Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 213 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1223 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:19:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 159: Người Nào Hạ Vũ Khí, Không Giết!
úng vậy, nơi này cường giả vi tôn.
So sánh với xả hội văn minh, nơi này không cần tiền bạc, chỉ cần ngươi mạnh, ngươi có bản lĩnh, ngươi sẽ có thể muốn gì làm nấy.
Vì vậy có người vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn nên muốn tạo phản.
Trang Thư Tình chỉ huy ngân sói đi trước, bởi vì có Bạch Chiêm hộ vệ, nàng mạnh mẽ đi vào phạm vi công kích của địch nhân, “Người nào hạ vũ khí, không giết.”
Động tác một số người rõ ràng đã trì hoãn rất nhiều, mãnh thú trước mắt, bên miệng bọn chúng còn mang theo vết máu, thi thể đồng đội cách đó không xa đã không còn trọn vẹn.
Nhẹ buông tay, vũ khí liền rơi xuống.
Thanh âm vũ khí chạm đất giống như một tín hiệu, trong chớp mắt, bính khí rơi xuống đầy đất.
Trang Thư Tình lên tiếng huýt sáo, những người ngã xuống đất đều nhặt về lại một mạng.
Đứng ở vị trí này, chung quanh huyết tinh đầy đất, cảnh tượng như tu la địa phủ, Trang Thư Tình dùng sức nuốt mấy ngụm khí mới cố gắng chặn lại cơn buồn nôn trong dạ dày, nỗ lực bảo trì trạng thái, nhưng sắc mặt lại trắng bệch không giống bình thường.
Lúc này, Bạch Chiêm đột nhiên nhìn về phía bến trái, sát khí dần dần tích tụ dày đặc.
Là tam hoàng tử.
Chỉ thấy hắn đối với hai người xa xa thi lễ, sau đó liền mang theo người đi về phía những phản tặc vẫn đang tranh đấu với mãnh thú.
Ít nhất giờ khắc này, bọn họ là bạn mà không phải địch
Trang Thư tình nhẹ nhàng thở ra, “Rốt cuộc vẫn còn một người tốt.”
“Thức thời thôi.” Bạch CHiêm híp mắt nhìn về phía Chu Tri Sâm, nếu không có hắn, nếu không có một đội mãnh thú Hữu Phong mang đến, Chu Tri Sâm chưa chắc đã ra quyết định này, trong mấy vị hoàng tử, cũng chỉ hắn mới có chút tâm kế.
“Công tử, Trang tiểu thư, đồ đã cầm đến.” vì không để mùi lẫn vào với nhau,người phụ trách mang đến đều rất cẩn thận tách từng bộ quần áo ra.
Vì tìm mất người kia, Trang Thư Tình phân ra một trăm con mãnh thú, để chúng nó ngửi kĩ mùi sau đó để chúng đi tìm, nhìn những phản tặc vẫn còn chống cự đã không nhiều, lại triệu thêm một trăm mãnh thú nữa đi tìm.
Nàng không tin, khứu giác nhạy cảm của hai trâm mãnh thú mà vẫn không thể tìm thấy người.
“Chỉ Cố, chàng cho người đi hỏi Ôn công công một chút, người trà trộn vào đã tìm được chưa.”
“Có người vào được?”
“Ừm. Mục đích hẳn là ngọc tỷ.”
Lúc này, tiếng vó ngựa vang lên.
Bạch chiêm ngẩng đầu, “Đến.”
Trang Thư Tình hai mắt sáng ngời, “Thanh Dương Tử bọn họ đến?”
“Ừm.”
Quả thật là bọn hắn.
Trần Nguyên xa xa đã trong thấy công tử nhà hắn cùng với Trang tiểu thư đang ngồi trên lưng sói.
Trang tiểu thư không phải đang bị bắt cóc sao? Làm sao có thể đến kinh đô trước cả bọn họ? Người trên đường tiếp ứng với bọn họ cũng không nói Trang tiểu thử đã được giải cứu!
Nhưng mà chuyện này không quan trọng.
