Số lần đọc/download: 742 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 04:07:48 +0700
Chương 144: Gia Nhập
Đ
ến rạng sáng, Cơ Việt rón rén chạy về lều mình. Ngủ thêm được gần một canh giờ thì bên ngoài lại dậy tiếng ồn ào, đoàn người thức dậy rửa mặt chuẩn bị lên đường. Hôm nay vẫn có thêm rất nhiều người gia nhập, tới buổi trưa thì đội ngũ đã lên đến con số hai nghìn.
Nhìn dòng người xe kéo dài qua rừng cây, Tạ Quảng nhíu mày thở dài: "Ban đầu còn bảo chuyến này đến Dương Châu chủ yếu thanh tịnh ngắm cảnh, kết quả còn phô trương hơn cả trước đây."
Nghe Tạ Quảng oán giận, Tạ Lang cất tiếng cười khe khẽ trong xe lừa: "Không sao, xế chiều ngươi đi báo cho họ biết chúng ta còn có việc, ngày mai sẽ đi đường khác."
Tạ Quảng nghe thế lập tức mừng rỡ vâng dạ, lát sau lại nghĩ ngợi: Đi đường khác thì lang quân và Cơ tiểu cô sẽ có nhiều cơ hội ở chung với nhau rồi.
Bỗng một bộ khúc từ cuối đội ngũ cưỡi lừa chạy đến bên cạnh xe lừa Tạ Lang, hắng giọng bẩm báo: "Lang quân, huyện Mộc thả bồ câu gửi tin đến ạ."
Tạ Lang hờ hững phân phó: "Tạ Quảng xem đi."
"Vâng." Tạ Quảng nhận lấy lá thư rồi xem lướt qua, cười khổ, "Lang quân, Vương Thập Nhị Lang Gia gửi thư đến, y nói rằng cũng đang dẫn cả đoàn người đến Dương Châu bằng đường thủy, có lẽ sẽ gặp gỡ lang quân ở đây. Y bảo lang quân trước khi vào huyện Kỳ Thủy hãy chờ y một chút." Mà hiện tại huyện Kỳ Thủy đã ở ngay trước mắt họ!
Tạ Lang nhẹ giọng ra lệnh: "Thôi, vậy ngươi báo cho mọi người đi chậm lại. Một canh giờ nữa chọn nơi hạ trại."
"Vâng."
Thấm thoát đã đến hoàng hôn.
Cứ bị ánh mắt nóng bỏng của Lạc Hoa Nùng đeo bám khó chịu, cộng thêm không muốn chọc giận Tạ Lang, Cơ Việt đành dùng cơm bên chỗ bộ khúc Tạ thị.
Gió xuân tháng hai tháng ba hây hây ấm áp, mọi người quây quần bên đống lửa nhấm nháp bữa tối. Cơ Việt lười biếng nghiêng người tựa vào sập, đang trong cơn mơ màng thì đột hiên phía trước truyền đến tiếng xôn xao càng lúc càng lớn.
Thoáng chốc một thanh niên cõng một tiểu cô cùng với mấy thân nhân khóc sướt mướt lao đến. Vừa tới trước mặt Tạ Lang, năm sáu người kia liền quỳ xuống, vừa liên tục dập đầu với chàng vừa nghẹn ngào nói: "Lang quân Tạ gia, muội muội ta tương tư người đến sinh bệnh, sắp sửa không qua được, nghe nói lang quân là người nhân hậu từ thiện, kính xin lang quân nói đôi câu với muội muội ta đi."
Mấy người bên cạnh gã cũng nức nở khóc lóc.
Đám Tạ Quảng phía sau chàng sầm mặt. Lúc này Cơ Việt ngồi quay lưng với họ cũng chầm chậm ngoảnh lại, hóng hớt ngóng xem.
Có lẽ nhóm người trước mặt này nghe được tin Tạ Lang đến bái tế tiểu cô Dương Tiểu Hồng si tình kia, nên muốn đến kiếm chác rồi. Trên thế gian này có rất nhiều điêu dân không phải đại gian đại ác nhưng cũng đầy thủ đoạn vặt vãnh thế này.
