Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hưng Lê
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 34:Ý Em Là MuốN Chia Tay VớI Anh Sao?
ôi nhìn ra ngoài, kéo di động ra khỏi tai, kêu phục vụ: “Anh phục vụ, nói địa chỉ chỗ này với anh ta đi.”
Người phục vụ cho anh ta biết địa chỉ xong, tôi không nói gì với anh ta nữa. Ngắt điện thoại xong, tôi sửa sang lại quần áo.
Tôi tiếp tục đi về phía chân núi, bây giờ đang là buổi chiều, trời sáng sủa, không khí mát mẻ, cứ bước đi xuống chân núi, thành phố dần hiện ra rõ ràng. Từ từ ánh chiều tà bắt đầu trải dài, chiếu lên những đóa hoa đầy màu sắc không rõ tên xen lẫn với những chiếc lá xanh biếc bên đường. Không biết từ bao giờ tôi đã đi đến chân núi, trở về phố xá sầm suất, xe cộ và người qua lại đông đúc. Tôi chạy nhanh đến trạm tàu điện ngầm.
Tôi bước theo dòng người trên thang cuốn đi xuống trạm, nhìn ngó đám đông xung quanh mình, tôi lại thở dài. Cảm giác ngồi trong xe hơi thật sự rất tốt, nhiệt độ luôn luôn ổn định, mặc kệ bên ngoài có tuyết rơi hay mưa to lầy lội đi chăng nữa thì khi ngồi trong xe hơi, người ta vẫn như thể chân không dính cát.
Có tiền có quyền chính là chuyện tuyệt vời như thế. Nếu như tôi đồng ý thì nhà họ Bùi cũng có thể cho tôi cơ hội này.
Rốt cuộc tôi cũng đến được trạm, tôi hít sâu một hơi, ngửi thấy đủ loại mùi quanh mình, nhưng quái lạ là tôi lại không chán ghét mà ngược lại tôi còn cảm giác rất thân thuộc.
Sau này sẽ vẫn sẽ dùng giao thông công cộng và tàu điện ngầm. Bất quá thì không sao cả, đổi lại được cuộc sống tự do thì thật là tốt quá.
Nhưng mà trong lòng tôi rất khổ sở.
May mắn là tất cả mọi người đều vội vàng chuyện của mình, không ai chú ý đến vẻ mặt của tôi. Tôi lặng lẽ quay mặt về
Tôi ngồi trên tàu điện ngầm đi vài vòng, không biết thời gian trôi qua bao lâu, tôi lấy di động ra xem giờ thì phát hiện ra di động tắt, thì ra là hết pin.
Cuối cùng tôi cũng ra khỏi tàu điện ngầm, đi lên trên mặt đất, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen nhưng dòng người vẫn cứ tấp nập, đông đúc. Mãi tôi mới gọi được một chiếc taxi.
Trở lại khách sạn, tôi đứng chần chờ ở cửa.
Tôi đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Bùi Vĩnh Diễm đang đứng chờ tôi ở phía trước cửa sổ.
Thấy tôi trở về, anh ta thở hắt ra một hơi.
Tôi uống một ngụm hết cả một cốc nước lớn, sau đó ngồi lên sô-pha.
Anh ta bất an nhìn tôi, thấy tôi ngồi xuống rồi, anh ta mới hỏi tôi: “Vì sao không ở đó chờ anh?”
Tôi thản nhiên trả lời: “Em chỉ là đồng ý nói địa chỉ cho anh, không hề nói là nhất định sẽ ở lại đó chờ anh.”
Hai người chúng tôi đều c8ang thẳng.
Qua một hồi lâu, anh ta mới thấp giọng hỏi tôi: “Em….. biết hết rồi sao?”
Tôi hỏi anh ta: “Ý anh là gì? Là những quy củ khi gả vào nhà giàu, hay là chuyện giữa anh và cô Trần?”
Anh ta không lên tiếng.
Thật lâu sau, anh ta mới cất giọng một cách mệt mỏi và bất an.
“Thật lòng xin lỗi.”
Tôi cười: “Xin lỗi để làm gì?”
Anh ta rất sợ hãi: “Anh đã che giấu một số việc.”
Tôi thoải mái nói: “Mỗi người đều có bí mật, em cũng có bí mật không nói với anh, vẫn còn có rất nhiều chuyện, anh có muốn nghe không?”
Anh ta nhìn tôi, không nói được lời nào.
“Đinh Đinh, em có tin tưởng anh không?”
“Em tin tưởng anh.”
“Thật lòng xin lỗi Đinh Đinh. Trước khi quen biết em, quả thật là có rất nhiều chuyện mà anh…. chấp nhận sự sắp xếp của mẹ anh. Có thể là do các bạn của anh cũng làm như thế, cho nên anh không hề cảm thấy chuyện này có gì quá cả. Thật xin lỗi.”
Tôi thở dài, giọng của anh ta rất dịu dàng, giống như một đứa bé đang nhận lỗi.
“Vĩnh Diễm, em mệt rồi, em muốn đi ngủ một lát.”
Anh ta bước đến, nằm trên đùi tôi: “Em hãy quên hết những việc trước đây đi. Anh cam đoan với em, từ giờ về sau tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Tôi lập tức rơi nước mắt, thừa dịp anh ta không ngẩng đầu lên, tôi vội vàng lau đi.