Hai người nhanh chóng xuống ngựa, tiến đến trước mặt công tử, “Công tử thứ tội, thuộc hạ tới chậm.”
“Thanh Dương tử ở đâu?”
“Tạ hạ ở đây.” Thanh Dương tử lập tức tiến đến, trên người hắn kệ nệ bao nhiêu là hộp lớn hộp nhỏ, trong tay còn ôm máy ly tâm.
Nhìn thấy hộp phẫu thuật của mình cũng được mang đến, trên mặt Trang Thư Tình liền lộ ra tươi cười, trong lòng cũng cảm thấy an tâm, cứu không được người, nhưng cứu những động vật bị thượng cũng có thể.
Nhung khi nhìn thấy hắn sống chết ôm không buông máy ly tâm, Trang Thư Tình không biết nàng nên có biểu tình gì, thứ này đối với hắn giống như một món đồ chơi yêu thích, cầm trong tay liền không chịu buông.
“Chỉ Cố, ta dẫn hắn hồi cung trước.”
“Được.”
“Niệm Niệm ở lại chỗ này, nếu tìm được mấy người kia ngươi liền mang Chỉ Cố qua.”
”Ngao ô!”
“Không được, không thể khiến bọn họ chết. Ngoan.”
“Ngao ô! Niệm Niệm nhất thời uể oải, nhưng vẫn nghe lời nằm bên chân Bạch chiêm không nhúc nhích.
Sờ sờ đầu Niệm Niệm để trấn an, Trang Thư Tình nói với Thanh Dương Tử: “Ngươi cưỡi ngựa đi, hiện tại không có người còn thời gian chê tật xấu cua ngươi.”
Thanh Dương tử cao hứng, lập tức xoay người lên ngựa đuổi kịp.
Vừa đi, Thanh Dương Tử vừa nhìn thi thể và vết máu khắp nơi líu lưỡi, “Công tử lâu rồi chưa có phát hỏa lớn như vậy.”
“Hắn sắp không không chế nổi.” Không ở bên Chỉ Cố, Trang Thư Tình không thể che giấu được sầu lo, vừa rồi nàng giả bộ như vô tình dò xét mạch tượng của hắn, tình huống càng hỏng bét hơn cả đoán trước cuaa3 nàng.
Thanh Dương Tử thu lại tươi cười. Mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Giết người sẽ bị tiêu hao chân khí, chẳng lẽ chân khí công tử còn tăng lên?”
“Chân khí có tăng hay không thì ta không biết ta chỉ biết nguyên khí của hắn càng lúc càng đầy, nhiều quá mức, ta lo lắng nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ tự bạo.”
Thanh Dương Tử dục ngựa đi về phía trước, Trang Thư Tình cũng không hồi đầu tiếp tục đi về phía trước, “nếu ngươi không có cách nào giúp hắn, vậy nhanh chóng chữa khỏi cho hoàng thượng, chỉ cần hoàng thượng tỉnh lại, thế cục hiện tại sẽ kết thúc, sau đó chúng ta mới có thể an tâm tìm cách chữa bệnh cho Chỉ Cồ.”
Thanh Dương Tử suy nghĩ yên lặng đuổi kịp, không khí giữa hai người lại trầm mặc xuống, không nói thêm bất kì câu nói vô nghĩa nào nữa.
Ôn Đức nhìn thấy người đến lập tức trên mặt liền hiện lên vui vẻ, nhanh chóng chạy đén tiếp đón, “Thanh Dương Tử đạo trưởng đến, hoang thượng ở bên trong, mời theo lão nô tiến vào.”
Hoàng hậu nhìn thấy người đến là một thanh niên trẻ tuổi, cũng không có quá hy vọng hắn có thể cứu được hoàng thượng, nhưng vẫn thức thời đứng qua một bên, an tĩnh chờ đợi.
Trang Thư Tình thấp giọng hỏi Ôn Đức, “Người tìm được chưa?”
