Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Chương 153: Song Hỷ Lâm Môn
- T
iểu Hứa, cháu ngồi với chú.
Hứa Lập theo lời lên xe ngồi bên cạnh Phạm Kiệt.
Phạm Kiệt nhìn Hứa Lập rồi chúc mừng.
- Tiểu Hứa, chúc mừng cháu, nhanh như vậy đã có thể lên làm trưởng phòng – phòng Thư ký thị ủy, đừng nói là ở thị xã Tùng Giang mà ngay cả ở toàn tỉnh chỉ sợ cũng chưa từng có. Nếu như không tính trung ương và các bộ thì cả nước này hiếm có người còn trẻ mà đã làm tới cấp trưởng phòng như cháu.
- Đây cũng là nhờ Phạm thúc chiếu cố, nếu không cháu bây giờ vẫn còn đang phải buồn phiền vì tìm việc, càng đừng nói đi tới vị trí như hôm nay.
- Được rồi, chúng ta là người nhà không cần khách khí làm gì. Việc lên chức của cháu thì chú quả thật cũng gây chút ảnh hưởng, chẳng qua càng quan trọng hơn là bản lĩnh của cháu, lại có bí thư Văn Thiên thưởng thức thì cháu muốn không lên chức cũng không được.
Phạm Kiệt mặc dù không thấy tận mắt biểu hiện trong thời gian này của Hứa Lập nhưng cũng sớm nghe từ miệng người khác. Ông bây giờ càng lúc càng bội phục ánh mắt của con gái mình, không ngờ lại tìm được bạn trai xuất sắc như vậy. Đừng nhìn Hứa Lập cũng nhờ mình không ít, nhưng sắp tới mình có thể sẽ phải nhờ Hứa Lập.
- Tiểu Hứa, cháu có suy nghĩ gì với việc điều chỉnh nhân sự này không?
Phạm Kiệt mặc dù cực kỳ thưởng thức Hứa Lập, chẳng qua Hứa Lập dù sao cũng mới vào quan trường, chỉ cần có cơ hội Phạm Kiệt sẽ thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở Hứa Lập.
- Cháu thấy sắp tới sẽ có một cơn bão táp ập đến, điều chỉnh nhân sự lớn hơn nữa sẽ lập tức bắt đầu.
- Cháu quả thật đã trưởng thành rồi. Không sai, nghe nói trên tỉnh đã sắp công bố quyết định điều động bí thư Văn, chẳng qua bí thư Văn vừa đi, các lãnh đạo liên quan của thị xã cũng sẽ có thay đổi. Trên tỉnh đang tranh luận về việc thay đổi nhân sự ở Tùng Giang, cho nên văn bản vẫn còn giữ lại không phát.
- Phạm thúc, chú lần này có thể …
Hứa Lập đột nhiên nghĩ đến Phạm Kiệt cũng đã là một trong các thường vụ thị ủy, không biết có thể lên một bước hay không?
Phạm Kiệt cười nói:
- Lại nói chú còn phải cảm ơn cháu, nếu không có quan hệ giữa cháu và bí thư Văn thì chỉ sợ rằng chú mới tới Ban tổ chức cán bộ thị ủy một thời gian ngắn như vậy thì sợ chưa đến phiên chú được thay đổi. Bởi vì quan hệ của cháu và bí thư Văn, chú đương nhiên cũng tạo được quan hệ tốt với đối phương. Lần này bí thư Văn mặc dù muốn điều lên tỉnh nhưng y cũng đã công tác vài chục năm ở Tùng Giang, y đương nhiên hy vọng thị xã Tùng Giang sau này còn có thể tiếp tục ủng hộ công việc của y, cho nên bây giờ mặc dù chưa có quyết định bổ nhiệm nhân sự cuối cùng nhưng theo chú biết các vị trí cơ bản đã được xác định. Bí thư thị ủy do thị trưởng bây giờ Cát Binh đảm nhiệm, Phó thị trưởng thường trực Tằng Ích sẽ trở thành thị trưởng, mà chú rất có thể trở thành Phó thị trưởng thường trực, coi như là tiến thêm một bước nhỏ.
Hứa Lập mỉm cười rất tươi.
- Phạm thúc, lần này chú lên chức, cô và Tiểu Hoa đã biết chưa vậy ạ?
