Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 148 : Lão Đan Vương Phát Uy, Đánh Lui Kẻ Địch. (2)
N
hưng Nhậm Kiệt hiển nhiên không phải là đi tìm cái chết, rốt cục chạy tới, hai tay nắm pháp quyết, trong nháy mắt thần thức dẫn động trận pháp bên trong đại điện của Minh Ngọc sơn trang, kết hợp cùng trận pháp bên trong Minh Ngọc sơn trang, trong nháy mắt từng tầng một trận pháp khởi động, trong đại điện tầng tầng trận pháp xuất hiện.
Oanh! Bành! Bành!
Mặc tiên sinh này không hổ là siêu cấp cường giả m Dương Cảnh ngưng tụ dương hồn, tùy tiện oanh kích cũng đã khiến cho đại trận mới vừa ngưng tụ bị chấn nát trong nháy mắt, cũng may lần này hắn không phải là toàn lực ứng phó, nếu không trận pháp đã bị tổn hại không được đầy đủ trong đại điện thật đúng là sẽ bị hắn đánh xuyên.
- Ngươi!
Mặc tiên sinh nhướng mày, không nghĩ tới tới một tiểu oa nhi không biết sống chết đột nhiên đánh ra, thế nhưng biết dẫn động trận pháp, mà ngay sau khi thấy rõ ràng hắn lại càng cả kinh, đây không phải là bại gia tử hoàn khố gia chủ Nhậm gia Nhậm Kiệt lúc trước mang người xông tới sao?
Hắn làm sao có thể biết trận pháp của Minh Ngọc sơn trang, đáng giận, trong lòng Mặc tiên sinh ngầm bực, lấy thực lực của hắn nếu như toàn lực ứng phó, cho dù trận pháp không trọn vẹn này bị dẫn động hắn cũng nhất định đánh xuyên, đáng tiếc bị Hắc Man dây dưa nên không có biện pháp toàn lực ứng phó.
- Oa... Oa, phiếu cơm lão Đại đẹp trai a.
Mập mạp vốn là mặt cũng biến sắc, giờ phút này thấy Nhậm Kiệt lợi dụng trận pháp chặn công kích lại, nhất thời thở dài một cái.
- Đẹp trai cái rắm, chạy mau.
Mặc dù chỉ là dẫn động trận pháp, nhưng lực lượng Mặc tiên sinh khuếch tán ra cũng làm cho Nhậm Kiệt trào ra một búng máu, thiếu chút nữa phun ra, mạnh mẽ áp chế nói một tiếng rồi xông tới cùng mập mạp bọn họ bỏ chạy mất mạng vào chỗ sâu trong đại điện.
Trong nháy mắt thần thức tìm kiếm được vị trí của Ngọc Thành, báo cho hắn nơi này có nguy hiểm. Hiện tại cả Minh Ngọc sơn trang cũng bị xáo trộn, khắp nơi đều là chiến trường, giữa không trung lại càng lộn xộn, hiển nhiên chiến đấu của lão Đan Vương cùng Cửu Đầu Long Vương kịch liệt kinh người hơn nhiều.
- Lập tức tránh ra, nếu không đừng trách ta hạ sát thủ.
Vừa nhìn thấy Nhậm Kiệt bọn họ muốn chạy, Mặc tiên sinh cũng gấp, Nhậm Kiệt còn có cái tên mập mạp kia hắn không thèm để ý, nhưng Ngọc Vô Song lần này hắn là tình thế bắt buộc.
- Long Vương nhà ta có lệnh, những thứ đoạt được lần này mọi người chia đều, người giao cho chúng ta, đến lúc đó có ích lợi gì mọi người chia đều.
Hắc Man không để ý uy hiếp của hắn, cười lạnh một tiếng nói.
- Vậy là ngươi đang tìm chết.
Vẻ mặt Mặc tiên sinh biến đổi.
- Đây là Minh Ngọc sơn trang, đến Minh Ngọc sơn trang ta bắt người, các ngươi đều đáng chết.
