"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 192 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 676 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 23:48:14 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: Chương 120.1
ditor: Puck
Ban đầu khi tiểu Tả nói muốn đưa Lucus vào tiểu học hệ nội trú, Ninh Như Chân cũng không đồng tình lắm, Lucus mới sáu tuổi, muốn thằng bé một mình độc lập thật sự hơi làm khó thằng bé.
Nhưng tiểu Tả kiên trì, bà cũng hết cách rồi, dù sao tiểu Tả mới là cha của Lucus, nó có quyền làm vậy.
Mặc dù là tiểu học, nhưng quản lý rất nghiêm, trường học cho phép người lớn đi thăm đứa bé, cũng không cho phép nhiều lần, phải tan lớp hoặc sau khi tan học mới được, như vậy mới có thể bồi dưỡng tính độc lập của đứa bé, không để cho bọn chúng sinh ra ỷ lại trong lòng.
Khi Lucus mới vừa bắt đầu vào trường học, cực kỳ mâu thuẫn, thậm chí khóc lớn náo lớn, nhưng cha bé giống như quyết tâm, chính là không để ý tới bé khóc rống, sau đó bé lại phát hiện trong trường học cũng không phải nhàm chán như vậy, người bạn nhỏ nơi này còn rất thú vị, chẳng qua bé thật sự rất nhớ mẹ đó! Mỗi cuối tuần người bạn nhỏ khác đều có cha mẹ đến đón, mà bé chỉ có bà cô, chồng bà cô và chú Ba Văn, thỉnh thoảng cha cũng đến, nhưng mà, vẫn thật sự đau lòng...
Ngày này, chuông tan học vừa mới vang, cô giáo Emma đã gọi bé lại, “Lucus, mẹ con tới thăm con, ở ngoài phòng học chờ con đó.”
“Có thật không? Cô Emma cô chắc chắn đó là mẹ con sao?” Lucus hưng phấn hỏi.
“Đương nhiên là thật rồi, cô Emma khi nào gạt con chứ.” Cô giáo Emma hơn ba mươi tuổi cười híp mắt nói, cô là giáo viên lớp một, là người đặc biệt thân thiện hữu nghị, đối xử với người bạn nhỏ luôn đặc biệt có kiên nhẫn, gần như không có người bạn nhỏ nào không thích cô.
“Cám ơn cô Emma, vậy con đi tìm mẹ.” Lucus hoan hô chạy đi.
Emma mỉm cười nhìn theo die~nd a4nle^q u21ydo^n bóng dáng vui vẻ của Lucus, cô cảm thấy mỗi người bạn nhỏ đều là thiên sứ thượng đế ban xuống.
Hoắc Nhĩ Phi và Ninh Như Chân đứng ở trong sân trường, thấy Lucus vui mừng chạy tới từ xa xa, Hoắc Nhĩ Phi vội vàng nghênh đón, một phát ôm lấy con trai gương mặt đỏ bừng, hôn một nụ hôn vang dội lên gương mặt nhỏ nhắn của con trai.
“Mẹ, mẹ thật sự đến thăm con rồi, con cho rằng mẹ lại không cần Lucus rồi.” Đôi tay Lucus ôm cổ mẹ, cái miệng nhỏ nhắn vểnh được thật cao.
Hoắc Nhĩ Phi nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai, cưng chiều nói: “Sao mẹ lại không cần Lucus chứ, mẹ thích Lucus nhất mà.”
Lucus vùi mặt vào trước ngực mẹ, buồn buồn nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ không cần rời khỏi Lucus được không?”
“Ừ, mẹ không bao giờ rời khỏi Lucus nữa.” Hoắc Nhĩ Phi sờ đầu con trai, trong lòng xúc động thật lâu.
“Có thật không? Con muốn ngoéo ngón tay, mẹ không được chối cãi.” Lucus đưa ngón tay út ra nhéo ngón tay út của mẹ, trong miệng khẽ nói: “Ngoéo
Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng - Nam Quan Yêu Yêu