Dự tính ngày kia sẽ đến Lạc Dương. Bệ hạ đã phái người đến báo tin trước, lệnh cho ta và Lưu Đô Úy đi trước về thành Lạc Dương.
- A?
Lưu Khám lại càng hoảng sợ:
- Đi Lạc Dương làm gì?
- Làm sao ta biết được?
Lý Do cười.
- Bệ hạ có thể muốn tiếp kiến chúng ta ở Lạc Dương trước, vì vậy phái người cấp tốc báo tin.
Ta đang muốn phái người đi tìm ngươi nói chuyện này thì ngươi đến.
Cũng tốt, lập tức quay về binh doanh chuẩn bị một chút... Chúng ta buổi trưa xuất phát tiến về Lạc Dương. À, binh mã bản bộ không cần đi theo, chỉ cần đem theo mười mấy thân vệ là đủ rồi, những người còn lại tạm thời lưu lại Huỳnh Dương, dù sao mấy hôm nữa ngươi còn quay về.
Tráng Quận thủ, ông vất vả rồi!
Ý tứ trong câu nói này rất rõ ràng, trong thời gian Lưu Khám đi Lạc Dương, hai trăm kỵ binh bản bộ của hắn sẽ do Doanh Tráng tạm thời chỉ huy. Nhưng Lưu Khám suy nghĩ hơi nhiều... Đây có gọi là tước binh quyền của ta không? Lẽ nào nói, những chuyện ta làm trước kia đã bị bại lộ sao?
Cũng khó trách Lưu Khám nảy sinh ý nghĩ như vậy trong đầu.
Thủy Hoàng đế triệu kiến Lý Do, là bởi vì Lý Do là con rể của Thủy Hoàng Đế Doanh Chính, vừa là con trai của Thừa tường, không có gì kì lạ.
Nhưng Lưu Khám thì sao?
Chẳng qua chỉ là Đô Úy Tứ Thủy nhỏ bé mà thôi!
Tuy rằng cũng là đại quan hai nghìn thạch bổng lộc, nhưng trong thành Huỳnh Dương bây giờ, đại quan hai nghìn thạch bổng lộc có mười mấy người, trong đó còn có những tôn thất vương tộc như Doanh Tráng. Đô Úy Tứ Thủy, nghe ra cũng rất oai, nhưng nếu đem ra so sánh, lại nhỏ bé không đáng kể.
Thủy Hoàng đế lại muốn triệu kiến hắn trước?
Hơn nữa không cho đem theo binh mã, còn giao binh mã cho Doanh Tráng nữa...
Nhất thời Lưu Khám cảm thấy thấp thỏm không yên.
Còn trong mắt của Lý Do và Doanh Tráng, Lưu Khám thấp thỏm không yên lại là chuyện bình thường.
Thủy hoàng Đếmột đời tài trí mưu lược, người nào mà lại không sợ?
Ban đầu, lần đầu tiên được Thủy Hoàng đế triệu kiến, đến Lý Do cũng nơm nớp lo sợ, không khác gì mấy so với bộ dạng Lưu Khám bây giờ.
Vì vậy y cười ha ha nói:
- Lưu Đô úy, đừng có hoang mang như vậy!
Bệ hạ xưa nay thích người dũng võ, ở Bắc Cương ngươi lập chiến công hiển hách đã đành, hai năm nay Đại công tử và Thượng tướng quân lại thường xuyên ca tụng ngươi trước mặt Bệ hạ. Năm ngoái ngươi lại phá được loạn Tam Điền, bệ hạ muốn gặp ngươi cũng là chuyện bình thường, chớ có quá kinh sợ.
Được rồi, ngươi mau chóng về chuẩn bị đi.
Buổi trưa ta ở trong đình Thập Lí ngoài thành đợi ngươi, chớ có chậm trễ.
Lý Do an ủi mấy câu, khiến sợ hãi trong lòng Lưu Khám ít nhiều cũng dịu đi một chút.
Hắn nhận lời, lập tức dẫn theo Lưu Tín vội vàng quay về binh doanh. Vừa vào trong quân doanh, hắn liền sai người đi tìm Giả Thiệu về.
Kể lại chuyện này một lần, Lưu Khám cười gượng:
- Thiệu tiên sinh, xem ra ta không cách nào đi thăm hỏi vị hiền nhân kia rồi.
Lần này bệ hạ triệu ta đến Lạc Dương trước, ngươi ở lại đây, thay ra bảo vệ binh doanh. Có chuyện gì, đi tìm Tráng Quận thủ làm chủ... Ồ, nếu như có thể được thanh nhàn thì ngươi thay ta đi Đại Lương một chuyến. Nếu như giống như chúng ta nói trước kia, thì bái kiến vị hiền nhân kia trước. Đợi việc này xong xuôi, ta và ngươi cùng đi một chuyến đến Đại Lương. Đến lúc đó có thể mời y xuất núi càng tốt, nếu như mời không ra, cũng có thể nghe ít giáo huấn.
Giả Thiệu đồng ý, nhận lấy hổ phù từ tay Lưu Khám.
