Số lần đọc/download: 496 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:15:35 +0700
Chương 162
M
ỗi một câu nói của nàng đều mang theo một quyền đánh tới trên miệng hắn đánh, từng quyền từng quyền không chút lưu tình.
Tu Hồng Miễn bị đánh đau không chịu nổi, bắt lại cổ tay của nàng, "Ai cũng nói nữ nhân chân yếu tay mềm, làm sao tay của nàng lại cứng như sắt thế chứ!"
Nàng híp híp mắt, "Tay sắt? Ta muốn để cho ngươi biết cái gì là tay kim cương vô địch!"
......
Ngày hôm sau, hai người bọn họ trao đổi công việc, nàng phụ trách săn bắt, hắn phụ trách làm đồ ăn.
Thật lâu sau, nàng chạy trở lại, mặt cười khúc khích nhìn Tu Hồng Miễn.
Tu Hồng Miễn nhìn thấy nàng toàn thân xốc xếch không chịu nổi, đầu càng thêm loạn không tưởng tượng được, bùn đất, lá khô đầy ở phía trên."Nàng không sao chứ?"
Hạ Phù Dung lắc đầu một cái, "Không có việc gì."
Hắn nhìn Hạ Phù Dung hai tay trống trơn, "Vậy tại sao nàng thành ra như vậy?"
Hạ Phù Dung hướng hắn cười hắc hắc, "Ta đụng phải hai bầy vịt hoang kéo bè kéo lũ đánh nhau, một trận chiến thật là lớn nha!"
Tu Hồng Miễn nhíu nhíu mày, "Bọn chúng kéo bè kéo lũ đánh nhau? Việc đó cùng nàng có quan hệ gì?"
"Bên trong có mấy con nhỏ quá, chỉ cần bị giẫm cũng mau chết rồi. Ta liền đi vào giúp nó, ai ngờ lúc đi vào liền bị vô số cái chân vịt đạp đạp, đến lúc ta thoát được ra ngoài liền thành ra như vậy."
Tu Hồng Miễn bất đắc dĩ cười, bây giờ tạo hình của Hạ Phù Dung thật là đột phá tưởng tượng của hắn, "Vậy những con vịt hoang nhỏ đó đâu? Được nàng cứu ra ngoài rồi chạy thoát rồi à."
"Vậy chính xác là nàng không săn được một con nào?"
"Tu, ngươi cần phải báo mối thù này cho ta....! ~ những con vịt hoang kia, con nào cũng nặng, bọn chúng đem đầu ta dẵm đến đầu óc choáng váng đấy." Nàng chỉa vào cái đầu loạn của nàng, càng không ngừng dụi vào trong ngực Tu Hồng Miễn.
"Báo thù?" Tu Hồng Miễn nghe xong dở khóc dở cười, chẳng lẽ muốn một cái nhất quốc chi quân là hắn, đi theo một đám vịt so đo?
Trong nháy mắt nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, động tác này của nàng kéo theo một chút bùn đất trên đầu rơi xuống, "Có phải ngươi không muốn không?"
Tu Hồng Miễn cười xấu hổ cười, "Không phải là không nguyện đồng ý."
"Vậy ngươi giúp ta báo thù đi" Nàng đem đôi tay ôm lấy trán, càng không ngừng chừng phe phẩy cái đầu. Chiêu này là theo A Hu học, mỗi lần nó đều thích dùng chiêu này tới tranh thủ sự khen ngợi của nàng, lần nào cũng thành công.
Tu Hồng Miễn nhìn lá khô rơi xuống xung quanh nàng, bất đắc dĩ gật đầu một cái, "Được, được, được, trẫm đi giúp nàng báo thù."
Nhất thời nàng mừng rỡ một hồi, con vịt chết giẫm, dám đạp ta!? Nhìn lão công của ta thế nào thu thập các ngươi!
Dẫn hắn đi tới nơi diễn ra tranh đấu, nơi đó đã sớm vườn không nhà trống, chỉ để lại đầy đất phân vịt.
Tu Hồng Miễn cau mày, nhìn một chút trên đất, nhìn nàng một chút, "Thôi đi, con vịt đã đủ không phụ lòng nàng, phân vịt đầy đất cũng không có dính đến trên người nàng, trở về đi thôi."
Nàng hướng hắn nhíu mày, "Ta mặc kệ! Phải báo thù! Ta muốn đem tất cả những con vịt đã đạp lên ta mang về nướng lên"
Tu Hồng Miễn lắc đầu một cái, "Đi, dẫn nàng đi báo thù!"
Tu Hồng Miễn tìm theo dấu vết những con vịt để lại, đi về phía trước, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm một việc ngây thơ mà buồn cười như vậy, nếu truyền ra ngoài, không biết hắn, nhất quốc chi quân sẽ bị làm thành bao nhiêu trò cười? Quay đầu lại, thấy mặt nàng đang nghiêm túc.
Lúc Tu Hồng Miễn nhìn nàng, nàng kỳ quái hỏi, "Làm sao vậy?"
Tu Hồng Miễn cười cười, "Không có việc gì."
"Cạc cạc...... Cạc cạc cạc......"
Nàng hả hê vênh vang mà xách theo hai con con vịt đi ở phía trước, phía sau Tu Hồng Miễn khiêng một vai vịt hoang.
Nàng cười ha ha, "Con vịt chết giẫm, còn dám chọc ta không? Cũng không nhìn xem một chút chồng ta là ai!"
Phía sau Tu Hồng Miễn lại cùng thái độ của nàng hoàn toàn khác biệt, sắc mặt của hắn rất khó coi. Hắn thật sự thấy mình mắc phải một sai lầm nghiêm trọng rồi, đang yên lại theo nàng đi báo thù, còn làm loại chuyện chỉ dành cho hạ nhân này, liếc nhìn đám vịt trên vai, hắn quyết định từ bỏ thịt vịt.
Bởi vì đường xá xa xôi, cho nên nàng bắt hắn phải bắt sống đám vịt, nếu không chờ về được đến kinh thành sẽ thối ra mất.
Hai người bọn họ tìm mấy cây mây, đem tất cả chân vịt cột lại, treo lên lưng ngựa.
Làm vô số con vịt kêu lên, bọn họ lại lên đường hồi cung.