Số lần đọc/download: 998 / 10
Cập nhật: 2017-09-25 02:46:29 +0700
Chương 149: Nụ Hôn ĐầU Sau Hai Năm
♥♥♥
^_^(Các bạn đang đọc truyện được edit bởi NCU Team)^_^
Truyện được chuyển ngữ và đăng tải với mục đích phi lợi nhuận tại:
ngucanhuyen.com
"Giống như rất cẩn thận, "thiên y vô phùng"."
Sắc mặt của Hứa Tình Thâm cũng nghiêm túc. "Là trùng hợp sao?"
Khóe miệng Tưởng Viễn Chu khẽ cong lên: "Hứa Tình Thâm, em gặp phiền phức rồi."
Cô nhìn anh chằm chằm, Tưởng Viễn Chu sửa lại chiếc áo khoác ngoài.
"Chỉ có điều, cùng lắm thì Đinh Nguyệt chỉ có họ hàng xa với em, cũng không được coi là em họ thật. Tôi đã miễn giảm tiền thuốc cho họ, tốt hơn là chuyện còn lại em không cần xen vào nữa."
"Tưởng Viễn Chu, anh có ý gì?"
"Em có muốn cũng không xen vào nổi..." Lời Tưởng Viễn Chu nói là sự thật. "Nếu như ngay cả cảnh sát cũng không điều tra được kết quả, em nghĩ chỉ bằng em hỗ trợ thôi thì có thể giúp được gì?"
"Chỉ cần bọn họ thực sự không làm gì trái pháp luật, tôi không tin không điều tra ra được."
Bên trong xe rơi vào im lặng trong chốc lát, ngón tay Tưởng Viễn Chu gõ nhẹ hai cái ở trên đầu gối, bỗng nhiên anh cầm lấy tay của Hứa Tình Thâm, hơi ấm bất ngờ khiến lòng bàn tay cô rịn ra một lớp mồ hôi.
"Buông ra."
"Hứa Tình Thâm, hai năm trước, nhất định em không biết tôi làm bao nhiêu chuyện, điều tra bấy nhiêu việc, cho nên mới nhẫn tâm đối với em như vậy."
Cô nhìn bàn tay anh đang cầm tay cô, Tưởng Viễn Chu nói tiếp: "Chủ nhiệm Chu, thuốc, kết quả giải phẫu của dì nhỏ, bao gồm cả người giúp việc bên cạnh dì nhỏ... Rất nhiều, rất nhiều chuyện đều tra xét. Chẳng qua là em không biết mà thôi, bởi nó như thiên y vô phùng, một chút sơ hở cũng không lộ ra. Tôi đã tự trải qua cho nên mới khuyên em, Hứa Tình Thâm, em không thể kham nổi chuyện này."
Hứa Tình Thâm hít một hơi thật sâu, đôi môi không ngừng run rẩy, Tưởng Viễn Chu là người có quyền thế mà còn bị đè bẹp, cô thì được tính là gì chứ?
"Chuyện của cô Tưởng... Cuối cùng không phải là bởi vì bệnh nhân cao tuổi kia uống thuốc dẫn tới tử vong mới trả lại được sự trong sạch cho tôi hay sao? Tôi vẫn tin tưởng câu nói kia, có một số việc chỉ cần đã gây ra thì một ngày nào đó sẽ bị phát hiện."
"Phải..." Tưởng Viễn Chu gật đầu, thái độ giống như cũng đồng ý. "Nhưng có thể đến khi đó, Đinh Nguyệt đã bị phán quyết."
Bên trong xe có mở hệ thống sưởi, nhưng Hứa Tình Thâm cảm thấy cơn lạnh lẽo đang len lỏi vào tận xương tủy, cô nắm chặt bàn tay. Tưởng Viễn Chu cảm nhận được cô nắm bàn tay anh rất chặt. Anh cũng tăng thêm sức, nhưng có vẻ như Hứa Tình Thâm vẫn chưa cảm nhận được điều đó.
"Được rồi, buổi tối đó, không phải lúc bọn họ uống say đã nói rồi sao? Tô Sướng bị chụp túi ny lon trên đầu, vậy là do ngạt thở nên dẫn đến cái chết."
"Say rượu nói linh tinh, ai tin chứ?"
"Nhưng có thể điều tra ra nguyên nhân tử vong mà, xem rốt cuộc là do đâu."
Ngón tay cái của Tưởng Viễn Chu khẽ ma sát trên mu bàn tay cô, xoa đi xoa lại.
"Em có thể nghĩ tới, cảnh sát cũng có thể nghĩ đến, nhưng hôm nay bên ngoài phòng bệnh của Đinh Nguyệt đã có cảnh sát canh chừng, nên không được lạc quan."
