Số lần đọc/download: 302 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:55:41 +0700
Chương 161
V
ương Minh nhìn đám người với ánh mắt hung ác đang lao về phía mình mà khinh thường, vốn hắn lúc nghe tưởng bọn chúng trình độ cỡ khá lắm, ngỡ là sẽ đánh một trận sướng tay sướng chân nhưng nào ngờ vừa rồi thử một chút thấy đám người này so với Hắc quân của hắn cũng chả sai biệt nhau là mấy cả. Vì vậy hắn cũng lười ra tay, hắn hô lên với anh em ở phía sau
“Các anh em lên, đánh chết đám người này không cần nương tay”
Có lệnh của lão đại, đám thủ hạ ở phía sau Vương Minh lao lên khí thế cực hùng mạnh. Vốn bình thường chỉ ở trong khu huấn luyện, thỉnh thoảng mới được ra ngoài đấm đá một chút nên đám người này đã rất ngứa ngay chân tay rồi, nay được cơ hội hiếm hỏi để thống khoái đánh đấm này há lại bỏ qua. Chưa hết lão đại còn bảo không cần nương tay nên đám người này lao lên như lang như hổ, xuất quyền cước cực kì hung ác không chút thương tình. Tiếp theo đá là hàng loạt những tiếng hô thất thanh kinh sợ vang lên.
“A… Hự…”
“Địch quá mạnh, chúng ta rút vào trong”
Một tên thấy bên mình càng ngày càng nhiều người ngã xuống mà đối phương ra tay rất ngoan độc, như muốn đòi mạng nhỏ của bọn chúng thì không khỏi hoảng sợ hét lên. Mấy tên còn trụ được nghe thấy vậy thì cũng ba chân bốn cẳng quay đầy chạy vào bên trong khu công nghiệp.
“Không cần đuổi theo vội”
Vương Minh thấy mấy người Hắc quân định đổi theo truy sát thì hạ lệnh. Nói xong hắn dùng dị năng xem xét một lượt bên trong, quả nhiên tại tòa nhà đối diện, bên trong có hơn chục tên tay lăm lăm vũ khí đang đứng chờ sẵn ẩn núp. Vương Minh thấy vậy thì mỉm cười, quả nhiên là có mai phục hèn chi suốt từ nãy hắn không thấy có quân tiếp viện của địch chạy đến ứng cứu.
“Lấy Rocket ra đây”
Vương Minh nói. Lúc trước khi đi vì đề phòng đối phương có vũ khí nên trên chiếc xe thứ ba đi sau cùng Vương Minh đã an bài Hầu Ba chuẩn bị sẵn một số vũ khí trong kho tại khu huấn luyện lên xe. Thật không ngờ bây giờ lại có dịp dùng đến a.
Nhận khẩu Rocket từ tay thuộc hạ, Vương Minh dùng dị năng quan sát vị trí của đám người kia, bắt đầu nhẩm tính quỹ đạo. Cái món này năm xưa mặc dù hắn ít dùng nhưng chưa phải không bao giờ dừng cả bất quá chỉ là dùng trong huấn luyện mà thôi, điều này cũng có thể dễ dàng lí giải bởi với một sát thủ thì vũ khí chủ yếu là các loại vũ khí nhỏ, gọn và nhẹ chứ chả có sát thủ nào lại vác trên mình một thứ vũ khí hạng năng như khẩu Rocket này cả
Nhẩm tính một hồi thì Vương Minh nở nụ cười quỉ dị, giọng âm lãnh đến nỗi cả những thủ hạ nghe xong cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng. Vương Minh nói
“Có trách thì trách các người tại sao là người của Nguyễn gia a. Xuống dưới âm phủ thì đừng có tìm ta nhá”
Một quả tên lửa phóng ta từ khẩu Rocket bay thẳng vào tòa nhà đối diện Vương Minh.
