Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Canh Tân
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 220 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 776 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 02:23:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 234-235
hương 234: Trần Bình hiến kế (1)
Hàm Cốc Quan từ lâu đã không thấy tung tích, cố đô Lạc Dương cũng bị khuất phía xa xa.
Ra khỏi Hàm Cốc Quan, Lưu Khám nhớ quê hương da diết, càng ngày càng mong chờ được sớm nhìn thấy mẫu thân và vợ con tựa cửa mong ngóng mình.
Cũng bởi vậy, trên đường hắn không ngừng giục binh mã tăng tốc độ, với mong muốn sớm được về nhà.
Thế nhưng không giống như lúc ở Bắc Cương, đường về nhà hình như thoáng cái đã trở nên dài hơn. Lưu Khám khác hẳn ngày xưa, thân là Tứ Thủy Đô Úy, chức quan vẫn thấp nửa bậc so với Quận Thủ các vùng, nhưng quyền lợi lại không hề thua kém bất cứ Quận Úy Quận Thủ vùng nào.
Chỗ hơn người nhất của Tứ Thủy Đô Úy, chính là có thể điều động binh mã của hai quận một huyện.
Nói cách khác, ở hai quận Đông Hải và Tứ Thủy, Lưu Khám là trưởng quan quân sự lớn nhất. Về cấp bậc, thì vẫn thuộc về quận trị Tứ Thủy, nhưng trên thực tế, phủ Tứ Thủy Đô Úy lại trực tiếp quản lý Thái Úy Phủ. Lúc không có mệnh lệnh của Thái Úy Phủ, Quận thủ cũng không cách nào chỉ huy.
Mặc dù trong quận huyện, cũng có phối hợp binh mã, nhưng tính chất binh mã của Tứ Thủy Đô Úy không đồng đều.
Nếu như ở hậu thế, Tứ Thủy Đô Úy Lưu Khám càng giống một quân khu, chỉ huy toàn bộ là quân chính quy, mà binh mã trong quận huyện càng giống với lực lượng vũ trang địa phương, cùng với binh mã của phủ Tứ Thủy Đô Úy hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Đồng thời, Tứ Thủy Đô Úy có quyền giám sát các quan viên từ quận xuống huyện. Nói cách khác, trong phạm vi quản lý của Tứ Thủy Đô Úy, trừ Quận thủ, Quận Úy ra, toàn bộ đều dưới sự giám sát của Lưu Khám.
Đương nhiên rồi, Lưu Khám chỉ có quyền giám sát, nhưng không có quyền xử lý.
Nếu như hắn phát hiện ra một quan viên nào đó không đạt tiêu chuẩn, trực tiếp tấu lên phủ Thừa tướng. Phủ thừa tướng sẽ kiểm tra đối chứng, sau đó trình lên Thủy Hoàng đế, lại do Thủy Hoàng đế phê duyệt, do Đình Úy đến xử lý cụ thể.
Tất cả những hành động này, giống như quy định của Tần pháp, xoay quanh Thủy Hoàng đế mà hình thành một mạng lưới khổng lồ. Có thể nói, Lưu Khám đã quanh quẩn một chỗ trong biên giới trung tâm quyền lực Đại Tần.
Cho nên, mặc dù phạm vi chức quyền của Lưu Khám chỉ là giới hạn ở vùng Tứ Thủy, nhưng quan viên các vùng, vẫn không dám buông lỏng.
Đây là một quý tộc mới!
Với tuổi hai mươi, đã trở thành quan viên quân sự cao nhất một vùng, chỉ điểm này cũng đã đủ để rất nhiều người đổ xô vào.
Ven đường, Lưu Khám không thể tránh néquan viên các quận huyện ra đón tiếp.
Đặc biệt là lúc đi qua quậnTam Xuyên, hắn còn thấy quận thủ quận Tam Xuyên – Lí Do.
Lí Do. Đối với Lưu Khám mà nói, chắc chắn là một cáitên rất xa lạ. Nhưng nếu như nhắc đến phụ thân của Lí Do, Lại như sấm vang bên tai Lưu Khám.
Đình Úy Lí Tư!
Vả lại không nói đến việc ở kiếp trước Lưu Khám từng nghe thấy người chê kẻ khen người này trong lịch sử, một bài "gián trục khách thư", là một bài học bắt buộc trong sách giáo khoa ngữ văn hồi trung học. Mà bây giờ Lưu Khám thân là Tứ Thủy Đô Úy, không thể thiếu giao thiệp với Đình Úy Lý Tư, sao lại có thể không biết?
Đối với người Lí Tư này, Lưu Khám rất khó nói rõ là cảm giác như thế nào?
