Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Sài Kê Đản
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Shang Yin
Dịch giả: Tiểu Phong
Biên tập: Vũ Thành Trung
Upload bìa: Vũ Thành Trung
Số chương: 327 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3441 / 24
Cập nhật: 2016-10-23 22:23:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 162: Nào, Bú Sữa Mẹ Đi
ôi tin, thế nhưng tôi cam tâm tình nguyện dù có phải trả giá bằng sinh mạng cũng bất chấp." Cố Hải đem hai cánh tay của Bạch Lạc Nhân vặn ra phía sau lưng.
Bạch Lạc Nhân biết rất rõ, rất rõ, cậu ta không thể đem bầu không khí này đến bạo phát bùng nổ, bởi vì một khi nói những lời ngang ngược ra, khẳng định cuối cùng sẽ phải dùng bạo lực giải quyết, một khi dây dưa đến vũ lực, thua thiệt nhất định là cậu. Từ nhỏ đến lớn, Bạch Lạc Nhân chưa bao giờ phải tỏ ra yếu thế trước một thằng con trai bằng tuổi mình cả.
Thế nhưng bảo cậu ta nhẫn nhục chịu đựng, cũng không phải tính cách của cậu ta, vì vậy mỗi lần cũng đều nói cho sướng miệng, nói cho thật hùng hồn, nói xong liền hối hận, hối hận cũng đã muộn.
"Tôi nghĩ cậu sẽ thích."
Cố Hải tự quyết định, tên nhóc con bên dưới bật ra như long tinh hổ mãnh, ngay lập tức rộ lên một nguồn sinh lực mạnh mẽ.
Tuy rằng đã là tháng năm, nhưng gió đêm vẫn còn có chút lạnh, đặc biệt thổi vào hai cơ thể đang trần truồng, càng thấy rùng mình lạnh lẽo. Bạch Lạc Nhân vừa rồi vận động mồ hôi vẫn còn chảy xuống, lúc này đã hoàn toàn bốc hơi, cả người bốc lên khí lạnh.
Cuối cùng, cự vật nóng rực như bàn ủi xông vào trong cơ thể, vách ruột chật hẹp bị tàn nhẫn tách ra, có chút căng đau khó nhịn, nhưng nhiệt độ trong nháy mắt đốt cháy thân thể.
Ngón tay của Bạch Lạc Nhân nắm chặt lại buông ra, hô hấp vừa nhanh vừa chậm, giờ này khắc này chỉ lộ ra cảm giác háo hức hứng thú.
Có lẽ là lần đầu tiên làm ở ngoài trời thế này, có lẽ là lần đầu tiên làm trong tư thế đứng như thế này, hai người cũng đều có vẻ kích động dị thường. Một cánh tay Cố Hải vòng qua ôm Bạch Lạc Nhân, làm cho phía sau lưng của cậu ta áp vào lồng ngực của mình, cảm nhận va chạm thô bạo mang tới rung động cường đại.
Trước mắt Bạch Lạc Nhân lóe lên một ánh sáng, giống như có vô số ánh mắt ở trước mặt quan sát cậu. Cậu ta vừa xấu hổ vừa giận dữ, không chịu nổi nhưng lại sa đoạ mà hưng phấn, căm hận người đàn ông phía sau nhưng lại hết sức mà hưởng thụ cậu ta làm nhục và thương yêu. Có lẽ được thao quá sung sướng, lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân phát ra tiếng rên rỉ mang theo chút nghẹn ngào nức nở, trong nháy mắt châm ngòi kíp nổ của Cố Hải.
Cố Hải nâng một chân Bạch Lạc Nhân lên, tay cầm khuỷu chân cậu, đem quang cảnh nơi riêng tư phơi bày đến mức độ lớn nhất. Má của Bạch Lạc Nhân bởi vì không chịu nổi mà sung huyết đỏ ửng đến cuồng dã, năm ngón tay hung hăng bám vào mặt tường, hô hấp lúc nóng lúc lạnh không thể điều hòa, hòa lẫn rung động mịt mờ, đột nhiên một cái thúc mạnh mẽ từ phía sau xông tới, tất cả tâm tình mịt mờ trong nháy mắt trở nên rõ ràng điên cuồng mà say mê.
