Số lần đọc/download: 973 / 0
Cập nhật: 2018-09-21 16:46:44 +0700
Q.1 - Chương 148
G
iọng hát của Tư Đồ Nhược Thủy vang khắp cả hội trường.
Chẳng qua là.
Khi hát, dường như Tư Đồ Nhược Thủy bị ảnh hưởng bởi giai điệu của bài “Numb” này.
Nàng nhớ lại mẹ mình, người đang ở trên Thiên đường nhìn mình.
Nàng nhớ lại ba mình, vì người quá bận nên không có thời gian quan tâm đến nàng.
Nàng nhớ lại lúc nàng học trung học cơ sở, lúc đó nàng bị những bạn học bài xích, cô lập.
Nghĩ tới đây, những giọt nước mắt bỗng rơi xuống.
Vẻ mặt nàng điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta thương tiếc.
Tiếng hát của nàng run lên, có cảm giác nàng sắp khóc rồi/
Nhưng mà.
Rất nhanh, trong đầu nàng lại hiện lên hình ảnh mình bị bắt cóc, lúc đó Diệp Phàm giống như một Chiến thần hạ phàm, đã cứu nàng ra khỏi đám bắt cóc đó.
Một màn này giống như là một dòng nước ấm, lặng lẽ chảy khắp cơ thể của nàng, làm cho những điều ủy khuất, bất lực trong nàng biến mất.
-Một lần nữa lột xác trở lại chính mình, tránh đi những ràng buộc..
Lúc hát xong câu này, giọng hát của Tư Đồ Nhược Thủy trở nên cao vút mà kích động, cả người bỗng trở nên phấn chấn.
Cùng lúc đó, Trương Kiếm Nhâm nhận được ám hiệu của Lữ Văn, vội vàng mang theo 3 tên khác, cầm lấy hoa tươi, bước nhanh về phía sân khấu.
Mà Lữ Văn cầm trong tay 99 bông hoa, cố ý kéo dài khoảng cách với đám người Trương Kiếm Nhâm.
Trên sân khấu, Tư Đồ Nhược Thủy hoàn toàn đắm chìm vào trong ấm nhạc, những thứ xung quanh dường như không là đã cách xa nàng rồi.
-Người mà Tư Đồ Nhược Thủy nói quả nhiên là Lữ Văn a.
-Haiz, mje nó, quả thật là một đóa hoa tươi cắm trên bãi shjt trâu mà.
Tư Đồ Nhược Thủy không thấy nhưng mà người ở bên dưới sân khấu lại thấy, có vài người mở miệng tám.
Đang ở trong lúc mọi người xôn xao, 4 người Trương Kiếm Nhâm cũng không có đi lên tặng hoa cho Tư Đồ Nhược Thủy, mà là để hoa dưới mặt đất.
Bọn họ muốn làm gì?
Tất cả mọi người ở bên dưới sân khấu đều có chút nghi ngờ.
4 người Trương Kiếm Nhâm khom lưng bắt đầu xếp những đóa hoa hồng đó xuống đất.
1 bông, 2 bông, 3 bông…
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, 4 người Trương Kiếm Nhâm đã dùng hoa xếp thành hình trái tim, mà Lữ Văn lại cố ý dừng lại, đang đợi 4 người Trương Kiếm Nhâm xếp xong.
-Đệt, mje nó đúng là tiết tấu ân ái mà.
Những người hâm mộ của Tư Đồ Nhược Thủy thấy một màn như vậy, lập tức bị kích thích không nhẹ.
So ra mà nói, những người từng bị Lữ Văn âm thầm chèn ép đều bị một màn như vậy kích thích ác hơn, thậm chí có vài người trực tiếp ra về.
Càng có nhiều người âm thầm Lữ Văn thật sự quá ân hiểu, âm thầm chèn ép, đe dọa người theo đuổi Tư Đồ Nhược Thủy, lúc này hắn lại dùng cách lãng mạn này để tỏ tình với Tư Đồ Nhược Thủy.
-Hắc, lúc này còn giả vờ thuần khiết nữa sao?
-Đúng a, lại khóc sướt mướt nói Lữ Văn không phải bạn trai của nàng, hiện tại bởi vì Lữ Văn sai người đến dùng hoa để xếp thành hình trái tim nên nàng tỏ ra kích động, thật sự là ghê tởm mà.
Thấy Trương Kiếm Nhâm xếp hoa thành hình trái tim, nghe được giọng hát của Tư Đồ Nhược Thủy đột nhiên trở nên kích động, có vài người không nhịn được mà khinh bỉ Tư Đồ Nhược Thủy.
-Câm miệng.
Bên tai vang lên những lời khó nghe kia, Tô Lưu Ly biến sắc, rống lớn.
Nghe được tiếng rống lớn của Tô Lưu Ly, những người đó cũng không bàn tán nữa, bất quá vẻ mặt lại tỏ ra khinh thường.