Tính toán thời gian cũng đã không còn sớm, Lưu Khám không dám chần chừ thêm nữa, lập tức gọi hai mươi gã thân vệ, dẫn theo Lưu Tín, vội vàng rời khỏi binh doanh. Với tính khí của Lưu Tín, vạn nhất xảy ra chuyện thị phi, Lưu Khám lại không ở đây, e là đến Doanh Tráng cũng không xem trọng y, càng không cần nói đến một thư sinh yếu đuối như Giả Thiệu.
Ngựa Xích Thố phi như bay trên đường, lông mao đỏ rực, dưới ánh mặt trời chiếu sáng, phản chiếu lên ánh sáng như tia lửa. Bọn người Lưu Tín, Tiết Âu theo sát phía sau. Giờ ngọ vừa qua, liền đến đình Thập Nhất bên ngoài thành Huỳnh Dương. Lý Do đã thay đổi trang phục, y cũng không đem theo nhiều tùy tùng. Ngoài hai mươi ba mươi tùy tùng ra, còn lại đều là mười mấy thân vệ của y.
Sau khi nhìn thấy Lưu Khám, Lý Do cũng không nói nhiều.
- Bây giờ nhân lúc trời còn sớm, chúng ta lên đường. Nói không chừng có thể trước khi trời tối đến Thành Cao.
- Xin tuân theo lời Quận thủ.
Hai người không nói gì thêm, giương roi quất ngựa đi. Tùy tùng phía sau vội vàng bám theo, mấy chục chiến mã, trên quan lộ khói bụi cuộn lên mù mịt. Khoảng trước khi trời tối, một đoàn người đến Thành Cao, cũng là trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hậu thế, Hổ Lao Quan mà Tam Anh chiến đấu với Lữ Bố.
Sau khi rửa mặt dùng cơm, Lý Do và Lưu Khám an nhàn nói chuyện trời đất.
Trước đây, không phải là Lưu Khám chưa từng nói chuyện với Lý Do, chỉ là phần lớn thời gian, bên cạnh đều có người, cho nên không có hứng thú. Lần này, không có người bên cạnh quấy rầy, Lý Do cũng bớt đi nhiều phần lo lắng. Hai người nói chuyện thao thao bất tuyệt, thể hiện hết tài ăn nói của mình.
Chương 308: Yết kiến cung Lạc Dương (2)
Lưu Khám không thể không thừa nhận, Lý Do này đúng thật là học thức uyên bác.
Theo lời Lý Do nói, học thức của y cũng xuất phát từ phụ thân y – Lý Tư. Còn đối với Lý Tư, Lưu Khám vẫn luôn cho rằng lão là một người học phái pháp gia, nhưng trên thực tế, Lý Tư đã từng học ở Tắc Hạ học cung với Tuân Tử, là một nho sinh chính cống. Thật ra, những năm cuối Chiến Quốc, những nho sinh thời Tần triều, không phải loại hủ nho chỉ biết nói suông, không hiểu thế sự như hậu thế Lưu Khám nghĩ.
Học phái Nho gia không được trọng dụng ở thời đại này. Cho nên những nho sinh sẽ dùng đủ mọi cách để tùy cơ ứng biến, để đoạt lấy tiền đồ công danh.
Lý Tư chính là một trong số đó.
Tổng thể mà nói, học thuật Nho gia trong lịch sử Trung Quốc trải qua bốn giai đoạn. Nho sinh thời Tần Hán, vì Nho học không thịnh, cho nên đau khổ giãy giụa, nỗ lực tìm không gian tồn tại cho Nho học. Ở thời kì này, những Nho sinh có thể thu thập rộng rãi mọi người, không quan tâm đến trường phái học thuật, có thể tùy cơ ứng biến. Cho đến tận lúc Đổng Trọng Thư bãi miễn Bách gia, độc tôn học thuật Nho gia. Rồi sau đó là Thịnh Đường! Trải qua hai trăm hai mươi hai năm Lưỡng Hán, mặc dù đã trải qua trận chấn động Ngũ Hồ Loạn Hoa, nhưng dưới sự hưng Thịnh Đường, các Nho sinh cùng với thời đại, mà ý chí rộng lớn, có ý tự ình là nhất. Do vậy, Nho sinh đời Đường khí phách lớn nhất, từ đó mà sinh ra những nhân vật như Lí Bạch và Đỗ Phủ.
Những Nho sinh thời kì Lưỡng Tống, một mặt lo âu với sự suy yếu của Đại Tống, mặt khác lại tự hào với sự hưng thịnh của văn minh. Trong thời kì này, những Nho sinh trước sau có tâm lý vừa tự ti, lại vừa kiêu ngạo. Dưới sự sai khiến của loại tâm lí mâu thuẫn này, Lý học từ đó mà sinh ra. Còn về sau đời Đường Tống, Nho học thời Minh Thanh...
Nói chung, lúc Lý Do và Lưu Khám nói chuyện, Lưu Khám không hề cảm thấy vẻ hủ nho trong con người Lý Do.