Xe đi tới Thụy Tân rất nhanh, Hứa Tình Thâm thấy tài xế dừng xe.
"Tôi đi làm trước."
Tưởng Viễn Chu ừ một tiếng, Hứa Tình Thâm đưa tay mở cửa xe, lúc bước chân ra bên ngoài, lại cảm thấy có gì đó không thích hợp, cô nhìn lại, mới nhận ra là đang bị Tưởng Viễn Chu nắm tay. Cô vội vàng ra sức vùng vẫy vài cái: "Buông ra."
Tưởng Viễn Chu buông lỏng tay.
"Là em cầm lấy tay tôi không buông đó chứ."
Hứa Tình Thâm đưa tay lau vài cái vào áo, đóng sầm cửa xe lại, sau đó bước nhanh vào bên trong bệnh viện.
Giờ tan việc, là Phó Kinh Sênh tới đón cô, Hứa Tình Thâm ngồi vào bên trong xe cùng anh.
"Hôm nay có muốn tới Tinh Cảng không?"
Hứa Tình Thâm khẽ lắc đầu, tâm trạng ỉu xìu, Phó Kinh Sênh liếc nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Đi cũng không được gặp người, cảnh sát đã can thiệp vào."
"Nếu như vậy, em có lo lắng cũng không có ích gì, thuận theo tự nhiên thôi."
Trở lại Bảo Lệ Cư Thượng, xuống xe, Hứa Tình Thâm mới khẽ kéo ống tay áo của Phó Kinh Sênh.
"Có chuyện em muốn hỏi anh một câu."
"Làm sao vậy?"
"Bên cạnh nơi xảy ra vụ án phát hiện camera đều bị phá hỏng, nhất định là người bình thường không làm được phải không? Anh có hiểu phương diện kỹ thuật này hay không?"
Phó Kinh Sênh khẽ cười: "Tuy rằng đó không phải là nghề chính của anh, nhưng thực ra anh có am hiểu, em nói cho anh nghe cụ thể hơn một chút đi, anh xem có thể khôi phục được hay không đã."
"Như vậy cũng được?"
"Không thể bảo đảm, thử xem sao."
Hứa Tình Thâm gật đầu: "Được."
Đến đêm, Hứa Tình Thâm đưa Lâm Lâm đi ngủ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, cô đi tới mở cửa ra, Phó Kinh Sênh đứng ở bên ngoài, trên sống mũi là chiếc kính chống tia bức xạ.
Anh khẽ lắc đầu. "Không khôi phục được, không riêng gì ngày đó, những hình ảnh trong gần một tuần lễ trở lại đều bị xóa sạch."
Ngay cả Phó Kinh Sênh cũng không làm được, Hứa Tình Thâm đành phải chịu như vậy, cô tựa vào khung cửa.
"Vậy cũng không có cách nào, cảm ơn."
"Nếu gia đình mấy thằng nhóc đó có tiền có thế, em nhất định phải cẩn thận."
"Bọn họ không đến mức sẽ đối phó với em đó chứ?"
Phó Kinh Sênh khoanh hai tay trước ngực.
"Cứ đề phòng sẽ tốt hơn."
"Ừm, em sẽ cẩn thận."
"Mấy ngày này, anh và Lâm Lâm đều ở nhà, em cũng không cần lo lắng cho bọn anh."
Hứa Tình Thâm không khỏi cười khẽ: "Được."
---
Trên đường đi làm, Hứa Tình Thâm ngồi ở bên trong xe, ánh mắt kinh ngạc nhìn ngoài cửa sổ chằm chằm, rất nhiều người đều nói tính tình cô quá lạnh nhạt. Quả thực, có đôi khi, cô sẽ cảm thấy hẳn là những chuyện không có liên quan gì tới mình thì nên tránh thật xa.
Cô nhớ kỹ có một lần, lúc cô còn đang học trung học, trên đường về nhà cô vô tình gặp được hai mẹ con, lúc đó cậu nhóc kia cũng chỉ khoảng ba tuổi, bước đi lắc la lắc lư, không cẩn thận bị ngã ngay trước mặt Hứa Tình Thâm. Lúc đó cô muốn xoay người lại nâng dậy, nhưng bà mẹ kia đã vội vàng xông tới, Hứa Tình Thâm muốn đỡ, cũng không nhanh bằng động tác của chị ta.