Không thể phủ nhận, lúc Đại Tần quét ngang Lục Quốc, Lí Tư đúng là có vai trò hết sức quan trọng. Rất nhiều người nói Lí Tư bụng dạ nhỏ nhen, vì đố kỵ mà hãm hại đồng môn sư huynh Hàn Phi Tử... Nhưng trên thực tế thì sao? Hàn Phi Tử lúc trước khi đến nước Tần, đã ôm tâm tư ly gián Tần, định thông qua ảnh hưởng của lão, phá hoại thế lực đang phát triển của Đại Tần. Do đó mà nước Hàn có được thời gian nghỉ ngơi.
Lí Tư nhìn ra điểm này, cho nên mới mưu đồ giết chết Hàn Phi Tử.
Hai người này, không thể nói là ai đúng ai sai. Hàn Phi Tử là Vương Tộc của Hàn cũ, sao có thể thật lòng thật dạ dốc sức cho Đại Tần. Đúng vậy, cuốn sách "Hàn Phi Tử" tinh luyện ra tinh hoa học thuật pháp gia, nhưng mục đích của Hàn Phi lại không phải là muốn giúp đỡ Tần Vương Doanh Chính, ngược lại muốn hủy diệt Nước Tần. Là trọng thần của Doanh Chính, Lí Tư cũng không hề làm sai. Mọi người mỗi người một chủ, sao có thể dùng đúng sai để phán đoán được?
Thế nhưng Đại Tần cũng thật sự bị hủy trong tay Lí Tư.
Có lẽ lão không phải là chủ mưu, nhưng lại là đồng lõa. Cho nên lúc Lưu Khám nhìn thấy Lí Do, trong lòng có chút không tán thành. Tuy nhiên, dừng chân ở Huỳnh Dương một ngày, cũng khiến cho Lưu Khám sinh ra cách nhìn khác với Lí Do. Lí Do không chỉ là con trai của Lí Tư, đồng thời còn là con rể của Thủy hoàng đế. Nếu như luận về tài năng, người này thật sự không giống bình thường, đúng là một tài học chân chính.
Hơn nữa, người này lại cực kỳ trung thành với Đại Tần.
Trong lời nói của y, có thể nghe ra cảm tình của y với Đại Tần. Lưu Khám không nhớ rõ Lí Do tại sao lại chết, trong ấn tượng lúc Lí Tư bị giết, đi theo lão là con trai út. Chắc chắn là lúc Trung nguyên đại loạn, bị nghĩa quân giết chết.
Lúc chia tay, Lí Do kéo tay Lưu Khám, lộ rõ vẻ thân thiết.
- Lưu Đô Úy, sau này nếu như gặp phiền phức không thể giải quyết, cũng đừng quên ta. Do mặc dù không có tài cán gì, nhưng cũng coi như có chút bí quyết. chỉ cần có thể giúp được, nhất định sẽ không từ chối. Mọi người đều tận lực vì bệ hạ, cũng không quản gần xa.
Lưu Khám chắp tay cảm tạ, nói lời từ biệt Lí Do.
Trên đường đi, Trần Bình bỗng cười lớn:
- Đô Úy, theo thiển kiến của Bình, Lí Do tuyệt không thể vô cớ mà biểu thị ý tốt với Đô Úy như vậy.
Lưu Khám ngạc nhiên hỏi:
- Ý của Đạo Tử là...
- Tính cách của Lí Do cao ngạo vô cùng, tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ tỏ ý tốt với Đô Úy. Chức quan Đô Úy này, mặc dù là quyền lợi không lớn, nhưng rốt cục cũng là quan chức mới thiết lập, không có sức thuyết phục đầy đủ. Nghe người ta nói, lúc trước có người cùng bậc với Lí Do đến quận Tam Xuyên, Lí Do cũng chẳng thèm bận tâm. Lần này lại nhiệt tình như vậy, ta cảm thấy phía sau y hình như có bóng dáng của Đình Úy.
- Ngươi nói là Đình Úy Lí Tư?
Trần Bình gật đầu:
- Bây giờ Đô Úy cũng xem như quý tộc mới... Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Đại công tử vô cùng tán thưởng Đô Úy, cũng vô cùng coi trọng Đô Úy. Bụng dạ của Lí Tư xưa này linh hoạt, lão cũng có thể nhìn ra, Đại công tử chắc chắn sẽ nắm giữ Đại Tần. Thế nhưng giữa lão và Đại công tử lại không có giao thiệp gì, cũng không thân thiết với người của Thượng Tướng quân, Trần Bình và Đại công tử.... Hơn nữa với thân phận của lão, không thể nào hạ mình đi lại với ngươi, nhưng để con trai lão lộ diện thì lại khác, quả thực người này giỏi luồn cúi.