Nhưng từ trong lời nói của Lý Do, hắn tựa hồ như nghe thấy một chút ý tứ khác. Về học vấn, Lý Do kính phục phụ thân Lý Tư. Nhưng dường như y lại không hề tán thành với cách làm của Lý Tư. Đặc biệt là mấy năm nay, sau khi Lý Tư trở thành Thừa tướng, dường như đã mất đi ý chí kiên quyết và dám nghĩ dám làm năm đó, lại thêm mấy phần suy nghĩ về công danh lợi lộc. Trong rất nhiều chuyện, hành vi của Lý Tư khiến cho Lý Do không mấy hài lòng.
Đương nhiên rồi, Lý Tư cũng không thể nói thẳng thừng Lý Tư như thế nào thế nào. Có một số việc, đến Lưu Khám cũng hiểu: Không phải là Lý Tư không làm, mà là Thủy Hoàng đế tính tình càng ngày càng bảo thủ, khiến Lý Tư không dám làm. Hơn nữa, Lưu Khám có thể nghe ra, Lý Do ôm ấp một kì vọng lớn lao với Phù Tô. Loáng thoáng cảm thấy được, Lý Do rõ ràng là có ý muốn bày tỏ thiện ý đối với hắn. Hầu như quan viên cung Hàm Dương đều biết, Lưu Khám là người của Phù Tô. Mà tính cách Phù Tô trầm ổn, ngoài huynh đệ Mông gia ra, không cấu kết quá nhiều với các quan viên Hàm Dương.
Đương nhiên rồi, điều này cũng là để tránh Thủy Hoàng đế sinh lòng nghi kị. Lưu Khám là người của Phù Tô! Về điểm này, Phù Tô không hề có ý che giấu. Lý Do hi vọng thông qua Lưu Khám, có thể tạo dựng quan hệ với Phù Tô!
Tuy rằng không nói rõ ràng như vậy, nhưng ý tứ đại khái là như vậy! Lưu Khám cũng không tỏ thái độ quá rõ ràng, nhưng mơ hồ, nói với Lý Do, hắn có thể bắc cầu trung gian. Đến địa vị này của Lý Do, rất nhiều lời không muốn nói rõ, nói bóng gió một chút là đủ.
- Lần này Bệ hạ tuần thú phía đông, phái Hữu Thừa tướng Phùng Khứ Tật trấn thủ Hàm Dương.
Những quan viên như phụ thân, toàn bộ đều đi theo... Ngoài ra, bệ hạ còn dẫn theo cả Đại công tử và tiểu công chúa đi cùng, đến lúc đó ngươi vẫn nên thận trọng.
Ngày hôm sau, Lý Do và Lưu Khám khởi hành tới Lạc Dương.
Trên đường, y và Lưu Khám sánh vai nhau đi, khẽ dặn dò Lưu Khám những chuyện cần chú ý.
- Tiểu công tử? Tiểu công chúa?
Lưu Khám cũng có hiểu một chút về gia sự Thủy Hoàng đế, nhưng biết không nhiều. Dù sao cũng là chuyện gia sự Đế vương, có rất nhiều chuyện người ngoài không thể biết. Chỉ là, khi hắn nghe được ba chữ “Tiểu công tử”, trong đầu, giống như bản năng, lóe lên tên một người.
- Tiểu công tử tên Hồ Hợi, năm nay mười một tuổi!
Quả nhiên là y...
Lưu Khám không khỏi nhíu mày, ngực tự nhiên co thắt lại, có một dự cảm không lành.
Nhưng rốt cục là sai ở đâu?
Lưu Khám cũng không nói rõ được. Theo lí mà nói, Doanh Hồ Hợi bây giờ chỉ là một đứa trẻ con, Thủy Hoàng đế chắc là không thể chết nhanh như vậy chứ.
Nói thật, Lưu Khám bây gờ đúng là vẫn không mong Thủy Hoàng đế chết đi.
Nói cho cùng, đại cục thiên hạ ổn định, dư nghiệt sáu nước cũng không còn. Trong lịch sử, chỉ ghi chép sau khi Thủy Hoàng đế thống nhất thiên hạ, bạo ngược tàn nhẫn, hao tài tốn của như thế nào. Thế nhưng Lưu Khám thây, từ lúc Thủy Hoàng đế thống nhất thiên hạ, ngoài phát động chiến sự Nam Cương và Bắc Cương ra, hầu như không bạo tàn như hậu thế nói. Nói ông hiếu chiến? Hình như không thích hợp lắm...
Theo ghi chép, trước khi thống nhất sáu nước, binh mã các quốc gia đóng ở Bắc Cương gần trăm vạn.
Còn bây giờ, Thủy Hoàng đế chỉ đóng bốn năm mươi vạn quân trên đường biên giới dài dằng dặc. Hơn nữa, sau khi Trường Thành ở các quốc gia hợp thành một thể hoàn chỉnh, binh lực có thể giảm mười vạn đến hai mươi vạn người. Còn đối với cái gọi là Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành, là lời nói vô căn cứ.
Dưới Trường Thành đúng là chôn cất vô số xác khô nhưng rất nhiều chỗ ở Trường Thành không phải là Thủy Hoàng đế xây dựng mà là sáu nước tạo ra.
