Books are the compasses and telescopes and sextants and charts which other men have prepared to help us navigate the dangerous seas of human life.

Jesse Lee Bennett

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Gia Thành
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Toàn Nguyễn
Số chương: 230 - chưa đầy đủ
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 896 / 8
Cập nhật: 2019-07-22 19:56:27 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 147: Thuyết Phục Triệu Quốc
ặc kệ Tôn Nhạc cùng Nhược Vương do dự giãy dụa thế nào, tất cả công tác chuẩn đã được Văn Lương hoàn thành. Lúc này, Tôn Nhạc xuất hành, mang theo bốn mươi sáu cỗ xe ngựa, Kiếm Sư năm người, kiếm khách trăm người, hiền sĩ tôi tớ hai mươi người, vàng một trăm cân, hai mươi xử nữ xinh đẹp.
Tất cả người đi cùng và xe ngựa, đều đã bỏ phù hiệu của Sở nhân, đổi thành kiểu gia quyến cự phú đại thương xuất hành.
Mà Tôn Nhạc, đổi lại thân nam trang, thành Điền phủ Thiếu chủ nhân.
Đội ngũ một lúc lâu sau liền chính thức xuất phát.
Đội xe ngựa chậm rãi di chuyển trong lớp sương mù cuồn cuộn dày đặc, theo một đường nhỏ hướng Bắc, càng chạy nhanh càng xa.
Nhược Vương vẫn chưa tới tiễn đưa, thẳng đến khi đội ngũ đi xa, một con tuấn mã mới từ trong Sở cung điên cuồng lao ra! Kỵ sĩ kia sắp đuổi kịp đội ngũ thì tốc độ lại càng ngày càng chậm, càng ngày càng chậm.
Thẳng đến khi đội ngũ đi gần năm dặm, kỵ sĩ ngừng lại. Trong nháy mắt lúc hắn dừng lại kia, chỉ thấy kỵ sĩ kia đột nhiên ngửa đầu lên trời, điên cuồng mà thét dài.....
Đám người Văn Lương vội vàng giục ngựa đuổi theo Nhược Vương, nhìn thấy hắn thống khổ như thế, Văn Lương không khỏi thở dài một tiếng.
Mọi người phía sau, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Nhược Vương vặn vẹo, trong ánh mắt vừa thống khổ lại giãy dụa, không khỏi hai mặt nhìn nhau, cũng không dám tiến tới nữa.
Văn Lương liếc mắt nhìn chung quanh một cái, thấy mọi người dừng lại không tiến lên, hắn lại thở dài một tiếng, giục ngựa chạy nhanh đến phía sau Nhược Vương.
“Đại vương. Người không phải sớm định cùng Tôn Nhạc cô nương đồng cam cộng khổ, đồng sinh cộng tử sao? Một khi đã như vậy, khó khăn hôm nay nàng thay đại vương gánh vác cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Đại vương làm gì phải tự trách?”
Nhược Vương ngẩn ra.
Cơ bắp co rúm trên mặt hắn chậm rãi khôi phục bình thường. Chậm rãi quay đầu nhìn về phía Văn Lương. Nhược Vương chống lại cặp mắt thân thiết của hắn. Sau một lúc lâu mới khàn khàn nói: “Tỷ tỷ. Nàng còn chưa từng ở bên cạnh ta hưởng thụ qua nửa điểm vinh hoa!”
Văn Lương nghe vậy cười.”Đại vương cớ gì nói ra lời ấy? Tôn Nhạc cô nương từ nhỏ trí tuệ vô song. Lần này nàng nhất định sẽ viên mãn trở về.”
Nhược Vương nhìn về phía Văn Lương.
Hắn nhìn rất chân thành. Ánh mắt sáng ngời.