Tạ Lang cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu cô xinh đẹp nhưng mặt mũi tái nhợt nằm trên mặt đất, rồi phân phó Tạ Quảng: "Trong đội có đại phu không? Gọi đến khám đi."
Tạ Quảng cũng nhìn sang nàng ta, gật đầu bẩm: "Vừa hay có một người ạ, thuộc hạ sẽ đi gọi ngay."
Tạ Quảng dứt lời liền bỏ đi, Tạ Lang lại tiếp tục lấy sách ra đọc. Mấy thứ dân đang quỳ dưới đất đều len lén nhìn chàng, trong đó hai tiểu cô còn nhỏ thì e thẹn đỏ mặt, còn ánh mắt của mấy nam tử lớn tuổi hơn một chút đều lóe lên vẻ hâm mộ.
Lát sau, Tạ Quảng dẫn theo một đại phu bốn mươi mấy tuổi đến, vội vàng đến bắt mạch cho tiểu cô nằm trên mặt đất, cau mày nói: "Mạch cổ tay không đều, mạch xích yếu ớt, do u uất lâu ngày nên sinh bệnh." Ông ngẩng đầu nhìn Tạ Lang, chắp tay trước ngực cung kính bẩm, "Thưa Thập Bát lang, vị tiểu cô này quả thật bị bệnh, nhưng nếu điều dưỡng cẩn thận sẽ khỏi ngay thôi ạ."
Tạ Lang khẽ gật đầu, bảo Tạ Quảng: "Cho vị đại phu ít vàng, để ông ấy tận lực chữa trị cho tiểu cô này."
Cả nhà kia vui mừng dập đầu liên hồi, nhưng còn chưa kịp bái tạ xong lại nghe chàng nói tiếp: "Hiện tại trong nhà có người bệnh nặng, không thể đi đường xa mệt nhọc, nhà các người hãy đến trấn phía trước ở tạm để chờ chữa bệnh đi."
Nhà họ hết sức cảm động vâng dạ tuân theo, đến lúc chàng phất tay bảo họ lui đi không nói gì thêm nữa, thì tiểu cô được đỡ lên lại ho sù sụ. Huynh trưởng của nàng ta như hoàn hồn lại, gấp gáp hỏi Tạ Lang: "Thập Bát lang, sau khi muội muội ta khỏi bệnh, không biết lang quân sẽ an bài thế nào?"
Cả nhóm Tạ Quảng đều trố mắt sững sờ, Tạ Lang ngẩng đầu lên nhìn lướt qua đám người kia, rồi chuyển đến tiểu cô đang bệnh lảo đảo như sắp ngã đang si mê nhìn mình. Chàng khẽ thở dài: "Chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, các ngươi trị khỏi bệnh thì về nhà đi."
Cả nhà họ đều khiếp sợ, tiểu cô kia đưa tay che miệng khóc rấm rứt, huynh trưởng nàng ta vội hô to: "Nhưng vì lang quân mà muội muội ta mới bị bệnh mà. Lang quân là người nhân nghĩa, sao có thể đối xử với một cô nương đau ốm thế này?"
Nghe đến đây Tạ Lang đưa tay xoa mi tâm, Tạ Quảng đứng phắt dậy, lạnh mặt cười khẩy: "Vậy theo ý các người muốn thế nào?"
Hiển nhiên tiểu cô kia chỉ đợi câu này, nàng ta tức khắc phủ phục xuống đất, yếu đuối thi lễ với Tạ Lang, mặc cho nước mắt giàn dụa: "Thập Bát lang có thể đến mộ bái tế cho một người chết chứng tỏ người chí nhân chí thiện. Từ mười ba tuổi tiểu nữ đã nghe đến danh tiếng của Thập Bát lang, liền tương tư cho đến giờ. Hôm nay có được cơ hội gặp lang quân, kính xin lang quân ban cho tiểu nữ một ân điển, để tiểu nữ làm nô tỳ hầu hạ lang quân suốt quãng đời còn lại." Tóm lại là tiểu cô này muốn ở bên cạnh Tạ Lang lâu dài.