Vô số những bộ xương khô đó, càng có khả năng là do sáu nước tạo nên. Sở dĩ toàn bộ đều đổ lên đầu Thủy Hoàng đế, vừa khớp với câu nói cổ: Thắng làm vua, thua làm quan! Những sử sách này à, đương nhiên là do những kẻ thắng viết nên, Lưu Quý lại có thể nói tốt Đại Tần?
Có câu nói, thà làm chó thời bình, còn hơn làm người thời loạn.
Nếu như có thể êm đẹp mà sống qua ngày tháng, ai lại tình nguyện làm người thời loạn thế bữa hôm lo bữa mai?
- Tiểu công chúa tên Quả, mười sáu tuổi!
Lý Do không hề chú ý đến tâm trạng của Lưu Khám thay đổi. Phu nhân của y là con gái của Thủy Hoàng đế, cũng coi như là người trong vương thất, cho nên biết rõ rất nhiều việc.
- Tiểu nha đầu này rất xinh đẹp, được bệ hạ sủng ái. Chỉ là tính cách... Ha ha, nếu như ngươi mà gặp tiểu nha đầu này, tốt nhất là nên trốn xa một chút... A Khám, Lưu Đô Úy?
- Hả?
Lưu Khám đang trầm tư, tỉnh táo lại, cười ngượng ngùng.
- Đột nhiên nhớ ra một số chuyện, có chút lơ đãng, xin Quận thủ thứ lỗi.
- Hà, lơ đãng ở chỗ ta thì không sao, nhưng khi gặp bệ hạ, đừng có lơ đãng!
Lý Do không để bụng, cười hì hì nói.
Nhưng trong lòng Lưu Khám, lại cảm thấy sợ hãi kỳ lạ, thậm chí... còn vượt qua cả nỗi sợ hãi khi mà hắn nghe tin Thủy Hoàng đế muốn triệu kiến.
Chương 309: Theo giá (1)
Lạc Dương, Chu Vương đô.
Vương Đô ngày trước phồn hoa, mấy chục năm trước đã thành một đám tro tàn.
Lạc Dương của ngày nay, đã không còn là Lạc Dương của Đông Chu nữa, mà là Lạc Dương của Đại Tần. Tường thành sừng sững làm bằng đất màu tro xám, dưới ánh mắt trời lộ ra vẻ hùng hồn mà thê lương. Đại kỳ Thương Long bay phần phật trên lầu thành, dường như đang kể lại sự uy nghiêm của Lạc Dương trước kia.
Có lẽ là vị Thiên cổ Nhất đế sắp đến, Thành Lạc Dương khiến cho Lưu Khám có cảm giác không hề giống với lần trước. Nếu như nói, lần trước Lạc Dương mà hắn nhìn thấy chỉ là một thành thị phồn hoa mà náo nhiệt, thì lần này, Lạc Dương lại tỏa ra vương khí.
Không hiểu vì sao, từ lúc đi vào trong thành Lạc Dương, tâm trạng của Lưu Khám lại nặng nề một cách khó hiểu. Lý Do sắp xếp cho hắn ở trong dịch quán, sau đó lại vội vã đi đón tiếp đội nhân mã tiền tiêu của xe giá Thủy Hoàng đế. Thủy Hoàng đế sẽ đến lúc giữa trưa, đêm qua ở Cốc Thành, nhưng đội nhân mã tiên phong đã đến Lạc Dương. Là Quận thủ quận Tam Xuyên, chủ quản của Lạc Dương, Lý Do phải phấn chấn tinh thần gấp nhiều lần, đi nghênh tiếp Vương giá đến. Kết quả là, y cũng chẳng quan tâm đến việc chào hỏi bọn người Lưu Khám.
Giờ Mão, Lưu Khám nhận được thông báo, đến nghênh giá ở bờ sông Lạc Thủy ngoài thành Lạc Dương. Không chỉ có Lưu Khám, tất cả những quan viên Lạc Dương, bao gồm cả Lý Do, còn có thần dân Lạc Dương, đều phải chờ ở bờ sông Lạc Thủy.
Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín, khoanh tay đứng ở bờ Lạc Thủy.
Đã vào đông, thời tiết lạnh lẽo vô cùng. Lạc Thủy cuồn cuộn đã bắt đầu đóng băng, thỉnh thoảng còn có những mẩu băng bập bềnh.
Hai nghìn năm sau...
Hoàng Hà cạn khô, Lạc Thủy cạn nước.
Kiếp trước Lưu Khám đã từng tới nơi này. Lạc Thủy khi đó đã trở thành một dòng suối nhỏ không liên tục, lúc đó có được nửa phần khí phách hùng hồn mà hôm nay nhìn thấy hay không? Người ta thường nói, Hoàng Hà là sông mẹ của Trung Hoa, Lạc Thủy là một nhánh sông Hoàng Hà, có vẻ hào hùng của Hoàng Hà chảy về đông. Nhìn thấy dòng sông trước mắt, Lưu Khám mới có thể cảm thấy, dân tộc Hoa Hạ vốn dĩ nên có khí khái.
- Nhị thúc, nhị thúc!
Lưu Tín giọng ồm ồm gọi Lưu Khám mấy tiếng. Lưu Khám đang trầm tư tỉnh lại, bên tai chỉ nghe thấy giọng nói như núi kêu biển gầm.