Thẳng đến khi ánh mắt hắn gần như làm cho Văn Lương có điểm không được tự nhiên, cái trán bắt đầu chảy mồ hội rồi, Nhược Vương mới thu hồi ánh mắt, khóe miệng hắn giương lên, nói: “Không sai! Tỷ tỷ của ta từ nhỏ thông minh tuyệt đỉnh, loại chuyện này không làm khó được nàng!”
Nhược Vương nói lời này thì vẻ lo lắng trên gương mặt tuấn lãng diệt hết, một bộ dáng rất tin tưởng.
Văn Lương vốn chỉ là thuận miệng an ủi, thật không ngờ tùy tùy tiện tiện nói một câu, Nhược Vương lại tin là thực, hắn có điểm phản ứng không kịp, sững sờ tại chỗ thật lâu cũng không biết nói thế nào.
Hắn tất nhiên là không biết, Nhược Vương cùng Tôn Nhạc ở chung khi còn bé thì phương thức xử sự trầm ổn mà thông minh kia của Tôn Nhạc, sớm đã khiến Nhược Vương ấn tượng khắc sâu. Văn Lương mặc dù là thuận miệng nói, Nhược Vương lại giống như uống thuốc an thần.
Đội ngũ Tôn Nhạc, đoạn đường này là ngày đêm không ngừng vội vã mà qua. Tần Triệu hai nước đã chuẩn bị xuất chinh, nếu bọn họ đi chậm rãi, đội ngũ đối phương đã tuyên thệ trước khi xuất quân, chuyện kia sẽ càng khó làm hơn.
Tuy rằng một đường vội vã, đám người Tôn Nhạc ước chừng phải nửa tháng mới đi đến. Triệu cách Sở rất xa, dựa theo quy củ, Tần Triệu ước hẹn phạt Sở, Triệu ở xa sẽ tuyên thệ trước khi xuất quân xuất chinh, đến cách Sở không xa sẽ cùng Tần binh hội hợp. Cho nên, trạm thứ nhất của Tôn Nhạc lúc này là tham kiến Triệu hầu.
Vừa đến, Tôn Nhạc lập tức sai người đi mua một cái sân ở tạm.
Sau khi nghỉ ngơi hai buổi tối, Tôn Nhạc nghĩ ngơi hồi phục phấn chấn mới sai người dâng năm mươi lạng vàng trực tiếp cầu kiến Triệu đại vương tử.
Triệu đại vương tử ở Triệu cảnh có mỹ danh cầu hiền nạp sĩ, Tôn Nhạc dâng năm mươi lạng vàng, lập tức liền được hắn tự mình tiếp kiến.
Tôn Nhạc sửa sang áo dài thật dày từ vải dệt thành trên người, lúc này là mùa đông rồi, Triệu cảnh gió lạnh gào thét, làn gió kìa thổi trên mặt như dao cắt, rất là đau đớn.
Tôn Nhạc nhanh chóng tiến về hướng Hiền Vương Cung của Triệu đại vương tử, ở phía sau nàng, hai người hầu nhắm mắt theo đuôi. Hai người này là người hầu chân chính, không phải là kiếm khách cũng không là hiền sĩ. Theo cách nhìn của Tôn Nhạc, nếu mình đến địa bàn của người khác, kiếm khách cùng hiền sĩ đều không tất yếu phải đi theo nữa, sở dĩ kêu hai tên hầu theo, chỉ là vì thể diện. Dù sao, một người có thể tùy tùy tiện tiện xuất ra năm mươi lạng vàng, không thể nào ngay cả tên hầu đi theo cũng không có.
Đi ngang qua bóng rừng cây cối mọc thành bụi, Tôn Nhạc vẫn chưa đến gần, một trận tiếng kim thiết liền vang lên bên tai không dứt.
Chỉ chốc lát, một quảng trường lớn sức chứa mấy trăm người xuất hiện ở trước mắt Tôn Nhạc. Trong quảng trường này, hai kiếm khách đang tỷ thí, mà ở bên cạnh hai kiếm khách, lại có hai mươi mấy kiếm khách xem náo nhiệt.