"A..."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên ngửa cổ ra sau, phần eo mất thăng bằng mà run rẩy, chân dài thẳng tắp cũng vì lắc lư mà cong cong, tay sau lưng gắt gao chống đỡ dưới bụng Cố Hải, rõ ràng là đang ngăn cản, kỳ thực lại là cầu xin.
Đây là một cái ra hiệu ngầm trí mạng, Cố Hải giống như châm vào sợ dây dẫn nổ, sau khi đoạn dây cháy hết, một vụ nổ kinh hoàng sẽ xảy ra. Cánh tay cậu dùng sức nâng chân Bạch Lạc Nhân lên, đem đôi chân Bạch Lạc Nhân kéo rộng ra, không kiềm chế được bắt đầu xông tới, giống như súng liên thanh, bắn đạn liên tục ra thật uy mãnh.
Bạch Lạc Nhân bị một dòng điện cao thế xông tới dường như suýt nữa thì ngất xỉu, dưới bụng đột nhiên hội tụ một ngọn lửa, càng trướng càng đầy, đột nhiên đến một điểm giới hạn, khẩn cấp nổ tung, Bạch Lạc Nhân gần như sụp đổ kêu lên một tiếng, vật giữa hai chân kia đột nhiên cứng, trương lên, cả người bắt đầu run rẩy mạnh mẽ.
Một dòng dịch thể trong suốt phun ra, đánh mạnh vào vách tường, Bạch Lạc Nhân choáng váng ghê gớm, nhưng lại cho Cố Hải một kinh hỉ cực lớn. Đây là lần đầu tiên Bạch Lạc Nhân không cần an ủi phía trước, mà cũng đạt được đến khoái cảm cao trào, cảm giác mỗi người mỗi khác, nhưng giống nhau là sướng không thể tả.
Sau đó Cố Hải giống như là lên cơn nghiện, đem toàn bộ quá trình kéo dài đến mức người nào nghe thấy cũng phát ghen phát tức, trong khoảng thời gian này, Bạch Lạc Nhân được thử qua đủ loại cung bậc, từ điểm cực hạn sống chết tới khoái cảm điên cuồng, cách mỗi một đoạn thời gian lại phun ra một lần, mỗi lần đều tiêu hao thể lực to lớn, đến cuối cùng chân cũng gần như khụy xuống, tinh thần cũng bị ép đến trạng thái mê loạn cực độ.
"Ừm... Không chịu nổi..." Sau khi lại một lần nữa phun ra, Bạch Lạc Nhân bắt đầu chống cự mãnh liệt, giọng nói gần như cầu xin, "A... Đừng làm nữa..."
"Như thế làm sao được hả?" Cố Hải bóp gò má của Bạch Lạc Nhân, "Còn rất sớm, tôi còn chưa có bắn đâu, gấp làm gì?"
Cả người Bạch Lạc Nhân đổ mồ hôi đầm đìa, nhịn không được oán giận, "Cậu nha, cái của nợ của cậu làm bằng sắt hả?"
"Mới đầu thì làm bằng thịt, kết quả cậu không nên không phải trêu chọc người khác, nó bực bội quá liền biến thành sắt."
Vừa dứt lời, ''gậy sắt'' lại bắt đầu tuỳ tiện đứng dậy đầy khiêu khích, thân thể Bạch Lạc Nhân đã đến năng lực chịu đựng cực hạn rồi, tinh thần Cố Hải vẫn còn rất cao, cậu ta đưa tay đến phía trước Bạch Lạc Nhân, bởi vì nhiều lần phun ra nên địa phương này trở nên dị thường nhạy cảm khi được Cố Hải sờ bóp, ngay lập tức làm cho Bạch Lạc Nhân sụp đổ mà phát ra tiếng cầu xin tha thứ.
"Tôi thực sự chịu không nổi... Cậu đừng làm nữa... Cố Hải... Cố Hải... Aaaaa..."
"Có ghi sâu nhớ kĩ không? Lần sau còn tùy tiện trêu chọc người khác hay không?" Cố Hải vừa hỏi vừa thúc vào phía sau cậu.
