Số lần đọc/download: 564 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:29:31 +0700
Chương 157
Beta: Minh Minh
An Thần ngồi ở bên trong đại sảnh, tâm tình bỗng nhiên có chút trở nên hỏng bét, giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã qua mười phút rồi.
Ngón tay từng phát từng phát gõ lên mặt bàn, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phòng rửa tay, lại đã qua năm phút đồng hồ, An Thần mới bất an đứng lên, bước nhanh tới phòng rửa tay
Y Na cùng Vũ Đình theo sát phía sau, đứng ở trước phòng rửa tay, An Thần gõ cửa: "Tô Thiển?".
Không ai đáp, An Thần còn gọi là hai lần, sau đó quả quyết một cước đạp ra cửa xông vào bên trong, bên trong không có một bóng người, chỉ thấy cửa sau đã tự động mở rộng ra.
An Thần cả kinh trong bụng, đi phía trước một bước, dưới lòng bàn chân có đồ khiến anh cảm thấy đau, dời đi bước chân, nhất thời, thì ra là cũng không thể an tâm bảo nhịp đập tâm hạ xuống, dường như muốn ngưng đập bình thường.
Khom lưng nhặt lên, đó là hoa tai của Tô Thiển, trên người cô mỗi một món đồ, anh cũng rõ ràng nhận được.
"Thật là to gan, lại dám ở trên địa bàn của tôi đụng đến người phụ nữ của tôi".
Sắc mặt An Thần âm trầm tới cực điểm, trong nháy mắt, không khí căng thẳng, sau đó tới bọn cận vệ mọi người khuôn mặt đều nghiêm túc, không dám mở miệng nói chuyện.
Dám ở phía dưới mí mắt An lão đại động đến người yêu của anh, trên thế giới này người không muốn sống của thật đúng là nhiều.
"Lão Đại, tôi lập tức điều tra.".
Cũng may, nếu muốn biết Tô Thiển bị đưa cái địa phương gì, chỉ cần thời gian vài phút mà thôi.
Giày vò tiểu yêu tinh
Y Na liếc An Thần một cái, hé miệng, trên mặt hoàn toàn hoàn toàn không có ngọt ngào trong ngày thường, làm cho người ta xem ra có chút mùi vị âm trầm, ngoan lệ.
"Vẫn còn ở chờ cái gì, lập tức tản ra tìm người cho tôi.".
An Thần nguy hiểm nheo lại cặp mắt, nhanh chóng xoay người, vội vã đuổi ra ngoài.
Vẫn hơn hai mươi chiếc xe đua hộ tống, An Thần tự mình điều khiển chiếc Bugatti Veyron đầy khí thế, khi rời đi cũng ồn ào phách lối như khi vừa mới tới.
Trong thời gian đó cùng Dạ Thương thông qua một cú điện thoại, trực tiếp phái thêm mười chiếc trực thăng ẩn thân quanh quẩn ở chung quanh vùng bỏ hoang, sẵn sàng chuẩn bị tiếp nhận nhiệm vụ bất cứ lúc nào cũng.
An Thần ôm đầu, âm thầm may mắn đã trang bị thiết bị truy tìm cho cô, nếu không hôm nay, anh thật sự sẽ nóng vội đến phát điên.
Trong mắt của anh, đang nổi cơn giông tố cấp mười hai, anh vốn đã từng lên tiếng, người có can đảm động đến người phụ nữ của anh, phải dám nhận cái giá đắt đến mức hủy thiên diệt địa từ anh.
Nghiêm An ôm Tô Thiển đã hôn mê, ngay cả khi cô không có sức sống như vậy, cũng làm cho từng tế bào chân tình trên người anh gần như bộc lộ hết ra ngoài.
Cô thật giống như một đóa anh túc, chỉ cần vừa chạm tay đến, liền cũng không thể buông tay ra nữa.
Cho dù cô là người phụ nữ mà kẻ thù yêu mến nhất, cũng làm cho người ta nhịn không được phải đem lòng thương tiếc, huống chi, anh lại thích cô.