Lướt qua quảng trường, một trận tiếng đọc sách lanh lảnh truyền đến. Trước mắt Tôn Nhạc, xuất hiện mấy chục tràng phòng ở làm bằng gỗ. Trước sau mấy phòng ở đó, trong rừng cây trong phòng, thỉnh thoảng có thể nhìn đến cao quan hiền sĩ rung đùi đắc ý tụng bài.
Tôn Nhạc nhìn hết thảy, thầm suy nghĩ: Triệu đại vương tử này ý chí thật là không nhỏ, hắn rất sợ thế nhân không biết hắn trọng tài, chú ý tới cỡ này.
Lướt qua nhà gỗ nhỏ, phía trước là một con đường rải đá quanh co khúc khuỷu. Mà cuối đường rải đá, một tràng mộc lâu cao ba tầng, đề ba chữ “Nạp hiền các”. Đó là chỗ Triệu đại vương tử hội kiến nàng.
Tôn Nhạc bước đi đến dưới bậc thang Nạp hiền các, mới vừa đi tới, nàng liền chắp hai tay, cao giọng kêu lên: “Tề quốc Điền nhạc tham kiến Đại vương tử điện hạ!”
Thanh âm của nàng rơi xuống, một thái giám đi ra, tay phải hắn ngăn lại, cất giọng nói: “Điền nhạc? Đại điện hạ đang ở bên trong đợi.”
Tôn Nhạc lại thi lễ, nhấc trường bào dưới sự dẫn dắt củathái giám kia tiếnvào trong Nạp hiền các.
Đi vào sương phòng, liền cảm giác được vài đôi mắt gắt gao nhìn!
Chỉ thấy trong sương phòng, Triệu đại vương tử đang ngồi chồm hỗm trên sập, giương mắt yên lặng đánh giá nàng. Ở hai bên tả hữu đại vương tử, ngồi ba cao quan hiền sĩ. Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn hướng Tôn Nhạc. Bọn họ nhìn đến Tôn Nhạc có bộ dáng thiếu niên như thế thì đều nhíu mày, mắt lộ ra nghi hoặc cùng thần sắc khinh thị.
Tôn Nhạc nâng hai mắt sáng ngời lên, lẳng lặng cùng Triệu đại vương tử tương đối, nàng lại hai tay chắp lại, thi lễ thật sâu, “Điền nhạc kiến quá Đại điện hạ.”
Triệu đại vương tử có điểm kinh ngạc đánh giá Tôn Nhạc từ trên xuống dưới một hồi, bỗng nhiên hướng tả hữu cười nói: “Ta đang suy nghĩ, là ai bỏ năm mươi lạng vàng chỉ vì gặp mặt ta? Thì ra là tiểu tử ngay cả lông cũng chưa đủ dài!”
Triệu đại vương tử nói tới đây, ngửa đầu cười lên ha hả. Hắn cất nụ cười này, tả hữu mọi người cũng phá lên cười theo.
Đang lúc mọi người cười vang, Tôn Nhạc bỗng nhiên cũng là mở miệng cườiha ha theo.
Nàng cười như vậy, nhất thời làm mọi người không hiểu chút nào, bất tri bất giác, tiếng cười càng ngày càng nhỏ.
Triệu đại vương tử dừng cười, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Tôn Nhạc, tay phải chậm rãi rút trường kiếm trên bàn ra. Theo kiếm phong ra khỏi vỏ, một cỗ hàn khí bức người mà đến.
Tay phải Triệu đại vương tử giơ trường kiếm lên, sau khi ở trong tay múa hai cái, mũi kiếm chỉ hướng Tôn Nhạc, thanh âm lạnh lùng nói: “Vì sao cười?”
Tôn Nhạc ánh mắt cũng không hạ xuống, tựa hồ hoàn toàn không có nhìn đến mũi kiếm chỉ hướng mình. Nàng thanh thanh cười nói: “Ta cười chính mình.”
