Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Q.4 - Chương 45: Quên, Là Chia Ly Vĩnh Viễn
D
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Không ngờ ngươi... lại giết hắn..." Mặt Miêu Gia khuất sau mái tóc, dao phẫu thuật của hắn chưa bao giờ lóe hào quang chói mắt đến thế.
"Sao rồi, hình như các ngươi đều rất tức giận à nha. Thật ra thì tức giận cũng không ý nghĩa gì hết, các ngươi rồi sẽ có kết cục như vậy mà thôi." Thượng Linh Tuyết vừa vuốt ve mái tóc, vừa nói với vẻ không quan tâm.
"Để ta tới đối phó với cô ta, các ngươi đừng qua." Lục Khôn duỗi tay ngăn mọi người lại: "Năng lực của cô ta là Chi Phối, cùng loại với Chúa Tể của Vương Hủ. Các ngươi không thắng được đâu."
"A? Không hổ là yêu đồng ngàn năm... ngươi nhìn thấy ký ức của ta sao?" Thái độ của Thượng Linh Tuyết vẫn thong dong như trước.
"Tiếc rằng năng lực của ta không có tác dụng với ngươi, ta nhìn thấy trong ký ức của Chung Thanh Dương."
"Vậy ngươi lấy đâu ra sự tự tin rằng ngươi có thể đánh bại được ta?"
Lục Khôn không trả lời, tròng mắt hắn biến thành màu đen. Cho dù gặp phải sự trừng phạt của Thần thì hắn cũng phải liều mạng vì thế giới này.
"Ta nói nè lão huynh, bất kể ngươi là ai thì ta cũng không thể nhường đối thủ này cho ngươi." Không ngờ giọng của Vương Hủ lại vang lên lần nữa.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ thấy hắn trôi nổi trên không, trông có vẻ tinh thần phấn chấn như thể người vừa chết là ai khác.
Ở đằng xa, Khương Nho đột nhiên tỉnh ngộ: "Người thay đổi tương lai... ha ha... thì ra là ngươi mới đúng!"
Tề Băng chạy đến bên cạnh Miêu Gia: "Có phải hắn bị tinh thần phân liệt không?"
Khóe miệng Miêu Gia co quắp lại: "Hình như không phải. Nhìn bề ngoài, có vẻ Vương Hủ mà chúng ta quen biết đang sử dụng năng lực chúa tể bản đầy đủ..."
"Sao ngươi lại đến nữa... Haiz, quả là một người đàn ông thích dây dưa khó hiểu." Thượng Linh Tuyết lắc đầu với vẻ chán ghét.
"Có ngon qua đây nói chuyện với ta!" Vương Hủ vung thanh kiếm đen, trực tiếp mở một khe nứt không gian.
Ở bên cạnh, Lục Khôn thấy vậy thì cau mày, thấp giọng nói: "Thằng nhóc này cũng có thể xé rách không gian..."
Thượng Linh Tuyết hiểu ý của hắn: "Vậy cứ làm như mong muốn của ngươi."
Hai người bước vào trong không gian do Vương Hủ mở ra, bỏ lại mọi người ngơ ngẩn trên chiến trường.
Lúc này, những người có thể chiến đấu bên Mặc Lĩnh chỉ còn lại mình Hồng Vũ, Chung Thanh Dương và mấy chục hồn ma sống sót. Tuy đều là kẻ mạnh nhưng cả bọn không phải là đối thủ của Lục Khôn, có thể thấy chúng đang rơi vào hoàn cảnh tương đối khó xử.
Bọn chúng chỉ có thể cố thủ trước cửa chuyển giới. Một trong số những hồn ma này không hề thua kém Thập Điện Diêm Vương, nếu muốn toàn thân lui qua cửa chuyển giới thì vẫn có thể làm được. Thế là hai bên bắt đầu im lặng cầm cự.
"Xem ra thắng bại cuối cùng phụ thuộc vào người đi ra khỏi không gian." Hình như Miêu Gia đang nghĩ tới điều gì đó.
...
"Vương Hủ, ngươi khiến ta rất thất vọng. Nếu ngươi ngoan ngoãn chấp nhận số phận bị giết thì sẽ bớt chút đau khổ." Thượng Linh Tuyết mỉm cười nhưng lời nói ra vẫn đáng sợ như trước.