Đã nhiều năm như vậy, cô vẫn nhớ cảnh tượng đó, người mẹ trẻ tuổi đau lòng ôm lấy cậu con trai, trừng mắt nhìn Hứa Tình Thâm, như thể giống như không phải là cậu bé tự mình ngã sấp xuống, mà là bị Hứa Tình Thâm cố ý đẩy ngã. Chị ta còn nói: "Học sinh bây giờ đó, lạnh lùng như thế, cũng không biết có phải là bởi vì từ nhỏ đã thiếu hụt tình cảm hay không."
Lúc đó Hứa Tình Thâm rất buồn, cũng cảm thấy tủi thân, chỉ là cô không biểu hiện được gì đó mà thôi, biết đâu, người ta sẽ thấy vui khi cô nâng cậu nhóc kia dậy, có lẽ sẽ thoải mái nói với cậu nhóc vài câu, nói nó thật dũng cảm, thật đáng yêu. Nhưng cô lại không thích làm như vậy, cô không làm được.
Nhưng trong lòng Hứa Tình Thâm, kỳ thực đều ấm áp hơn bất cứ ai khác, cô quý trọng mỗi một người đối xử tốt với mình.
Giống như chuyện của Đinh Nguyệt, cô biết rõ mình không giúp được gì, nhưng vẫn chạy tới chạy lui đến Tinh Cảng, nếu cô có thể thờ ơ tới cuối, có một số việc đúng là không hề có liên quan tới cô.
Đi tới Thụy Tân, Hứa Tình Thâm thay trang phục, rót cho mình một chén trà lài, khiến cho mình tĩnh tâm.
Sắp tới giờ tan việc, Hứa Tình Thâm gọi điện thoại về nhà, lúc ấy mới biết hôm nay Lâm Lâm bị tiêu chảy, Hứa Tình Thâm dặn Phó Kinh Sênh không cần tới đón cô, tự cô có thể đón xe trở về.
Cô đưa tay lên nhìn đồng hồ, chuẩn bị một chút là có thể tan việc. Ngoài cửa có tiếng bước chân tiến đến, Hứa Tình Thâm đang thu dọn, đối phương ngồi vào trước bàn làm việc rất nhanh, Hứa Tình Thâm thấy tay của người đàn ông bỏ lên trên bàn, cô nhíu mày: "Sao anh lại tới đây?"
"Em chưa liếc mắt nhìn tôi, cũng đã nhận ra là tôi tới."
Hứa Tình Thâm đẩy lên ngăn kéo, lúc cô làm cho Tổng giám đốc Mẫn, cô và Tưởng Viễn Chu sẽ ngẫu nhiên gặp mặt, sau đó lại tới Thụy Tân làm, Tưởng Viễn Chu không thể có cơ hội gặp mặt cô. Nhưng sau đó lại xảy ra chuyện của Đinh Nguyệt, Tưởng Viễn Chu không ngần ngại lần lượt cố ý tiếp cận.
"Có chuyện gì sao?"
Ánh mắt của người đàn ông rơi xuống chỗ bên cạnh tay cô. "Cho tôi hai tờ giấy."
Hứa Tình Thâm nhìn anh, cho là anh thấy khó chịu ở đâu, tiện tay rút ra hai tờ khăn giấy cho anh. Tưởng Viễn Chu nhận lấy.
"Lần trước em bảo Lão Bạch đưa quà cho anh, là có ý gì?"
Ngón tay Hứa Tình Thâm đặt lên bên tai: "Không có ý gì."
"Muốn nghe nghe câu lý giải của Lão Bạch không?"
Cô đinh tiếp tục thu dọn đồ đạc, lúc đó Lão Bạch mang dáng vẻ rất nghiêm túc, còn có thể giải thích thành trò gì mới chứ?
"Anh ta nói, lễ nhỏ tình sâu?"
"Không..." Tưởng Viễn Chu bắt đầu mở to mắt nói dối: "Lúc cậu ta đưa tôi khăn giấy, tôi nói, đây cũng là em không có việc gì nên mới mang cậu ta ra đùa, dù sao trước đây em cũng đã làm những chuyện như này."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, giải thích này cũng có thể cho qua, không sao.
Tưởng Viễn Chu lại tiếp tục nói: "Nhưng Lão Bạch nói không phải, cậu ta nói với một người đàn ông, công dụng lớn nhất của thứ này..."
Hứa Tình Thâm cầm lấy cái chén, uống cạn nốt chỗ nước bên trong chén, sau đó cầm điện thoại di động và các thứ linh tinh cho vào túi xách.
Tưởng Viễn Chu ghé sát lại gần: "Cậu ta nói tôi cấm dục bấy lâu, em suy nghĩ cho tôi, thấy vài tờ còn thiếu, rút một nắm ra cho tôi..."
