Always read something that will make you look good if you die in the middle of it.

P.J. O'Rourke

 
 
 
 
 
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 203 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 909 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:43:25 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.1 - Chương 144: Chương 225: Đi Con Đường Nào (Thượng)
ình thế ngày càng khẩn cấp thì cần phải tỉnh táo, nếu không chỉ vì một phút rối loạn thì sẽ không cứu được cả nhà Hồ gia, mà ngay cả tính mạng bản thân cũng khó có thể bảo toàn được. Với tình hình trước mắt mà nói Lý Hồng Hàn hẳn không có ý sát hại hắn, nếu không vẻ mặt của gã lúc này không thể nào hòa nhã với hắn như vậy, chẳng lẽ tờ hôn ước kia có tác dụng lớn thế ư? Người Lý gia rất xem trọng việc này? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không có khả năng này, nếu Lý Thiên Hành đã có ý mưu phản thì sao có thể dùng hai từ trung nghĩa để nói chuyện, sao lão có thể để ý đến tờ hôn ước kia chứ?
Một chiếc xe ngựa đỗ bên ngoài hành cung Thiên phủ, Lý Hồng Hàn đứng trước xe nhìn Hồ Tiểu Thiên đi ra, gã mỉm cười nói:
- Tiểu Thiên, thay bộ y phục mà lâu thế à.
Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Tính đệ xưa nay vốn chậm chạp thế rồi.
Lý Hồng Hàn cười nói:
- Tuổi trẻ mà bình tĩnh như thế quả thật khó có được.
Trong lời nói của gã rõ ràng có giấu diếm thâm ý nào đó.
Một tên võ sĩ kéo cửa xe, Lý Hồng Hàn mời Hồ Tiểu Thiên ngồi xuống sau đó gã cũng tiến vào trong xe ngựa.
Xe ngựa chậm rãi đi trên đường lớn, Hồ Tiểu Thiên vén màn xe nhìn khung cảnh bên ngoài, vẻ mặt hắn biểu hiện vô cùng thích thú nhưng trong nội tâm lòng nặng trĩu khôn cùng.
Lý Hồng Hàn liếc nhìn Hồ Tiểu Thiên một cái, gã không nghĩ một người trẻ tuổi như thế lại biết cách giữ bình tĩnh tốt đến vậy, đến lúc này cũng không hỏi gã rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, biểu hiện trầm tính này đã vượt ngoài tuổi bản thân hắn, xem ra Trương Tử Khiêm tôn sùng hắn cũng là có đạo lý của lão.
Lý Hồng Hàn nói:
- Ta nghe nói ngươi bắt nhốt hết đám quan lại huyện Thanh Vân vào nhà giam?
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tất cả chúng đều tham ô, ăn hối lộ dân chúng là điều trái pháp luật, dù có giết hết bọn họ cũng không oan uổng chút nào.
Lý Hồng Hàn mỉm cười nói:
- Ngươi quả nhiên có chí lớn, sau này Tây Xuyên còn phải dựa vào tài năng, tuấn kiệt trẻ như ngươi mà phát triển.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than, quả nhiên là mưu phản rồi, Lý gia cát cứ ở Tây Xuyên, bản đồ Tây Nam của Đại Khang từ nay bị mất một khối rồi. Tuy trong lòng Hồ Tiểu Thiên tuy không quan tâm Đại Khang phân liệt thế nào, hắn cũng không quan tâm ai làm Hoàng đế, nhưng việc Lý Thiên Hành cát cứ làm vương cũng không phải việc nhỏ, chuyện này nếu truyền đến kinh thành, lão Hoàng đế tất nhiên không thể nào nhượng bộ, lão sẽ truy cứu đến cùng, hứng mũi chịu sào chính là những người có quan hệ với Lý gia. Lúc trước cha hắn có ý muốn kết thông gia với Lý gia nhằm mục đích gia tăng lợi thế chính trị chuẩn bị khi hoàng quyền thay đổi, nhưng cha hắn đâu có ngờ tình thế sẽ phát sinh biến hóa như thế, có ý định kết thông gia với Lý gia không có điều gì tốt mà ngược lại còn bị phiền toái lớn, hiện tại xem ra tám chín phần cũng bị vạ lây.