Ầm…
Tiếng nổ lớn vang lên, tòa nhà sụp xuống, chỉ một giây sau đó thì từ bên trong đổ nát vang lên những tiếng hét thất thanh, những tiếng rên rỉ kêu cứu. Thấy mục tiêu đã được giải quyết, Vương Minh ném trả ống phóng ột thuộc hạ ở phía sau, bộ dạng tiêu sái hiên ngang bước đi vào bên trong dưới muôn vàn ánh mắt thán phục của những thủ hạ ở phía sau.
Khi thấy Vương Minh đã đi được một quãng thì đám người Hắc quân mới tỉnh lại. Lúc này trong lòng bọn chúng ngoài sự kính phục ra thì không còn bất cứ gì khác. Sớm đã nghe lão đại là loại cực kì trâu bò khủng bổ nay tận mắt trực tiếp thấy đại ca thể hiện tác phòng làm việc thì đúng là còn hơn cả lời đồn đại. Lạnh lùng, quyết đoán, tàn bạo, mạnh mẽ đúng là không còn gì có thể tuyệt hơn. Lúc này đám người Hắc quân thấy mình thật vinh hạnh khi được đi theo một vị đại ca khủng bố này/ Vì vậy cả đám người nhanh chóng chạy theo sau Vương Minh đi vào trong.
“Vương ca chúng ta làm gì tiếp theo?”
Hầu Ba ở bên cạnh Vương Minh hỏi nhỏ.
Vương Minh liếc nhìn Hầu Ba rồi lại dùng dị năng nhìn nhìn xung quanh giọng thản nhiên nói
“Ờ bên trái có một nhóm khoảng hơn chục người, ở bên phải hướng ba giờ có khoảng gần hai mươi tên đang đi đến đây. Chú chỉ đạo anh em thành hai tổ xử lí đám đó đi”
“Vâng”
Hầu Ba đáp một tiếng rồi quay người về phía sau bắt đầu truyền đạt mệnh lệnh của Vương Minh. Đám người Hắc quân này trong quá trình huấn luyện không chỉ huấn luyện về nội khí mà còn được Hầu Dũng và Hầu Toàn đặc biệt huấn luyện tác phong của quân đội nên vừa nhận được mệnh lệnh thì chỉ không mất quá mười giây đã hình thanh hai tổ, chia nhau hành đông.
“Tác phòng rất chuyên nghiệp. Các chú huấn luyện rất tốt”
Vương Minh liếc nhìn Hầu Ba ở phía sau tán thưởng một phen
“Vương ca quá khen.”
Hầu Ba cười cười nói.
Khoảng hơn năm phút sau thì từ hai phía đã xuất hiện những âm thanh kêu la, có vẻ như trận chiến đã bắt đầu rồi. Đúng lúc này một âm thanh như âm thanh của trời xuất hiện, vang vọng khắp cả khu công nghiệp rộng lớn khiến mọi người đang động thủ ngừng chiến.
“Tất cả dừng tay lại”
Vương Minh nghe thấy âm thanh này thì giật mình bởi trong tiếng hét này có ẩn chứa nội khí mà nếu chiếu theo điều này thì kẻ phát ra âm thanh này sở hữu một lượng nội khí cũng không nhỏ, ít nhất cũng ngang ngửa với Lê Minh Đức. Tình huống này tuy xuất hiện bất ngờ nhưng vẫn nằm trong dự đoán của Vương Minh, từ chuyển xảy ra trong cuộc giải cứu lần trước thì Vương Minh cũng ý thức được rằng trong tay của Nguyễn gia có cả một quân đoán khí giả và dị năng giả hùng hậu không kém gì một quốc gia vì vậy mà lúc này đột nhiên xuất hiện một khí giá cũng không có gì là quá bất ngờ cả. Vương Minh hít một hơn, tụ tập hắc ám nội khí vào trong cổ họng, hét lên
“Kẻ nào có gan thì ra đây”
Vì giọng của hắn có chứa hắc ám nội khí nên khiến thanh âm của hắn âm lãnh tràn ngập sát khí đến nỗi bất cứ người nào nghe được cũng cảm thấy tứ chi lẩy bẩy vì sợ hãi, mồ hơi chảy ròng ròng như tắm.
