Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 160: Một Kiếm Giết Ba Hoàng Tử!
Ôn Đức muốn hỏi biện pháp này có hữu dụng hay không, nhưng hắn lại không dám hỏi.
Hắn chỉ sợ chút xíu hy vọng vừa nhen nhóm sẽ bị hóa thành tro
Hoàng hậu mở miệng rồi lại ngậm miệng, một chữ cũng không thốt ra, ngược lại Chu Tri Tiếu không đợi được rốt ruột tiến len hỏi, “Phụ hoàng chuyển biến tốt sao?”
“Chỉ có thể nói là biện pháp hữu dụng, nhưng cuối cùng thế nào vẫn không thể cam đoan.” Nhìn vẻ mặt thất vọng của mấy người. Trang Thư Tình laị bổ sung thêm một chút, “nhưng mà hoàng thượng quả thật có chút chuyển biến tốt, dù sao so với lúc trước thất thủ vô sách vãn tốt hơn rất nhiều.”
“Là lão nô tham lam.” Ôn Đức chà sát mặt, “Trang tiểu thư, có phải còn muốn lấy thêm rất nhiều máu hay không?”
“Đúng là phải cần thêm máu nhưng hiện tại không gấp, chẳng những không gấp mà còn không được để lộ ra, không thể để cho những người đó đoán ra được.”
Ôn Đức nghe liền hiểu, Trang tiểu thư nói đúng, không thể khiến những người kia động tay động chân, tuyệt đối không thể để bọn họ chặt đứt đường sinh cuối cùng của hoàng thượng.
Cũng không biết tình huống hiện tại bên ngoài thế nào.
Ba người kia đã được tìm thấy, Bạch Chiêm nhanh chóng tiến đến chỗ của bọn họ.
Tiến vào trong phòng, không chớp mắt nhìn qua một vòng, trong phòng không có chỗ nào không xa xỉ,, tiến đến một chỗ không xa, đá ra một góc thảm, là vàng nguyên chất.
“Đã dám làm, sao còn dám trốn.” Bạch Chiêm đảo kiếm qua, chiếc thảm liền biến thành vải vụn, nháy mắt nơi này liền sáng sủa lên không ít.
Không có người trả lời, trong nhà trống rỗng, ngay cả bóng một hạ nhân cũng không có.
“Lực nhẫn nại của ta có hạn, nếu không đi ra ta sẽ phá hủy tòa nhà này, chôn sống tất cả các ngươi, hay là các ngươi nghĩ ta không dám?”
Trên đời này không có chuyện gì Bạch Chiêm hắn không dám làm, đây không phải là hắn tự nhận, mà là những người đã từng gặp qua hắn đều nói như vậy.
Không cần hắn chờ quá lâu, ba người liền nối đuôi nhau ra khỏi phòng, lão đại lão tứ một trước một sau, lão nhị được hạ nhân dùng cáng trúc nâng ở giữa.
Hơn hai trăm mãnh thú nhất tề gầm rú, khiến bọn họ hoàng sợ liên tiếp lui về phía sau.
Cho dù là phạm vào đại sai, kỳ thật bọn họ cũng không có quá nhiều sợ hại, phụ hoàng đối với bọn họ vẫn luôn mếm lòng. Cùng lắm thì cũng chỉ cấm túc trong phủ, sẽ không lấy tánh mạng của bọn họ.
Cái này gọi là không biết sợ, bọn hắn biết, Bạch chiêm cũng rõ ràng.
Vì vậy Bạch Chiêm không chút nào che giấu trào phúng của mình, “Cho rằng làm ra chuyện như vậy liền không có chuyện gì sao?”
Tứ hoàng tử Chu Tri Hi hừ lạnh, “Hỗ dữ không ăn thịt con, phụ hoàng sẽ không muốn tánh mạng của chúng ta.”
“Về sau không còn cơ hội rồi.” Bạch Chiêm rút kiếm chỉ thẳng bọn họ, “Nếu như lần này phụ thân không thể qua được. Các ngươi cũng nên cùng đi với người cho vui.”
“Phụ hoàng sẽ không để ngươi làm như vậy!”