Thoắt cái đã đến giữa trưa. Xa xa trên dường, đã xuất hiện cờ Thương Long bay phần phật trong gió, xa giá của Thủy Hoàng đế đến rồi. Quan viên lớn nhỏ, bách tính Lạc Dương lũ lượt quỳ xuống. Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín, cũng quỳ bên bờ sông, nằm sấp cúi đầu. Mặc dù rất chán ghét quy tắc này, nhưng nhập gia tùy tục, Lưu Khám vẫn không dám làm điều khác người, đứng ở nơi đó.
Tiếng kèn uy vũ vang vọng trong không trung. Từng đội xa trượng chạy qua Lạc Dương. Chiếc Ngự liễn (chỉ xe vua ngồi, có người kéo) ở chính giữa bỗng nhiên dừng lại, từ trong xe kéo, một vị nam tử mặc long bào bước ra. Trong chớp mắt, tiếng hô vạn tuế vang lên càng thêm lớn, khiến cho Lạc Thủy cũng bị át tiếng. Lưu Khám trộm nhìn, không khỏi giật mình. Có lẽ, vị nam tử đứng trên xe chính là vị hoàng đế thiên cổ. Chỉ là cách hơi xa, Lưu Khám ít nhiều cũng có chút nhìn không rõ.
Sở dĩ hắn giật mình, là bởi vì sự dũng cảm mưu trí của Thủy Hoàng đế.
Ai mà không biết, dư nghiệt sáu nước trăm phương ngàn kế muốn giết hại ông, nhưng ông còn dám một mình xuất hiện giữa tầm mắt của mọi người như thế này. Là cuồng vọng, hay nói cách khác, là một loại kiêu ngạo của Đế vương! Từ khoảnh khắc này trở đi, Thủy Hoàng đế dường như đang khiêu chiến với những người lòng dạ hiểm ác: Trẫm, đang ở chỗ này đây... Nếu như có bản lĩnh thì đến đây ra tay đi. Trẫm ở đây đợi các ngươi.
Lưu Khám không khỏi thầm ca ngợi một tiếng: Đúng là vị vua mưu lược kiệt xuất!
Đại lễ đón mừng đại khái tiếp tục lâu dài, xa trượng từ từ tiến vào trong thành Lạc Dương.
Là một quan viên phụng mệnh, Lưu Khám cùng với Lý Do đi theo phía sau cùng của xa giá. Ngày trước lúc Thủy Hoàng đế lần đầu tiên tuần thú phía đông, thành Lạc Dương bắt đầu xây dựng hành cung, chính là xây dựng lại một tòa cung điện trên chỗ Vương đô Đông Chu cũ. Quy mô nhỏ hơn nhiều so với Hàm Dương cung, chẳng qua là ở phương diện khác, hoàn toàn là dựa theo cấu trúc của Hàm Dương cung mà làm theo. Lúc này, cửa cung bình thường đóng chặt đã rộng mở.
- Nhị thúc, đói bụng rồi!
Lưu Tín đứng ở ngoài cửa cung, kéo kéo vạt áo Lưu Khám, khẽ oán trách.
Cũng khó trách, từ sáng đến giờ, có thể nói là chưa có hạt cơm nào vào bụng. Sau khi Thủy Hoàng đế vào Lạc Dương cung, ngoài những quan viên đi theo Thủy Hoàng đế từ Hàm Dương đến ra, bên ngoài cổng còn có mấy chục quan viên đang đợi Thủy Hoàng đế triệu kiến. Văn có võ có, ai nấy thần sắc nghiêm trang, chắp tay đứng nghiêm. Nhìn những ấn tín trên người những quan viên này, Lưu Khám chỉ có thể cười gượng, chức vị của hắn e là nhỏ nhất.
Nói cách khác, nếu như Thủy Hoàng đế triệu kiến hắn, e là phải đợi đến cuối cùng. Đương nhiên rồi, cũng có thể sẽ không triệu kiến. Dù sao Thủy Hoàng đế sẽ dừng chân ở Lạc Dương mười ngày, trong mười ngày này, không thể chắc chắn lúc nào mới nhớ đến người như Lưu Khám. Thế nhưng trước khi Thủy Hoàng đế hạ chiếu cho bọn họ giải tán, hắn chỉ có thể ở chỗ này mà chờ.
- Tín, nhẫn nại một chút!
Lưu Khám vỗ nhẹ nhẹ Lưu Tín.
- Lát nữa giải tán rồi, Nhị thúc sẽ dẫn cháu đi ăn mỹ thực của Lạc Dương, muốn ăn gì thì ăn nấy!
Lưu Tín rất ngoan ngoãn gật đầu, không nói gì thêm.
Nhưng Lưu Khám cũng biết, tên tiểu tử này đúng là đói bụng lắm. Bằng không, với tính cách của Lưu Tín, không đến lúc chịu không nỏi thì sẽ không mở miệng. Chỉ hi vọng là Thủy Hoàng đế hạ chiếu nhanh một chút... Nếu không đến bản thân Lưu Khám cũng cảm thấy đói bụng không chịu nổi rồi.