“Vĩnh Diễm, em không trách anh, theo như lời anh thì đó đã là chuyện quá khứ rồi. Nhưng em vẫn có một việc không rõ, em hỏi anh, buổi tối hôm họp hàng năm kia, anh thật sự động lòng với em sao? Hay chỉ nhất thời muốn em mà thôi?”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Tôi cúi đầu, chăm chú nhìn anh ta.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của anh ta, bắt được sự lo sợ, bất an trong lòng của anh ta. Anh ta không biết nên trả lời tôi như thế nào. Trong lòng anh ta coi trọng tôi, đấy mới chính là nguyên nhân chính khiến cho anh ta hoảng sợ không biết phải trả lời như thế nào.
Tôi thoải mái nói: “Em thật sự mệt quá, em muốn nghỉ ngơi, ngày mai gặp lại nhé?”
Anh ta khẩn cầu tôi: “Em ngủ đi, anh ở phòng ngoài với em, được không? Anh sẽ không làm gì cả, anh chỉ muốn bên em mà thôi.”
“Anh ở trong này, em không ngủ được.”
Anh ta cụp mắt, im lặng trong chốc lát. Rốt cuộc anh ta bất đắc dĩ đứn glên, dịu dàng nói với tôi: “Được rồi. Chỉ cần em đồng ý với anh, đừng đột nhiên mất tích đồng thời đừng không nhận điện thoại nữa.”
“Em đồng ý.”
Tôi tiễn anh ta đến cửa, lúc mở cửa ra, tôi khách sáo nói tạm biệt với anh ta: “Ngày mai gặp.”
Anh ta giữ cửa lại: “Đinh Đinh.”
Tôi bình tĩnh nhìn anh ta một cái rồi nhanh chống đóng cửa lại.
Tôi nằm nhắm mắt lại ở trên giường.
—————— đường phân cách ——————
Lần này phá lệ, tôi ngủ rất say suốt một đêm, thậm chí không mơ thấy gì cả, cả đêm rất bình yên.”
Sáng sớm hôm sau Bùi Vĩnh Diễm gọi cho tôi, giọng anh ta có chút không yên tâm: “Hôm nay em muốn đến đây sao? Anh sẽ bỏ một ngày để đi cùng em, được không?”
Tôi rất khách khí nói: “Hôm nay em muốn đến tham quan tổng công ty, làm một nhân viên của công ty, đương nhiên em rất muốn biết xem tổng công ty ra sao, cũng muốn xem thử phòng giám đốc, ít nhất cho bản thân mục tiêu phấn đấu.”
“Được, anh đến đón em.”
“Không cần đâu, anh để lái xe đến đón em là được rồi, anh cứ chờ em ở văn phòng.”
Lái xe đến đón tôi rất đúng giờ. Tôi thay một bộ váy hồng nhạt, tôi nhìn vào gương chỉnh trang lại trang phục. Đây là một sự thật trong xã hội ‘xem trọng cách ăn mặc là xem trọng chính mình và người khác’. Nếu không xem trọng hình tượng của bản thân, thì làm sao bắt người khác tôn trọng mình cho được?”
Lái xe đưa tôi đến tòa nhà tổng công ty, tôi xuống xe, nhìn ngắm tòa nhà Bùi thị.
Có một giọng nói vang lên bên cạnh: “Cô Đinh.”
Tôi nhìn lại thì chính là cô cao, thư kí mới của Bùi Vĩnh Diễm.”
“Xin chào cô Cao.”
Cô ấy tỏ ra thân thiết: “Ông Bùi bảo tôi chờ cô ở đây. Mời cô đi theo tôi lên trên đó.”
Tôi nhìn cô ấy, thân hình thon thả, xinh đẹp đến mức không nhịn được phải khen: “Cô Cao thật xinh đẹp..”
Lập tức cô ấy đỏ mặt. Cô ấy để tôi vào thang máy trước rồi mới đi theo sau.
Thang máy không nhanh không chậm đi lên tầng cao nhất của tòa nhà. Vẫn giống như quy củ ở Thanh Đảo, văn phòng của Bùi Vĩnh Diễm lúc nào cũng ở rầng cao nhất, nơi có thể ngắm cảnh đẹp nhất.
Cô Cao nho nhã lễ độ đưa tôi đến trước cửa văn phòng anh ta, cô ấy khom người chào tôi: “Tổng giám đốc Bùi đang chờ cô ở bên trong.”
Tôi mang theo nhiều suy nghĩ nhìn cô ấy, có lẽ vì ánh mắt của tôi khiến cô ấy nghĩ đến gì đó, cô ấy hơi ngượng ngùng cười cười.
Tôi thầm nghĩ, trong xã hội này, những cô gái tâm địa hiểm ác không hề ít.
Bùi Vĩnh Diễm tự mình vội đến mở của cho tôi.
Vừa nhìn thấy anh ta, tôi quay lại, không nhịn được thở dài khe khẽ. Chỉ mới một đêm mà sắc mặt anh ta thay đổi rất nhiều, như thể bị mất nước vậy, rất nhăn nhó. Lúc trước gương mặt anh ta lúc nào cũng sáng ngời, không hề nhăn nhó thế này.
Vừa nhìn thấy tôi, anh ta như thể xa được giận vậy, vội vàng bước đến cầm tay tôi.
Trong lòng tôi có chút khổ sở.
Bùi Vĩnh Diễm nắm tay tôi, cẩn thận, chăm chú nhìn tôi thật lâu: “Đinh Đinh, hôm nay trông em tốt lắm.”
Tôi nhìn xung quanh một chút: “Không tồi, văn phòng thật lớn, ngắm cảnh cũng rất tuyệt.”
Ánh mắt anh ta sáng ngời nhìn tôi, sau một hồi nhìn nhau, tôi dời tầm mắt đi chỗ khác, rút tay mình về.
36 Chiêu Ly Hôn 36 Chiêu Ly Hôn - Thủy tụ nhân gia 36 Chiêu Ly Hôn