Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Chương 148: Tiêu Diệt
V
ệ Thiên Thanh cười ha hả:
- Không sai. Ngựa Quan Trung không đáng để nhắc tới.
Gã nói:
- Lần trước cướp được ngựa, là ngựa từ đạo Liêu Đông, ha hả, ngược lại, càng dễ dàng tìm ra manh mối. Tây Sơn đạo của chúng ta gần Quan Tây nhất, ngựa nhiều nhất là địa khu Tây Bắc Quan Tây. Ngựa Liêu Đông ở bên cạnh không nhiều, Thần Y vệ rất nhanh liền dò ra, con ngựa này xuất từ tay một gã buôn ngựa họ Hồ.
Sở Hoan nhíu mày:
- Đó là ngựa buôn lậu, muốn từ Liêu Đông mua ngựa buôn bán cũng nên đăng ký danh sách. Cho dù hắn không đăng ký, nhưng trạm kiểm soát ven đường cũng có thể kiểm tra đối chiếu sự thật chứ?
Vệ Thiên Thanh thở dài:
- Họ Hồ này không phải là một người buôn lậu ngựa bình thường. Hắn ở trong triều có người thân, nên kinh doanh rất lớn. Mua ngựa bán ngựa, ngựa vào ngựa ra đều phải đăng báo với Điển Mã phòng. Dù là bán ra một con cũng nhất định phải nộp thuế. Đại đa số các tay buôn ngựa đều không dám giấu diếm, nhưng gã họ Hồ này ỷ thế trong triều có người, nên hằng năm đều giấu diếm số lượng ngựa và nơi xuất. Hắn ở Liêu Đông có mậu dịch, mua bán ngựa Liêu Đông với giá cả thích hợp. Nhưng ở Quan Trung của chún ta, ngựa Liêu Đông giá cả rất cao, lợi nhuận rất lớn, hơn nữa giấu diếm người báo tin thuế, cũng trốn được khá nhiều bạc. Hắn ở kinh thành có mã bài bán sỉ của Hộ bộ, có mã bài này trong tay, làm việc rất thuận lợi. Dựa vào bạc và thế lực sau lưng, đã khai thông một con đường từ Liêu Đông đến Quan Trung. Hằng năm, từ Liêu Đông vụng trộm vận chuyển hàng trăm con ngựa Liêu Đông. Tuy rằng chuyện này không ít người biết, nhưng cũng đều mở một con mắt nhắm một con mắt.
Sở Hoan sắc mặt bắt đầu nghiêm trọng.
Đại Tần sau khi khai quốc, ban phát rất nhiều lệnh cấm, đối với dao kéo, ngựa khống chế vô cùng nghiêm ngặt. Chính là lo lắng có người mưu đồ gây rối, âm thầm tạo phản.
Lúc trước đại địa Trung Nguyên chư hầu san sát, gọi là Trung Nguyên thập bát quốc. Đương kim thiên tử nam chinh bắc thảo, nhất thống thiên hạ, nhưng các dư đảng quốc gia chưa chắc đã tận diệt. Những năm gần đây, triều đình âm thầm giám sát các đạo, chính là đề phòng mưu đồ tái khởi phục quốc, gây nên biến loạn khắp thiên hạ.
Nhưng hai năm gần đây, các lệnh cấm bắt đầu lỏng lẻo. Nói cách khác, riêng trại ngựa của họ Hồ hằng năm đều có vài trăm thớt tư mã âm thầm lưu thông, quan phủ lại căn bản không biết, nên từ đó mơ hồ thành họa.
Có tâm tư mua nhiều ngựa, đương nhiên sẽ không phải là dân chúng bình thường, chắc chắn là người có rắp tâm khác.
Xung quanh họ Hồ như có mạch nước ngầm tư mã, toàn bộ Đại Tần theo đó không biết có bao nhiêu trại ngựa đang âm thầm giao dịch trái phép.
Vệ Thiên Thanh như hiểu được suy nghĩ của Sở Hoan, thở dài:
- Chuyện này chúng ta cũng không thể quan tâm. Tuy nhiên, lần này tiền đồ của họ Hồ bất ổn, quan viên địa phương không dám đi điều tra nhưng Thần Y vệ thì đã tìm hiểu được một ít thông tin. Con ngựa đó được bán cùng với 60 con khác. Bình thường thì hắn cũng không tò mò hỏi rõ tên họ người mua. Nhưng cũng may lần này hắn thấy bọn họ mua một lần 60 con, nên cũng để ý, âm thầm tìm hiểu. Đám ngựa Liêu Đông kia đúng là đã vào cảnh nội Thông châu.
- Thông châu?
Thông châu cũng thuộc đất Tây Sơn đạo, thuộc địa phu Bắc bộ đạo Tây Sơn, cách phủ Vân Sơn có một đoạn đường, hơn nữa, Thông châu ở Tây Sơn đạo thuộc loại nghèo nhất trong các châu, địa hình khó khăn. Lại nói tiếp, Thông châu nạn cướp hoành hành dữ nhất Tây Sơn đạo. Gặp năm mất mùa, Thông châu có khi náo loạn, nạn trộm cướp càng gia tăng. Quan phủ cũng đã từng có nhiều lần bao vây tiễu trừ nhưng áp chế đám này lại có đám khác. Vẫn là nỗi lo trong lòng quan phủ.
