Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Chương 163: Lời Khó Nghe
Ôn Đức vốn tưởng rằng công tử nhà hắn sẽ lạnh lùng quả quyết giống như lúc trên điện, không nghĩ tới công tử chỉ nhìn liếc qua hoàng thượng một cái liền nói: “Mời vào đi.”
Không phải là không thấy được nghi hoặc của hắn, nhưng Bạch Chiêm lại không nói chuyện.
Nếu vị tướng quân được giao trọng trách bảo vệ kinh đô do chính phụ thân tuyên, không có lý do ngay cả cho hắn vao cũng không được.
Vệ Hàm một thân áo giáp, đường dường một nam nhi bảy thước, hắn tử như núi, vừa tiến vào phòng liền thẳng tắp quỳ hướng về phía long sàng.
Một tiếng vang lên, người nghe cũng cảm thấy đau thay hắn.
Trang Thư Tình chỉ ngẩng đầu lên một cái, sau đó liền tiếp tục động tác trên tay.
Nhưng Chu Tri Sâm lại tức giận, “Người còn chưa chết, ngươi không tình lộ ra biểu tình như đưa đám như vậy.”
Vệ Hàm kỳ thực cũng không xem như là người có nhiều mưu lược, Bạch Chiêm chỉ cần liếc mắt nhìn liền biết phụ hoàng coi trọng điểm gì ở hắn, trên người nam nhân này lộ ra bản chất thuần lương mới là nguyên nhân phụ thân đem sơn doanh gần kinh thành nhất giao cho hắn.
Cũng không trách được Chử gia đánh ý đồ lên người hắn.
Mắt Vệ Hàm hơi hơi phiếm hồng, hướng về long sàng dập đầu ba cái, sau đó quay về phía Bạch chiêm, “Công tử, kinh đô đã được khống chế, mời ngài phân phó.”
“Người nên bắt thì bắt, người nên nhốt thì nhốt.”
“Vâng, trong thành đã toàn bộ phong bế trừ những người trông coi cửa thành, tội thần cũng đã phái những thủ hạ thân tín đi trông coi kỹ lưỡng, dù có mọc thêm cánh bọn họ cũng khó thoát.”
“Chử gia thế nào?”
Nhắc tới Chử gia, Vệ Hàm cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi trả lời, “Đều nhốt toàn bộ vào thiên lao?”
Bạch Chiêm khẽ gật đầu tán thành, “Canh giữ nghiêm ngặt, canh phòng kỹ, Thanh Dương tử còn muốn lấy máu bọn họ để cứu phụ thân, ngươi giúp hắn một chút.
“Vâng.” Thấy công tử không còn phân phó gì khác, Vệ Hàm liền muốn cáo lui, Trang Thư Tình bên kia lập tức gấp gáp bổ sung một câu, “Có những người không chịu làm theo mệnh, nếu hai phương xảy ra chanh chấp, nói người của ngươi thoái nhượng một chút, không nên tạo thành thương vong không cần thiết.”
Vệ Hàm dù khờ nhưng hắn cũng không ngốc, nhìn hoàng tử hoàng hậu trong phòng, ngay cả thái độ của Ôn Đức đối với nàng cũng thân thiết thậm chí còn có thể nói là hết mực nghe thao, hắn chỉ hơi sửng sốt một chút nhưng rất nhanh liền lập tức đồng ý.
Trận náo động này khiến hoàng thượng sinh tử không biết, hơn nữa còn khiến Trang Thư tình ngồi vững cái danh phù thủy, lại có mấy gia tộc biến mất khỏi kinh đô, người chết vô số, nhưng chỉ cần dùng một ngày ngắn ngủi liền bình định lại tất cả,
Lúc trước dân chúng không dám xuất môn chỉ có thể cùng mấy người quen biết mắt đi mày lại, hưng phấn nhỏ giọng trao đổi những tin tức bản thân nghe được.
Một chuyến lên kinh lần này, Đổng gia từ một gia tộc rớt đài lại trở thành tiêu điểm.