Lí Tư giỏi luồn cúi có tiếng trong lịch sử!
Nhưng cuối cùng y lại không chết trong hai chữ "luồn cúi".
Chương 235: Trần Bình hiến kế (2)
Lưu Khám cũng không cho rằng Trần Bình không có lửa sao có khói, nhưng có một số lời không tiện nói ra miệng, chỉ có thể cười nhạt:
- Có lẽ là như vậy!
Với sự thông minh của Trần Bình, đương nhiên có thể nghe ra Lưu Khám đồng tình với lời nói của y.
Lập tức hiểu ý mỉm cười, không hề nói về vấn đề này nữa...
Cứ như vậy, dọc đường đi đi dừng dừng, sau khi rời khỏi quận Tam Xuyên, trực tiếp xuyên qua Đãng Sơn, thẳng đến Tương Huyện.
Lưu Khám phải về Tương Huyện báo cáo công tác. Mặc dù nói hắn đã không cần làm vậy, nhưng về tình về nghĩa, hắn đều cần phải bái kiến Doanh Tráng.
Dù sao lúc Lưu Khám xuất chinh, Doanh Tráng đưa cho hắn ba trăm giáp sĩ Lam Điền, cộng thêm một tên Tư Mã.
Thế nhưng bây giờ, Thiệu Bình chết trận ở Phú Bình, ba trăm giáp sĩ Lam Điền cũng tử thương gần hết, Lưu Khám phải quay về khai báo với Doanh Tráng.
- Quán Anh, phía trước là Tuy Dương rồi, ngươi có cần về nhà một chút không?
Lúc đi qua Hoành Dương, Lưu Khám nghỉ ngơi tạm thời. Hắn lén lút kéo Quán Anh qua một bên:
- Tính ra ngươi cũng hai năm không về nhà rồi. Lần này lập được công trạng ở Bắc Cương, bây giờ hưởng dân tước cấp bốn, lần này đi qua Hoành Dương, vừa lúc có thể áo gấm về nhà. Ta có thể cho ngươi nghỉ ngơi một thời gian, đợi qua năm mới, đi về Lầu Thương bẩm báo với ta.
Quán Anh cảm động...
Đúng vậy, đã hai năm rồi không về nhà rồi. Mặc dù trong lúc phụ thân Quán Tước có đến Lầu Thương gặp y hai lần, nhưng lần nào cũng đều vội vã đến, lại vội vã đi. Bây giờ cách nhà chỉ còn chưa đầy hai ba canh giờ, quay về đoàn tụ với gia đình, cũng rất hay.
- Thế nhưng nếu ta đi rồi, kỵ quân...
Lưu Khám xua tay cười nói:
- Chẳng lẽ thiếu Quán ngươi, ta còn không ăn được lợn còn lông hay sao? Kỵ quân ta tự sẽ thống lĩnh, ngươi không cần lo lắng. Hơn nữa, đợi sau khi quay về Lầu Thương, năm trăm kỵ quân Lầu Phiền, ta sẽ không đưa cho ngươi nữa, ngươi phải tự huấn luyện một đội kỵ quân.
Quán Anh vừa nghe đã nóng:
- Tại sao?
- Hì hì, đội kỵ quân này ta có dùng... Ngươi đừng có hỏi nhiều như vậy nữa. Dù sao ngươi quay về lại cho ngươi một đội ba trăm kỵ quân mà ta thành lập ra. Ta đã nhờ Lí Thành thu mua ngựa ở Bắc Cương rồi, ước chừng đầu xuân là có thể tặng cho ngươi.
Hóa ra không phải muốn trừ binh mã của ta!
Quán Anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thật sự không tình nguyện lắm, kỵ binh Lầu Phiền này dũng mãnh thiện chiến, lúc sử dụng vô cùng thuận tay. Nhưng nghĩ lại, kỵ binh Lầu Phiền mặc dù nhanh nhẹn, nhưng rốt cục không phải là kỵ quân mà mình tự luyện ra, đương nhiên không tỏ rõ bản lĩnh của bản thân. Chỉ cần có ngựa, còn sợ không luyện được một đội kỵ quân tinh nhuệ sao?
Quán Anh ngay lúc đócũng không cằn nhằn.
Sau khi đem hổ phù trả lại cho Lưu Khám, dẫn mười gã hầu cận mà Lưu Khám phân cho y, xuất phát suốt đêm đi tới Hoành Dương.