Tài xế lão Vương thỉnh thoảng quay đầu ra phía sau, cô bé này, ngược lại khá xứng đôi với thiếu gia bọn họ, chỉ là họ không hiểu thiếu gia đang nghĩ gì, trực tiếp mang về nhà không phải được sao, còn tìm nơi vắng vẻ bỏ hoang này.
Chẳng lẽ là lo lắng lão gia cùng phu nhân không đồng ý?
Nghĩ như vậy, lão Vương liền bật cười khẽ, cũng đúng, Nghiêm gia dầu gì cũng là một danh gia vọng tộc, không phải dáng dấp như bình hoa là có thể trở thành con dâu.
Nghiêm An ôm Tô Thiển, cảm nhận cảm xúc từ tay truyền đến, đây mới thật là tiểu yêu tinh, anh tự nhận mình chưa bao giờ là một người ham mê nữ sắc, nhưng những lúc đối mặt với cô, lại có thể trong nháy mắt dâng tràn dục vọng, không ngừng muốn cô.
Xe vẫn dung tốc độ nhanh nhất xông thằng về phía trước, bởi vì quen thuộc đường xá, nên chỉ không đến mười phút liền quẹo vào một con hẻm.
Bên phía An Thần thì lại không may mắn như vậy, tuy nói phi cơ trực thăng đã sớm chờ đợi, nhưng bởi vì chưa quen thuộc đường, nên vòng không ít đường.
Nghiêm An ôm Tô Thiển đi vào bên trong công xưởng, lại phân phó lão Vương trở về theo đường cũ
Bên trong khu nhà đó, có một người phụ nữ ăn mặc lòe loẹt y như minh tinh điện ảnh, cô ta lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tô Thiển trong ngực Nghiêm An, sắc mặt đã sớm âm trầm.
Người phụ nữ này, rốt cuộc cũng đã rơi vào trong tay của cô à.
"Nghiêm thiếu gia, quả thật cũng không thương hương tiếc ngọc sao?". Người phụ nữ vòng tay quanh ngực, nhìn chằm chằm Nghiêm An, mặt không chút thay đổi.
Nghiêm An đem Tô Thiển đặt lên một cái ghế, sửa lại cho ổn, một tia đau đớn thoáng qua trong mắt, dù anh thích cô, cũng không thể không làm như vậy.
Từ lúc anh cả và anh hai của anh chết đến nay, cho đến lúc này, anh làm sao có thể quên nổi đau đã khắc sâu vào tâm khảm đó, mối thù sâu tựa biển đó.
"Doãn tiểu thư không phải cực hận cô ấy sao, hiện tại cô ấy đang ở trước mặt của cô, cô muốn phát tiết thế nào, trả thù thế nào cũng không thành vấn đề.".
Người phụ nữ này, dĩ nhiên là Doãn Phỉ Phỉ đã bị An Thần đuổi ra khỏi An thị.
Từ ngày cô ta bị đuổi, ngày trôi qua ngày càng thêm nghèo túng, cuối cùng lại luân lạc tới mức làm nhân viên tiếp thị rượu, vì sinh tồn, cô ta đều cố chịu đựng.
Nếu bị chơi, sao không dứt khoát lợi dụng dung mạo trẻ tuổi, thân thể xinh đẹp của mình để bồi đắp cho tương lai của mình.
Cô ta cực hận An Thần, hận anh lạnh lùng, hận anh vô tình, càng hận hơn người đàn ông tổn thương cô ta, cô ta muốn đoạt những gì của An gia vốn nên thuộc về cô ta mà thôi.
Vốn cô ta cho là, theo thân phận địa vị của anh, ít nhất cũng sẽ để cho anh không chết tử tế được, cuối cùng, anh lại còn sống đi ra khỏi Ám Dạ.
Ha ha, An Thần đã quá xem thường cô ta.
Thật ra thì, cô không biết là, An Thần đối với người người đàn ông kia còn có một chút cảm kích, như vậy, anh đã có thể quang minh chánh đại đưa người phụ nữ này kéo lê ra khỏi địa phận An gia của anh.
"Đó là đương nhiên, hiếm khi có cơ hội tốt này, tôi làm sao có thể không lợi dụng cơ chứ.".
