V
ốn đang cao hứng chuyện Trương Đại Thiểu trở về, thế nhưng ánh mắt của ba cô gái như vậy nên bầu không khí có phần trở nên lúng túng. Cũng may ngay thời khắc mấu chốt thì có chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự im lặng. - Trương Thiên, không phải là mày muốn gặp Lý tiên sinh sao, đến quán rượu Tân Hải Đại đi. Đầu dây bên kia chính là Cục trưởng Triệu. Cất điện thoại đi, sắc mặt hắn trở nên nghiêm trọng, nói với Hàn Mộng Di: - Anh có chuyện cần phải làm, em ở nhà đợi anh về, tuyệt đối không được ra ngoài. Sau đó nói với hai người Liễu Thanh Thanh: - Hai người cũng vậy. Ra khỏi cửa và gọi xe chạy thẳng đến quán rượu Tân Hải Đại, trên đường đi Trương Đại Thiểu gọi cho Tôn Đại Phúc, kêu tăng thêm số người trông coi biệt thự, nhất là Hàn Mộng Di, không được để xảy ra bất kì thương tổn nào thì hắn mới yên lòng. Bên ngoài quán rượu Tân Hải Đại đã có người của Cục trưởng Triệu sắp xếp đứng đợi, lén lút đưa Trương Đại Thiểu đi vào một cánh cửa nhỏ, tới một căn phòng nhỏ trong góc phòng, Cục trưởng Triệu đã ngồi đợi sẵn ở đó. - Hôm nay có một bữa tiệc, 8h bắt đầu, phòng 308, tao đã sắp xếp xong ày rồi. Cục trưởng Triệu không nói nhiều, đưa cho Trương Đại Thiểu một bộ đồ của người phục vụ. - Yêu cầu của mày tao đã làm xong, hy vọng mày cũng sẽ giữ đúng lời hứa. Trương Đại Thiểu liếc nhìn bộ đồ trong tay Cục trưởng Triệu, cầm lấy xong tiện tay ném xuống đất, cười nói: - Cục trưởng Triệu cứ yên tâm, tôi không phải là người không biết giữ lời. - Ý mày là sao? Cục trưởng Triệu biến sắc, không hiểu Trương Đại Thiểu muốn làm gì. - Cục trưởng Triệu, ông dẫn tôi đến quán rượu này là đã giúp tôi một đại ân rồi, chuyện tiếp theo sẽ không phiền ông bận tâm nữa. Trương Đại Thiểu chậm rãi nói, hắn biết Cục trưởng Triệu không tin mình, nên nhấn mạnh lại: - Ông yên tâm, tôi sẽ không làm loạn lên đâu, nếu bại lộ thì tôi sẽ nguy hiểm hơn ông, không phải sao? Cục trưởng Triệu nhìn chằm chằm vào Trương Đại Thiểu, giống như muốn nhìn thấu xem hắn đang suy nghĩ gì, thế nhưng lão chỉ phát hiện ra một điều là Trương Đại Thiểu thâm sâu khó lường, không thể làm gì khác hơn là hừ một tiếng: - Hy vọng mày tự giải quyết tốt. Dứt lời thì lão xoay người đi. Trương Đại Thiểu gọi người phục vụ tới, yêu cầu một bình rượu, dựa lưng vào ghế, tự rót rượu uống, đợi Lý quản gia đến. Khoảng nửa tiếng sau, Trương Đại Thiểu đặt ly rượu xuống, mắt sáng lên, nhẹ nhàng cười: - Đến rồi. Thần thức đảo qua, năm chiếc xe ô tô Mercedes màu đen đang chậm rãi chạy vào bãi đỗ xe. Bên trong chiếc Mercedes chạy thứ ba có một người đàn ông trung niên chỉnh tề với ánh mắt sắc bén, nghiêm nghị, để râu quai nón, người này vừa nhìn qua có thể khiến người khác có cảm giác bị áp bức. Người này chính là Lý quản gia, so với thời điểm mà Trương Đại Thiểu còn ở Yến Kinh thì không có gì thay đổi, vẫn giống y như vậy. Trong bốn chiếc xe còn lại thì có toàn là mấy gã mang giày tây, mỗi người đều là một cao thủ, so với mấy cao thủ do Cục trưởng Triệu phái tới ám sát mình thì còn tốt hơn nhiều. Lúc này đang rất đông người, Lý quản gia bước vào bên trong quán rượu. - Ai da Lý tiên sinh, đi đường mệt rồi, mời vào bên trong. Cục trưởng Triệu tươi cười, dáng vẻ khiêm tốn, vô cùng nhiệt tình cầm lấy tay của Lý quản gia. Lý quản gia nhẹ nhàng nắm lấy, nhưng chợt rụt tay lại: - Cục trưởng Triệu khách khí rồi, mời. Hai người vừa đi vừa cười nói, nhìn giống như là hai người bạn già lâu năm chưa gặp vậy. Trương Đại Thiểu dùng thần thức quét qua, mọi cử động của Lý quản gia và Cục trưởng Triệu đều nắm trong lòng bàn tay, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào. Hai người đi vào phòng, đầu tiên