Vừa mới tiễn Quán Anh đi, Lưu Khám đang định nghỉ ngơi thì Lữ Thích Chi đi vào phòng, khẽ nói:
- Khám ca, Phàn Khoái và Nhậm Ngao ở bên ngoài cầu kiến.
Lưu Khám ngẩn người, nghi hoặc hỏi:
- Muộn thế này rồi bọn họ có chuyện gì sao?
- Hình như là có việc, hơn nữa còn rất gấp nữa...
- Vậy để cho bọn họ vào đi.
Lưu Khám không hiểu, lúc này Phàn Khoái và Nhậm Ngao còn có thể có chuyện gấp gì. Một lát sau, thấy hai người Phàn Khoái và Nhậm Ngao mạnh mẽ uy nghi bước vào trong phòng, chắp tay hành lễ với Lưu Khám.
- Các huynh đệ không cần đa lễ.
Lưu Khám xua tay cười nói:
- Đồ Tử, Nhậm đại ca, muộn thế này rồi, các ngươi còn có chuyện gì tìm ta à? Không thể để sáng mai nói được sao?
Phàn Khoái và Nhậm Ngao nhìn nhau, rõ ràng là có chút khó xử.
Một lát sau, Nhậm Ngao ho lên một tiếng, khẽ nói:
- Khám huynh đệ, thật ra bọn ta đến đây tìm ngươi, là muốn từ biệt ngươi.
- Từ biệt?
Lưu Khám nhất thời không phản ứng lại, kinh ngạc nhìn hai người.
- Đang yên đang lành sao lại muốn từ biệt? Nhậm đại ca, ngươi và Đồ Tử bây giờ đều là người có chức tước, lần này ta quay lại Lâu Thương, cũng cần người trợ giúp. Các ngươi sao lại muốn từ biệt, chẳng lẽ Lưu Khám ta lạnh nhạt với các ngươi? Xin hãy nói rõ.
Từ trận huyết chiến Phú Bình, mọi người kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử.
Lưu Khám có thời gian cho rằng, Phàn Khoái và Nhậm Ngao sẽ hết lòng dốc sức vì hắn. Ngươi xem, đi theo ta mặc dù rất nguy hiểm, nhưng cũng rất kích thích.
Bây giờ Phàn Khoái là dân tước cấp bốn, Nhậm Ngao cũng là dân tước cấp ba.
Đi theo ta, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, chỉ cân các ngươi có bản lĩnh, là có thể nổi bật hơn người... Lưu Khám thật sự không hiểu, hai người họ vì sao lại muốn từ biệt lúc này.
Nhậm Ngao cười gượng:
- Lưu Khám huynh đệ, đi theo ngươi đúng là rất sung sướng, khoảng thời gian này, tuy rằng cả ngày vào sinh ra tử, nhưng ta thật sự rất vui vẻ. nhưng ngươi cũng biết, trong gia đình ta vẫn còn mẹ già sáu mươi, ta phải quay về chăm sóc bà ấy. Thật ra, ban đầu lúc Lão Tào đi Lâu Thương, ta đã có ý nghĩ như vậy rồi. Lúc đó ta nghĩ, cùng lắm thì ta với mẫu thân cùng nhau đến sống ở Lâu Thương.
Thế nhưng...
Mẫu thân ta tuổi tác đã cao, không muốn rời khỏi cố hương, chỉ muốn được an táng ở huyện Bái.
Mẫu thân đồng ý cho ta đi lưu lạc, nhưng ta không thể để cho bà ấy ở nhà không ai chăm sóc. Lần này đi Bắc Cương, ngay từ đầu ta đã không muốn đi. Nhưng Tiêu đại ca khuyên ta, mẫu thân cũng khuyên ta. Sau đó ta nghĩ, đi lưu lạc, đi cùng Khám huynh đệ đoạt công danh cũng không tồi.
Khám huynh đệ, ta không nói nhiều lời. Đợi sau khi mẹ già trăm tuổi, nếu như Khám huynh đệ ngươi vẫn còn cần Nhậm Ngao ta, ta nhất định không từ chối.
Những lời này đúng là hợp tình hợp lý.
Lưu Khám sao không biết tình hình bà ấy ở quê? Hắn khẽ gật đầu, coi như chấp nhận sự giải thích của Nhậm Ngao, quay về phía Phàn Khoái.
- Đồ Tử, ngươi sợ người khác mắng ngươi là đứng núi này trông núi nọ, không có nghĩa khí sao?
Phàn Khoái cúi đầu, không nói gì.