Lúc này thần trí Bạch Lạc Nhân hoàn toàn không còn nữa, Cố Hải hỏi cái gì cậu ta đều gật đầu, để thưởng cho Bạch Lạc Nhân ngoan ngoãn, Cố Hải lại một lần nữa nâng cao tần số và lực độ. Bạch Lạc Nhân dĩ nhiên không kiềm được cổ họng của mình, giọng nghẹn ngào bí mật mang theo tiếng rống oi bức phá tan gió đêm lạnh giá, khoái cảm điên cuồng giống như một quả cầu lửa đem toàn bộ cơ thể hai người đốt sạch.
Một lần cuối cùng, dịch thể trong suốt của Bạch Lạc Nhân theo kẽ tay của Cố Hải chảy ra, thân thể cũng theo đó mà khụy xuống rồi co quắp, có chút khoái cảm làm người ta thấy sợ ở trong người không chịu đi, cánh tay Bạch Lạc Nhân hơi nâng lên, còn đang không tự chủ được mà run rẩy.
Lần đầu tiên, sau khi ân ái lại hoàn toàn không còn chút sức lực...
Gần đến khi đi ngủ, hai người tắm táp xong, cùng nhau tựa vào đầu giường xem phim, Bạch Lạc Nhân yên lặng nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, phía trên màn hình rất nhanh thì có chút mơ hồ. Sau khi cả không gian tối đen, đầu đột nhiên rũ xuống, vừa bất ngờ nâng lên, màn hình máy vi tính lại rõ ràng.
Cố Hải khôi phục dáng vẻ bạn trai hiền lành tốt bụng, nhìn Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh gật gù, ôn nhu hỏi, "Buồn ngủ phải không?"
Bạch Lạc Nhân gật đầu.
"Nào, lên bụng tôi nằm." Cố Hải vỗ vỗ bụng của mình.
Bạch Lạc Nhân cũng không khách khí, trực tiếp đem đầu áp tới, mí mắt nặng nề cúp xuống, rất nhanh âm thanh bên tai trở lên mơ hồ.
Phim đã đến đoạn cuối, nữ chính đột nhiên hỏi nam chính một vấn đề, "Rốt cuộc anh thích em ở điểm gì?"
Nam chính vẫn chưa trả lời, Cố Hải liền đem ánh mắt chuyển đến gương mặt của Bạch Lạc Nhân.
"Nhân Tử... Nhân Tử..."
Cảm giác được có người ở vỗ mặt mình, Bạch Lạc Nhân mở mắt ra, vẻ mặt có chút bực bội.
"Có việc gì?"
"Cậu thích tôi ở điểm gì?"
Bạch Lạc Nhân đang buồn ngủ ghê gớm, kết quả bị Cố Hải đánh thức hỏi cái vấn đề trẻ con này, cậu ta còn có thể kiên nhẫn suy nghĩ hay sao? Thế là trực tiếp trả lời một câu, "Lúc nào tôi nói tôi thích cậu hả?"
Được lắm! Những lời này vừa nói ra, ngay lập tức Cố đại thiếu gia không thể bình tĩnh, bụng đang làm gối cho vợ cũng trở lên keo kiệt, nói cái gì cũng không cho Bạch Lạc Nhân gối vào, thật sự đẩy đầu của cậu ta ra.
Bị đẩy ra như thế, Bạch Lạc Nhân liền tỉnh ngủ, phim cũng kết thúc, đang phát hình nhạc cuối phim.
"Cậu để cho tôi suy nghĩ một chút."
Lúc đầu Bạch Lạc Nhân không lẩn tránh vấn đề này, kết quả không lẩn tránh hay lẩn tránh thì cũng như nhau, cậu ta vắt hết óc suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra một đáp án chính xác được, cậu ta lại nhìn chằm chằm từ đầu tới chân của Cố Hải một lượt, nhìn đi nhìn lại cũng đến buồn cười, cũng không hề cảm thấy cậu ta có chỗ nào hấp dẫn mình.