"Cho dù chết, ta cũng phải chết rõ ràng!" Vương Hủ nhìn thẳng vào mắt Thượng Linh Tuyết.
"Haiz, ngươi muốn nghe thì ta sẽ nói ngươi cho biết. Thượng Linh Tuyết mà ngươi quen đã chết rồi, hoặc có thể nói cô ta chưa từng tồn tại."
"Chẳng phải ngươi đang sống sờ sờ ra đó ư?"
"Ngươi vẫn không hiểu à? Ta chết lâu lắm rồi, ta không nhớ mình đã chết bao nhiêu năm? Không nhớ khi mình còn sống là ai? Tên gì? Thậm chí vì sao trở thành oan hồn cũng không nhớ nổi. Nhìn từng ngày từng giờ trôi qua, ta không biết tại sao mình vẫn còn ý thức? Vì sao ta không tiêu tan trong gió? Trong lúc không hay không biết, ta trở nên mạnh mẽ đến mức khiến người ta sợ hãi...
Có lẽ do thiên tính của phụ nữ. Đến một ngày nọ, ta cảm thấy cô độc nên đã gia nhập một tổ chức gọi là Mặc Lĩnh. Nói mới nhớ, không biết con quỷ nhỏ Chung Thanh Dương lúc đó đang ở đâu... mà chủ nhân Mặc Lĩnh bấy giờ bắt đầu cảm thấy sợ hãi trước thực lực của ta, lo rằng có một ngày ta sẽ chiếm lấy vị trí của hắn. Hắn nghĩ cách loại trừ ta, làm ta mất quyền lực, còn tính kế diệt trừ hồn phách của ta. Buồn cười thật, tại sao đi tới đâu ta cũng cô độc vậy chứ?
Ta chỉ có thể giết hắn để trở thành chủ nhân mới của Mặc Lĩnh, thế thì tất cả mọi người đều nghe lời ta. Ta sẽ không còn cô độc nữa, đúng không? Nhưng rõ ràng ta đã lầm, người sợ ta vẫn sợ ta, ta vẫn không thay đổi...
Hai mươi năm trước, ta mệt mỏi. Làm chủ nhân của Mặc Lĩnh không còn thú vị nữa, ta muốn tới nhân gian. Thế là ta nói cho Chung Thanh Dương và Hồng Vũ, hai mươi năm sau ta sẽ ở nhân gian phát động Triệu Ma Trận. Ta giao lại Mặc Lĩnh cho bọn họ, sau đó vứt bỏ phần lớn linh lực để sử dụng pháp thuật chuyển thế.
Chỉ có tu vi của ta hoặc Quỷ Vương mới dùng được pháp thuật này, mà cái giá phải trả là mất đi gần một nửa thực lực. Đương nhiên Quỷ Vương sẽ không làm chuyện này, ta thì không để ý. Chính vì người phàm không thể chịu nổi linh hồn của ta nên ta đành phong ấn ký ức. Mãi tới hôm nay, toàn bộ ký ức của ta đã trở lại. Ta không còn là Thượng Linh Tuyết mà ngươi quen biết, mà chỉ là một hồn ma trùng sinh.
Quả nhiên cảm giác còn sống vẫn tốt lắm."
"À, ta hiểu hết rồi." Vương Hủ lại cất vũ khí đi: "Làm ta sợ hết hồn... thì ra là vậy."
Thượng Linh Tuyết vẫn mỉm cười như trước: "Trong khoảnh khắc sắp chết, ngươi dùng đến năng lực chúa tể, đó là thứ sức mạnh duy nhất có thể chống lại ta. Đối với ta, ngươi là một sự uy hiếp nên bây giờ ta vẫn phải giết ngươi."
"Cái này thì không được."
"Gì cơ? Sao lại không được?" Nàng nhịn không được mà bật cười thành tiếng: "Ngươi ngốc hay sao vậy? Chẳng lẽ ngươi nói không được là không được sao? Việc gì ta phải nghe lời ngươi?"
"Đương nhiên là vì tình yêu."