“Hửm?” Triệu đại vương tử tựa hồ có điểm hứng thú, hắn nhíu mày hỏi, “Nói nghe một chút?”
Tôn Nhạc ngừng một chút, “Tiểu nhân ngàn dặm xa xôi, thực là vì cứu Triệu mà đến. Mang lòng giúp Triệu, lại còn phải xuất ra năm mươi lạng vàng mở đường, chỉ xin gặp mặt, nên tự thấy buồn cười vậy.”
Triệu đại vương tử nghe đến đó, gương mặt trầm xuống, cười lạnh nói: “Ngươi vì cứu Triệu mà đến?”
Thanh âm rơi xuống, xoát một tiếng trường kiếm trên tay phải hắn cử động, kiếm phong thẳng tắp chỉa vào lông mày Tôn Nhạc, cười lạnh nói:“Ngươi vừa vào Hàm Đan, không kịp nghỉ ngơi liền cầu kiến bản điện hạ. Thì ra ngươi là vì cứu Triệu mà đến ha ha ha.”
Trách không được Triệu đại vương tử này có mỹ danh trọng hiền, nhìn thấy mình lại lạnh lùng chỉa trường kiếm, thì ra là hoài nghi ý đồ đến đây của mình.
Điện quang chợt lóe trong đầu Tôn Nhạc, biểu tình lại hàm chứa ý cười, tự nhiên nói: “Tiểu nhân quả thật là vì cứu Triệu mà đến! Đại vương tử dám nghe chăng?”
Nàng đây là khích tướng.
Đại vương tử nhướng mày, gương mặt âm trầm. Hắn cố nén hít một hơi, thầm nghĩ mình không thể bại hoại danh tiếng cầu hiền nạp sĩ của mình. Lập tức cười cười, nói: “Hãy nói ta nghe một chút? Bổn điện hạ thật muốn biết, Đại Triệu ta đã xảy ra chuyện gì, mà Tề nhân như ngươi phải hao phí năm mươi lạng vàng đến cứu giúp?”
Câu trào phúng này của Triệu đại vương tử vừa thốt lên xong, tả hữu mọi người đồng thời cười ra tiếng. Trong thời gian ngắn, tiếng cười lại lan truyền trong điện lần nữa.
Tôn Nhạc giống như không nghe được tiếng mọi người cười, nàng hướng Đại vương tử hai tay chắp lại, cất cao giọng nói: “Xin hỏi Đại vương tử, phương Nam của Triệu liền kề nước nào?”
Triệu đại vương tử không rõ nàng hỏi cái này là muốn nói cái gì, mê hoăc nhìn nàng chằm chằm đáp: “Ngụy.”
Tôn Nhạc thanh thúy đáp: “Lại không biết phương Nam của Ngụy liền nhau với nước gì?”
Triệu đại vương tử càng hồ nghi, hắn nhìn Tôn Nhạc chằm chằm, đáp:“Hàn.”
“Đã vậy. Xin hỏi phương Nam Hàn liền kề nước gì?”
“Sở!”
Tôn Nhạc hai tay hợp lại, cất cao giọng nói: “Không sai! Tiểu nhân muốn hỏi Đại điện hạ, giữa hai nước Triệu Sở cách Ngụy cùng Hàn, lại không biết Đại Triệu khuynh tinh nhuệ cả nước, ngàn chiếc chiến xa muốn đánh Sở, sau khi thắng có lấy được Sở chăng?”
Đại vương tử nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: “Không.” Lúc này không chỉ là Đại vương tử, ngay cả hiền sĩ tả hữu hai bên cũng đồng thời nhíu mày, thầm suy nghĩ: Triệu cùng Sở cách xa nhau ở giữa còn có hai quốc gia, cho dù Triệu dẹp xong Sở, Sở cũng không thể thuộc về Triệu.