Hứa Tình Thâm vẫn còn uống nước trà thiếu chút nữa thì phun ra ngoài.
"Anh ta nói như vậy?!"
"Lão Bạch nói lúc em đưa cho cậu ta, ánh mắt như là có ám chỉ, Hứa Tình Thâm, tôi không ngờ em lại có thể sỉ nhục người khác như vậy."
"Vậy chuyện đó đâu có liên quan tới tôi!" Hứa Tình Thâm đứng phắt dậy. "Đó là Lão Bạch xấu xa, tư tưởng không thuần khiết, lưu manh!"
Lúc này, người đàn ông tên là Lão Bạch kia đang đứng ở bên ngoài, nhưng cánh cửa đóng chặt, anh ta chỉ nghe loáng thoáng được cái gì mà lưu manh cái gì mà xấu xa từ bên trong truyền tới. Lão Bạch không nhịn được bật cười, đây không phải là Tưởng Viễn Chu đang bị chửi sao, nhất định là đã chọc tức bác sĩ Hứa rồi, nhất định là như vậy. Mắng rất tốt, vì ngược lại, nếu là anh thì anh không dám.
Hứa Tình Thâm đứng ở đó, dáng vẻ "căm phẫn trào dâng", Tưởng Viễn Chu ngẩng đầu nhìn cô, thấy sắc mặt thật của cô, ở trước mặt anh, toàn bộ những vui buồn của cô đều biểu hiện ở trên nét mặt, Tưởng Viễn Chu thích nhìn thấy cô như vậy, mà không phải lạnh lùng xa cách với anh.
Phát hiện thấy anh đang cười, Hứa Tình Thâm nhíu mi, cô bình tĩnh suy nghĩ một hồi, sau đó hỏi lại Tưởng Viễn Chu: "Thoải mái sao?"
Người đàn ông cúi đầu xuống, khóe miệng nở nụ cười, sau đó tiếp tục đối diện với ánh mắt của Hứa Tình Thâm: "Thoải mái."
"Tư tưởng xấu xa."
Có vẻ như anh cũng không phủ nhận, liên tục gật đầu: "Lúc tôi có tư tưởng xấu xa, trong đầu nghĩ tới em."
Hứa Tình Thâm không nghe nổi nữa, nếu so tài về phương diện này thì cô cũng không phải là đối thủ Tưởng Viễn Chu, ý của anh là trong lúc anh làm gì gì đó, trong đầu nghĩ là đang YY cô?
Cô cầm lấy túi xách để trên bàn, đẩy ghế ra muốn đi, Tưởng Viễn Chu thò chân ra cản cô lại: "Chờ một chút."
Ai nghe anh ta chứ, Hứa Tình Thâm nâng bước chân lên vượt qua, cô đi tới cửa, đưa tay kéo cánh cửa ra, Tưởng Viễn Chu nói với theo sau lưng cô: "Tôi dẫn em đi xem kịch vui."
"Không có hứng thú."
"Có thể cứu Đinh Nguyệt, có hứng thú hay không?"
Hứa Tình Thâm nhẫn nại, cố gắng kìm bước chân lại, cô quay đầu lại nhìn về phía Tưởng Viễn Chu, hỏi: "Có ý gì?"
"Em đi theo tôi thì sẽ biết."
Sắc mặt Hứa Tình Thâm nghi hoặc: "Không phải anh đã nói rồi sao, không hề có kẽ hở, anh cũng không phải cảnh sát, anh cứu Đinh Nguyệt thế nào?"
Tưởng Viễn Chu đứng lên, đi tới trước mặt Hứa Tình Thâm: "Theo tôi."
Anh nói ít nhưng hàm ý sâu xa, cũng chạm đúng nhược điểm của Hứa Tình Thâm, biết cô có nhe nanh múa vuốt với anh cũng vô ích, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo.
Tưởng Viễn Chu đi tới ra bên ngoài, Lão Bạch tiến lên, Hứa Tình Thâm đi theo phía sau, nhìn thấy Lão Bạch thì nhìn anh ta thật kỹ.
Ánh mắt không hề có ý tốt chút nào.
Lão Bạch mỉm cười chào hỏi: "Cô Hứa."
"Lão Bạch, thực sự là anh thật bẩn thỉu."
"Hả?"
Hứa Tình Thâm bước qua, Lão Bạch vẫn đứng tại chỗ, nhìn hai người kia bước nhanh đi ra ngoài, nói gì vậy nhỉ? Ai bẩn cơ?