Nhị hoàng tử lúc trước vẫn là bộ dáng giống như sắp chết, lúc này lại tựa như phát điên vỗ vào cáng trúc, muốn hạ nhân nhanh chóng khiêng hắn đi, hắn vừa đối đầu với Bạch chiêm không lâu, biết lời này của hắn hoàn toàn là thật.
Hắn thật muốn mạng của bọn họ!
Bạch Chiêm liếc mắt nhìn hắn một cái, giống như đang nhìn một con mèo con chó gắng sức vùng vẫy trước khi chết, “ta làm cái gì cũng không cần sự cho phép của hắn, từ làn đầu ta vốn không nên lưu lại tánh mạng của các ngươi, để các ngươi còn cơ hội làm loạn, phạm lỗi lớn, một lần là đủ rồi.”
“Ngươi dám…”
Hắn thật dám!
Hai người đứng trước, cùng với một người nằm sau sơ hồ là đồng thời bọ cắt đứt yết hầu, trước khi lâm vào bóng tối, trong đầu ba người bọn họ đều suy nghĩ như vậy.
Giải quyết xong ba người, Bạch Chiêm sạch sẽ vung sạch vết máu xoay người rời đi, hoàn toàn không biết giết ba hoàng tử có gì không đúng.
Trần Nguyên nghĩ nghĩ, lâp tức liền an bày nhân thủ trông chừng tòa nhà này.
”Trần Nguyên.”
”Có thuộc hạ.”
“Chuyện phía sau ngươi tới xử lý.”
“Vâng.” Sớm bị ép buộc trở thành vạn năng, Trần đại tổng quản lập tức đáp ứng, người chết cùng chết rồi, huyết tinh trên người công tử khiến hắn ngửi cũng không thoại mái, không biết giết nhiều người như vậy có thể đạt được hiệu quả mong muốn hay không, việc này hắn nên đi thăm dò một chút.
“Ẩn vệ ở đâu?”
Hai người trong chỗ tối lâp tức bước ra, trầm mặc quỳ xuống.
“Đến hỏi Ôn Đức, hiện tại người nào có thể xử dụng, lập tức thông tri cho bọn họ.”
“Vâng.”
Tuy rằng Bạch Chiêm hổi cung nhưng không có lập tức xuất hiện trước mặt Trang Thư Tình, mà chọn một cung điện cách nơi của nàng gần nhất ngồi xuống.
Đại khái sau khi đã qua một canh giờ hắn mới mở mắt phun một búng máu ra.
Sau khi nhổ ra xong, Bạch Chiêm ngược lại cảm thấy thoải mái không ít.
Đêm lạnh như nước, mùi máu tươi bên ngòai giống như cũng được gió đêm thổi bớt đi không ít, lau sạch sẽ vết máu khóe miệng, ném khăn ở một bên, Bạch chiêm đè nén suy nghĩ muốn đi gặp Hữu Phong, bình ổn môt chút mới thả người nhảy xuống.
Sau khi hắn đi không bao lâu, Tam Tử mới xuất hiện trên nóc nhà, vết máu dưới ánh trăng có thể thấy được rõ ràng, nhặt khăn lên nhìn nhìn một chút, trong mắt tràn đầy mịt mù, tình huống của công tử nghiêm trọng hơn so với đoán trước của bọn họ.
Sau khi bước vào nghi thiên điện, Bạch chiêm liếc thấy Hữu Phong khoác một kiện áo chòang gục trên bàn ngủ.
Không tiếng động tiến đến gần, ngồi xuống bên người nàng, nương theo bóng đèn không quá sáng nhìn kỹ sườn mặt của Hữu Phong, cạnh mắt của nàng đã trở nên đen hơn, bởi vì không ngủ đũ mà sắc mặt có vẻ ủ rũ, mày nhíu lại, ngủ rất không an ổn.
“Mang nhuyễn sạp kia đến đây đi.”
Vừa mới nhìn thấy hắn đến, Ôn Đức định tiến lên hỏi thăm, nghe thấy hắn nói liền lập tức đi làm việc.
Nhẹ nhàng ôm người đặt lên giường nệm, thoát giày cho nàng, đắp chăn che kín, môt bàn tay bỏ vào trong chăn, một bàn tay nắm lấy bàn tay của nàng, cảm giác lạnh lẽo từ đầu ngón tay nàng truyền vào lòng bàn tay hắn truyền đến khiến cho hắn đau lòng không thôi.
