Số lần đọc/download: 544 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:08:35 +0700
Q.4 - Chương 43: Hai Người... Xuất Hiện
D
ịch và biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: Tàng Thư Viện
"Ninh Thiên Đức... ngươi lợi hại lắm..." Cừu Vũ ôm ngực, phun một ngụm máu tươi.
"Như nhau, như nhau." Sắc mặt Ninh Thiên Đức trông không tốt hơn bao nhiêu. Cũng như câu "nóng lạnh tự biết", trong lòng hắn hiểu Cừu Vũ hết sức lợi hại, hơn nữa còn giữ lại chứ không dốc hết sức như mình.
"Cha, hình như không đúng... Hắn đang kéo dài thời gian!" Đoạn Phi nhận ra đầu tiên. Hắn chém gục hồn ma trước mặt nhưng một tên khác nhanh chóng ập vào.
Cừu Vũ cười lạnh một tiếng: "Hừ! Bị ngươi nhìn thấu rồi, nhóc con. Thế thì bổn đại gia cũng không thèm che giấu nữa. Không sai, nhiệm vụ của ta là cố hết sức dây dưa với nhiều người săn quỷ trước khi nhận được tín hiệu. Vậy bây giờ các ngươi muốn gì? Cùng lên sao?"
Thật ra cả bọn Đoạn Phi muốn lên lắm chứ. Khổ nỗi thực lực của mấy trăm hồn ma không thua kém mấy trăm người săn quỷ nên bọn họ vẫn lâm vào hoàn cảnh xấu, rất khó bứt ra vây công đại tướng của đối phương.
"Cừu Vũ! Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại!" Ninh Thiên Đức lại bước lên trước, tụ tập linh lực vào lòng bàn tay, sau đó quát lớn để sử dụng sát chiêu mạnh nhất của Thiên Chưởng là Ngũ Chỉ Sơn.
Bàn tay khổng lồ ép xuống Cừu Vũ. Tất cả hồn ma trên đường đi đều bị chấn nát. Mà tốc độ của chiêu này cũng không chậm, cho dù Cừu Vũ vội vàng lui lại khi xuất chiêu thì vẫn khó tránh được.
"Long Du Thiển Thủy!" Cừu Vũ đột nhiên xoay người, thân hình biến mất tại chỗ. Chỉ sau khi Ngũ Chỉ Sơn lướt qua chỗ của hắn, hắn lại xoay về và xuất hiện ngay chỗ cũ.
"Ha ha ha ha! Bổn đại gia có thể di chuyển tới không gian thứ hai trong thời gian ngắn, trừ phi ngươi dùng sấm sét đánh xuống phạm vi lớn như thằng nhóc Phù Vương, không thì đừng nghĩ đến chuyện gây tổn thương cho ta."
"Chưa chắc đâu..." Một giọng nói chán chường truyền tới từ phía sau Cừu Vũ, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy xuống gò má hắn.
Một giây này rất dài, ít ra đối với Cừu Vũ là vậy. Bốn lưỡi dao phẫu thuật đỏ thẫm xuyên qua vai trái của hắn. Nếu không phải hắn kịp phản ứng thì có thể quả tim đã bị đâm nát trong khoảnh khắc.
"Miêu Gia đúng không? Không ngờ ngươi lại dùng Minh Động..." Cừu Vũ cố gắng chống đỡ thân thể, sau đó tạo thế bằng họa kích.
"Ngươi sử dụng thủ đoạn tránh né có liên quan tới không gian, mặc dù thời gian chuẩn bị ngắn ngủi nhưng vẫn phải có. Chỉ cần tốc độ gần với tia chớp thì bất kể công kích gì cũng có hiệu quả."
"Hừ, sơ ý quá! Tuy chiến trường này hỗn loạn nhưng người như ngươi tới gần ta mà ta không chú ý, xem ra bổn đại gia sắp ngã xuống rồi..." Cừu Vũ rất điên cuồng nhưng hắn biết thương thế của mình không thể cùng đối kháng với Miêu Gia và Ninh Thiên Đức. Chỉ cần hắn chết, những hồn ma khác sẽ đại loạn và tất nhiên toàn quân bị diệt.
"Ngươi mang thủ hạ đi đi, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra." Nói xong, Miêu Gia quả thật thu dao phẫu thuật lại.
"Ngươi nói gì thế! Sao có thể tự ý ra quyết định vậy chứ? Đây là thả hổ về rừng!" Ninh Thiên Đức lập tức rống lên.
"Gần đây, ngươi và Cừu Vũ bị thương nên đều không ở trạng thái tốt nhất. Ta thấy ngày khác lại phân thắng bại là được, hôm nay cứ vậy thôi." Miêu Gia cao giọng nói.
Kế đó, hắn ghé đến thì thầm bên tai Ninh Thiên Đức: "Đây là ý của Đô Thị Vương, Cừu Vũ còn hữu dụng, sau chuyện này ta sẽ giải thích chi tiết cho ngươi biết."
"Hừ! Bổn đại gia sẽ không cảm ơn ngươi! Sau này gặp lại! Bay đâu, mau rút lui theo ta!" Cừu Vũ nói xong thì liền mở cửa chuyển giới, đám thủ hạ cũng nối đuôi nhau mà vào.
Nhìn vết nứt không gian biến mất trong tầm mắt, Ninh Thiên Đức nói với Miêu Gia: "Hy vọng ngươi không hối hận."
"Ngươi không hiểu sao? Cừu Vũ đã nhượng bộ rồi, mục đích của hắn là kéo dài thời gian nên ở chiến trường chính hẳn đang có âm mưu nào đó mà chúng ta không biết. Điều chúng ta cần làm lúc này là quay về ngăn cản sự uy hiếp đó.
Bây giờ, ta sẽ đến chỗ Vũ thúc và Tề Băng để giúp họ giải quyết trận chiến, các ngươi trở về chiến trường chính trước đi. Phải nhanh lên, ta có dự cảm không tốt, có thể một kế hoạch đáng sợ hơn Triệu Ma Trận đang được chuẩn bị..."
...
Một chỗ khác trong thành phố, Hồng Vũ cõng Thượng Linh Tuyết đến gần chiến trường chính. Chỉ cần nàng hoàn thành sứ mạng thì Mặc Lĩnh sẽ đứng ở thế bất bại.
Nhưng có một người ngoài ý muốn xuất hiện. Lẽ ra người này không thể xuất hiện ở đây, cũng không thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào khác. Hồng Vũ nghĩ thế nào vẫn không hiểu vì sao hành tung của mình đã ẩn giấu hết sức hoàn mĩ nhưng vẫn bị phát hiện.
"Ngươi là ai?" Hồng Vũ không nhận ra người trẻ tuổi trước mặt, thậm chí không phân biệt rõ hắn là người hay là quỷ. Người này ẩn dấu hơi thở, bình tĩnh như biển, hoàn toàn không nhìn ra linh thức sâu cạn thế nào, và chẳng cách nào biết được trình độ linh thể hợp nhất của hắn. Cao thủ có thể đạt tới cảnh giới phản phác quy chân như vậy không còn nhiều trên đời.
"Hồng Vũ phải không? Thả cô gái đó xuống, ta sẽ không làm khó ngươi." Hắn bình tĩnh nói, chất giọng như chứa đầy đau thương vô tận.
"Niệm Trảm!" Đây là câu trả lời của Hồng Vũ. Ánh sáng trắng trên cây búa lớn đột nhiên sáng lên, một lưỡi dao ánh sáng khổng lồ bay ra.
Công kích thình lình không hề khiến người trẻ tuổi hoảng loạn. Hắn đứng yên tại chỗ, mặc cho chiêu đó đánh trúng mình.
Con ngươi Hồng Vũ co rút, trong lòng cảm thấy nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có. Nếu người trẻ tuổi đó tránh né hoặc đánh bật chiêu này ra thì việc gì nàng giật mình đến vậy, nhưng hắn vẫn trúng chiêu mà không bị thương chút nào.
Chiêu này đánh lên người hắn như gió nhẹ thổi qua, không việc gì phải phản ứng nên có thể coi như không có. Tất nhiên không phải vì vị này từng luyện qua thứ tương tự như Cửu Dương Thần Công, chỉ tại vì thực lực của hắn quá mạnh nên tam đường chủ của Mặc Lĩnh cứ như đứa trẻ không chịu nổi một kích.
Đây chính là một trong hai người có thể quyết định thắng bại, vương bài để xoay ngược vận mệnh của Khương Nho —— Phụng Tiên.
"Kẻ hèn là Phụng Tiên. Nếu các hạ từng nghe tên ta thì hy vọng có thể cho ta vài phần mặt mũi mà để lại cô gái này.”
Hồng Vũ đương nhiên đã nghe qua cái tên này, hơn nữa lần đầu nghe tới là gần một trăm năm trước. Nếu người trước mắt không phải giả thì đáp án chỉ có một: Phụng Tiên đã đột phá cảnh giới linh thể hợp nhất của loài người, trở thành tồn tại siêu linh thể không thể già đi giống với hồn ma của Âm Dương Giới! Cho nên hắn mới trẻ đến mức như phản lão hoàn đồng.
Hồng Vũ hiểu người sống có thể đạt tới mức này thì đã trở thành tồn tại cao hơn loài người và hồn ma. Thực lực của nàng không thể làm lay chuyển nên đừng mong dùng sức đối địch.
"Cho ta hỏi một chút được không, tại sao ngươi biết ta ở đây? Tại sao ta phải để cô gái này lại?"
"Được chứ, bởi vì có một người trẻ tuổi giao dịch với ta. Ta đã đồng ý và cũng đã có thứ mình muốn có. Thế là tại thời gian đã định, địa điểm đã định, ta làm chuyện đã định."
"Khương Nho..." Hồng Vũ lập tức biết đáp án, bởi vì chỉ có một cách có thể chặn đường nàng là trực tiếp nhìn thấy tương lai!
"Nếu đã rõ thì giao cô ấy cho ta đi."
Hồng Vũ bất lực. Nàng biết cho dù phải liều thì chỉ uổng mạng trước người đàn ông này mà thôi.
Ngay khi nàng chuẩn bị buông bỏ, lại có một giọng nói xa lạ truyền tới: "Ngươi cứ mang cô ta rời khỏi, Phụng Tiên cứ để ta đối phó."
Phụng Tiên ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông đứng trên không. Người này hắn cũng nhận ra, đó là Thiên Tiếu Côn Luân số 1 —— Bá Vương Thích Khắc Anh.
"Là ngươi sao..." Sắc mặt Phụng Tiên biến đổi, giờ phút này đầy vẻ bất đắc dĩ: "Xem ra... kế hoạch nghịch thiên cải mệnh chỉ là một câu nói mớ. Khương Nho à, hôm nay ta nợ ngươi rồi..."
Hồng Vũ không nói nhiều. Nàng biết nhiệm vụ của mình rất quan trọng nên nhanh chóng biến mất trước tầm mắt hai người.
"Phụng Tiên! Nghe nói ngươi và Tinh Long là huyền thoại trong những người có năng lực linh hồn, hôm nay cuối cùng có thể gặp mặt một lần."
Dường như Phụng Tiên không để ý tới thanh danh của mình, mà lại hỏi: "Vì sao ngươi phải giúp người của Mặc Lĩnh?"
Thích Khắc Anh nhếch miệng cười lạnh: "Không lâu trước đây, chúng quỷ tướng phát động cuộc tổng tấn công về phía lãnh địa của Mặc Lĩnh. Nếu hôm nay Mặc Lĩnh phát động Triệu Ma Trận thành công thì hơn hai vạn binh lực còn lại đều đến nhân gian, căn cứ cũ của họ sẽ bị diệt. Cho dù Mặc Lĩnh tiên phong đoạt lấy nhân gian nhưng các quỷ tướng sau đó có thể tùy thời thông qua Triệu Ma Trận của Mặc Lĩnh để đến đây. Mà nếu hôm nay Mặc Lĩnh thất bại, chắc chắn cũng nguyên khí đại thương. Cho dù chúng quỷ tướng không đánh chiếm được lãnh địa của họ thì vẫn chiếm được không ít chỗ tốt, sau này thứ tự ba thế lực lớn ở Âm Dương Giới phải sắp xếp lại..."
"Ngươi vẫn chưa trả lời, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?"
"Hừ! Rất đơn giản, Thiên Tiếu Côn Luân không muốn thấy bất cứ thế lực nào trong ba thế lực yếu đi, cho nên đành khuấy cho nước càng đục càng tốt."
"Để duy trì sự cân bằng giữa ba luồng sức mạnh của Âm Dương Giới sao? Hóa ra... đây là ý của Quỷ Vương."
"Chuyện này không cần phải trả lời ngươi. Hôm nay là cơ hội khó có được, ta phải xem thử người có năng lực linh hồn tu luyện hơn trăm năm lợi hại đến đâu."
...
Vương Hủ bảo vệ Khương Nho, thương tích trên người dần dần chồng chất. May mà hắn quen thói hèn hạ, cho dù ở chiến trường chính nhưng vẫn tìm ra vài nơi tương đối an toàn. Mắt thấy trên trời vừa linh bạo vừa phi kiếm, thỉnh thoảng còn có chiêu thức bao phủ kiểu như nước lửa hay sấm sét bùng nổ, hắn thật sự cảm thấy may mắn khi đến bây giờ vẫn chưa gặp phải kẻ địch mạnh mẽ.
Đột nhiên, Khương Nho vẫn luôn nhắm mắt bỗng mở mắt: "Không hay rồi!"
"Sao vậy? Có kẻ lợi hại tới sao?" Vương Hủ lập tức nhìn xung quanh với vẻ cảnh giác, coi bộ hắn sợ gặp phải kẻ lợi hại.
"Chẳng lẽ... tất cả đều không thể thay đổi ư?"
Vương Hủ hoàn toàn không hiểu lời nói của Khương Nho nên không biết phải trả lời thế nào.
Ngay lúc này, trong chiến trường xuất hiện một màn kinh người. Rất nhiều hồn ma lùi lại, đúng hơn là hàng ngàn hồn ma bị ép phải lui lại, mà người ra tay chỉ có một mà thôi.
Phía người săn quỷ cũng ngừng lại để nhìn người thanh niên kia với ánh mắt khó tin. Trên người hắn không tồn tại linh thức nhưng vẫn gây cho người ta một cảm giác nghẹt thở —— mạnh tới mức khiến người ta nghẹt thở.
Lữ Bình nhanh chóng nhận ra người đến. Hơn năm năm trước, hắn đã từng gặp qua và cũng từng nghe hai kẻ tự xưng là sứ giả địa ngục nói: Người này mạnh hơn gấp trăm lần so với Vũ Quang Tông hay bất kì người nào trong Thập Điện Diêm Vương!
"Ngươi là ai? Ngươi vốn không phải là người săn quỷ!" Đến Chung Thanh Dương cũng phải lui lại. Yêu khí và sát khí lớn đến mức đủ để hủy diệt toàn bộ sự tự tin của hắn.
Đây là người thứ hai có thể thay đổi tình hình cuộc chiến. Hắn không phải người săn quỷ nhưng không chỉ một lần cứu vớt thế giới, hơn nữa trước sau vẫn luôn tin rằng mình đang mang một sứ mạng nào đó.
"Ta tên là Lục Khôn!"