“Tìm được, tìm được ở ngự thư phòng.” Ôn Đức cười lạnh, “Ban đầu phát hiện hoàng thượng có điều khác thường lão nô đã sớm nghĩ tới có người đánh chủ ý lên ngọc tỷ nên đã sớm giấu đi, nhưng mà lúc đó quá vội, không giấu kỹ lắm, nếu cho bọn hắn thời gian chắc chắn sẽ tìm ra được, may mắn Trang đại phu nhắc nhở một tiếng, trước khi tìm thấy đã bắt được bọn họ.”
Trang Thư Tình chỉ gật gật đầu, cũng không nhiều lời.
Thanh Dương tử khó có khi nhăn chặt lông mày lại, khiến lòng nàng có dự cảm không tốt.
Sau đó nàng thấy Thanh Dương từ lấy hai giọt máu từ đầu ngón tay của hoàng thượng, một lúc sau lông mày vẫn chưa giãn ra.
Tâm càng thêm trầm xuống.
“Loại độc này ta đã thấy.” Thanh Dương Tử nẩng đầu, “Nói đúng hơn là đã từng thấy qua với sư phụ, cũng là loại độc duy nhất ta và sư phụ không thể giải được.”
Ôn Đức chỉ cảm thấy bầu trời đều như sụp đổ, thanh âm khàn khàn hỏi, “Không có biện pháp khac1sao?”
Thanh Dương Tử thong thả lắc đầu, “Vì muốn giải loại độc này ta và sư phụ đã tìm tất cả loại dược liệu để nghiên cứu, nghiên cứu đã hơn hai năm nhưng vẫn chưa giải được.”
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Người trước hết đánh vỡ trầm mặc này là hoàng hậu, “Cũng tốt, như vậy cũng tốt, nếu ngio đi, ta liền đi theo ngài, lúc sống phải cùng nhiều người tranh đoạt ngài như vậy, chết rồi, ngài cũng chỉ có thể thuộc về ta.”
Trong lòng Ôn Đức triệt để rối loạn, hắn không biết hiện tại có nên lấy di chiếu ra, mời các vị đại thần đến.
“Người còn sống thì không nên buông tha, trước kia không giải dược nhưng hiện tại chưa hắn, Thanh Dương tử, ngươi đã trưởng thành.” Trang Thư Tình tiến lên bắt mạch, ở hiện đại, nhất định phải dùng tất cả các phương pháp, nếu như vẫn chưa kết luận được người đã chết thì vẫn không thể buông tha.
Giống như mạch tượng, nhìn giống đoạn nhưng lại chưa đoạn, nếu như không thể thay đổi, nàng cũng không biết sẽ liên tục như thế trong bao lâu.
“Thanh Dương Tử, loại độc này sau khi đi vào cơ thể được chứa đựng sẽ lưu lại ở chỗ nào? Lục phủ ngũ tạng? Hay trong đầu?”
“Không phải, là ở máu.” Thanh Dương tử nỗ lực khiến bản thân trở nên không quá thất bại như vậy, tiến lên lại lấy một giọt mái cho nàng nhìn, “Nhìn ra được chỗ bất đồng không?”
Trong phòng không đủ sáng, Trang Thư Tình phải nhìn kĩ mới mơ hồ cảm thấy được màu sắc của máu giống như tương đối nhạt.
“Nếu dưới mặt trời có thể nhìn thấy bên trong máu có một dịch thể màu nhũ, không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận biết được.”
“kết luận cuối cùng của hai sư đồ các người là gi?”
“Thay máu, chỉ có thể thay hết toàn bộ máu trong người hoàng thượng, nhưng người sao có thể đổi được tất cả máu…” Thanh Dương Tử lập tức thu lời lại, người khác không được, trước kia không được. Trước kia hắn không làm được nhưng lúc này chưa hẳn a! Không phải Trang tiểu thư có biện pháp đưa máu vào cơ thể người sao? Vậy có thể vừa lấy máu ra vừa truyền vào không?
Hai người nhìn nhàu, đều lộ ra vui vẻ, nói không chừng… Thật sự có thể làm được!