Đổng Minh Dương không dám ngủ, sợ sẽ xảy ra biến cố gì đó, Lưu thị luôn thức cùng hắn, mắt đều chu xót đến đỏ bừng. Cho đến khi trong cung đã ỗn định lại, tâm Đổng Minh Dương mới trở lại chỗ cũ.
“Cuối cùng cũng qua, phu nhân, nàng đi nghỉ đi, không có việc gì.”
Lưu thị lắc đầu cười khổ, “Lão gia, ta có chút lo lắng Lưu gia.”
Đổng Minh Dương lập tức liền hiểu, tâm tư nhạc phụ rất sâu, bình thường sẽ không làm những chuyện không có chủ đích, nhưng hai vị em vợ thì lại chưa hẳn.
“Nàng có biết gì sao?”
“Chỉ là trong lòng có chút không yên, lần này liên lụy không biết rộng đến bao nhiêu, nếu đại ca và tiểu đệ…” Nói đến đây miệng của nàng liền có cảm giác khô đắng, “Đồng khí liên chi(*), nếu bọn họ thực làm ra chuyện gì, ta sợ đến lúc đó Lưu gia không thể chống đỡ nổi, Đổng gia kết thân với Lưu gia, chàng vất vả mới có được chút công lao, không chừng đến lúc đó sẽ bị…”
(*) Đồng khí liên chi: Giúp đỡ lẫn nhau, vì cùng chung huyết thống, như cây liền cành.
“Nàng không cần nghĩ nghiêm trọng như vậy, bọn họ chưa hẳn có lá gan kia.” Nghĩ đến tónh tình của hai vị kia, Đổng Minh Dương không khỏi bổ sung một câu, “Liên lụy thì thật sẽ có khả năng, nàng hiện tại lo lắng cũng vô dụng, phu nhân, nàng cũng đã nói đồng khí liên chi, nàng nếu không để ý thì không để ý, nếu nàng muốn quản bọn họ ta cũng sẽ không mặc kệ, chỉ là ta không tán thành nàng đi quản, không phải sợ Đổng gia ta sẽ bị dính líu vào, Đổng gia chỉ cần có Thư Tình thì sẽ không suy sụp, chuyện của bọn họ nếu ta đề nhắc bọn họ với Trang nha đầu chưa hẳn không giúp, chỉ là phu nhân, nàng có thể quản được bọn họ cả đời sao? Hiển Thực đang lớn lên, nàng nghĩ đến con đi, gia nghiệp hiện tại ta tích góp được sau này đều là của con, chúng ta chỉ có một đứa con trai là nó, không có thứ tử tranh đoạt, ta cũng muốn tận hết khả năng lưu lại một chút cho con.”
Lưu thị nhắm mắt lại, ý của lão gia không phải nàng không rõ, thân là con rể Lưu gia, những chuyện chàng ấy làm được đã vô cùng tốt, thay hai vị huynh đệ của nàng don dẹp tàn cục của bọn họ cũng không phải một hai lần, mấy vị con rể khác nào có dụng tâm với nhạc gia như vậy.
“Lão gia, vậy chàng cảm thấy phải làm như thế nào mới tốt đây?”
“Để bọn họ chịu khổ một chút, chút khổ vô dụng với bọn họ, vậy chịu khổ lớn mới có thể kéo người về kịp.” Đổng Minh Dương nắm lấy đôi tay đã giúp đỡ hắn hơn hai mươi năm qua, “Chỗ của nhạc phụ ta sẽ đi nói, người sẽ đồng ý, cha mẹ ai chẳng mong nhi tử mình tiến bộ, ta sẽ không hại bọn họ, nếu vẫn không được ta sẽ đi cầu Thư Tình, để Bạch công tử ném bọn họ cho thuộc hạ của ngài ấy thao luyện mấy năm, ta cũng ngóng trông có một ngày kia bọn họ có thể trưởng thành, hiểu được thế nào mới có thể dụng tâm làm việc.”