Đi ra khỏi bệnh viện Thụy Tân, Tưởng Viễn Chu nhìn sắc trời, màn đêm vừa buông xuống, tài xế lái xe tới, Hứa Tình Thâm đứng bên cạnh anh không kiềm chế được tò mò, hỏi: "Rốt cuộc là anh muốn dẫn tôi đi xem thứ gì vậy?"
"Đi ăn cơm trước đã."
Hứa Tình Thâm nhíu chặt vùng xung quanh hai hàng lông mày: "Anh lại lừa tôi?"
"Em nhìn dáng vẻ của tôi giống như là đang nói dối em sao?"
"Giống lắm."
"..."
Tưởng Viễn Chu sờ sờ chóp mũi: "Bây giờ tới cũng vô ích, còn phải chờ tới đêm mới được."
"Tưởng Viễn Chu, chúng ta không nên gặp nhau như vậy."
"Đây không phải là tôi đang giúp em sao?"
Ánh mắt của anh hết sức chân thành kiên định, nhưng Hứa Tình Thâm lại cho là chuyện tầm thường.
"Nếu anh thực sự giúp tôi, nhất định tôi phải cám ơn anh, nhưng nếu như anh làm vậy chỉ để gặp tôi..."
"Tôi muốn gặp em, lúc nào cũng có thể gặp."
"Anh cũng đừng quá tự tin như vậy." Hứa Tình Thâm không vui, nói.
Lão Bạch đứng bên cạnh không nhịn được, nói chen vào: "Cô Hứa đừng quên, Tưởng tiên sinh còn có một thân phận khác, là Vương Tam Hoa."
"Bỏ đi!" Tưởng Viễn Chu liếc nhìn.
Hứa Tình Thâm nhìn sang Lão Bạch: "Nếu anh ta còn có một thân phận khác, anh cũng phải theo sát phía sau, tôi đặt cho anh một cái tên khác, gọi là Ô Lực Bạch*."
[* 污 [wū] Hán Việt: Ô: nước đục; vật bẩn ]
Lão Bạch nghe không hiểu, nhưng Tưởng Viễn Chu lại hiểu, anh nín cười, bước tới xe, tự mình mở cửa xe ra, sau đó quay sang nói với Hứa Tình Thâm: "Mau, lên xe."
Thực lòng Lão Bạch chẳng hiểu gì cả, anh ta đang nói giúp Hứa Tình Thâm mà, nhưng sao câu nào cô nói cũng giống như đang bảo vệ Tưởng Viễn Chu vậy nhỉ?
Đây là, sức hấp dẫn của tình cũ sao?
Mấy người ngồi vào bên trong xe, Tưởng Viễn Chu dặn tài xế chọn một nơi đi ăn cơm: "Buổi tối tạm thời ứng phó vậy, không có thời gian."
Hứa Tình Thâm nghe vậy, cũng không hỏi nhiều nữa.
Sau khi ăn cơm tối xong, xe lái thẳng tới Tinh Cảng, mãi cho đến lúc tới nhà để xe dưới hầm, Hứa Tình Thâm mới cùng Tưởng Viễn Chu xuống xe.
Đi vào bên trong thang máy, Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm hình ảnh người đàn ông trong tấm kính.
"Sao lại đến bệnh viện?"
"Đợi lát nữa em sẽ biết."
Khu nội trú yên tĩnh, nơi này là khu bệnh VIP ở tầng trệt, cũng không thiếu phòng trống, cho nên tương đối an tĩnh. Hứa Tình Thâm đi theo Tưởng Viễn Chu, người đàn ông ngẩng đầu nhìn số phòng, sau đó đẩy một cánh cửa ra đi vào.
Ông bà Đinh đều ở bên trong, Hứa Tình Thâm giật mình: "Chú nhỏ, thím nhỏ."
Trên giường bệnh có người đang nằm, đắp chăn mỏng của bệnh viện, đầu và gương mặt đều bị băng gạc che kín, Hứa Tình Thâm đến gần vài bước: "Nguyệt Nguyệt bị sao vậy?"
Tưởng Viễn Chu túm chặt cánh tay của cô, kéo cô vào một góc, gần góc tường có đặt một tủ quần áo lớn, người đàn ông mở cánh cửa, sau đó kéo Hứa Tình Thâm đi vào trong.
Cô phối hợp đứng vào trong, Tưởng Viễn Chu theo ở phía sau, không gian bên trong vừa vặn có thể chứa được hai người, Hứa Tình Thâm nhìn Tưởng Viễn Chu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Xuyên qua một khe hở, có thể nhìn thấy giường bệnh rõ ràng, Hứa Tình Thâm không nhịn được hỏi: "Rốt cuộc là muốn làm gì?"
"Đợi lát nữa sẽ có người muốn tới đây."
"Ai?"