Tôn Nhạc trợn hai mắt, nhìn thẳng Đại vương tử, thanh thúy tiếp tục nói: “Nay Triệu cùng Tần ước hẹn, hợp quân đánh Sở. Tiểu nhân xin hỏi đại vương tử, Đông Nam của Tần liền kề nước nào?”
Đại vương tử lúc này đã lộ ra vẻ trầm tư, hắn trầm giọng trả lời: ” Đông Nam Tần liền Sở.”
“Đúng vậy!”
Tôn Nhạc cao giọng đáp: “Tần cùng Sở liền nhau, Triệu Tần đánh sở, thắng thì Sở không thể thuộc về Triệu, mà lại thuộc về Tần!”
Lời nói của Tôn Nhạc vừa rơi xuống, tiếng bàn luận xôn xao vang lên trong phòng.
Tôn Nhạc nhìn chằm chằm Đại vương tử đang chau mày tiếp tục nói:“Triệu khuynh tinh nhuệ cả nước, hao tổn rất nhiều vàng bạc, vô số tiền tài lương thực đánh Sở, thắng không thể đoạt Sở đã đành, lại còn trợ Tần đoạt Sở. Việc hại mình lợi người như thế, lại không biết vì sao Triệu lại nguyện ý làm??”
Triệu đại vương tử chậm rãi từ trên sập đứng lên, hắn ngẩng đầu nhìn Tôn Nhạc, từ từ trả lời: “Thắng thì được danh bá chủ!”
Tôn Nhạc nghe vậy cười lên ha hả.
Tiếng cười của nàng thanh thúy cực kỳ, truyền ra xa xa. Nếu vừa rồi, Đại vương tử nghe xong còn có thể tức giận không thôi, hiện tại hắn đã có điểm không nắm chắc. Hai tay của hắn chắp lại, hướng về phía Tôn Nhạc cung kính thi lễ, cất cao giọng nói: ” Vì sao tiên sinh cười?”
Lần này, hắn đã đổi giọng gọi là tiên sinh. Trường kiếm trong tay hắn, lại chặt chẽ sáp nhập vào vỏ kiếm, ngay cả kiếm cũng đưa cho người hầu phía sau.
Tiếng cười Tôn Nhạc dừng lại, thanh thúy hỏi: “Xin hỏi Đại điện hạ, Triệu mưu cầu, là cái danh bá chủ, hay là vị trí thiên hạ cộng chủ?”
Triệu đại vương tử bỗng nhiên ngẩng đầu!
Tôn Nhạc cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nói từng chữ từng câu: “Nếu như Triệu mưu cầu là vị trí thiên hạ cộng chủ, thì không nên hại mình mà làm lợi cho Tần!”
Nàng ở trong vẻ mặt trầm tư của Triệu đại vương tử, từ từ nói: “Thiên hạ hôm nay trong các nước, cường quốc có bốn nước là Triệu, Tần, Tề, Sở. Tề đã bại vào tay Sở, lúc này không đủ thực lực tranh đoạt nữa. Sở Nhược tự phong là vua, tự tiện vấn đỉnh (nhòm ngó vương vị), hành vi như thế, cũng không có tư cách đảm đương thiên hạ cộng chủ. Còn lại, chỉ có Triệu cùng Tần.”
Tôn Nhạc nói tới đây, Triệu đại vương tử không khỏi đánh một cái rùng mình.
Không chỉ là hắn, ngay cả chúng hiền tả hữu đều hai mặt nhìn nhau, sắc mặt biến hóa.
Tôn Nhạc thậm chí không cần nói tiếp, bọn họ cũng rõ ràng rồi: vốn thiên hạ này, hi vọng trở thành thiên hạ cộng chủ nhất đó là Tần cùng Triệu quốc. Nếu lần này, Triệu quốc cùng Tần quốc cùng nhau dẹp xong Sở quốc, như vậy Tần nằm sát Sở sẽ đương nhiên tiếp thu đất đai của Sở. Lấy sức mạnh của Tần quốc, lại thêm đất đai cùng cùng tài phú của Sở, vậy thế lực hắn chẳng phải là cường đại không thể chống đỡ sao, Triệu quốc vốn cường đại giống Tần, lại bởi vì trong quá trình tấn công Sở hao tài tốn của mà bị hao tổn lớn.