Khi xe ngựa đi qua Hoàn Thái Các Hồ Tiểu Thiên nhìn nhìn cửa Hoàn Thái Các, hắn thấy Hương Cầm đang treo dải lụa màu đỏ trước cửa giống như chúc mừng việc đại hỷ sự gì đó. Hồ Tiểu Thiên lo lắng Hương Cầm nhìn thấy hắn nên nhanh chóng buông rèm xe, trong lòng hắn thầm nghĩ không biết Tịch Nhan có tới không? Nàng ta và Chu Vương cùng Lý gia ở Tây Xuyên rốt cuộc có quan hệ thế nào?
“Câu hoài dật hưng tráng tư phi
Dục thượng thanh thiên lãm minh nguyệt”.
Lãm Nguyệt Lâu vì vậy mà có tên gọi như thế. Lý Hồng Hàn cùng Hồ Tiểu Thiên đi vào Lãm Nguyệt Lâu, đêm nay đối với Hồ Tiểu Thiên vốn có nhiều bất ngờ vì khi đi vào Lãm Nguyệt Lâu mới phát hiện ra khách mà Lý Hồng Hàn mời không chỉ có mình hắn mà còn có Vương Tử Hoắc Cách của nước Sa Già.
Trên người Hoắc Cách mặc phục trang phục dân tộc Sa Già, đầu vai để trần, da đen, cơ thể to lớn của y lộ khí lực lực lưỡng, lần này gã có sáu thị vệ đi, theo tuy nhiên không cho vào bên trong nhã gian.
Lý Hồng Hàn cũng bảo thị vệ mình đợi bên ngoài chờ, mời Hồ Tiểu Thiên tiến vào trong đó.
Nhìn thấy Hoắc Cách tiến về phía mình Lý Hồng Hàn chắp tay cười nói:
- Tại hạ đến chậm khiến Vương tử điện hạ đợi lâu, thật sự hổ thẹn.
Hoắc Cách đứng dậy cười to, y cũng theo nghi lễ người Hán chắp quyền nhìn Lý Hồng Hàn nói:
- Hồng Hàn huynh, không cần khách khí như thế, ta cũng mới đến thôi.
Y lại hướng về Hồ Tiểu Thiên nói:
- Tiểu đệ cũng tới à.
Hồ Tiểu Thiên chào một tiếng đại ca.
Lúc này Lý Hồng Hàn mới biết hai người bọn họ là anh em kết nghĩa, cười nói:
- Hóa ra là người một nhà.
Hồ Tiểu Thiên nhìn thấy hai người bọn họ hài hòa như thế trong lòng đã hiểu bảy tám phần. Hoắc Cách và Lý Hồng Hàn gặp nhau hẳn không chỉ một hai lần, có khả năng trước khi Hoắc Cách đi sứ bọn họ đã âm thâm câu kết, mà Triều đình Đại Khang lại không hay biết gì, Chu Vương cũng không hay biết gì, hắn cũng không hay biết gì, nên có thể thấy được Lý gia mưu phản hẳn không phải quyết định vội vàng.
Lý Hồng Hàn mời hai người ngồi, ngoài cửa có tên tiểu nhị nhanh chóng mang rượu và thức ăn đến.
Nhìn những món ngon vật lạ được đặt trên bàn Hồ Tiểu Thiên lại không muốn ăn chút nào, nhìn tình thế trước mắt bề ngoài dường như ôn hòa nhưng bên trong lại ẩn chứa kiếm quang, Lý gia mưu phản đã khiến hắn như đưa thân mình trong mưa gió, dứt bỏ Lý gia đối với hắn không có ý nghĩa gì, nếu hắn thông đồng với bọn họ thì sẽ ảnh hưởng đến Hồ gia, còn nếu hắn kiên quyết không theo, nguyện trung thành với hoàng triều Đại Khang thì sợ làm anh vợ tương lai tức giận, gã ta rút đao giết hắn cũng không chừng. Mà trong đó khả năng lớn nhất hắn sẽ bị bọn chúng giam lỏng, bọn này lấy tính mạng của hắn để áp chế cha mẹ hắn ở kinh thành.