Trang Thư Tình quả thật vô cùng mệt mõi, một loạt hành động như vậy vẫn không làm cho Thư Tình tỉnh lại.
Thanh Dương Tử nằm ở một bên nghe được động tĩnh liền mở mắt, nhìn thấy công tử lập tức trong đầu liền hiện lên câu nói của Trang tiểu thư, đầu óc hắn triệt để bừng tỉnh, lập tức đứng dậy tiến lên bắt mạch cho công tử.
Quả thật là như thế, tình huống nghiêm trọng hơn rất nhiều so với lúc ở Hội Nguyên Phủ.
“Công tử, nếu tiếp tục kéo dài sợ là…
Bạch Chiêm miễn cưỡng lườm hắn một cáu, cẩn thận chuyển đầu Trang Thư Tình lên đùi mình, “Ngươi có biến pháp?”
Hắn không có cách nào, nhưng phải tìm cách nghĩ ra biện pháp mới được!
Thanh Dương Tử có chút nôn nóng, độc hoàng thượng trúng hai năm trước vẫn chưa có cách giải, hiện tại rốt cuộc thấy được hi vọng, nhưng vấn đề của công tử hắn lại không có biện pháp nào.
Đây không phải là bệnh, chỉ cần tìm được nguyên nhân sẽ có khả năng tìm ra được cách điều trị.
Tình huống của công tử hắn cũng không biết nguyên nhân ở đâu.
“Tạm thời không chết được, đi nghỉ đi, đừng đánh thức nàng.”
Thanh Dương Tử không cam lòng ngồi vè vị trí cũ, những sau đó vẫn không cách nào ngủ được, dứt khoát đi thay ca cho Chu Tề.
Ôn Đức đứng ở đó muốn nói lại thôi, nếu hắn không hiểu sai thi thân thể công tử xuất hiện vấn đề đi?
“Chu Tri Lãng, Chu Tru Chương và Chu Tri Hi ba người kia đều bị ta giết rồi, Chu Tri Đức còn trong tay ngươi, người thao túng ở phía sau là ai ngày mai liền để mọi thứ khôi phục bình thường.”
Ẩn vệ lúc trước đã về báo cáo cho hắn chuyện công tử muốn là, tính thời gian, sáng ngày mau quân đội tiếp viện sẽ tiến vào thành, công tử hạ thủ ngoan độc, căn nguyên mối họa đã trừ bỏ, nguyên cơ trong kinh đô không bao lâu sẽ hoàn toàn biến mất, chỉ cần qua đêm nay!
Chỉ là hiện tại hắn càng lo lắng vì chuyện vừa rồi hắn nghe được, “Công tử, thân thể ngài...”
“Luyện công xuất hiện chút vấn đề.” Bạch Chiêm nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục đề tài này.
Ôn Đứa chỉ đành lui ra.
Nhửng người khác trong phòng tất nhiên đều làm như không nghe thấy gì cả.
Nhưng thời khắc an tĩnh này chỉ duy trì đến giờ mẹ, khí đó, sắc trời vẫn còn chữa rõ.
“Kêu gọi Cần vương?” Bạch Chiêm cười lạnh,:Bọn họ muốn Cần vương của ai? Ai cho bọn họ lá gan này?”
Toán thân Trang Thư Tình đều vô cùng đau, ngủ lại không đủ giấc, tinh thần vô cùng không tốt, che miệng hắt xì một cái, “Mặc kệ là ai cho bọn họ gan, nhưng chắc chắn là có người muốn đục nước bèo cò, muốn nhường ngôi vị hoàng đế này ra, đổi một người khác ngồi cũng là thật. Ôn công công, những ẩn vệ phái đi đã có tin tức truyền lại chưa?”
Ôn Đức lắc đầu sắc mặt có chút khó coi. “Sợ là đã…”
“Đối phương có bao nhiêu nhân mã? Chủ tương là ai? Ở kinh đô có người nhà không? Bọn họ bị mê hoặc, bị lợi dụng hay là bị dã tâm của mình che mờ mắt?”