"Nghĩ ra được chưa hả?" Đối với vấn đề này Cố Hải rất coi trọng.
Bạch Lạc Nhân ăn ngay nói thật, "Tôi cũng chưa nghĩ ra cậu có gì tốt."
Răng nanh hung ác của Cố Hải nhe ra, "Một cái cũng không nghĩ ra được hay sao?"
Bạch Lạc Nhân lúng túng cười cười.
Bình thường Bạch Lạc Nhân cười, ngay lập tức Cố Hải sẽ nở gan nở ruột, lúc này Bạch Lạc Nhân cười, Cố Hải một bụng bực bội khó chịu.
Cầm thằng nhỏ của mình vẩy vẩy mấy cái, "Không phải cậu thích cái này mạnh mẽ chứ?"
Ngay lập tức Bạch Lạc Nhân nằm vật xuống giả chết.
Cố Hải lại đem Bạch Lạc Nhân lôi dậy, nhất định phải hỏi ra một lý do, Bạch Lạc Nhân rất phiền, hướng về phía ngực Cố Hải đập hai cái, "Hay là cậu nói trước đi!"
Cố Hải suy nghĩ một chút, nói, "Cậu rất ngốc, hơn nữa lại giống như trẻ con vậy."
Bạch Lạc Nhân thừ người ra một lát, vẻ mặt tỏ ra khinh bỉ rõ ràng, "Cậu còn có mặt mũi nói tôi ngốc hả? Nói tôi như trẻ con hả?"
"Đúng như vậy, lúc ngủ cậu rất giống trẻ con, nào chui vào lòng tôi nào..." Cố Hải mỗi khi hiểu ra gì đó, vẻ mặt cũng đều tỏ ra say mê.
Bạch Lạc Nhân liền buồn nôn một trận.
Cố Hải còn rất hăng hái, một tay vòng qua ôm Bạch Lạc Nhân vào lòng, đem đầu của cậu ấn vào lồng ngực mình, dí dỏm nói, "Bảo bối, nào, bú sữa mẹ nào."
Bạch Lạc Nhân đột nhiên đấm lên bụng Cố Hải mấy cái, tức giận nói, "Cậu đó, thật sự nên đem đồ trang sức bán hết đi."
"Vì sao?"
"Dùng tiền mời bác sĩ khoa tâm thần giỏi một chút khám bệnh cho cậu, đây mới là việc đứng đắn."
Cố Hải cười khanh khách, lẳng lặng nhìn Bạch Lạc Nhân một lát, hỏi, "Đã nghĩ ra chưa?"
Bạch Lạc Nhân lại một lần nữa trầm mặc.
Cố Hải mặt dày nhắc nhở, "Đừng nói thích tôi nhìn xa trông rộng, trưởng thành, tôi cũng nghe chán rồi."
Nếu lúc này trong tay Bạch Lạc Nhân có cái búa, sớm đã đập cho cái mỏ của Cố Hải thành quả cà chua rồi.
"Tại sao lại không nói lời gì?" Cố Hải chọc Bạch Lạc Nhân một cái.
Bạch Lạc Nhân liếc mắt lườm Cố Hải, ánh mắt âm trầm giống như là ma quỷ, kỳ thực cậu ta đang chột dạ, bởi vì đến bây giờ cậu còn không nghĩ ra một cái gì làm đáp án cả.
Cố Hải đột nhiên cười, đem Bạch Lạc Nhân kéo đến bên gối, đắp chăn lên cho cậu, cưng chiều nhìn cậu, "Không nghĩ ra được cũng đừng nghĩ nữa, ngủ đi."'
Kỳ thực trong lòng cậu ta cũng không có đáp án chính xác, hai cái vừa rồi là thuận miệng nói ra thôi, nếu để cho cậu ta nói tiếp, cậu ta còn có thể tìm ra một đống lớn lý do nữa ấy.
Ở trong mắt cậu ta, khắp người Bạch Lạc Nhân đều là ưu điểm, ngay cả khuyết điểm cũng là ưu điểm.
Giống như ở trong mắt của Bạch Lạc Nhân, Cố Hải cũng giống như hoàn mỹ vậy, hoàn mỹ nhưng không thể nào tổng kết và đánh giá được.