"Ai chột dạ, người đó sẽ tới."
Hứa Tình Thâm đứng ở phía trước, hai tay kéo cánh cửa.
"Anh là nói là thằng nhóc họ Tống kia?"
Hứa Tình Thâm lại nghĩ khả năng đó không lớn.
"Bây giờ không phải là thời điểm mấu chốt sao? Nó say rượu nói hết ra sự thật tai họa như vậy, người nhà của nó có thể để cho nó ra ngoài không?"
"Đương nhiên là không thể, nhưng nó có thể chạy đến đây, về điểm này, thanh niên trẻ tuổi rất cao ngạo, mỗi ngày bị giam ở nhà giống như ngồi tù, ai có thể chịu được? Hôm nay nó điểm đi ra ngoài mua đồ, tôi khiến người bán hàng nói với nó mấy câu."
"Nói cái gì?"
"Tôi nói, Đinh Nguyệt chuẩn bị phát trực tiếp trên Weibo, con bé có chứng cứ chứng minh chuyện đêm đó có liên quan đến mấy người kia, cứ cho là gia đình nó có tiền đi chăng nữa, một khi việc này được công khai trên Weibo, nó sẽ gặp phiền phức lớn."
Hứa Tình Thâm quay đầu lại nhìn anh: "Hắn có thể tin sao?"
"Nhất định sẽ tin, hai mươi tuổi còn chưa mọc đủ lông, không có đầu óc."
"Nguyệt Nguyệt không nguy hiểm đấy chứ?"
"Không đâu."
Hứa Tình Thâm lo lắng, đợi một lúc, bỗng nhiên có tiếng đập cửa truyền đến, ông Đinh đi mở cửa: "Ai vậy?"
"Nhĩ hảo, ông là Đinh Dương à? Bên ngoài bệnh viện có người tìm ông."
"Tìm tôi?"
Ông Đinh quay sang nhìn bà vợ ngồi bên trong phòng bệnh, dặn dò: "Tôi đi ra ngoài, lập tức quay lại."
"Được."
Ông Đinh mới vừa bước đi khỏi, ngoài cửa phòng bệnh lại vang lên tiếng đập cửa lần nữa. Ngay sau đó cánh cửa được mở ra.
"Người nhà Đinh Nguyệt đâu? Tiền thuốc xảy ra chút vấn đề, mau xuống lầu một kiểm tra lại xem."
Bà Đinh cũng tỏ ra không nghi ngờ gì, nhanh chóng đứng dậy.
"Được, được."
Hứa Tình Thâm nhìn bà Đinh đi ra ngoài.
"Trò lừa bịp này thật chẳng ra sao?"
"Em quan tâm nhiều như vậy làm gì."
Kế tiếp mới là trọng tâm của vở kịch.
Sau khi bà Đinh rời đi, cùng lắm chỉ khoảng chừng một phút, cánh cửa lại bị đẩy ra, người tiến vào đóng cửa lại rất nhanh, đồng thời khóa trái cửa lại.
Hứa Tình Thâm tập trung nhìn vào, quả nhiên là cậu thanh niên nhìn thấy đêm đó ở Mãn Giang Yến.
Đối phương đứng ở cửa, nhìn chung quanh, lúc này mới bước tới trước giường bệnh, người nằm trên giường nghe được động tĩnh, mở mắt ra: "Mày, sao mày lại tới đây?"
Hứa Tình Thâm vừa nghe, đây cũng không phải là thanh âm của Đinh Nguyệt.
"Có phải mày muốn phát trực tiếp trên Weibo không?" Cậu thanh niên đưa tay chỉ về phía người nằm trên giường.
"Không phải mày nói trong tay mày có chứng cứ sao? Nói, là vật gì?"
"Tống Minh, rõ ràng là mày giết Tô Sướng, vì sao lại đổ vấy lên người tao?"
Cậu thanh niên thở hổn hển, ngón tay vẫn giữ nguyên tư thế chỉ thẳng về phía cô gái, nhưng đầu óc cậu ta còn tỉnh táo, từ sau đêm uống say về, về nhà thì bị ông nội cho một bạt tai thật đau. Sau đó, người nhà họ Tống cảnh cáo cậu ta không được nói năng bừa bãi nữa.
"Con mẹ nó, ai nói với mày là tao giết Tô Sướng? Có liên quan gì tới tao?"
"Chính mắt tao nhìn thấy."
Cậu thanh niên vươn hai tay, hận không thể bóp cổ của đối phương, nhưng nó vẫn cẩn thận thu tay về.
"Mẹ nó, nói bậy."
"Lúc ngủ, mày không mơ tới Tô Sướng sao? Tao không tin!"