- Tin này hôm nay chú mới được nghe một người bạn ở Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy nói, chú còn không nói với bọn họ. Theo lời bạn chú thì hầu hết các thường vụ tỉnh ủy đã chấp nhận phương án điều chỉnh nhân sự của Tùng Giang, văn bản chắc cũng sắp được phát ra. Cho nên chú mới có thể đón cháu cùng về nhà. Chúng ta coi như là song hỷ lâm môn, cần phải chúc mừng mới được.
Con người khi vui vẻ, thời gian cũng trôi nhanh. Hứa Lập và Phạm Kiệt vì cùng lên chức khiến tâm trạng đương nhiên vui vẻ. Hơn tiếng ngồi xe đã qua đi khi hai người nói chuyện. Khi lái xe dừng xe, hai người mới thấy đã về tới nhà Phạm Kiệt.
- Đi thôi, chúng ta vào trong uống vài chén.
Phạm Kiệt mỉm cười đẩy cửa xuống xe, Hứa Lập theo sau ông cùng lên lầu. Khi Phạm Kiệt nói việc mình sắp thành Phó thị trưởng thường trực cùng Hứa Lập lên chức với mẹ con Phạm Ngọc Hoa, hai người còn vui vẻ hơn cả hai nhân vật chính kia.
Phạm Ngọc Hoa kéo ống tay Phạm Kiệt.
- Bảo sao bố lại bảo mẹ con làm vài món ngon, thì ra là vì chúc mừng hai người.
- Cô bé này.
Phạm Kiệt âu yếm vỗ đầu Phạm Ngọc Hoa.
- Mau đi tìm Hứa Lập của con đi, chúng ta ăn cơm.
Phạm Ngọc Hoa cao hứng khoác tay Hứa Lập đi vào phòng ăn. Bốn người hôm nay cùng uống rượu chúc mừng hai người đàn ông.
Chẳng qua trên bàn ăn Phạm Ngọc Hoa lại đưa ra một vấn đề, Phạm Kiệt nếu làm Phó thị trưởng thường trực Tùng Giang thì công việc sợ là còn bận hơn bây giờ, vậy mỗi ngày còn có thể đi đi về về ư?
Phạm Kiệt đầu tiên là ngẩn ra, ông cảm thấy đây đúng là một vấn đề. Nhưng ông lại nhìn Phạm Ngọc Hoa con gái đang nhìn Hứa Lập, ông lập tức hiểu ý. Con gái mở miệng tuy suy nghĩ cho mình nhưng thực tế lại là không nỡ xa Hứa Lập, muốn cả nhà chuyển lên thị xã để cô tiện ở bên Hứa Lập.
Phạm Kiệt không khỏi cười nói.
- Nhà chúng ta quả thật nên chuyển tới thị xã, chẳng qua ở đây để lại cho con, miễn cho con mỗi ngày đi từ thị xã về heunj lại mệt.
- Bố.
Phạm Ngọc Hoa nghe vậy có chút khẩn trương, nhưng nhìn ba người nhìn mình, cô thoáng cái hiểu đây là Phạm Kiệt đang trêu mình.
- Đáng ghét, không nói chuyện với bố nữa.
Nói xong cô lại kéo tay mẹ.
- Mẹ, mẹ xem bố kìa, con suy nghĩ cho bố mà bố còn trêu con.
- Được rồi lão Phạm, đừng trêu con nữa. Đừng nghe bố con, tới lúc đó mẹ con ta cùng bắt xe đi làm rồi về nhà.
Bốn người kết thúc bữa ăn trong không khí rất vui vẻ.
8h tối Hứa Lập về tới nhà, bố mẹ còn chưa ngủ, bọn họ có chút ngạc nhiên khi Hứa Lập đột nhiên về nhà, còn tưởng chuyện gì xảy ra. Khi Hứa Lập nói mình được lên chức, Hứa Thành Hữu có chút giật mình:
- Nhanh như vậy đã lên chức ư?
Bà mẹ cũng có chút không tin được.
- Con, con không gạt bố mẹ chứ? Làm quan mà lên chức nhanh như vậy ư?
- Bố, mẹ, con lúc nào lên chức nhanh như vậy? Lại nói lần này là do có cơ hội nên mới vậy, vừa lúc trưởng phòng điều đi nên con được lên chức, đâu có thể lên dễ dàng như bố mẹ nói.