"Ha ha ha ha! Vương Hủ, ngươi đúng là đồ ngốc. Cô gái mà ngươi yêu trước giờ chưa từng tồn tại, ký ức mười chín năm nay chỉ là một giấc mơ của ta. Giờ thì ta đã tỉnh lại, ngươi còn nói nhảm để làm gì?"
"Đó là vì ngươi vẫn còn sống... sống sờ sờ trước mặt ta, chẳng qua có thêm một chút ký ức mà thôi. Thượng Linh Tuyết vẫn là Thượng Linh Tuyết.”
"Ngươi đang nói khùng điên gì đó." Thượng Linh Tuyết không mỉm cười nữa, nàng tỏ ra tức giận.
"Lý trí nói cho ngươi biết mình phải làm gì nhưng linh hồn không thể thay đổi theo ký ức. Có lẽ thứ trong đầu sẽ chìm trong quên lãng, song thứ ghi nhớ trong tâm hồn thì không thể tan biến, nó vĩnh viễn đeo bám linh hồn ngươi."
"Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì!"
"Ngươi không nhớ mình đã chết bao nhiêu năm, không nhớ được tên mình, nhưng ngươi nhớ được cảm giác cô độc. Mấy trăm năm rồi mấy ngàn năm trôi qua, những thứ mây khói kia quả thật không còn đáng giá. Ta nghĩ ngươi phải hiểu rõ điều đó hơn ta.
Lại qua mấy trăm năm nữa, ngươi sẽ quên đi khoảng thời gian của mười chín năm này, ngươi quên đi tên của mình, ngươi quên đi tên của ta, nhưng tâm hồn ngươi vẫn nhớ một số việc, rằng nó đã từng yêu một người."
"Nhảm nhí... ngươi không được nói nữa!" Thượng Linh Tuyết vung tay một cái, cả người Vương Hủ bị ném bay đi, sau đó nặng nề rơi xuống trước mặt nàng.
Nàng đặt tay lên trán Vương Hủ: "Hồn phi phách tán mới có thể khiến ngươi ngậm miệng phải không? Nếu ngươi nói đúng thì ta sẽ không giết ngươi cơ mà? Nhưng vừa rồi ta đã giết ngươi một lần, bây giờ ta không do dự lấy đi tính mạng của ngươi đâu!"
Vương Hủ hừ lạnh một tiếng. Khuôn mặt hắn vẫn nở nụ cười lạnh, dáng vẻ kiêu căng đáng đánh đòn: "Giết đi, ta sẽ không hận ngươi. Rồi ngươi sẽ phải trả giá cho những chuyện mình làm."
Vương Hủ như muốn nhắc nhở nàng điều gì đó.
Thượng Linh Tuyết tức giận đến mức mặt mũi đỏ gay, biết rằng lúc này mình đã thất thố lắm rồi. Cũng vì biết nguyên nhân nên nàng mới căm tức.
"Tốt... ngươi làm tốt lắm... Vương Hủ! Ta vốn chỉ muốn hành hạ thể xác để ngươi không cười được, nhưng bây giờ ta nghĩ đến một cách tốt hơn." Nàng lại mỉm cười.
Vương Hủ vẫn ra vẻ heo chết không sợ nước sôi: "Ta đánh không lại ngươi nên ngươi muốn làm gì thì cứ làm."
"Ta muốn để ngươi sống, sống để chứng kiến lý luận về linh hồn của ngươi đều là những thứ nhảm nhí!"
Vừa nói, nàng vừa sử dụng năng lực linh hồn: "Ta sẽ xóa sạch tất cả ký ức của ngươi về ta, trong cuộc sống của ngươi trước giờ chưa từng xuất hiện Thượng Linh Tuyết!"
Vương Hủ bình tĩnh cười nói: "Không sao cả, ta sẽ không quên ngươi."
"Nực cười! Ngươi cứ đeo theo tình yêu và sự tự tin ngu ngốc của ngươi để sống tiếp đi!"
Ánh sáng bùng lên giữa các kẽ ngón tay của Thượng Linh Tuyết.
Vương Hủ trợn mắt. Rất nhiều cảnh tượng lướt qua rồi sau đó biến mất vĩnh viễn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã quên đi tất cả ký ức liên quan tới Thượng Linh Tuyết.
"Ngươi nhận ra ta không?" Thượng Linh Tuyết hỏi.