Nhìn những quan viên đang khoanh tay đứng, Lưu Khám không khỏi thầm kính phục. Người nào người này giống như là tượng binh mã vậy, không hề động đậy. Làm quan, xem ra cũng phải học tập, loại công phu này, đúng là không dễ luyện tập.
Trong đầu Lưu Khám miên man suy nghĩ.
Thời gian, bất tri bất giác đã trôi qua. Những quan viên ngoài cửa cung đã bớt đi một nửa... Còn sắc trời, cũng dần dần tối sầm lại.
Đúng lúc này, cửa cung mở ra, một gã nội thị mặc đồ đen từ trong cung bước ra, tuổi khoảng chừng tứ tuần, thân hình cao lớn, cường tráng. Đôi con người dài và nhỏ, ngũ quan dễ coi, có vẻ là một bậc nhân tài, chỉ là trên cằm trụi lủi, trên người thiếu đi một loại dương cương.
Đứng bên ngoài cửa cung, gã nội thị giọng the thé kêu:
- Bệ hạ có chỉ, triệu Đô Úy Tứ Thủy Lưu Khám yết kiến!
Lưu Khám sợ hãi nhảy dựng lên, mặc dù đã có sự chuẩn bị tâm lý, thế nhưng hắn không thể nào ngờ được, Thủy Hoàng đế ngày đầu tiên đến Lạc Dương lại triệu kiến hắn.
Nhưng Lưu Khám cũng không dám chậm trễ, hắn vội vàng tiến lên phía trước nói:
- Thần Lưu Khám tiếp chỉ!
- Ngươi chính là Lưu Khám?
Gã nội thị nhìn Lưu Khám một lượt từ trên xuống dưới, hỏi một cách kì quặc. Xem ra, cũng không phải là có ý gì... Thái giám mà, thường là lời nói ra thiếu chút dương khí, khi người khác nghe thấy, tự nhiên cảm thấy không thoải mái, Lưu Khám đương nhiên cũng không ngoại lệ.
E rằng, đây cũng là một trong số lí do mà đa số người ghét thái giám. Ít nhất Lưu Khám thấy, ngữ điệu ngữ khí của gã nội thị này không thiếu mùi vịgây khó dễ. Trong lòng cảm thấy không vui, nhưng trong lời nói, vẫn tỏ rõ vẻ cung kính, chắp tay hành lễ nói:
- Hạ thần chính là Lưu Khám!
- Theo ta vào trong đây, Bệ hạ đang chờ ngươi!
Gã nội thị sau khi nói một câu, quay người đi vào trong.
Lưu Khám vội vàng nói:
- Vị này...
Lời chưa ra khỏi miệng, lại không nói lên lời. Gọi là công công, ở thời đại này hình như còn chưa có cách gọi này, nhưng không gọi là công công, Lưu Khám lại không biết nên xưng hô thế nào. Chuyện xưng hô này phải cẩn thận một chút, thái giám vốn dĩ là một nam nhân không hoàn chỉnh, trong lòng không tránh khỏi có chút khó xử thế này thế kia. Nếu như vì một từ xưng hô mà đắc tội với đối phương, thật là không đáng.
Cũng may, gã nội thị cũng nhanh nhẹn, biết chỗ khó của Lưu Khám, lập tức mỉm cười:
- Ta Lang trung lệnh Trung Xa phủ - Triệu Cao, Lưu Đô úy có thể gọi là là Triệu lang trung! À... Ngươi cứ gọi là Triệu đại phu đi!
Từ từ đã, Triệu Cao?
Quả tim Lưu Khám đập mạnh, không khỏi nhìn thật kĩ gã nội thị này. Lão là Triệu Cao? Chính là Triệu Cao đổi trắng thay đen đó sao?
Tuy rằng lần đầu tiên nhìn thấy vị thái giám khét tiếng thời hậu thế, nhưng Lưu Khám không thể không tăng vài phần dè chừng.
Luận về thứ tự, chức vị của Triệu Cao cao hơn Lưu Khám một bậc.
Thế nhưng luận về địa vị, Lưu Khám thúc ngựa cũng đuổi không kịp tên hại nước hại dân này.
Chương 310: Theo giá (2)
Hắn vội bước lên một bước, khẽ nói:
- Triệu Lang trung, có thể để cho hạ thần nói với tùy tùng một câu không? Ngài cũng biết đấy, những tên tùy tùng của hạ thần toàn người thô thiển, chưa từng gặp qua những người có địa vị lớn.
Thái độ cung kính của Lưu Khám, Triệu Cao rất hài lòng.
- Vậy nhanh lên một chút, đừng để Bệ hạ chờ.
Thế là, Lưu Khám dưới con mắt đố kị của rất nhiều quan viên, đi đến bên cạnh Lưu Tín, khẽ thì thầm vài câu, bảo Lưu Tín ở đây đợi.