“Ta nghe chàng.” Lưu thị lau nước mắt, “Tất cả đều nghe chàng, bên chỗ nương ta sẽ đi nói.”
Vợ chồng hai người trò chuyện một hồi, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.
Cửa mở ra, hai huynh muội mặt trầm ngâm một trước một sau tiến vào, “Cha, nương.”
“Làm sao vậy? Phát sinh chuyện gì?”
“Bên ngoài có rất nhiều người nói xấu biểu tỷ.” Đổng Hiểu Linh quyệt miệng, vô cùng mất hứng, “Biểu tỷ rõ ràng lợi hại như vậy, nhờ tỷ ấy mà cục diện mới trở nên tốt hơn, bây giờ còn đang cứu hoàng thượng, bọn họ dựa vào cái gì vừa mở miệng liền nói toàn lời khó nghe.”
Lưu thị nhất thời đau đầu không thôi, “Con đi ra ngoài sao? Không phải nói bây giờ còn đang rất loạn, không cho phép ra cửa sao?”
Đổng Hiểu Thực lập tức che chở muội muội, “Muội muội không đi ra ngoài, là nhi tử ra ngoài với mới vị cùng trường nên mới nghe được một chút, nhưng mà cũng không nghiêm trọng như muội muội nói, mặc dù có người nói lời khó nghe, nhưng cũng có người giống như biểu muội đứng ra bệnh vực, tình huống lúc đó nếu không có biểu muội, Đại Chu lúc này sớm đã rối loạn, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được.”
Liếc mắt nhìn phụ thân, Đổng Hiểu Thực do dự một chút lại nói: “Còn có người nói Đổng gia muốn mượn biểu muội để trở thành ‘tân sủng’…”
Đổng gia ở kinh thành đã hơn trăm năm, nhưng lại bị người nói thành ‘tân sủng’, Đổng Minh Dương nghe thấy không quá tức giận, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Con thì sao? Con cảm thấy thế nào? Cảm thấy Đổng gia dính ánh sáng của Thư tình nên mất mặt?”
“Làm sao có thể!” Đổng Hiểu Thực vội vàng biện bạch, “Biểu muội lợi hại như vậy, không phải tùy tiện tìm một người là có, con được mấy vị cùng trường hâm mộ vô cùng, còn nói muốn gặp biểu muội.”
“Đáp ứng rồi?”
“Không có không có, Bạch đại ca sẽ tức giận.”
“Con còn biết như vậy là tốt rồi.” Đổng Minh Đương là một vị phu thân không quá nghiêm khắc, quan hệ của hai phụ tử cũng rất tốt, “Đổng gia là bởi vì biểu muội ngươi mới còn như ngày hôm nay, bằng không Đổng gia đã sớm bị buộc phải rời khỏi kinh đô, mặc kệ là bây giờ nay mai sau, con đều phải nhớ rõ phần ân tình này của biểu muội con, về những chuyện khác, đã là người trong nhà thì không cần so đo rõ ràng như vậy, có thể dùng tình cảm gắn bó, đây với là trụ cột của tình thân, biểu muội con đáng giá để mọi người đối tốt với nàng ấy.”
Đổng Hiểu Thực nghĩ nghĩ, gật đầu, “Con đã biết, cha, biểu muội có thể dùng tình thân gắn bó, nói những chuyện khác sẽ làm tổn thương cảm tình.
“Chính là như vậy.”
Đổng Hiểu Linh nghe cũng rất cao hứng, “Cha, biểu tỷ khi nào mới xong việc a, con muốn gặp tỷ ấy.”
“Biểu tỷ con không nhất định có thể tới được, trước khi nàng xong chuyện thì các con phải an phận chút cho ta, đừng chọc thêm phiền toái cho nàng, Đổng gia tiếp tục đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không gặp.”
“Vâng, cha.”