Lưu Khám không khỏi cười gượng, gãi gãi đầu. Quả nhiên là như vậy... Người như Phàn Khoái, coi chữ nghĩa còn quan trọng hơn sinh mệnh, sao có thể vì vinh hoa phú quý mà dựa vào mình? Miễn cưỡng giữ y lại? Lưu Khám cũng không cảm thấy có gì khó khắn lắm. Võ lực cũng được mà quyền lực cũng được, nếu như Lưu Khám muốn giữ Phàn Khoái, còn dễ như trở bàn tay. Nhưng giữ y lại có tác dụng gì, thân ở Tào doanh lòng ở Hán!
- Đồ Tử!
Lưu Khám đứng dậy, đi đến bên Phàn Khoái, khẽ vỗ vai y.
- Ta hiểu, ta hiểu hết... Nói thật, ta thật sự muốn giữ ngươi lại, nhưng ta cũng biết, ta giữ được thể xác ngươi, chứ đâu giữ được lòng ngươi.
Lòng người ở huyện Bái, ta cũng không còn gì để nói.
Chỉ có thể nói, chúng ta quen biết quá muộn... Được rồi, nếu như ngươi muốn về, ta cũng không giữ ngươi. Một năm ở Bắc Cương, ta và ngươi kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, có thể nói là sống chết có nhau. Những lời khác khỏi cần nói, chỉ hi vọng ngươi đừng quên "Tần phong vô y": Tu ngã mâu qua, dữ tử giai hành.
Được rồi, chúc các ngươi may mắn. Ta sẽ phái người cùng các ngươi về huyện Bái, đem tình hình của các ngươi báo cáo với Lí Phóng. Bảo trọng!
Lưu Khám nói xong, tiến đến ôm Phàn Khoái thật chặt!
Phàn Khoái khẽ nói:
- Khám huynh đệ, ngươi cũng bảo trọng!
Y và Nhậm Ngao lùi về phía sau một bước, chắp tay hành lễ với Lưu Khám rồi sải bước rời đi.
Hai ngươi đi không lâu, Trần Bình từ bên ngoài bước vào.
- Đạo Tử, không phải ngươi cũng đến cáo biệt ta chứ.
Lưu Khám không khỏi gượng cười.
Trần Bình ngẩn người, cười:
- Đang yên đang lành sao ta lại phải cáo biệt? Ta chỉ tò mò, Đô Úy ngươi rõ ràng là muốn giữ bọn họ lại, sao lại không giữ lại?
- Giữ được người, nhưng không giữ được lòng!
Trần Bình cười:
- Đô Úy nếu như muốn giữ hai người bọn họ, thật ra cũng không khó. Nhậm Ngao không cần nói, y sớm muộn cũng sẽ đến dốc sức cho Đô Úy, nhưng còn Đồ Tử, phải giở chút thủ đoạn. Nếu như Đô Úy đồng ý, Bình có kế này, có thể khiến Phàn Khoái quy thuận Đô Úy.
- Hả?
Trần Bình nói:
- Phàn Khoái sở dĩ không chịu dốc sức vì Đô Úy, chẳng qua là vì tình nghĩa giữa hắn và một người nào đó. Chỉ cần giết người đó...
Mắt Lưu Khám chợt sáng lên, nhưng chợt nhíu mày:
- Tên này gian xảo như quỷ, muốn giết y, sợ cũng không dễ.
Trần Bình cười khẩy:
- Mặc cho y gian xảo như quỷ, nhưng chung quy lại cũng là một nhân vật nhỏ. Đô Úy muốn lấy tính mạng của y, thậm chí không cần ra mặt. Chỉ cần như vậy như vậy... Đến lúc đó y không muốn chết cũng khó. Chỉ cần y chết, Phàn Khoái còn không ngoan ngoãn dốc sức vì Đô Úy hay sao?
Trần Bình nói khẽ vào tai Lưu Khám mấy câu, Lưu Khám gật đầu liên tục.
- Kế này rất hay, thật không hổ là Đạo Tử... Nhưng chuyện này không được nóng vội, Phàn Khoái không phải tên ngốc, nếu như lập tức động thủ, e là y sẽ nhìn ra mánh khóe. Cứ từ từ, đợi lúc Đồ Tử lơ là cảnh giác, chúng ta ra tay. Đến lúc đó tự nhiên nước chảy thành sông.
Trần Bình khẽ nhếch mép:
- Đô Úy nói chí phải!
Nhưng y đột nhiên thay đổi:
- Đô Úy, ngươi tin tưởng Trần Bình như vậy sao? lẽ nào không sợ có một ngày ta sẽ vạch trần ngươi?
Nghe xong câu này, Lưu Khám nở nụ cười...
.
Hình Đồ Hình Đồ - Canh Tân