Nhưng vào lúc này, Ngọc Thành mang theo hai gã Thái thượng trưởng lão của Minh Ngọc sơn trang cũng đã lao đến
Thấy Ngọc Thành mang người kịp thời chạy tới, Nhậm Kiệt cũng bảo mập mạp cùng Ngọc Vô Song ngừng lại, bất quá vì lý do an toàn Nhậm Kiệt vẫn giơ tay lên nắm pháp quyết, khởi động một chút trận pháp bên trong đại điện này của Minh Ngọc sơn trang lần nữa chung quanh bọn họ, đồng thời thuận tay thay đổi một chút.
Đồng thời hắn cũng thông qua thần thức, lệnh Đồng Cường, Thú bá bọn họ chạy tới, sau khi làm xong toàn bộ, Nhậm Kiệt mới yên tâm lại.
- Phiếu cơm lão Đại ngươi không phải đã là Trận Pháp Đại sư chứ, có thể vận dụng trận pháp trong thực chiến, hạ bút thành văn.
Sau khi mập mạp nhìn thấy, đầu tiên là không nhịn được mà sợ hãi than.
Mà Ngọc Vô Song thì tò mò nhìn Nhậm Kiệt.
- Ngươi... Làm sao biết cách vận dụng trận pháp của Minh Ngọc sơn trang chúng ta, trận pháp nơi này chỉ có Thái thượng trưởng lão cùng gia gia mới có thể nắm trong tay?
- Không cần sốt ruột, lúc cứu mạng ai quản nhiều như vậy a, cũng chỉ dùng một chút, dù sao không dùng cũng là lãng phí.
Nhậm Kiệt thuận miệng nói, trên thực tế lúc trước hắn ở trong hoàn cảnh đặc biệt là Thánh nhân luận đạo đã dò xét nội bộ Minh Ngọc sơn trang, cũng đã như lòng bàn tay đối với những trận pháp này, cộng thêm hôm nay đại cảnh giới của hắn đã đạt đến trình độ âm hồn tầng thứ nhất của m Dương Cảnh, nếu quả thật so sánh thành tựu về phương diện trận pháp, thật đúng là không kém bao nhiêu so với Trận Pháp Đại sư sơ cấp.
Trên thực tế, cho dù Trận Pháp Đại sư chân chính, cũng không thể nào làm được như Nhậm Kiệt hiện tại, trừ phi là người bố trí trận pháp ở đại điện này năm đó, những người khác cho dù là Ngọc Thành cũng chưa chắc thấu triệt như thế, không thể nào hạ bút thành văn, dẫn động trận pháp chiến đấu cùng người.
- Ừm, thời điểm như vậy tự nhiên không thành vấn đề.
Ngọc Vô Song nhất thời còn không có kịp phản ứng.
Mập mạp ở một bên cố nén cười, một câu nói của phiếu cơm lão Đại đã dời đi vấn đề trọng điểm, bất quá nhìn những trận pháp chớp động chung quanh bị Nhậm Kiệt khống chế kia, càng phát càng cảm giác mình xem không hiểu, lúc này mới bao nhiêu thời gian, làm sao cảm giác phiếu cơm lão Đại thay đổi rất nhiều?
- A... Minh Ngọc Đan Vương, Cửu Đầu Long Vương ta với ngươi không chết không thôi, chắc chắn sẽ diệt cả Minh Ngọc sơn trang ngươi, ngươi chờ đó cho ta, ta sắp đột phá đến cảnh giới Thiên Yêu, đến lúc đó sẽ là tử kỳ của ngươi, tử kỳ...
Trên bầu trời trên bầu trời truyền đến một tiếng hét thảm, sau đó Cửu Đầu Long Vương điên cuồng hét lên, thanh âm từ từ đi xa.
Cho dù là không có biện pháp sử dụng thần thức dò xét tình huống chiến đấu của Cửu Đầu Long Vương cùng lão Đan Vương, nhưng nghe thấy một tiếng hét thảm này cùng những lời phía sau, là có thể đoán được chuyện gì xảy ra.