hàn huyên vài câu rồi mới đi vào nội dung chính. - Cục trưởng Triệu, thời gian cũng không còn nhiều, thả lưới thôi. Lý quản gia thích thú nói. - Sau khi chuyện thành công thì ước nguyện của Cục trưởng Triệu có thể thực hiện được rồi. Cục trưởng Triệu nghe vậy thì trong lòng cực kì kích động, khó mà chống lại được sự mê hoặc trong lời nói của Lý quản gia. Thế nhưng vừa nghĩ đến con trai mình còn đang trong tay của Trương Thiên coi trời bằng vung, mình vừa hành động thiếu suy nghĩ một chút mà con trai đã bị mất một ngón tay là trong lòng hắn lại rối bời. - Lý tiên sinh, ngài yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng của ngài đâu. Nghĩ trong lòng như vậy nhưng Cục trưởng Triệu không hề biểu hiện sự lo lắng ra ngoài. Lý quản gia cười không dứt, bỗng nhiên hỏi: - Được rồi Cục trưởng Triệu, mà sao mấy ngày nay không thấy con trai Vân Đông của ông vậy? Trong lòng Cục trưởng Triệu run lên, ly rượu trong tay suýt chút nữa rớt xuống, cười gượng nói: - Sao Lý tiên sinh lại quan tâm đến thằng con bất tài của tôi vậy? - Tiện thể thì hỏi chút thôi. Lý quản gia uống một ngụm rượu. - Chỉ là tùy tiện hỏi một chút mà thôi. Những lời này không thể lọt khỏi đôi tai của Trương Đại Thiểu, hắn không khỏi thầm than, đúng là hai lão hồ ly. Từ cuộc nói chuyện của hai người họ thì Trương Đại Thiểu biết được toàn bộ bãi của Nhân Nghĩa bang đã bị cảnh sát quét hết, điều này hắn cũng không quá lo lắng, Cục trưởng Triệu chỉ là đang diễn trò cho Lý quản gia xem thôi. Trương Đại Thiểu cũng quan tâm đến Trịnh Thiệu Minh, lão Lý quản gia này không chỉ chèn ép Tôn Đại Phúc mà ngay cả sản nghiệp của Trịnh gia cũng bị lão nhúng tay vào. Dưới áp lực của Lý quản gia thì Trịnh gia hiện giờ cũng bị tổn thất nghiêm trọng, lâm vào nguy khốn. - Lý quản gia, thủ đoạn của ông thật là độc ác. Trương Đại Thiểu thầm than, người này muốn giết mình nhưng lại muốn phá hủy hết tất cả những người có liên quan đến mình trước, sau đó mới giết mình, đúng là một tên nguy hiểm. Sau khi hai người họ bàn bạc xong thì Trương Đại Thiểu dùng thuật độn thổ xuất hiện trong xe của Lý quản gia, một quyền đánh bất tỉnh tài xế trong xe, ném ra một góc đường rồi hắn ngồi vào trong xe đợi Lý quản gia đến. Một lát sau Lý quản gia và Cục trưởng Triệu cười nói đi ra, thuận tay mở cửa xe, thuận miệng nói: - Về thôi. Trương Đại Thiểu xoay đầu lại, nhìn Lý quản gia và nhếch miệng cười: - Về đâu? - Trương Thiên, là mày! Lý quản gia không khỏi thất kinh, la lớn lên. Trong nháy mắt, mấy gã mặc đồ tây liền vây xung quanh, chĩa súng vào người Trương Đại Thiểu. - Ông cho là những thứ này có tác dụng với tôi sao? Trương Đại Thiểu liếc mắt nhìn những khẩu súng xung quanh, vung tay lên, chưa ai kịp phản ứng gì thì hắn đã đoạt lấy một khẩu súng và đè vào đầu Lý quản gia. Lý quản gia bị cơ thể cường hãn của Trương Đại Thiểu trấn áp, hắn biết Trương Đại Thiểu mạnh, nhưng không ngờ là hắn còn mạnh hơn mình nghĩ rất nhiều. Sững sờ một chút thì Lý quản gia lắc đầu, cười khổ một tiếng rồi phất tay với đám người xung quanh: - Các người lui hết ra đi. - Lý quản gia... - Lui ra! Lý quản gia trợn mắt, không cam lòng ra lệnh ấy gã vệ sĩ, bắt bọn họ lui ra sau rồi tự mình bước vào xe như không có chuyện gì xảy ra. Trương Đại Thiểu đóng cửa xe lại, tiện tay ném khẩu súng ra sau, sắc mặt ôn hòa hỏi: - Bây giờ ông hãy nói cho tôi biết là sẽ về đâu đi. - Đường Mã Gia. Sắc mặt Lý quản gia không hề thay đổi. - Được! Trương Đại Thiểu khởi động xe và lái xe đi. Khẩu súng kia nằm ngay trước mặt Lý quản gia nhưng lão chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn, không có ý định nổ súng, để mặc cho Trương Đại Thiểu lái xe đi.