“Thử xem.”
Hai người cũng không giải thích cho những người khác, lập tức đứng lên.
Thanh Dương Tử trước lấy máu của hoàng thượng để thử xem nhóm máu.
Trang Thư Tình nhìn mấy người trong phòng, “ta cần máu của các ngươi.”
Hoàng hậu lập tức muốn đi tìm dao nhỏ, “Dùng của ta.”
“Đợi một chút, không vội, trước hết phải xác định trong số các người ai có máu phù hợp với hoàng thượng mới có thể lấy được, ta đặc biết lấy công cụ phân biết máu đến, trong khoảng thời gian này các ngươi có ai sinh bệnh hay không? Có di chứng của bệnh nào không? Dừng trả lời vội, cẩn thận suy nghĩ rồi hãy trả lời.”
Mồi hồi sau mấy người đều lắc đầu.
“Thanh Dương Từ, tốt lắm đều không có.”
Thanh Dương Tử ôm máy ly tâm lắc đầu, “Chờ một chút.”
Hai người đều cảm thấy vô cùng may mắn vì Thanh Dương tử mang máy ly tâm đến nơi này, nếu không có máy ly tâm, cho dù biết có biện pháp nhưng vẫn không thể vận dụng, hoàng thương không chùng không thể chờ được bọn họ chở về Hội Nguyên Phủ một chuyến lấy máy ly tâm.
Trang Thư Tình trước lấy máu của mấy người ra, bên kia cũng sắp có kết quả.
Chờ trong giây lát, Thanh Dương Tử chỉ về phía Chu Tri tiếu, “Máu của hắn có thể sử dụng.”
Hoàng hậu gấp giọng hỏi, “Ta không được sao? Thân thể của ta rất tốt, chưng từng sinh bệnh.”
“Nhóm máu của các người không giống.” Trang Thư Tình giải thích cho nàng một câu, dắt Chu Tri Tiếu đi đến, vén ống tay áo của hắn lên cắm ông tiêm vào nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, lấy một chút máu sẽ không gây trở ngại gì cho thân thể, về mặt y học, lấy ra một số lượng máu thích hợp còn có lợi cho cơ thể.”
Chu Tri Tiếu không nói hắn không sợ, hắn thật có chút sợ hãi, nhưng hắn cũng rất hưởng thụ được Trang đại phu quan tâm như vậy.
Lấy ước chừng 400ml máu, Trang Thư Tình liền phân phó Thanh Dương tử, “Lấy máu của hoàng thượng ra.”
Một tay lấy, một tay đưa vào, Trang Thư Tình vẫn một mực chế trụ cổ tay không buông, nếu phương pháp này cô dụng nàng cũng không biết có thể còn phương pháp nào nữa không.
Đây không giống như một bộ phận cơ thể bị bệnh, cắt đi khâu lại là có thể tốt.
Thanh Dương tử khẩn trương hỏi, “Như thế nào?”
“Chờ một chút, không nhanh được như vậy.” Trang Thư Tình không biết là đang an ủi chính nàng hay nhưng người đều sắp hỏng mất trong phòng, nàng cảm thấy, nguyên ngày hôm nay việc nàng làm chỉ có thể là chờ đợi
Cảm giác hoàn toàn thoát khỏi khống chế khiến nàng sắp bức điên.
Hoàng hậu càng cảm thấy nàng sống một ngày như một năm, không quá bao lâu lại nhịn không được hỏi, “Như thế nào? Hoàng thượng có tốt lên hay không?”
“Ngài an tâm một chút… Có!” Trang Thư tình ngưng thần cẩn thận phân biệt một hồi, tránh ra nhường vị trí cho Thanh Dương tử và Chu Tề xem xét mạch tượng.
Biến hóa rất nhỏ, nhưng bọn họ đều có thể cảm giác được, điều này nói lên cái gì? Nói nên rằng phương pháp này hữu dụng.
Ác Nhân Thành Đôi Ác Nhân Thành Đôi - Qủy Qủy Mộng Du