Vệ Thiên gật đầu, khẽ hạ giọng:
- Thần Y vệ có được khẩu cung liền âm thầm đến Thông châu. Với sự trợ giúp của quan lại Thông châu, bí mật điều tra, rốt cuộc tra ra nơi đám ngựa Liêu Đông kia được đưa tới.
- Ồ?
- Thông châu có Hắc Thủy giang, vùng ven sông có một ngọn núi, gọi là Hắc Thủy sơn. Thần Y vệ điều tra ra, ở gần Hắc Thủy sơn, từng có người nhìn thấy mấy chục con ngựa Liêu Đông thường lui tới.
Vệ Thiên Thanh nắm tay lại:
- Sau lại cẩn thận hỏi thêm, biết ở Hắc Thủy sơn có một đám thổ phỉ, không biết lai lịch thế nào.
Sở Hoan nhíu mày nói:"
- Vệ đại ca, Hắc Thủy sơn có ngựa Liêu Đông, cũng không chắc đúng là đám thổ phỉ kia.
Hắn hỏi tiếp:
- Đám người đó có vào nhà cướp của không? Dân chúng gần đó có chịu thiệt hại gì không? Cũng không chừng là một đám người sống trên núi, không phạm vào vương pháp, vẫn bị người xem là thổ phỉ thì sao?
Vệ Thiên Thanh lắc đầu nói:
- Không nghe nói có việc này.
Gã hạ giọng:
- Tuy nhiên khi Thần Y vệ đi điều tra vụ này, ta đã nhờ người vẽ lại đại khái thân hình tướng mạo nữ thổ phỉ. Thần Y vệ Tôn Bách Hộ cầm bức họa dẫn người đến gần Hắc Thủy sơn điều tra nghe ngóng. Cũng thật là ông trời có mặt, đã điều tra ra manh mối. Tại vùng Hắc Thủy sơn kia, quả thật có tung tích nữ trùm thổ phỉ.
Sở Hoan nói:
- Nếu đi điều tra nghe ngóng tin như vậy, chẳng phải là sẽ dứt dây động rừng? Đám thổ phỉ kia chiếm cứ một vùng Hắc Thủy sơn, tất sẽ có hiểu biết khắp các vùng phụ cận. Thần Y vệ cầm bức họa nữ đi tìm manh mối, nếu là bị người ở Hắc Thủy sơn biết, chẳng phải là bị lộ sao?
Vệ Thiên Thanh lắc đầu:
- Ngươi không cần lo lắng, nếu là các ban sai nha môn khác, thì còn lo, người của Thần Y vệ thì không cần hoài nghi năng lực của bọn họ.
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rồi mới hỏi tiếp:
- Có tra ra chi tiết về nữ trùm thổ phỉ kia không? Bọn họ đến tột cùng lai lịch thế nào?
- Để tránh đánh rắn động cỏ, Tôn Bách Hộ vẫn chưa đám đến quá gần. cho nên chưa điều tra ra chi tiết về bọn họ.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
- Tuy nhiên, chỉ cần thêm mấy ngày, tình hình về bọn chúng, chúng ta sẽ rõ.
Sở Hoan ngạc nhiên nói:
- Vì sao?
Vệ Thiên Thanh nhìn trái nhìn phải, xác định bốn phía vắng lặng, lúc này mới hơi nghiêng người về phía trước, hạ giọng nói:
- Ngay đêm qua, Tổng đốc đại nhân đã bí mật triệu tập hai ngàn Cấm Vệ quân đi Thông châu.
- A?
Sở Hoan thốt lên ngạc nhiên.
Vệ Thiên Thanh nghiêm nghị nói:
- Hôm nay tìm Sở huynh đệ, chính là muốn nói với đệ một tiếng, vào lúc hoàng hôn chúng ta sẽ khởi hành.
Sở Hoan hỏi:
- Ý của Vệ đại ca là…
- Không sai. Đệ cùng ta đến bao vây tiễu trừ đám thổ phỉ kia.
Vệ Thiên Thanh nắm chặt tay:
- Lần này triệu tập hai ngàn Cấm Vệ quân, cho dù đám thổ phỉ kia hung hãn đến đâu, cũng nhất định một lưới bắt hết.
Gã cười ha hả:
- Ta đã lâu không động tay động chân. Cấm Vệ quân cũng nên tìm cơ hội thử thách, vì thanh danh của Tổng đốc đại nhân. Lần này bao vây tiễu trừ thổ phỉ, Tổng đốc đại nhân chỉ đích danh đệ. Sở huynh đệ, đệ vào Cấm Vệ quân, Cấm Vệ quân huynh đệ cũng đã biết tin, nhưng đúng là với năng lực của đệ vẫn bán tin bán nghi. Có cơ hội tốt như vậy, đệ cũng nên thể hiện thân thủ, không khiến Tổng đốc đại nhân thất vọng.