Bấy giờ Tạ Lang chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt tiểu cô kia, cúi đầu nhìn nàng ta, ôn hòa bảo: "Không được” rồi hất vạt áo nhàn nhã bỏ đi. Còn nhóm bộ khúc Tạ thị thì nhanh chân cưỡng ép đuổi gia đình kia đi xa.
Nhìn theo bóng lưng của Tạ Lang, một bộ khúc cười hềnh hệch nói với Cơ Việt: "Ta đã nói hôm qua lang quân không nên làm vậy mà, giờ thì hay rồi. Sau này không biết còn bao nhiêu tiểu cô tương tư thành bệnh tìm đến ép lang quân chịu trách nhiệm với mình nữa. Vừa nhìn gia đình này đã biết là loại người ngang ngược, họ cho rằng có thể bám víu vào Trần Quận Tạ thị. Ôi trông vẻ mặt họ quả thật đắc ý cực kỳ."
Cơ Việt không góp lời, trái lại Tạ Quảng vừa đi đến liền nghe thấy lạnh giọng nói: "Đừng có vơ đũa cả nắm, lang quân đi đến tế bái vị Dương tiểu cô kia là chuyện phải làm. Mai mốt việc thế này chắc chắn sẽ xảy ra nữa, nếu gặp phải tình trạng này nữa thì cho họ chút tiền, đừng để họ làm loạn trước mặt lang quân."
Nhóm bộ khúc vội vã thưa vâng.
Quay sang thấy Cơ Việt vẫn điềm nhiên ngồi đấy, Tạ Quảng bèn đi đến ngồi bên cạnh, vừa cời lửa vừa kể: "Mấy năm qua, tiểu cô si tình với lang quân không sao đếm xuể, chỉ đuổi mấy cô nương rồ dại này thôi đã khiến chúng tôi mỏi cả tay lắm rồi." Rồi quay sang nhìn Cơ Việt, nghiêm túc nói, "Thập Bát lang là một người rất biết hưởng thụ cuộc sống, cũng vô cùng phóng khoáng, suốt những năm qua, bất kể gặp phải bao nhiêu người tuyệt sắc hay có bao nhiêu tiểu cô đòi sống đòi chết vì ngài, xưa nay ngài đều không buồn đếm xỉa. Cơ tiểu cô, ta ước gì Thập Bát lang chưa bao giờ gặp người."
Dĩ nhiên, câu cuối cùng Tạ Quảng hạ giọng nói rất khẽ.
Cơ Việt cũng quay đầu lại, đôi mắt sáng rõ ẩn chứa vẻ giễu cợt, hờ hững cất lời: "Ta cũng từng nghĩ, nếu đời này gặp Tạ Thập Bát thì tốt biết mấy. Thật ra ngay cả bản thân ta cũng không rõ, ta và lang quân nhà ngươi đều là người nâng lên được bỏ xuống được, sao lại cứ dây dưa như vậy làm gì?"
Nói xong Cơ Việt quay người bỏ đi, Tạ Quảng nhìn theo mà chỉ biết cất tiếng thở dài.
Chẳng mấy chốc một đêm trôi qua, đêm nay Cơ Việt được ngủ một mình, nên rất ngon giấc. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần đã thoải mái hơn, cả người sảng khoái.
Đến buổi trưa, một đội ngũ lại xuất hiện ở ngã ba. Nhìn thấy cờ xí đội ngũ kia từ đằng xa, có người hân hoan reo lên: "Mau xem đi, đó là Lang Gia Vương thị. Trời ạ, đó là Lang Gia Vương thị đấy!"
Lang Gia Vương thị và Trần Quận Tạ thị là sĩ tộc đứng đầu nhân thế, hôm nay may mắn gặp được trưởng tử của cả hai nhà, ai ai cũng kích động không sao tả xiết.
Lúc này Tạ Lang bước xuống xe lừa, dẫn nhóm Tạ Quảng đi đón. Nhìn cờ xí đội ngũ kia chàng không khỏi bật cười: "Là Vương Thập Nhị đến, nhưng sao phía sau y lại toàn nữ lưu thế kia?"