Tô Lưu Ly thấy thế, cố gắng giải thích cái gì, nhưng cuối cùng lại bỏ qua.
Bởi vì nàng cảm thấy hành động thực tế có sức thuyết phục hơn lời giải thích.
Nàng tin tưởng, Tư Đồ Nhược Thủy sẽ không nhận hoa cùng lời tỏ tình của Lữ Văn.
30s’ sau, 4 người Trương Kiếm Nhâm đã xếp xong hình trái tim, mà Tư Đồ Nhược Thủy đang nhắm mắt đứng trong trái tim đó, kết thúc biểu diễn của mình, mà Lữ Văn cũng kịp thời xuất hiện trước người Tư Đồ Nhược Thủy.
-Cảm ơn anh, đại ca ca.
Có lẽ là mới vừa rồi biểu diễn quá nhập tâm, sau khi hát xong, Tư Đồ Nhược Thủy vẫn nhắm 2 mắt, không kìm lòng được mà nói ra câu cảm ơn.
"Bành bạch —— "
Tư Đồ Nhược Thủy vừa nói xong, mọi người liền vỗ tay.
Lữ Văn cho rằng Tư Đồ Nhược Thủy thấy được cảnh mình làm nên mới nói ra lời cảm ơn. Điều này làm cho trong lòng của hắn cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Sau đó, không đợi Tư Đồ Nhược Thủy mở mắt ra, hắn cầm lấy bó hoa hồng, ngẩng đầu lên, giống như là một bạch mã vương tử cao cao tại thường, sải bước đi về phía Tư Đồ Nhược Thủy.
Trong tiếng vỗ tay như thủy triều, Tư Đồ Nhược Thủy từ từ mở mắt ra, rõ ràng thấy được Lữ Văn xuất hiện trước người nàng.
Hả?
Vẻ mặt Tư Đồ Nhược Thủy tỏ ra ngẩn ngơ.
-Nhược Thủy, tối nay em giống như một công chúa bạch tuyết, xinh đẹp mê người, tiếng ca của em giống như là một khúc tiên nhạc, vô cùng êm tai.
Khi Tư Đồ Nhược Thủy ngẩn người, Lữ Văn dựa theo lễ nghi của phương Tây, một chân quỳ xuống đất, 2 tay cầm lấy bó hoa, ánh mắt thâm tình nhìn Tư Đồ Nhược Thủy, ôn nhu nói:
-Nhược Thủy, anh thích em, anh muốn em trở thành tiểu công chúa kiêu ngạo trong lòng của anh, đáp ứng anh đi, được không?
-A……
-Quá lãng mạng, mau đáp ứng hắn đi.
-Không nên đáp ứng hắn.
Không đợi Tư Đồ Nhược Thủy trả lời, người bên dưới đã hô lên.
-Chẳng…Chẳng lẽ tên kia thật sự là bạn trai của Nhược Thủy.
Diệp Phàm ngẩn ngơ.
Trong cái nhìn chăm chú của mọi người, vẻ cảm động trên mặt của Tư Đồ Nhược Thủy đã biến mất, thay vào đó là vẻ chán ghét và sợ.
Chán ghét là bởi vì nàng nhớ lại cảnh chiều này Lữ Văn gây ra.
Sợ là bởi vì nàng sợ Diệp Phàm sẽ hiểu lầm nàng.
-Nhược Thủy, anh sẽ giống như lời của em, sẽ giống như một Chiến thần, bảo vệ cho em cả đời này.
Mắt thấy Tư Đồ Nhược Thủy thờ ơ, Lữ Văn có chút nghi ngờ, hắn lại mở miệng lần nữa.
-Lữ Văn, anh hiểu lầm rồi, Chiến thần trong miệng tôi không phải là anh.
Sau một khác.
Trong sự chờ mong của Lữ Văn, trong sự chờ đợi của khán giả, Tư Đồ Nhược Thủy mở miệng nói.
Không phải là Lữ Văn?
Nghe được Tư Đồ Nhược Thủy nói vậy, đám khán giả nhất thời trợn tròn mắt.
4 người Trương Kiếm Nhâm nghe vậy lại càng hoảng sợ.
Bọn hắn mở to mắt nhìn vào Tư Đồ Nhược Thủy và Lữ Văn trên sân khấu, trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi: Tại sao Tư Đồ Nhược Thủy lại cự tuyệt?
So ra mà nói thì Lữ Văn lại càng khiếp sợ hơn.
Trên sân khấu, Lữ Văn vẫn duy trì tư thế một chân quỳ trên mặt đất, 2 tay tặng hoa nhưng mà cả người của hắn lại giống như bị hóa đá vậy, không nhúc nhích.
Trên mặt của hắn cũng không tìm ra được một chút tự tin nào, có chẳng qua là không dám Tin, cảm giác kia phảng phất đang hỏi: Điều…Điều này làm sao có thể được?