“Có khí phác. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao”
Lúc này âm thanh trước khi lại xuất hiện, đồng thời từ trên mái nhà năm tâng phía trước một thân ảnh nhảy xuống. Vương Minh nhìn thấy trước mặt là một lao già tuổi khoảng năm mươi, mái tóc hoa rẩm tất nhiên là phần bạc nhiều hơn phần đen. Vương Minh nhìn người đàn ông cao tuổi này hắn có chút nhăn mày bởi sát khí trên cơ thể người này quá đậm khiến hắn cảm thấy không thoải mái.
Không chỉ Vương Minh mà Hầu Ba ở phía sau hắn cũng cảm thấy không thoải mái, hắn cảm giác nhiệt độ không khí dường như giảm đột ngột, từng đợt khí lạnh hít vào phổi như làm cho lá phổi của hắn đóng băng lại. Trên trán mồ hôi tụ lại với nhau thành từng hạt to lăn xuống. Cố gắng mãi hắn mới nói được vài từ
“Vương ca…”
Vương Minh khoát tay chặn lời hắn lại, giọng âm trầm nói
“Chú dẫn anh em lùi ra phía cổng, cái tên già kia để anh”
Hầu Ba gật đầu rồi ra hiệu cho các anh em đang ở hai bên lập tức rút lui ra phía cổng. Thấy được lệnh rút lui thì đám người Hắc quân cảm thấy như được sống lại, cái địch nhân vừa xuất hiện mang lại cho bọn chúng một cảm giác quá đáng sợ không thể nói lên bằng lời được.
Tên khí giả “già” kia nhìn theo đám người Hắc quân đang lục đục rời xa về phía cổng như hắn không có động thủ bởi trong mắt hắn đám người đó chỉ là ruồi muỗi, hắn chỉ quơ tay một cái là chết cả đám. Hắn lại nhìn người thanh niên đeo kính trước mặt, híp mắt trào phúng hỏi
“Thằng nhóc, mày là thủ lĩnh của đám người kia?”
“Không sai. Tao là thủ lĩnh, lão già hình như ông là lão đại của đám người này?”
“Đúng. Mấy tên này đều là đệ tử của ta”
Vương Minh gật đầu hèn chi thực lực của đám người này lại như vậy, hóa ra là đệ tử của một khí giả. Thực ra nói về phương diện lí thuyết thì khí giả cũng không khác gì người thường là bao, họ chỉ là những người bình thường thông qua các phương pháp tu luyện đặc biệt trong một thời gian dài để tích tụ trong cơ thể một lượng nội khí mà thôi nói nôm na một cách dễ hiểu thì khí giả không khác gì các cao thủ võ lâm trong tiểu thuyết kiếm hiệp cả. Bất quá để một người thường có thể trở thành một khí giả thì thời gian cũng không hề dưới con số vài chục năm tu luyện vì vậy mà những người thu luyện theo kiểu này không được gọi là khí giả mà khí giả thật sự là chỉ những người sinh ra cơ thể đặc thù đã có nội khí trong cơ thể mà thôi.
Tên địch nhân “già” trước mặt này Vương Minh dựa vào cảm nhận thì có thể xác định hắn là một kẻ trải qua tu luyện nhiều năm mới thành nội khí, có lẽ phương thức hắn tu luyện chính là thông qua chém giết vô số vì vậy mà trong nội khí của hắn Vương Minh có thể cảm nhận được huyết tinh và sát khí rất nồng. Bất qua nếu so với hắc ám nội khí của Vương Minh thì đúng là lấy kiến so với voi, lấy một hạt cát so với một ngọn núi.