Cứ như vậy, Triệu đừng nói là trở thành thiên hạ cộng chủ, chỉ sợ ngay cả đất của mình cũng không chắc giữ nổi!
Tôn Nhạc nhìn đến sắc mặt mọi người đại biến, lập tức ngừng miệng.
Triệu đại vương tử sắc mặt không ngừng biến ảo, lúc xanh lúc trắng.
Thẳng qua một lúc lâu sau, hắn hướng tới Tôn Nhạc hai tay chắp cao, cung kính nói: “ Sĩ tốt của chúng ta đã tụ tập, chỉ chờ tuyên thệ trước khi xuất quân, nếu mạo muội thu hồi, chẳng phải là xem quân lệnh như trò đùa? Kính xin tiên sinh dạy ta!”
Tôn Nhạc nghe vậy mỉm cười, nàng thản nhiên nói: “Tề Ngụy Hàn ba nước đánh Sở đại bại mà về, nếu quân lệnh đã ra, sao không bỏ Sở mà đánh Ngụy?”
Trong ánh mắt Tôn Nhạc tinh quang trầm tĩnh, thanh giọng nói: “Triệu Ngụy liền nhau, Triệu cường Ngụy yếu, Triệu binh vừa ra, lần này nhất định đại thắng mà về. Đến lúc đó, Triệu được đất cùng tài phú của Ngụy, cho dù là Tần, cũng nể sợ ba phần. Vị trí thiên hạ cộng chủ, lại sắp tới tay!”
Tôn Nhạc nói tới đây, Triệu đại vương tử đầu tiên là sắc mặt vui mừng, sau đó lại do dự.
Hắn do dự, có chút khó khăn mà nói: “Này, vô cớ mà đánh Ngụy, người trong thiên hạ sẽ thấy thế nào?” Đại vương tử đây là muốn một cái cớ tấn công Ngụy Quốc.
Tôn Nhạc vừa nghe vậy, không khỏi thở dài một tiếng trong lòng: các quốc gia trong thiên hạ dám đánh Sở, cũng là bởi vì chuyện Nhược nhi tự tiện phong vương, mở miệng vấn đỉnh phạm vào kiêng kị của người trong thiên hạ nha, cho nên người trong thiên hạ mới có một cái cớ tấn công hắn nha.
Trong chờ mong của Đại vương tử, Tôn Nhạc mỉm cười, tùy ý nói:“Nguyên do thì rất nhiều. Điện hạ có thể nói Ngụy cùng Sở lén kết giao, cho nên lần này khi đánh Sở chẳng những không có đem hết toàn lực, ngược lại âm thầm động tay chân, làm cho Tề Hàn đại bại. Thậm chí, điện hạ còn có thể nói, người Ngụy không được người Triệu cho phép, thế nhưng tự tiện phạm biên, hoặc còn có thể nói, vị quý nhân nào đó bị người Ngụy làm hại.” Nghe được một câu cuối cùng của Tôn Nhạc thì Triệu đại vương tử hai mắt nháy mắt trở nên sáng trong. Tôn Nhạc thấy hắn động tâm, cười cười nói: “Loại nguyên do này còn nhiều mà, Đại vương tử có thể tìm ra mấy chục mấy trăm.”
Lúc này con người vẫn là bản tính thuần lương, những lời này đối với Tôn Nhạc thì nghe rất đơn giản, nhưng mọi người nghe tới, cũng là nhìn nhau thất sắc.
Vài hiền sĩ đánh giá Tôn Nhạc nhỏ gầy, âm thầm kinh hãi: thiếu niên lang này tuổi còn nhỏ, lại âm hiểm giảo hoạt xảo trá như vậy, thực đáng e ngại!