Vương Hủ ngồi trên đất, ngẩng đầu nhìn người trước mặt mình: "Ngươi... là ai..."
"Ha ha ha... ha ha... ha ha ha ha!" Thượng Linh Tuyết cười điên dại.
Vương Hủ ngơ ngẩn nhìn nàng. Thấy người xa lạ này, hắn khóc nhưng không biết tại sao.
Thượng Linh Tuyết cũng chú ý đến việc hắn rơi nước mắt: "Biết tại sao ngươi khóc không?"
Gạt nước mắt, Vương Hủ lắc đầu.
"Hừ! Bởi vì những lời ngụy biện của ngươi rất thích hợp với ngươi! Ha ha ha! Bởi vì linh hồn của ngươi biết mình đã quên đi chuyện rất quan trọng, là linh hồn của ngươi đang khóc!"
Nàng lại bắt đầu cười suồng sã.
Có lẽ nỗi đau lớn nhất trên đời này là việc bạn đang đau khổ nhưng không biết tại sao...
Tiếng cười của Thượng Linh Tuyết bỗng ngừng bặt. Nàng nếm phải một thứ mùi vị mặn đắng và ướt át.
"Vì sao... vì sao lại thế này?" Nàng bối rối đứng đó, nước mắt nóng hổi không ngừng trào ra khỏi khóe mắt rồi chảy dài trên đôi gò má ửng đỏ.
"Không thể nào... không thể nào!" Nàng cho rằng mình phải vui vẻ nhưng linh hồn lại đang khóc. Nàng không muốn thừa nhận song lại không thể không thừa nhận mình cũng đau khổ như Vương Hủ.
...
"Đi ra rồi..."
"Ai sẽ thắng đây?"
Người ra khỏi vết nứt không gian là Thượng Linh Tuyết.
Chung Thanh Dương và những hồn ma của Mặc Lĩnh như được đại xá. Bọn chúng đã thắng, thắng trong cuộc đại chiến này. Quyền thống trị nhân gian chỉ cần thò tay ra là tới.
Vương Hủ tựa vào vai Thượng Linh Tuyết. Dường như hắn chỉ hôn mê chứ chưa chết.
"Về đi. Chung Thanh Dương, Hồng Vũ, các ngươi trở về hết đi."
"Chủ thượng... thuộc hạ... không rõ..." Quả thật Chung Thanh Dương không hiểu.
"Các quỷ tướng vẫn đang công kích lãnh địa của chúng ta. Các ngươi trở về đi, hôm nay tới đây là dừng." Giọng điệu Thượng Linh Tuyết rất bình tĩnh. Trong lúc nhìn tia nắng ban mai ở hướng Đông, vệt nước mắt chưa khô vẫn ẩn hiện trên mặt nàng.
Chung Thanh Dương không dám tin vào những gì mình nghe: "Chủ thượng! Chỉ cần bây giờ giải trừ quỷ cảnh và thả virus ra, dựa vào năng lực của chủ thượng, chúng ta có thể đạt được tất cả điều kiện của Triệu Ma Trận..."
Hồng Vũ ngăn cản hắn. Trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết một số chuyện mà người khác không biết: "Tổng đường chủ, đi thôi."
Phía người săn quỷ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, toàn bộ ngẩn ngơ tại đó. Thứ duy nhất có thể khẳng định là trận chiến này đã kết thúc, không người nào phải đổ máu nữa.
Lúc này, bạn học cũ Tề Băng vẫn là người bước lên đầu tiên. Hắn đến bên cạnh Thượng Linh Tuyết rồi hỏi: "Ngươi... vẫn là Thượng Linh Tuyết sao?"
Thượng Linh Tuyết cúi đầu nói: "Hắn nói đúng, ta vẫn là ta. Ta cho rằng khôi phục ký ức thì có thể vứt bỏ mọi thứ trước mắt, phủ định tất cả tình cảm trong kiếp sống ngắn ngủi này. Ta sai rồi... ta làm tổn thương hắn, làm chuyện như vậy đối với hắn. Giờ ta và hắn không thể trở lại như trước đây được nữa, hãy để hắn vĩnh viễn quên ta đi... đây chính là sự trừng phạt dành cho ta."
Hết quyển 4...