Sau đó, hắn đi theo Triệu Cao vào trong cung Lạc Dương. Trên đường, hai người không hề nói chuyện với nhau. Lưu Khám đi phía sau, nhìn Triệu Cao đi như bay ở phía trước, cảm thấy có chút kì quặc. Những thái giám trong phim truyền hình thời hậu thế, đi lại thường là khép chân, bước bước nhỏ, nhìn khó chịu biết mấy. Nhưng Triệu Cao này, dường như đã phá vỡ nhận thức của Lưu Khám đối với thái giám. Lão đi rất nhanh, bước đi rất lớn, thậm chí một bước bằng hai bước của một người bình thường. Đồng thời, từ trong bước đi có nhịp điệu của Triệu Cao, Lưu Khám nhìn ra lão cũng là một người có võ nghệ cao cường.
Võ nghệ của Triệu Cao này rất lợi hại sao? Một người như vậy, sao lại phải làm thái giám?
Ôm nỗi nghi hoặc, hai người đi đến phía trước đại tiền.
Đại điện của cung Lạc Dương vàng son lộng lẫy, không kém so với cung Hàm Dương. Triệu Cao dừng bước, ra hiệu bảo Lưu Khám không cần đi tiếp nữa.
- Lưu Đô Úy cứ đứng ở đây đợi chỉ.
Nói xong, Triệu Cao cũng không quay đầu lại, bước đi như bay lên bậc thềm, trong chớp mắt đã chìm vào trong bảo điện rực sáng.
Đứng ở bậc thang phía dưới, Lưu Khám có thể nghe thấy trong đại điện mơ hồ truyền đến tiếng âm thanh giống như có tiếng trúc, lại có mùi thức ăn bay tới mê hoặc lòng người. Thủy Hoàng đế đang ở trong cung, dùng cơm cùng các thần tử. Nghĩ tới đây, trong lòng Lưu Khám không khỏi cười gượng, nuốt nước bọt. Muốn triệu kiến ta, lại để ta ở chỗ này ngửi mùi thức ăn, thật đúng là, thật đúng là quá đáng! Nhưng ai bảo người ngồi trong đại điện kia, là vị hoàng đế thiên cổ.
Lưu Khám tuy trong lòng có chút bất mãn, nhưng lại không thể không nhẫn nại, ngoãn ngoãn đứng thẳng ở bậc thềm dưới chờ Thủy Hoàng đế hạ chỉ.
Thời gian đã trôi qua một chút...
Trời đã tối sầm. Trong Lạc Dương cung có một trận gió nhỏ thổi đến khiến Lưu Khám bất giác giật mình.
Cảm giác này, đúng là không dễ chịu tí nào! Vừa đói vừa rét, đại khái là cảm giác như vậy. Bây giờ Lưu Khám lại ngưỡng mộ những quan viên đang đợi ngoài cung... Ở ngoài cung Lạc Dương, ít nhất có thể hoạt động một chút. Nhưng ở trong cung, hắn không dám cựa quậy. Mặc dù là quy định của Lão Tần, không rườm rà như trong hoàng cung hậu thế, nhưng chẳng may làm ai đó không vui, thì sẽ phải chịu tội rơi đầu. Người đang ngồi trong cung điện kia chính là Tần Thủy Hoàng. Hơn nữa, Lưu Khám mơ hồ cảm thấy được, hình như có vô số ánh mắt từ một nơi bí mật nào đó đang nhìn chằm chằm vào hắn. Khiến hắn không dám di chuyển lung tung.
Lưu Khám đứng ở ngoài điện hơn nửa canh giờ, chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Lý Do từ trong điện bước ra, đi xuống bậc thềm.
- Lưu Đô úy theo ta về thôi!
- Gì chứ?
- Hôm này Bệ hạ có chút mệt mỏi, không gặp ngươi nữa... Ngươi về trước đi, cứ nghỉ ngơi ở trong dịch quán ấy. Mấy ngày nữa tự có chỉ cho ngươi.
Cái này gọi là đạo lí gì chứ!
Lưu Khám không nhịn được chửi thầm mấy câu!
Lúc thì muốn gặp, lúc lại nói không gặp. Đây không phải là lấy người khác ra làm trò đùa sao? Trời lạnh như vậy, đứng ở đây vừa hứng gió lạnh vừa phải nhịn đói hơn nửa canh giờ, đến mặt cũng chưa nhìn thấy đã đuổi đi rồi? Nhưng còn cách nào khác! Ai bảo lão là chủ, mình là thần? Ai bảo lão là Tần Thủy Hoàng cơ?
Tâm tư Đế vương thật khó nắm bắt. Cho dù Lưu Khám thông minh, cũng không tìm ra cách đoán tâm tư của Thủy Hoàng đế.
Đi theo Lý Do, hắn đi ra khỏi Lạc Dương cung. Trong lòng tuy rằng khó chịu, cơ thể cũng mệt mỏi rã rời, nhưng vẫn gắng sức tỏ thái độ anh hùng. Vừa đi ra khỏi cổng Lạc Dương cung, Lưu Khám liền thở phào nhẹ nhõm.
Lý Do xoay người lên ngựa, bỗng nhiên cười nói:
- A Khám, hôm nay biểu hiện rất tốt đó!
Biểu hiện?
Ta biểu hiện lúc nào?