Hứa Tình Thâm cảm thấy da đầu tê dại, cô nhớ kỹ Đinh Nguyệt đã nói qua, lúc ấy những người đó đều mang khăn trùm đầu, nó không thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của bọn kia.
Cậu thanh niên hiển nhiên cũng ý thức được điểm ấy: "Mày nói mày nhìn thấy tao giết người?"
Cậu ta cười nhạt vài tiếng, bỗng nhiên tìm kiếm bên trong tủ đầu giường bên cạnh, Hứa Tình Thâm nhìn chằm chằm phía trước, cả người căng cứng, vẫn không dám nhúc nhích.
Hai tay Tưởng Viễn Chu rơi xuống bên hông của cô, sau đó bất chợt túm chặt, kéo cô vào trong lồng ngực mình. Hứa Tình Thâm giật mình hoảng sợ, nghiêng đầu sang chỗ khác, đè nén tiếng nói: "Buông ra."
"Đừng lên tiếng."
"Nói!" Bên ngoài truyền đến cậu thanh niên kia rống lên giận dữ. "Rốt cuộc là mày giấu thứ gì?"
"Đến lúc đó, mày xem trên tài khoản Weibo của tao, chẳng phải sẽ biết sao, được rồi, tao dùng tài khoản của Tô Sướng phát trực tiếp, hẳn là sẽ tăng thêm sự chú ý của mày hơn?"
Tưởng Viễn Chu ôm "ôn hương nhuyễn ngọc" trong ngực, cô lại không thể có động tác giãy dụa mạnh, anh nghiêng mặt xuống, gần như là vùi mặt vài cổ Hứa Tình Thâm. Trên cổ cô nổi lên một lớp da gà, bàn tay Tưởng Viễn Chu xoa trên vùng bụng phẳng lì của cô. Hứa Tình Thâm thực sự không dám lộn xộn, tủ quần áo lại lớn như vậy, khó khăn lắm mới cho hai người trốn được, bất cứ động tác nào cũng có thể gây ra tiếng động.
Cậu thanh niên kia không còn dáng vẻ kiêu ngạo như đêm hôm đó nữa, hắn sốt ruột đi tới đi lui ở trước giường bệnh.
"Tao cho mày biết, cái chết của Tô Sướng không hề có bất cứ liên quan gì tới tao, nếu mày dám nói lung tung trên Weibo, tao sẽ không để cho mày sống yên ổn, người nhà của mày cũng giống như vậy!"
Mái tóc Hứa Tình Thâm xõa tung trên vai, Tưởng Viễn Chu khẽ ngửi, cảm thấy dễ ngửi vô cùng, anh thu tay chặt hơn, cánh tay siết chặt nơi ngực cô, cô có cảm giác gương mặt mình nóng lên, vành tai lại bị cắn cắn.
Bỗng một dòng điện len lỏi truyền tới khắp tứ chi, Hứa Tình Thâm thở ra một hơi lạnh, hô hấp của cô trở nên lộn xộn. Giống như có người đang rút sạch không khí trong khoang tủ.
Hứa Tình Thâm thấy càng lúc càng buồn bực, càng ngày càng khó chịu.
Thanh âm của Tưởng Viễn Chu phát ra từ nơi cổ họng ở bên tai cô càng lúc càng dồn dập, toàn thân cô giống như ngâm ở trong nước nóng, nóng kinh người. Cô ngăn bàn tay người đàn ông lại, sau đó cấu một cái, nhưng người đàn ông vẫn không dừng động tác. Hứa Tình Thâm lắc đầu, Tưởng Viễn Chu cất tiếng nói khàn khàn: "Chớ lộn xộn."
Bên trong phòng bệnh truyền đến giọng nói của cô gái: "Nhưng Tô Sướng không phải do tao giết, tao không muốn ngồi tù, tao bị oan uổng."
"Những lời này, mày đi mà nói với cảnh sát."
"Mày cho là mày có thể thoát khỏi pháp luật sao? Buổi tối đó không chỉ có một mình mày, còn có những người khác, nhà mày có tiền thì thế nào? Mày có thể bảo đảm người khác sẽ im miệng? Tao chỉ cần nói trong đồng bọn của mày, một người trong số đó đã giết Tô Sướng, bọn họ để tự bảo vệ mình, nhất định sẽ khai ra mày."
"Tao thấy thực sự là mày đang tìm chết!"
Cậu thanh niên đưa nắm đấm tới, gần hạ xuống trên gương mặt cô gái, nhưng vẫn là cố gắng thu tay lại, hắn cố sức đập mạnh vào cái gối bên cạnh.