Vương Thập Nhị cũng nhảy xuống xe, hào sảng bước tới chỗ Tạ Lang. Thân là tộc trưởng tương lai của Lang Gia Vương thị, Vương Thập Nhị không chỉ tuấn tú, mà phong độ hay khí chất cũng oai phong vô vàn. Đứng kế bên Tạ Lang phong thái át người cũng không hề kém cạnh.
Y chào Tạ Lang xong liền chỉ vào đội xe xa hoa và nhóm tỳ nữ xinh đẹp phía sau: "Huynh biết sao không? Mấy năm nay quốc sư Bắc Ngụy luôn phản đối đạo Phật, nghe tim gã đến Dương Châu, mấy vị cao tăng cũng tức tốc chạy đến. Trước kia còn ở Bắc Ngụy, họ không có cơ hội lên tiếng, lần này đến Lưu Tống ta thì tha hồ rồi."
Y lại chỉ vào đám lang quân tiểu cô trong đội mình: "Họ đều là tín đồ nhà Phật, nghe nói cao tăng thiên hạ đều tề tựu ở Dương Châu nên kéo nhau đi. Trùng hợp ta phải đến Dương Châu xử lý một số việc nên tiện đường hộ tống."
Nói xong y lấy ra một lá thư từ ngực áo giao cho Tạ Lang: "Đây là thư mẫu thân huynh gửi. Đúng rồi, ta nghe nói bệ hạ bị Nghĩa Vũ Vương phu nhân kia mê hoặc, quyết định ra tay với huynh đấy."
Vương Thập Nhị cười lạnh, gằn giọng: "Thời gian trước mẫu thân huynh còn lấy danh nghĩa của huynh nhượng bộ với hoàng đế, khiến ông ta thu lại thánh chỉ chia cách huynh và Cơ thị nữ. Lúc đó ta nghĩ huynh luôn là người hi vọng trên đời có minh quân, nên viện cớ này nhượng bộ hoàng đế. Lần này đến Dương Châu, ta cũng định nhường lại một phần lợi ích cho ông ta. Nhưng không ngờ, huynh đã chịu thiệt thế rồi mà hoàng đế lại lật lọng, vừa mới chớp mắt đã khai đao với huynh."
Đối mặt với nỗi căm tức của Vương Thập Nhị, Tạ Lang hết sức bình thản. Chàng mở thư của mẫu thân mình ra xem, thong dong bảo: "Ba năm trước bệ hạ đã có ý cử ta đến biên giới đất Thục làm quan, cho nên mấy năm qua ta cứ đi suốt là vì không muốn ở Kiến Khang tiếp chỉ thôi."
Cử con cháu sĩ tộc đến nơi xa xôi làm quan chính là một trong những thủ đoạn ác độc của hoàng đế. Những người thuộc thế gia quen sống tự do tự tại nên thường sẽ kháng chỉ. Song một khi cãi lại lệnh vua, hoàng đế sẽ mượn cớ họ dám khi quân rồi xử trảm. Vì vậy mấy năm qua Tạ Lang vẫn luôn tránh né, giả bệnh gầy yếu. Năm ngoái nghe phong phanh hoàng đế đã rút lại ý chỉ kia nên ở lại Kiến Khang lâu một chút, không ngờ giờ ông ta lại muốn ra tay với mình.
Vương Thập Nhị thấy Tạ Lang quá đỗi bình thản bèn thở dài, chuyển chủ đề: "Thôi, thôi, không chừng tiếp theo người bị hạ thủ sẽ là ta cho xem. À quên mất, lần này trong nhóm bộ khúc ta dẫn theo còn có hai trăm người của huynh, do mẫu thân huynh cử đến bảo vệ huynh đấy."