Trước mắt Ôn Đức lập tức liền trở nên sáng ngời, lập tức khom người lui ra, cung kính nói: “Lão nô lập tức đi tra.”
“Đợi một chút. “Trang Thư Tình hơi hơi có chút thanh tỉnh, “Tướng quân thường đóng quân bên ngoài, người nhà bọn họ ở kinh đô không đủ nhận thức, nếu bọn họ không biết chuyện thì không nên đụng bọn họ, nhất định không thể làm ra chuyện lấy người nhà uy hiếp, như vậy sẽ làm xôn xao dư luận người dân.”
”Vâng.”
“Coi chừng là quan trọng nhất, tìm ra mấy người hiểu chuyện trong gia tộc hộ tống bọn ra ngoài thành gặp vị tướng quan kia, để họ nói rõ chuyện gì xảy ra, nếu thực sự tạo phản, lúc đó động thủ không muộn.
Ôn Đức hiểu được, “ý của Trang tiểu thư là, có người ở giữa thừa nước đục thả câu?”
“Nếu thành công, hiệu quả sẽ rất tốt không quả sao?” Trang Thư Tình lại hắt xì một cái, người đổ vào trong ngực Bạch Chiêm, “Chỉ cần không phải là người phát rồ, ta không tin hắn có thể bỏ qua gia tộc của mình mưu nghịch, cho dù là triều đại nào, mưu nghịch tạo phản là tội lớn chu đi cửu tộc, thân là tướng quân, hắn rõ hơn ai hết.”
”Vâng, lão nô biết được.”
Mơ mơ màng màng, Trang Thư Tình liền ngủ mất, Bạch Chiêm cúi đầu nhìn nàng, trong mắt tràn đầy tình ý lưu luyến.
Hoàng hậu kinh ngạc nhìn Trang Thư Tình, lúc này nàng không hề có một chút công kích, một Thư tình như vậy nàng chưa từng nghĩ đến, lại nghe thấy có người nói muốn lấy danh nghĩ cần vương bao vây kinh đô, lòng nàng liền hoàng, trong đầu trống rổng.
Nhưng khi Trang Thư Tình nghe được tin tức này, trong chớp mắt nàng lại nghĩ ra được rất nhiều, người với người, quả nhiên là bất đồng.
Cho nên, nàng đều được mọi người dốc lòng che chờ, ngay cà Ôn Đức vẫn luôn chỉ hướng đến hoàng thượng là mệnh lệnh duy nhất cũng cam nguyện cho nàng sai bảo.
Ngủ tiếp một canh giờ, Trang Thư Tình rốt cục tỉnh lại.
Tuy rằng vẫn cảm thấy buốn ngủ, nhưng tốt xấu vẫn biết tình hình lúc này vẫn còn rối loạn, rửa nước lạnh sau đầu óc cũng thanh tỉnh không ít
“Ôn Đức vẫn chưa trở về?”
“Đừng duy nghĩ nhiều.” Bạch Chiêm đem chén cháo An Cùng mang đến để xuống trước mặt nàng.
An Cùng có chút không yên, “nếu Trang đại phu muốn ăn thứ khác tiểu nhân lập tức đi làm.”
“Cháo rất tốt, những thứ khác sợ là ăn không vô,” Tối hôm qua nàng vụng trộm ói một hồi, bây giờ cũng chỉ có cháo trằng là hợp khẩu vị.
An Cùng rất sợ Bạch Chiêm, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, ôm cái khay đứng đó, mặt gấp đỏ bừng, bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Trang Thư Tình bật cười. “Ăn cháo không sẽ đói, ngươi đi làm cho hắn một bát mỳ đi, hắn thích ăn hơi chua, giống như cháo dưa này là được, ngươi bỏ một phần vào, nếu có trứng thì luộc một quá, cho thêm chút ớt.”
“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.”
Bạch Chiêm mặt mày cong cong, dứt khoát không tiếp tục đút cháo, chỉ ngồi môt bên kẹp dưa chua cho nàng, rõ ràng vẫn còn hoàng hậu và Chu Tri Tiếu ngồi bên, nhưng bầu không khí giữa hai người lại ngọt như mật.
Hoàng hậu nhìn hai người bọn họ không ngừng hâm mộ, muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du