Lão Đan Vương chiến thắng, Cửu Đầu Long Vương thua.
Mà cơ hồ đồng thời, tất cả yêu thú hiển nhiên cũng nhận được mệnh lệnh, thay đổi phương hướng cùng một thời gian, có thể bay thì dùng hết tốc lực bay đi, biết chui xuống đất thì chui xuống đất, tóm lại là liều mạng xông ra ngoài.
- Minh Ngọc sơn trang ta há lại là địa phương súc sinh các ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.
Lúc này, thanh âm của lão Đan Vương Ngọc Trường Không truyền đến giữa không trung lần nữa, sau một khắc mọi người cũng cảm giác được rùng cả mình, trong nháy mắt kế tiếp từng đạo hàn quang từ trên trời giáng xuống.
Bành! Bành! Bành!
Yêu thú bị kiếm quang quét trúng, cho dù yêu thú cấp chín cũng trực tiếp nổ, trong đó có bốn đạo kiếm khí vô cùng lớn mục tiêu chính là bốn vị đại yêu hóa hình thủ hạ của Cửu Đầu Long Vương.
Thân thể Mị Xà bị kiếm khí quét trúng, trong nháy mắt nổ tung, nhưng chỉ là nổ tung một lớp da của nó, sau đó sắc mặt nó trắng bệch hóa thành một đạo tia sáng biến mất ở phương xa. Tình huống của Hắc Man thì khá hơn một chút, nhưng vì ngăn cản một kiếm này của lão Đan Vương, hai cánh tay cũng trực tiếp bị chém đứt, mặc dù có thể mọc ra lần nữa, nhưng tổn thất lần này cũng vô cùng thảm trọng, thậm chí sợ bị Ngọc Trường Không tiếp tục đuổi giết, không tiếc sử dụng phương pháp nhanh chóng chạy trối chết như Mị Xà.
Thân thể của Kim Sư trở nên to lớn, thế nhưng há mồm rống lên đối đầu với kiếm khí, bị kiếm khí trực tiếp đánh cho bay không thấy tăm hơi, thảm nhất phải kể tới một con Tam Nhĩ Yêu Thử khổng lồ dưới đất, Tam Nhĩ Yêu Thử này là một trong tứ đại đại yêu hóa hình dưới tay Cửu Đầu Long Vương. Lúc bình thường nói ít, vốn là thực lực bình thường, hết lần này tới lần khác ba tên kia chẳng qua là ba đạo kiếm khí, nó bên này cuối cùng bị Ngọc Trường Không trực tiếp cầm kiếm trong tay phóng ra, trực tiếp đóng đinh Tam Nhĩ Yêu Thử đang chui xuống đất ở dưới mặt đất.
Mà yêu thú khác bị quét trúng đếm không hết, chỉ một chiêu, yêu thú mới vừa hung mãnh ít nhất chết đi một thành, còn dư lại cũng không có mạng chạy trốn.
Mặc tiên sinh vừa nhìn tình huống này, mặc dù không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nhanh chóng nhanh chóng cùng yêu thú khác, mà giờ khắc này Minh Ngọc sơn trang cơ hồ trở thành phế tích, bất luận là người của Minh Ngọc sơn trang hay là những siêu cấp cường giả được mời tới giúp một tay kia cũng đồng thời nhìn về phía bầu trời.
Giữa không trung, lão Đan Vương Ngọc Trường Không từ không trung đi xuống, trong tay trái giơ lên một cái sừng khổng lồ dài chừng ba thước mang theo máu, bên trên tản ra một cổ khí tức của yêu thú mạnh mẽ.
Yên lặng, vô cùng yên lặng, bởi vì chuyện này thật là làm cho người ta khiếp sợ, rung động.
Oanh!
Sau một khắc, cả Minh Ngọc sơn trang cũng nổ tung; tiếng gầm rú điên cuồng, tiếng hô to hưng phấn vang tận mây xanh.
- Minh Ngọc Đan Vương, lão Đan Vương uy vũ.
- Đan Vương... Đan Vương... Đan Vương....