Trong mắt của cô ta thoáng qua một chút lo lắng, mới ngắn ngủn mấy tháng thời gian, cô ta cũng đã trở nên thay đổi, hoàn toàn tìm không ra cái bóng trước kia.
Không phải An Thần cực kỳ yêu người phụ nữ này sao, cô ta muốn cho anh ta nếm thử một chút, cái gì gọi là đan thấu tâm can.
Nghĩ như vậy, Doãn Phỉ Phỉ đã cầm sợi dây hướng đi về hướng Tô Thiển, trong tay, đồng thời nắm một chiếc roi ngựa tinh xảo.
Cô ta đối với An Thần hận đã đạt đến cực hạn, trong lòng chỉ muốn trả thù, mặc kệ thân phận anh ta là gì, mặc kê lai lịch anh ta như thế nào, cùng lắm thì cứ lấy cái mạng quèn này đi.
Chết thôi mà, ai sợ ai chứ
Hất bàn tay Nghiêm An đang đỡ bả vai của Tô Thiển, dung dây trời cô ấy kín mít
Nghiêm An khẽ cau mày, lại lui sang một bên nhìn động tác của cô ta.
Động tác của cô ta lưu loát lạ thường, hai ba lần liền làm xong.
Pằng —-
Chỉ nghe pằng một thanh âm vang lên, đó là thanh âm roi ngựa quất ở trên người Tô Thiển.
Chỉ quất một roi, Tô Thiển liền hoảng sợ tỉnh lại, thân thể đau dến toàn thân mức cô đều đang phát run.
Muốn nhảy vọt lên thì mới phát hiện mình đã bị trói chặt rồi, một roi đã làm rách chiếc áo sơ mi của cô, máu từ trên vết thương loang ướt cả áo.
Cô thở hổn hển, đau quá.
"A —–".
Tô Thiển còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe hô một tiếng, bên tai thoáng qua một trận gió, lại là một roi vút xuống.
Cô sợ hãi kêu, muốn tránh thoát, cũng không thể trán được, ngước đôi mắt hoảng sợ nhìn chung quanh, chỉ liếc mắt một cái, đã nhìn thấy Doãn Phỉ Phỉ hung tợn cùng với Nghiêm An hai tay nhét vào túi đứng ở ngoài một thước nhìn chằm chằm cô
Không còn kịp suy tư nữa nhiều hơn, trên người đã rơi xuống vết roi rậm rạp chằng chịt.
Cô sợ hãi kêu, căm tức, trên người truyền tới cảm giác đau làm cho cô run rẩy cả người, trừ thống khổ gào thét, cô hoàn toàn không làm được gì.
"Đủ rồi!!!".
Đang lúc Doãn Phỉ Phỉ định vút thêm một roi xuống, Nghiêm An bắt lấy tay cô ta, sắc mặt hiển nhiên thật không đẹp mắt.
"Sao? Tôi chỉ đánh vài roi, Nghiêm thiếu gia liền đau lòng?".
Doãn Phỉ Phỉ cười lạnh, giật tay ra, lần nữa hung hăng vút thêm mấy roi, từ cổ quét qua trước ngực, dung sức rất mạnh khiến cho Tô Thiển có cảm giác muốn chết cho xong.
Trên người đau rát đau khiến cô thanh tỉnh không ít, hàm răng cắn chặt môi, giống như như vậy mới có thể giảm bớt đau đớn.
"Các... Các người... Muốn... Muốn làm gì?".
Cô hiện tại nói liên tục một câu nói cũng thống khổ, đứt quãng, nói ra một chữ, cả người cũng đau đớn như tê liệt.
Nghiêm An hoàn toàn không dám nhìn Tô Thiển chật vật thống khổ như vậy, liếc mắt nhìn, ngực của anh ta đau xót khôn nguôi.
Lần nữa bắt được cổ tay của cô ta, mạnh mẽ đoạt lấy roi ngựa của cô ta sang một bên, lúc này mới lạnh lùng mở miệng: "Đánh chết cô ta như vậy chẳng phải quá mức dễ dãi cho cô ta rồi sao, cô đừng quên rồi, mục tiêu của chúng ta là An Thần!"