Bất chợt thấy mấy tiểu cô ở đội xe phía sau ló đầu nhìn dáo dác, Vương Thập Nhị lại khẽ giọng với Tạ Lang: "Lần này trong đội còn có hai tiểu cô của Lang Gia Vương thị ta và một thứ nữ của Trần Quận Viên thị." Y vỗ vai chàng, bất lực than, "Chưa đầy hai năm mà huynh đã xử trí một thứ nữ của Lang Gia Vương thị ta và một đích nữ của Trần Quận Viên. Bây giờ nữ nhi hai nhà bọn ta không còn nhiều nữa, xin Tạ Thập Bát lang giơ cao đánh khẽ, tận lực đừng phô bày phong thái phong lưu của huynh với họ. Huynh không biết lúc ta hay tin có hai tiểu cô sẽ đồng hành với ta lần này, ta đã kinh hồn bạt vía thế nào đâu. Ta thật sự sợ mấy tiểu cô ít ỏi của nhà ta sẽ bị huynh xử lý sạch sẽ hết đấy!"
Tạ Lang dở khóc dở cười: "Nếu họ là người đoan chính, sao ta lại ra tay đối phó họ chứ?"
Vương Thập Nhị lại thở dài thườn thượt: "Đời này có ai thật sự đoan chính đâu? Từ sau vụ việc của A Ly, ta đã tra xét hết đám muội muội nhà mình. Từ đó mới biết, cho dù là muội muội có tiếng thiện lương nhất, ngày ngày tụng kinh niệm Phật cũng từng phạt hạ nhân quỳ đến chân tàn phế. Huynh nghĩ đi, Cơ thị nữ huynh yêu thương có thân phận không khác gì hạ nhân nhà chúng ta, nếu nữ nhi nhà ta muốn ra tay thì đâu thèm chú ý gì đúng không? Mấy năm qua do ta sơ sót, đến khi để tâm thì tính tình họ chẳng còn thiện lương nữa rồi. Tóm lại, hiện giờ ta chỉ trông chờ huynh mau chóng thành gia lập thất đi thôi. Ngày nào huynh còn chưa lập gia đình, thì ngày ấy các nàng vẫn còn ôm hi vọng." Y bỗng trở nên nghiêm túc nhìn Tạ Lang, "Dọc đường huynh phải chú ý giám sát mấy tiểu cô này đi. Ta chỉ cầu mong trước khi họ kịp gây ra lỗi lầm lớn đã bị huynh phát hiện và ngăn chặn kịp thời. Tóm lại, ta cũng nói thẳng với huynh, bất kể vẻ ngoài của mấy tiểu cô này ưa nhìn cỡ nào thì lòng dạ họ đều hệt như A Ly và Viên Nhàn cả. Nếu huynh thật sự không thích họ thì cử người người theo dõi kỹ vào, có rục rịch gì thì cảnh cáo ngay."
Tạ Lang gật đầu, thở hắt: "Nếu đã vậy, huynh không cần đuổi thứ muội Vương Ly của huynh nữa đâu. Có cơ hội thì đón nàng ta về, mau tìm một gia tộc rồi gả đi thôi."
Vương Thập Nhị gật gù: "Ta cũng có ý đấy."
Hai người im lặng giây lát, Vương Thập Nhị nhác thấy Cơ Việt ngồi trên xe lừa cách đó không xa, bèn hứng thú nói: "Huynh đoán xem trên đường đến đây ta đã gặp được gì không? Nghe được tin quốc sư nước ta sẽ gặp mặt Khấu Khiêm Chi, thế là tất cả dân chúng đều bàn tán xôn xao, những người tin sùng Đạo giáo nối đuôi nhau đổ dồn về Dương Châu, bảo là cổ vũ cho Cơ Việt đấy. Phật Đạo tranh biện là đại sự, quốc sư Bắc Ngụy và Lưu Tống thi đấu cũng là đại sự. Cơ Việt này thoạt nhìn không tệ, nhưng nội hàm vẫn không đủ để người ta tin tưởng. Thập Bát Lang, huynh nên viết thư mời thêm mấy cao thủ Đạo gia đến đây trợ giúp cho hắn đi. Chờ ta bận việc xong sẽ đến Dương Châu hội họp với huynh."
Chuyện trò xong, Vương Thập Nhị liền dẫn theo đội ngũ hơn nghìn bộ khúc hùng hậu của mình rời đi.