Lưu Khám ngẩn người, đang định mở miệng hỏi. Lý Do đã cướp lời:
- Trời không còn sớm, ngươi quay về dịch quán ăn chút gì trước đi... Hì hì, sau này e là ngươi có lúc không được nhàn rỗi. Khoảng hai ngày nữa, Bệ hạ sẽ không tìm ngươi nữa, tranh thủ thời gian dẫn cháu ngươi đi thăm Lạc Dương đi.
- Lý Quận thủ?
Lưu Khám còn chưa dứt lời, Lý Do đã giơ roi quất ngựa đi.
Lưu Khám chưa kịp hiểu gì cả, đi về dịch quán. Lưu Tín đói từ lâu lắm rồi, lập tức đứng lên, bảo dịch quán chuẩn bị đồ ăn. Cậu ăn nhồm nhoàm, rất ngon lành. Nhưng Lưu Khám lại không ăn uống gì, ngồi một bên, nghĩ về cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay, nhưng nghĩ mãi không ra manh mối nào cả.
Đúng là một Hoàng đế khó đoán!
Mấy ngày tiếp theo, giống như Lý Do đã nói, Thủy Hoàng đế không triệu kiến hắn. Nhưng cũng không có ý chỉ nói, để cho Lưu Khám rời khỏi Lạc Dương. Những quan viên cùng đợi giá với hắn trước kia đều đã không còn ở Lạc Dương nữa rồi, đều quay về quê nhà rồi. Quan viên cả một vùng Lạc Dương rộng lớn, cuối cùng chỉ còn lại thúc cháu Lưu Khám, Lưu Tín và hai mươi gã thân vệ đi cùng.
Cả ngày không có việc gì đáng làm, Lưu Khám dẫn theo Lưu Tín đi dạo quanh thành Lạc Dương. Đi hết Lạc Dương, đi đến vùng ngoại ô... Ban đầu, Lưu Tín còn có chút hứng thú với việc này. Nhưng sau hai ngày, hứng thú của cậu mất hẳn. Cảnh trí cỏ cây hoa lá không còn sức hấp dẫn nữa, ăn no bụng, luyện chút võ còn thích hơn là chu du bốn phía. Còn Lưu Khám, cũng không mấy hứng thú. Phải biết là, Lạc Dương lúc này mặc dù phồn hoa, nhưng chỉ là phồn hoa, nhiều người mà thôi.
Hậu thế, những cảnh trí này cơ bản không còn nữa. Đi xa thì lo lạc đường, ở trong Lạc Dương thì đi hai vòng là đủ, chẳng còn gì phải lưu luyến. Hơn nữa, bây giờ là mùa đông, cũng chẳng có cảnh sắc muôn hoa đua thắm. Hiu quạnh, ngoài hiu quạnh ra, hầu như không còn gì. Vì vậy, Lưu Khám cũng ở trong dịch quán, lúc không có chuyện gì làm, thường luyện võ đấu sức với Lưu Tín.
Những thân vệ dưới sự dẫn dắt của hai thúc cháu, dường như cũng chẳng có hứng chơi đùa. Cưỡi ngựa, luyện võ, ngày tháng cứ như vậy trôi qua.
Thấm thoắt đã sắp mười ngày trôi qua. Vào buổi tối ngày thứ tám kể từ khi Thủy Hoàng đế đến Lạc Dương, Lưu Khám với Lưu Tín vừa mới đấu võ xong, người đầm đìa mồ hôi trở về phòng. Đang chuẩn bị tắm nước nòng, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người hô to:
- Đô Úy Tứ Thủy Lưu Khám đâu? Mau đến tiếp chỉ... Bệ hạ có chỉ, Lưu Khám tiếp chỉ!
Lưu Khám ngẩn người, vội vàng thuận tay phủ lên người chiếc áo bào, bước ra gian ngoài.
Chỉ thấy ngoài cổng dịch quán, Lý Do và một gã nội thị áo đen đang đứng ở đó, dịch quan quỳ xuống nghênh tiếp, kính cẩn lễ phép..
- Lưu Đô Úy tiếp chỉ!
Lý Do nhìn Lưu Khám, mỉm cười, sau đó nghiêng người nhường đường.
Gã nội thị đến truyền chỉ lại không phải là Triệu Cao.
Gã tiến lên phía trước, dâng thánh chỉ lên nói:
- Bệ hạ có chỉ, Đô Úy Tứ Thủy Lưu Khám, kiên quyết hùng võ, thông tuệ nhạy bén. Kỳ tổ là Lưu Tùng, mặc dù vì việc Tiên vương, mà trốn tội Trung Nguyên, nhưng con trai Lưu Thị trong lòng có Lão Tần, trung dũng tốt đẹp. Từ khi ra làm quan đến nay, lập nhiều kiến công, không phụ mệnh Lão Tần oai hùng.
Lần này trẫm tuần thú phía đông, lệnh cho Lưu Khám theo giá, làmTrung Lang kỵ tướng quân tiên phong. Từ ngày hôm nay, đi theo hộ vệ.
Ý chỉ đến bất ngờ này khiến Lưu Khám trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đi theo giá?
Lưu Khám ngẩn người nhìn Lý Do, thật sự là có chút hồ đồ, đang yên đang lành, sao lại để cho hắn theo giá? Còn trở thành Trung Lang kỵ tướng nữa?
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân