Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Đế Thanh
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Nguyễn Lợi
Số chương: 694 - chưa đầy đủ
Phí download: 22 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1982 / 1
Cập nhật: 2017-11-16 00:25:20 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 151: Lại Vô Đề (Hắc Hắc)
rên Quỷ Nha đảo Vũ gia mấy người hội đàm cũng đã kết thúc, Vũ Thiên Quân đưa cho Vũ Thiên Nhật hai cái Đại Thánh thi thể cũng không nói gì nhiều. Mặc dù một cái Đại Thánh thi thể có rất nhiều to lớn tác dụng, không kém một cái đỉnh cấp bảo vật thế nhưng Vũ Thiên Quân cũng không để ý, nếu có khả năng, chỉ cần tộc nhân của hắn muốn hắn sẽ tận lực đáp ứng, đương nhiên trên tiền đề là nó phải hợp lý với từng người.
Nhóm người tách ra, Vũ Thế Thần cùng Vũ Thiên Quân đang nói một chút chuyện riêng, chuyện này là chuyện của mẫu thân Vũ Thiên Quân ah.
"Ngươi nói là Thánh tộc mang đi linh hồn mẫu thân ngươi là có mục đích? Chuyện này là chuyện cơ mật của Thánh tộc, phong ấn trí nhớ?". Vũ Thế Thần ngưng trọng nói. Thánh tộc bảo mật đến mức cho dù là Đại Thánh cấp đại năng cũng bố trí phong ấn lại trí nhớ, bọn hắn bí mật có bao nhiêu kinh thế?
"Đúng vậy! Ta cho dù đã thôn phệ linh hồn của hắn cũng không thu được kết quả mong muốn, chỉ được một số rải rác tin tức!". Vũ Thiên Quân nói. "Huh! Có nhắc đến vực ngoại tinh không, chỉ là cũng không tin tức gì!".
"Vực ngoại tinh không?". Vũ Thế Thần kinh ngạc nói. Biết đến nơi đó bên trong tinh không cũng không có nhiều người.
"Tinh không cực bắc Hư vô vực cuối cùng chính là Vực ngoại tinh không! Nó là nơi tiếp giáp tinh không của chúng ta với tinh không khác, ta cũng không hiểu về nơi đó quá nhiều!". Vũ Thiên Quân nói. "Chỗ đó chí ít cũng cần Hư vô cảnh hậu kỳ tu vi mới có khả năng đi đến, muốn xuyên qua nó không có Hỗn độn cảnh thì chính là thập tử vô sinh!". Đây chỉ là một ít Dung truyền thừa trí nhớ thôi.
"Mẫu thân ngươi cùng chỗ đó liên quan?". Vũ Thế Thần nhíu mày nói. Hư vô cảnh hắn còn lâu mới đạt đến chứ đừng nói đến Hỗn độn cảnh.
"Cũng không chắc chắn như thế, trí nhớ rải rác có nhắc đến chỗ đó, còn chưa nói gì đến mẫu thân...". Vũ Thiên Quân lắc đầu nói. "Phải rồi Phụ thân! Ngươi tu vi làm sao có thể tăng cao nhưng như vậy? Còn lĩnh ngộ vận dụng được Thiên phạt chi lực Vực chi cảnh?".
"Huh!". Vũ Thế Thần trầm mặc một chút. "Năm đó ta khi được vị kia vận dụng cổng không gian thì đến phụ cận Thiên lôi cấm vực, sau cùng đám Lão tổ tách ra, Thánh tộc cùng Thái Thương gia người đột nhiên ra tay cướp đi mẫu than ngươi tàn hồn, ta vì muốn đề cao tu vi nhanh chóng nên ta đi đến thẳng Thiên lôi cấm vực tu luyện". Hắn dừng lại một chút. "Có một ngày đột nhiên bên trong Thiên lôi cấm vực truyền ra lực hấp dẫn đối với ta, khi ta đi vào đó kỳ lạ là Thiên lôi cũng không đánh xuống người ta, vào sâu bên trong thì ta nhìn thấy một đạo hắc lôi đang bị cố định giữa không trung. Khi đó ta không biết là cái gì nên đã chạm thử vào nó, như vậy ta ngủ say hai năm, khi tỉnh lại thì nhận được Thiên phạt truyền thừa, không những thế ta thần thông cũng tái tiến một bước hình thành Lôi vực, sau đó không lâu ta dễ dàng lĩnh ngộ đến Thế chi cảnh đỉnh phong của Thiên phạt chi lực mà gần như không chút bình cảnh mặc cho ta tu vi vẫn chỉ có Thánh thần cực hạn! Chỉ cần gọi ra Lôi vực ta liền có chiến lực kinh khủng nhất ở thời đại này, cho đến khi gặp con ở Ma hải trước kia ta mới thấy Thiên phạt truyền thừa cũng không phải kinh khủng nhất!". Hắn có chút tự hào nhìn Vũ Thiên Quân nói.
"Hôn mê hai năm? Không nhớ gì sao phụ thân?". Vũ Thiên Quân lấy làm kỳ lạ nói.
"Một mực ngủ mà thôi! Có lẽ là thích ứng truyền thừa, sau khi tỉnh dậy ta mới nhận được truyền thừa hoàn chỉnh!". Vũ Thế Thần có chút không xác định nói.
"Ồ! Là vậy sao?". Vũ Thiên Quân có chút nghi hoặc, chắc chắn có chuyện gì đó, cha hắn không có lý do gì nói dối, như vậy trong hai năm hắn ngủ say chắc chắn có chuyện xảy ra. Có thể để cho một cái Thánh thần không nhớ gì, thủ đoạn không đơn giản chút nào ah.
"Huh! Thanh Thanh nha đầu kia muốn hối hôn con, ta đã đồng ý, có ý kiến gì sao?". Vũ Thế Thần đột nhiên đổi chủ đề nói. "Chuyện này cũng có khá nhiều lùm xùm tai tiếng, ta để con tự đi giải quyết!".
"Há?!? Từ hôn?". Vũ Thiên Quân trợn mắt kinh ngạc nói. "Chắc là nha đầu đó tự ý rồi, đã qua mười mấy năm vẫn suy nghĩ ngu ngốc như vậy?". Hắn cười nói. "Cảm ơn phụ thân đã đồng ý giúp ta! Dù sao ta cũng không muốn cái kia hôn ước, cứ theo ý nàng đi!".
"Ha ha! Nói gì nha đầu đó, ngươi hôm nay cũng mới hai mươi thôi vẫn còn là một cái tiểu tử mà thôi, cho dù ngươi hôm nay tu vi thông thiên cũng không thể phủ nhận ngươi hôm nay vẫn còn chưa chính thức lớn lên!". Vũ Thế Thần nghe như vậy phá lên cười nói.
"Hả?". Vũ Thiên Quân nghe vậy thì kinh ngạc một tiếng rồi không nói gì cả.
Vũ Thế Thần nói không sai! Vũ Thiên Quân hôm nay chiến lực đứng ở đỉnh phong tinh không, có ai đam xem nhẹ hắn là một cái thanh niên hai mươi tuổi? Có ai dám nói hắn là một cái còn chưa lớn lên tiểu tử? Chỉ là Vũ Thế Thần ngoại lệ.
"Chuyện Tần Thanh Thanh ngươi muốn làm sao xử lý ta cũng không phản đối, bị hối hôn cũng không mấy sáng sủa ah!". Vũ Thế Thần cũng không để ý nói.
"Huh! Cứ để cho nàng nháo đi, lúc này ta cũng không có một cái hôn thê bên mình, từ hôn cũng tốt!". Vũ Thiên Quân tách ra suy nghĩ nói.
"Huh! Ngài có dự định gì lúc này?". Vũ Thiên Quân nói, phụ tử bọn hắn tuy rằng gặp mặt nhưng cũng ít thời gian nói chuyện, có lẽ rất nhanh sẽ lại tách ra.
"Tạm thời ta sẽ chỉ đi các nơi thôi, hi vọng có thể thấy được tộc nhân, muội muội ngươi nữa, ta cần tìm về!". Vũ Thế Thần ngửa mặt nhìn trời thở dài nói.
Sau đó bọn hắn chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Giữa hai cái nam nhân không có quá nhiều chuyện để nói, cho dù là cha con cũng không mấy ngoại lệ. Sau đó Vũ Thế Thần ngồi tĩnh tọa chỗ này, Vũ Thiên Quân đi đến chỗ nướng thịt ban nãy, hắn cũng nên xem chút đám hài tử của Tử lôi giác tộc.
"Xuy!". Vung tay lên thu lại Luân hồi chi lực, Vũ Thiên Quân nhìn trước mắt đám hài tử, cũng đã gần một ngày rồi, bọn tiểu tử này không thấy đói ah? Một bộ tỉnh queo nhìn ngó xung quanh, có đứa thì đang ngủ, hầu như không khác Nhân tộc chút nào ngoài tóc cũng mắt chính là màu tím ra thì không có gì khác biệt.
"Ha! Thú vị!". Vũ Thiên Quân cũng đang đánh giá đám hài tử nói, không lẽ bọn tiểu tử này cũng ăn uống như Nhân tộc? Huh! Không đúng lắm, như bọn hắn lúc này còn phải uống sữa mới đúng đi?
"Phi Thiên!". Vũ Thiên Quân đột nhiên hô lên.
"Thiếu gia!". Lập tức Phi Thiên đã đến bên cạnh Vũ Thiên Quân cung kính nói.
"Đi bắt cho ta một cái mẫu thú, loại đang nuôi con đi, đừng giết con của nó, mang cả đến đây cũng không sao!". Vũ Thiên Quân nói.
"Ah?!?". Phi Thiên bằng nhìn thấy đám hài tử thì hơi chút kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều, khi nghe Vũ Thiên Quân nói như vậy thì giật mình một cái xong liền hiểu. "Ta liền đi!". Hắn xoay người xé rách hư không biến mất.
"Ha ha! Lão tứ! Ngươi từ đâu thu lấy một đám hài tử như vậy? Bảo vệ kín kẽ như thế không phải là con riêng của đệ ah?". Phi Thiên biến mất thì một giọng cười nói cũng truyền đến. Là Vũ Thiên Nguyên.
"Chậc! Bị khi làm bảo mẫu, bỏ đi thì không đành lòng, ta cũng không xuống tay được!". Vũ Thiên Quân nhếch mép nói, hắn đường nhiên biết Vũ Thiên Nguyên chỉ là nói đùa thôi.
"Có liên quan gì chuyện trên Quỷ Nha đảo này sao?". Vũ Thiên Nguyên nói. Vũ Thiên Nhật hai người cũng đã nói cho hắn biết ở Quỷ Nha đảo không phải tự nhiên mà có đánh nhau như vậy.
"Tử lôi giác tộc hài tử?". Vũ Thiên Quân còn chưa trả lời thì một giọng nói lanh lảnh truyền đến, là Hắc Ô đang đứng trên vai Vũ Thiên Nhật. "Quỷ Nha đảo này có một cái phong ấn tiểu thế giới sao?". Nó nghi hoặc hỏi Vũ Thiên Quân.
"Huh! Có một cái! Đã bị ta phong ấn lại!". Vũ Thiên Quân hơi chút kinh ngạc nhìn Quỷ Ô, nhưng cũng chỉ hơi chút kinh ngạc thôi, nó dù sao cũng sống ở Thái cổ, biết một chút rồi suy đoán ra cũng không có gì lạ.
"Ta nếu là ngươi lập tức sẽ giết sạch bọn chúng!". Hắc Ô nói. Các ngươi Nhân tộc ở Thái cổ chính là sâu kiến mà thôi, Thái cổ chủng tộc tuy rằng không phải tất cả đều chèn ép Nhân tộc nhưng cũng không xem Nhân tộc ra làm sao, ngươi hôm nay lại đi nuối một đám Thái cổ chủng tộc hài tử...".
"Hừm! Bọn nó cũng không biết chuyện gì tại sao phải chết?". Vũ Thiên Nguyên nhíu này nhìn Hắc Ô nói. Một đám vô tội hài tử tại sao phải chết? Hắn cùng Vũ Thiên Quân là có cùng cách nghĩ, nếu có thể giải quyết vấn đề thì tận lực không nên giết chóc.
"Huh! Ta chỉ nói vậy thôi, các ngươi Nhân tộc cùng Thái cổ chủng tộc gần như không có khả năng chung sống hoà bình, hôm nay các ngươi nuôi chúng cũng chính là nuôi lớn kẻ địch của mình mà thôi...". Hắc Ô nghiêm nghị nói.
"Được rồi! Ta biết ngươi cách nghĩ, ta biết! Chỉ là đám hài tử này không có tội, ta sẽ không giết chúng! Chỉ một đám hài tử ta còn kinh sợ không dám nuôi lớn thì ngày sau làm sao cùng Thái cổ chủng tộc cùng Thái sơ sinh linh tranh phong?". Vũ Thiên Quân lanh nhạt nói.
"Huh! Không sai! Thái sơ sinh linh ta còn không e ngại, huống chi là mấy cái hài tử!". Vũ Thiên Nguyên nói.
"Ah...". Hắc Ô giật mình kinh ngạc. Đúng ah! Vũ Thiên Quân cùng Vũ Thiên Nguyên hai cái quái vật có bản lĩnh này, bọn hắn có khả năng ngày sau cùng Thái sơ sinh linh Hỗn độn cảnh tranh phong làm sao lại có thể sợ Thái cổ chủng tộc?
"Oa! Thật là đáng yêu!". Vũ Thiên Phượng cũng chạy đến rồi, nhìn thấy đám hài tử đang được giữ lơ lửng giữa không trung thì kinh ngạc hô lên, quả thật là đáng yêu! "Lão tứ! Không phải hài tử của ngươi chứ? Nhanh như vậy đã một đám hài tử!". Nàng quay lại đối với Vũ Thiên Quân giơ lên ngón tay cái nói.
"Ách...". Vũ Thiên Quân mặt đầu hắc tuyến nhìn nàng. Khác với Vũ Thiên Nguyên, Vũ Thiên Phượng thật là đang nghĩ như nàng nói. "Nói bậy! Ta làm sao đã có hài tử...".
"Huh! Thật mềm! Không khác gì phụ thân của các ngươi!". Vũ Thiên Phượng không chút để ý véo véo má một cái hài tử khoảng mấy tháng tuổi nói.
"...". Bọn người một mặt hắc tuyến nhìn Vũ Thiên Phượng, trẻ con có đứa trẻ nào da thịt không mềm chứ? Thường thức này cũng không biết?
"...". Bất chợt hư không tách ra. Phi Thiên bằng xuất hiện, bên cạnh hắn còn có một cái dã báo to lớn, tu vi cũng có Thiên đan cảnh, là một cái Mẫu yêu báo!
"Thiếu gia! Chỉ bắt được... nàng!". Phi Thiên bằng cứng ngắc nói.
"Huh! Vậy là được rồi!". Vũ Thiên Quân không sao cả nói rồi liếc sang nhìn Mẫu báo. "Thiên đan cảnh! Xem ra ngươi cũng có linh trí rồi đi? Cho mấy tiểu tử kia ăn no ta giúp ngươi tu vi tái tiến một bước!". Hắn cười nói.
"...". Mẫu báo ánh mắt loé lên kinh hỉ gật gật cái đầu lớn. Nó đơn thuần là Yêu thú cấp thấp thôi, có chút kỳ ngộ nên đến được Thiên đan cảnh, rất khó tiến thêm một bước, cũng không có hoá hình thảo nên không thể hoá hình người cùng mở miệng nói chuyện. Hôm nay khi nó đang cho hài tử của mình bú thì đột nhiên một cái thanh niên xé rách hư không đến bên cạnh nó nói cần nó làm chút chuyện. Xé rách hư không là tu vi bực nào? Nó đương nhiên không dám phản kháng, tưởng rằng kết cục bi thảm không ngờ không những không chết mà còn nhận được cơ duyên lớn! Không biết thanh niên kia có bao nhiêu năng lực nhưng một cái đại năng có thể tuỳ tiện xé rách hư không cung kính một tiếng "Thiếu gia!", chắc chắn không phải thường nhân, nói giúp nó tái tiến một bước tức là đến Thông thần cảnh rồi, nó có thể hoá hình rồi, đương nhiên nó sẽ vui mừng mà đồng ý!
Mẫu báo đồng ý Vũ Thiên Quân vung tay lên, một cái hài tử liền từ từ tiến về phía mẫu báo dưới bụng nơi bầu sữa, chiếc miệng nhỏ xíu cũng đã ngậm lấy đầu vú của Mẫu báo không khác biệt lắm, chỉ là biến hoá có chút nhanh, Tử lôi giác tộc hài tử không bú sữa từ Mẫu báo!
"Ách....". Vũ Thiên Quân mặt đen lại, không lẽ tiểu tử còn chưa đói? Hay là sữa của Mẫu báo không hợp vị của nói?
Cùng lúc này một chỗ nào đó. "Chết rồi! Ta quên không nói cho tên kia, hài tử tộc ta không uống sữa của tộc khác!". Một cái trung niên nhìn bầu trời nói. "Hi vọng hắn có cách!". Hắn cười khổ lẩm bẩm.
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: truyencv.com
Ma Thần Thiên Quân Ma Thần Thiên Quân - Đế Thanh Ma Thần Thiên Quân