Triệu Đại vương tử lại không hề sinh ra cảm giác Tôn Nhạc âm hiểm, hắn chỉ cảm thấy mỗi một câu theo lời Tôn Nhạc, đều đả động chính mình, nói đến chỗ sâu trong nội tâm của mình.
Thật lâu sau, hắn thở ra một hơi thật dài, hướng Tôn Nhạc chắp tay trước ngực, “Bản điện hạ đã minh bạch rồi, Điền tiên sinh, xin mời tạm quay về đi.”
“Được.”
Tôn Nhạc mỉm cười thi lễ, xoay người ra khỏi sương phòng.
Thẳng đến thân ảnh của nàng hoàn toàn tiêu thất, Triệu Đại vương tử mới quay đầu nói: “Trần sư, theo ta đi gặp phụ vương.”
“Dạ.”
Tôn Nhạc ở trong phòng chậm rãi mà nói, vừa đi ra khỏi cửa phòng liền mò hôi chảy ròng ròng cả người, hai chân trống rỗng hư nhuyễn. Nàng đây cũng không phải bị sợ hãi, mà là bởi vì khẩn trương cùng hưng phấn.
Nàng vừa về tới chỗ ở, đám hiền sĩ liền vội vàng xông tới. Tôn Nhạc cười nhẹ, cũng không giải thích gì. Thấy nàng xoay người đi vào, chúng hiền sĩ vội vàng vây lấy hai tên hầu đi theo, nhỏ giọng hỏi thăm.
Bọn họ mới hỏi vài câu, tiếng quát trong trẻo của Tôn Nhạc liền từ trong phòng vang lên, “Người đâu!”
“Đây ạ!”
“Phân phó xuống, chuyện nơi đây đã xong, chuẩn bị chạy tới Tần!”
“A? Dạ!”
Nghe được tiếng nghị luận càng ngày càng vang dội bên ngoài, Tôn Nhạc tựa tại màn cửa sổ bằng lụa mỏng, hai mắt xuất thần nhìn phương xa, thầm suy nghĩ: Triệu Đại vương tử là nhi tử Triệu vương tín nhiệm nhất, cũng là một trong những người ra quyết sách thực tế ở Triệu quốc. Hắn lần này đã bị ta đả động, tất sẽ toàn lực thuyết phục Triệu vương. Xem ra, chuyện nơi đây có thể ổn thỏa.
Nàng đưa tay xoa xoa trán, lại nghĩ: Triệu Đại vương tử có danh là yêu tài, có lẽ sẽ bày trò lung lạc ta.
Chuẩn bị lên đường cũng không phải một câu, rất nhiều công tác chuẩn đến rất tốn thời gian.
Đến ngày hôm sau, Tôn Nhạc liền biết được Triệu vương quả nhiên nghe Đại vương tử khuyên xong, đã bỏ qua dự tính cùng Tần đánh Sở. Bất quá bọn hắn có phải sửa thành đánh Ngụy hay không, cũng không biết được rồi. Dù sao, người Đại vương tử phái tới báo tin vui chính là nói cho Tôn Nhạc, Triệu sẽ không đánh Sở rồi.
Người báo tin vui kia ngoại trừ nói cho Tôn Nhạc những lời này, mặt khác còn mang đến một trăm lạng vàng, cùng với Triệu đại vương tử thịnh tình ời.
Tôn Nhạc nhận lấy một trăm lạng vàng, sau khi tìm một cái cớ lấy lệ với Đại vương tử, đoàn xe rốt cục lại khởi động, hướng về Tần.
Rời đi Hàm Đan thì lễ vật Tôn Nhạc mang đến chẳng những không có tổn thất mảy may, ngược lại rất dôi ra thêm năm mươi lạng vàng.
Vô Diệm Xinh Đẹp Vô Diệm Xinh Đẹp - Lâm Gia Thành Vô Diệm Xinh Đẹp