Sở Hoan hơi trầm ngâm nói:
- Tổng đốc đại nhân có lệnh, Sở Hoan tất nhiên chấp hành. Chỉ có điều, Cấm Vệ quân điều động, bọn họ hôm qua đã rời khỏi. Vệ đại ca vì sao hôm nay mới xuất phát?
- Dấu tai mắt người khác.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Lần này bí mật hành động không thể đám người kia có một chút tin tức. Ta hôm nay xuất hiện trong thành, sẽ không có ai nghĩ Cấm Vệ quân xuất động.
Sở Hoan nói:
- Hai ngàn Cấm Vệ quân là một đại quân, muốn không bị phát hiện, chỉ sợ hơi khó.
Vệ Thiên Thanh cười nói:
- Trước đó đã có kế hoạch. Ngoại trừ số rất ít tướng lãnh cao cấp, phần lớn các tướng sĩ đều tưởng đi Thương châu. Đường đến Thương châu đi qua Thông châu, đợi đến Thông châu, sẽ đánh cho Hắc Thủy sơn trại trở tay không kịp.
- Thì ra là thế!
Sở Hoan hiểu được, ngay cả tướng sĩ Cấm Vệ quân cũng còn giấu, thì tất nhiên càng có thể che tai mắt người ngoài.
- Sở huynh đệ, sau khi cơm nước xong, đệ đi thu xếp chút đồ đạc, đúng hoàng hôn, đệ đi qua Bắc thành môn khoảng mười dặm thì dừng lại chờ ta, ta sẽ đuổi theo sau.
- Được!
Sở Hoan chợt nhớ đến chuyện gì, thấp giọng hỏi:
- Vệ đại ca, đám thổ phỉ này ở Hắc Thủy sơn xa xôi, sao phải chạy đến Kính giang bắt cóc Tổng đốc phu nhân? Bọn họ không cướp của, rốt ruộc là vì cái gì? Theo lý thuyết, đám người này sẽ không dám kết thù oán với Tổng đốc.
Vệ Thiên Thanh nói:
- Kỳ thực việc này ta vẫn đang buồn bực.
Gã dừng một chút, nhíu mày nói tiếp:
- Tuy nhiên, trước đó một thời gian, trong nha môn xảy ra một việc, không biết có phải là có liên quan đến đám người kia không?
- Ồ?
Sở Hoan cũng không trực tiếp hỏi, mà chỉ thể hiện sự nghi hoặc ra mặt.
Dù sao đây cũng là việc nha môn, Sở Hoan không dám chắc Vệ Thiên Thanh có thể nói ra hay không. Nếu không thể nói, mình chủ động hỏi, thì không ổn.
Vệ Thiên Thanh đúng là rất tín nhiệm hắn, đã hạ giọng nói:
- Trước khi phu nhân bị bắt, đại lao Vân Sơn phủ liên tục có người đến muốn cướp ngục. Cũng may đại lao thủ vệ sâm nghiêm. Vốn cũng bắt được kẻ cướp ngục, nhưng đám người này thật đúng là liều mạng, hoặc bị giết hoặc trước khi bị bắt liền tự sát. Vài lần như thế, bọn họ đã chết mười mấy người. Hiện giờ đại lao Vân Sơn phủ lại tăng cường thêm phòng bị, đám người kia cũng không dám xuất hiện nữa. Không biết thổ phỉ Hắc Thủy trại kia có liên quan gì đến đám người cướp ngục này không?
Sở Hoan ngớ người, cảm giác đầu tiên là hai đám người này tất có liên quan đến nhau.
- Vệ đại ca, ta hiểu.
Sở Hoan hạ giọng:
- Đám giang phỉ bắt cóc phu nhân là để đổi người. Bên trong đại lao, có đến chín phần mười là đồng bọn của chúng.
- Đồng bọn?
Vệ Thiên Thanh nhíu mày:
- Nếu mấy người này thực sự có liên quan, như vậy Sở Hoan đoán cũng có lý. Chẳng qua hiện giờ không thể xác định bọn họ có phải là cùng chung một hội hay không. Hơn nữa, bên trong đại lao phủ Vân Sơn giam giữ không dưới 200 người, nhiều nhất là các loạn đảng bắt được mấy năm nay. Không ít người bất kể thẩm vấn thế nào cũng không mở mồm, nên không xác định được thân phận. Nên cũng không biết người đám thổ phỉ kia muốn cứu là ai.
Gã hơi trầm ngâm, nâng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, rót tiếp rượu vào, cười nói:
- Mặc kệ, cứ đánh thắng trận này, bắt lấy đám loạn đảng, tất cả sẽ rõ ràng. Sở huynh đệ, chúng ta trước hãy làm một ly, chúc lần ra tay này của chúng ta dễ như trở bàn tay.
Sở Hoan nâng chén rượu lên, hai người đều uống một hơi cạn sạch.