Nhớ đến tình thương của người cha Hồ Bất Vi bao la như trời biển, nhớ đến người mẹ chu đáo thương con bỗng nhiên khiến Hồ Tiểu Thiên chua xót vô cùng, dù hắn có thế nào thì huyết mạch tình thâm hắn cũng không thể vứt bỏ được, nhất định hắn phải tìm ra phương pháp xử lý tốt nhất để không ảnh hưởng đến gia tộc, bảo vệ cha mẹ hắn.
Lý Hồng Hàn tự tay rót rượu nâng chén rượu lên nói:
- Hai huynh đệ đường xa đến đây, ta dùng chén rượu nhạt này hoan nghênh các vị.
Hồ Tiểu Thiên và Hoắc Cách nâng cạn chén cùng Lý Hồng Hàn đồng thời uống một hơi cạn sạch.
Lý Hồng Hàn mỉm cười nói:
- Tất cả mọi người không phải là người ngoài, Hoắc Cách là hôn phu của Nhị muội ta, Tiểu Thiên lại là hôn phu của Ngũ muội ta, hai người các ngươi lại là anh em kết nghĩa, chúng ta đều là người một nhà cả.
Đúng thật đáng giận, trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm than, tên Hoắc Cách này không phải đến Khang Đô cầu thân công chúa sao? Sao đột nhiên lại biến thành có quan hệ thông gia với Lý gia, nói vậy mục đích lần đi sứ này chính tiến đến Tây Xuyên, nhưng tất cả những người khác không được y cho hay mà thôi. Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm mắng Hoắc Cách, bố đây đang không hiểu vì sao ngươi lại có lòng tốt muốn kết nghĩa huynh đệ với bố, thì ra ngươi đã sớm biết quan hệ chúng ta, là anh em đồng hao!
Hoắc Cách nâng chén rượu hướng về Hồ Tiểu Thiên cười nói:
- Tiểu đệ, lúc trước tình thế cấp bách nên không báo chuyện này cho đê biết được, đệ không trách ta chứ?
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả nói:
- Không sao không sao, ta sao dám trách đại ca chứ, mỗi người đều có bí mật của mình mà.
Hoắc Cách cười nói:
- Nói như vậy đệ cũng có chuyện gạt ta?
Hồ Tiểu Thiên cười ha hả, giấu diếm ư? Giấu đầu mẹ ngươi ấy! Hắn cầm chén rượu uống cạn không nói tiếng nào, hai người bọn chúng cấu kết làm việc xấu rõ ràng muốn "chơi" hắn mà. Bố đây chơi với các ngươi chỉ có thua thiệt thôi.
Lý Hồng Hàn nói:
- Tiểu Thiên, có lẽ ngươi cũng không biết tình huống hiện tại thế nào.
Hồ Tiểu Thiên nói:
- Lý đại ca ngài cũng biết bình thường ta đã quen sống an nhàn, nên hai tai cũng không nghe thấy những chuyện bên ngoài, đối với thế sự bên ngoài dù có xảy ra chuyện gì ta cũng không quan tâm.
Lý Hồng Hàn nói:
- Kinh thành nhiễu loạn rồi.
Kỳ thật Hồ Tiểu Thiên đã chuẩn bị tâm lý cho tin tức này, nếu không nhiễu loạn thì Lý gia cũng không đột nhiên làm phản, chẳng lẽ lão Hoàng đế lại xảy ra chuyện không may ư?
Sự tình quả nhiên như hắn đoán, Hoàng đế Đại Khang vừa mới chiếu cáo thiên hạ quyết định phế truất Thái tử Long Diệp Khánh lập Đại hoàng tử Long Diệp Lâm làm thái tử, cũng truyền ngôi cho Long Diệp Lâm, còn lão ta thoái vị. Khi Long Diệp Lâm thuận lợi ngồi vào ngai vàng đã tôn Long Tuyên Ân làm Thái thượng hoàng, việc đầu tiên y làm khi nhận chức chính là ban cái chết cho Thái tử Long Diệp Khánh.