...
Mỗi năm một lần trường học lại bắt đầu tổ chức đại hội thể dục thể thao, mỗi lớp đều đang khẩn trương sắp xếp chuyện này, thời khắc cá nhân thi đua sức hấp dẫn đến rồi, rất nhiều nam sinh cũng đều tranh nhau đăng ký, nữ sinh thì hơi thận trọng một chút, nhưng cũng nóng lòng muốn thi đua với người khác.
Trong trường học trào dâng một đợt sóng vận động hăng hái, mỗi khi đến giờ vào lớp hoặc tan học, cũng sẽ có rất nhiều học sinh đến đường chạy tiến hành luyện tập khẩn trương. Những cặp tình nhân trong trường cũng bắt đầu chuyển địa điểm hẹn hò, vốn dĩ cũng đều thích ở trong bụi cỏ nói chuyện to nhỏ, bây giờ không dám nữa, rất sợ vừa ngồi xuống một giây, giây tiếp theo đã bị cây lao* đâm chết.
(*Môn ném lao.)
Tan học, còn có nam sinh lục tục đi đăng ký với Cố Hải.
Bạch Lạc Nhân quay đầu lại nhìn thoáng qua, hỏi, "Quân số đủ chưa?"
Cố Hải lắc đầu, "Chưa, thiếu rất nhiều."
"Tôi thấy đăng kí rất nhiều mà!"
"Nếu thiếu người, tôi sẽ trực tiếp thay vào."
"Lớp có bao nhiêu người mà còn không đủ hả?" Bạch Lạc Nhân cầm tờ đăng kí xem, cẩn thận nhìn một chút, chạy cự li dài năm nghìn mét nam, và một ngàn năm trăm mét đều không có ai đăng kí.
"Cậu điền tôi vào hai cái mục này đi." Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ cho Cố Hải.
Cố Hải ngay tức thì phản đối, "Không được, hai hạng mục này cùng diễn ra một ngày, một là buổi sáng, một là buổi chiều, khẳng định cậu không chịu nổi."
"Tôi không sao, cậu thay tôi điền vào là được." Bạch Lạc Nhân rất kiên định.
Cố Hải không phải là không tin thực lực của Bạch Lạc Nhân, chỉ là không muốn để cho cậu ta chịu mệt mỏi, lúc thi chạy nhanh và chạy bền rất khác nhau, cậu ta không muốn nhìn thấy Bạch Lạc Nhân vì tranh đua mà mệt mỏi.
"Đổi lại một cái đi, tôi cảm thấy cậu chạy bốn trăm mét cũng được mà." Cố Hải đề nghị.
Bạch Lạc Nhân tức giận, "Cậu biết rõ là tôi không đủ sức bật mà."
Cố Hải thở ra một hơi dài, vẻ mặt tỏ ra khổ não.
Bạch Lạc Nhân trực tiếp đem tờ đăng ký đoạt lấy, điền tên mình lên một ngàn năm trăm và năm nghìn mét, thấy bốn trăm mét tiếp sức vẫn còn trống, cũng đem mình điền lên.
Đến ngày cuối cùng đăng ký, có hai cái hạng mục vẫn còn đang trống, đáng tiếc mọi người đăng ký không nhiều, nếu như có thể trùng lặp thì tốt, Cố Hải một mình lại có thể thay thế thay toàn bộ lớp xuất chiến.
"Môn ném lao và bốn trăm mét vượt rào còn chưa có người đăng kí." Cố Hải lầu bầu một câu.
Bạch Lạc Nhân giúp Cố Hải chọn người, chọn tới chọn lui, cũng đều nghĩ là việc này thích hợp cho một người cao một chút. Trong lớp nam sinh cao ráo đăng kí cũng gần hết, chỉ còn lại có một mình Vưu Kỳ, vốn định hỏi ý kiến cậu ta một chút, kết quả người này không biết chạy đi đâu, Bạch Lạc Nhân liền giúp Cố Hải trực tiếp điền lên.
Thượng Ẩn Thượng Ẩn - Sài Kê Đản Thượng Ẩn