Trang Thư Tình bị nhắc tới lúc này đang vui mừng muốn nhảy dựng, chỉ là không có sức, vừa bật dậy liền lập tức ngã ngồi xuống dưới. Chu Tri Sâm giật mình, đang định đi đỡ nhưng hiên nhiên có người không cho hắn cơ hội này, Bạch Chiêm vốn cách rất xa lúc này lại đột nhiên lướt qua hắn, ôn nhu đỡ người dựa vào cánh tay mình.
“Chỉ Cố chàng mau nhìn.”
Theo chỗ nào chỉ, Chu Tri Sâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, “Phụ hoàng!”
Chu Tề nhanh chóng chạy tới bắt mạch, ngẩng đầu lên, trên mặt lộ rõ ý mừng, “Mạnh đã rõ ràng hơn rất nhiều.”
Trang Thư Tình như nghĩ tới cái gì, cầm lượng máu vừa rút ra hướng về nơi có ánh sáng quan sát kĩ, màu sắc của máu đã đậm hơn rất nhiều, phải quan sát kỹ mới phát hiện được dịch thể trắng màu nhũ.
Nhưng cho dù là thế nào thì sao với trước đã tốt hơn rất nhiều, nàng vừa suy nghĩ, hoàng thượng cũng chầm chậm ngồi dậy, trong lòng nàng cũng không còn lo lắng hoàng thượng cứ thế vô tri vô giác ngủ đi không tỉnh lại nữa.
Chu Tề đuổi tới, liên tục hỏi, “Như thế nào? Có phải đã tốt hơn nhiều rồi hay không? Còn phải tiếp tục truyền máu sao?”
“Tiếp tục, nhất định không thể dừng lại, độc này quá lợi hại, một khi dừng lại sợ là sẽ xảy ra chuyện.” Cưỡng chế lại tâm tình hưng phấn, Trang Thư Tình nói: “Nhưng hiện tại lúc này không đủ người đi lấy máu, ngươi xem trong thái y viện người nào tin tưởng được thì mau gọi đến, chỉ cần có chút tâm tư bất định cũng nhất quyết không cho vào, có một số việc, không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn.
Chu Tề hiểu, khom người vái chào, sau đó liền lui ra ngoài.
Trang phòng, hoàng đế nhìn thấy ba người con trai.
Hắn tin tưởng Chiêm Nhi biết hắn gặp nạn nhất định sẽ vội vàng chạy đến, Sâm Nhi mặc dù có chút tư tâm, nhưng làm người không phải tính tình không từ thủ đoạn, chỉ là hắn không ngờ tới, lục nhi quanh năm suốt tháng hiếm khi gặp mặt lúc này cũng ở đây.
Nhưng mà hiện tại không phải thời điểm nhắc đến những chuyện này.
Há miệng thở dốc, hoàng đế mới phát hiện hắn không thể nói được ra lời.
Bạch Chiêm chỉ đứng nhìn bên giường, không nói chuyện.
Chu Tri Sâm là người biết suy nghĩ, thấy Bạch Chiêm như vậy hắn cũng thu liễm tâm tư, không tiến lên trước chiếm công lao, hắn không có bản lĩnh kia.
Chu Tri Tiếu đối với Bạch Chiêm có một loại tín nhiệm mù quáng, thấy Bạch Chiêm trầm mặc, hắn càng ngậm chặt miệng.
Cũng may còn có Ôn Đức.
Ôn Đức tiến lên, muốn đút cho hoàng thượng miếng nước, nhưng hiện tại sợ là uống không được, đành phải thấm chút khăn ẩm lên môi của hoàng thượng, trong miệng liên miên lải nhái kể lại những chuyện sau khi hoàng đế mất, “Kinh đô đã ổn định lại, ngũ... không có thành công, người Chử gia toàn bộ đã bị bắt vào thiên lao, Vệ tướng quân dẫn hai mươi vạn binh đóng quân ngoài thành, công tử đã triệu các vân thần võ tướng đến bàn giao mọi việc, hết thảy đều đang dần khôi phục, hoàng thượng, hiện tại chỉ cần ngài tốt lên thôi.”