Khi Lý Hồng Hàn nói đến việc Thái tử Long Diệp Khánh bị giết, hai mắt gã đỏ bừng, lửa giận bốc lên, gã đấm mạnh xuống bàn nói:
- Tên hôn quân vô đạo uy hiếp Thánh thượng, mưu đồ đoạt ngôi, mắt nhìn xã tắc Đại Khang rơi vao tay y, ta là thần tử của Đại Khang sao có thể trơ mắt nhìn giang sơn bị bọn đạo chích chiếm cứ, thanh quân trắc, giữ nghiêm chính thống là hiện chức trách của thần tử Đại Khang chúng ta.
Trong lòng Hồ Tiểu Thiên thầm nghĩ, gã nói thật dễ nghe, còn không phải mưu phản hay sao? Lão Hoàng đế truyền ngôi vị lại cho con trai mình thì đúng rồi, đâu phải dòng họ khác đâu? Giang sơn vẫn nằm trong họ Long đấy chứ, người Lý gia các ngươi chơi như vậy là muốn sửa họ Đại Khang sao? Nếu Lý Thiên Hành tự lập làm Vương, ngươi cũng là Vương tử, muội muội của ngươi là công chúa, nói vậy không lẽ ta thành phò mã sao? Cũng không chịu thiệt là mấy. Tuy nhiên Hồ Tiểu Thiên cũng biết được trong thiên hạ không dễ gì có chuyện tốt như thế, lúc trước sở dĩ Lý gia và Hồ gia kết thông gia chẳng phải là nhìn trúng quyền lực của cha hắn là Thượng thư Hộ Bộ đó sao. Bọn họ cát cứ làm Vương, chỉ khổ cho Hồ gia theo chân làm đám hỏi với họ.
Đương kim Hoàng đế không biết có vì vậy mà truy trách nhiệm tịch thu gia sản giết toàn bộ Hồ gia không? Mặc dù cha hắn có thể thoát được tội chết nhưng vị trí Hộ Bộ Thượng Thư rất khó có thể bảo vệ được. Từ chuyện mưu phản này cho thấy, Lý gia cũng chả phải là hạng người chú ý đến trung hiếu lễ kính, Hồ gia thất thế, Lý gia sao có thể để ý đến chuyện này chứ, việc hôn ước khẳng định chỉ trên danh nghĩa mà thôi.
Hoắc Cách nói:
- Lý đại ca nói đúng, Long Diệp Lâm mưu đồ cướp ngôi khiến người trong thiên hạ căm phẫn, để một người bất nghĩa như thế làm Hoàng đế thì Sa Già chúng ta tuyệt không ủng hộ.
Hồ Tiểu Thiên thầm cười lạnh, Hoàng đế Đại Khang thì liên quan gì đến đồ chó má Sa Già nhà ngươi chứ? Ngươi lấy tư cách gì mà căm phẫn, hai nước giao bang điều đầu tiên chú ý chính là không can thiệp vào chuyện nội chính nước khác, đôi tay của ngươi thật là vươn dài đấy.
Hai người đều nhìn Hồ Tiểu Thiên tựa như muốn nghe ý kiến của hắn.
Hồ Tiểu Thiên vui cười hớn hở nâng chén rượu lên nói:
- Kỳ thật người nào làm Hoàng đế cũng không quan trọng, thiên hạ hợp rồi phân phân rồi hợp, từ khi Đại Khang khai quốc đến này đã truyền đời này qua đời khác hơn năm trăm năm rồi, thế gian này vạn vật đều có số mệnh, không có chuyện gì là vĩnh viễn lưu truyền, ngay cả vương triều cũng thế mà thôi. Những thứ khác đệ không nói nhưng đơn giản từ huyện Thanh Vân đệ đã biết tình hình triều Đại Khang đã mục nát quá nhiều, kỳ thật chỉ cần dân chúng có thể sống yên lành qua ngày, ai làm Hoàng đế cũng không quan trọng.
Hắn nói rõ ràng dứt khoát tỏ rõ lập trường của mình
Y Thống Giang Sơn Y Thống Giang Sơn - Thạch Chương Ngư