Hứa Tình Thâm thấy thất vọng, cô gái không lột được lớp mặt nạ của cậu thanh niên kia, có thể hắn không biết suy nghĩ thật, nhưng cứ vào lúc suýt nữa thì chui đầu vào lưới, lại dừng bước.
Tưởng Viễn Chu giơ bàn tay lên, lòng bàn tay ấm áp dán sát vào gò má của Hứa Tình Thâm, thoáng cố sức, đã quay mặt cô sang phía mình.
Cô khẽ nhíu mày: "Anh, anh định làm gì?"
Tưởng Viễn Chu vừa có động tác nghiêng người về phía trước, hai mắt Hứa Tình Thâm càng mở càng lớn, cô không hề chớp mắt nhìn anh chằm chằm: "Tưởng Viễn Chu, anh đừng có quá đáng."
"Hừ." Anh cười cười, nhướn nhướn hai hàng mày kiếm vài cái. "Đừng lên tiếng, khó khăn lắm mới dụ được nó tới đây, em không muốn thất bại trong gang tấc đó chứ?"
Tưởng Viễn Chu tiếp tục nghiêng về phía trước, đôi môi mỏng chạm vào khóe miệng mềm mại của Hứa Tình Thâm, anh điều chỉnh lại tư thế, lại chạm môi lần nữa, Hứa Tình Thâm thấy da đầu như nổ tung, muốn lùi về phía sau, nhưng cánh tay đã đụng phải cánh cửa.
Bàn tay người đàn ông thuận tiện túm lấy cằm cô, sau đó khẽ nâng lên, góc độ như vậy, là phù hợp nhất.
Mấy lần trước đây, Hứa Tình Thâm đều giống như con nhím vậy, đêm nay đối Tưởng Viễn Chu mà nói, không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất.
Cả cơ thể anh căng cứng như sắp nổ tung tới nơi, anh cũng đoán chắc cô không dám có động tác mạnh, Tưởng Viễn Chu khẽ cắn khóe miệng cô, sau đó cạy làn môi cô ra.
Nhất thời Hứa Tình Thâm cảm thấy trong đầu trống rỗng, những ký ức thân mật gần gũi mang tên triền miên thức giấc từ trong tiềm thức, Tưởng Viễn Chu vẫn mang theo khát vọng và mãnh liệt, gần như là không cho Hứa Tình Thâm cơ hội trốn tránh.
Anh nắm chặt cằm của cô, để cho cô phối hợp với mình, để cho cô đáp lại anh, thoáng chốc cô có phản ứng giãy dụa, bàn tay anh liền bấu chặt hơn, đau đến nỗi Hứa Tình Thâm phải há miệng ra.
Cô có thể cảm giác được tiếng hít thở nặng nề trầm đục của anh, bàn tay kia không ngừng ma sát thắt lưng cô, đều đưa tới đưa lui ở một chỗ, cuối cùng thì dứt khoát xốc góc áo lên len vào trong.
Thanh âm bên ngoài, bỗng nhiên trở nên mơ hồ, gián đoạn.
Cô gái tỏ ra yếu thế: "Kỳ thực tôi lừa anh, tôi sẽ không chống lại anh, thế nhưng có thể cho tôi một con đường sống hay không. Vụ án này vẫn có thể điều tra được, không phải anh giết người, cũng không phải do tôi giết, đừng đem tội danh này đổ lên người tôi..."
"Nếu như mày không chịu, tao có chết cũng phải kéo mày theo..."
Hứa Tình Thâm nghe thấy cậu thanh niên kia hùng hổ hăm dọa, có vẻ như cảm thấy thời gian không còn sớm, có ở lại đây cũng vô ích, cô nghe thấy động tĩnh đi tới cửa, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Cuối cùng Hứa Tình Thâm cũng có thể có được giải thoát rồi, cô đưa tay đẩy Tưởng Viễn Chu, không ngờ hai tay người đàn ông cầm chặt bả vai của cô, đẩy cô một cái thật mạnh, sau lưng va vào tấm ván gỗ của tủ quần áo, tầm mắt trở nên đen kịt, đôi môi sưng đỏ lại bị hôn một lần nữa, lần này, anh không hề kiêng dè gì nữa, ngăn cả tiếng kêu của cô lại. Cô nghĩ ra đủ mọi cách để thoát ra, Tưởng Viễn Chu đưa hai tay giữ chặt gương mặt của cô, khó khăn lắm cô mới lấy được hơi, cắn chặc hàm răng. Tưởng Viễn Chu cười, hai tay khẽ nhấn vào gò má cô, cô bắt buộc phải há miệng.