Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Hưng Lê
Số chương: 183 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1775 / 19
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17: Quyễn 5:ChiếN ĐấU LấY Số KháM BệNh Cho Gia TuấN
dit: 4ever13lue
Tôi biết là Đinh Đang đã nhìn thấy cảnh tượng tôi phô trương vui vẻ cười nói lúc nãy.
Tôi chạy về phía con bé: “Đinh Đang.”
Con bé hỏi tôi: “Chị hai, không phải chị đang đi làm công việc mà công ty giao sao?”
Rốt cuộc thì tôi cũng bị Tôn Ngộ Không đánh cho hiện lại nguyên hình, cho nên bây giờ tôi không bận tâm đến thể diện gì nữa, vừa suy nghĩ xong, tôi lập tức nói: “Đinh Đang, thật ra thì chị không hề cảm thấy mất mặt hay oan ức gì cả. Ba từng nói rằng, con người ta ai cũng sẽ phải trải qua năm năm đại vận, có thể sẽ phải vấp ngã mà suốt năm năm không cách nào đứng lên được, bây giờ thì cũng không đến mức nghèo túng gì.” Tôi đánh trống lảng, “Em nhịn xem, mỗi một đồng tiền chị kiếm được đều là trong sạch, đều là do bản thân cố gắng kiếm được.”
Đinh Đang buồn bã: “Trước đây, ngay cả việc nhà của bản thân chị cũng làm không tốt.”
Tôi ôn hòa nói: “Trước đây? Trước đây có một ngọn núi, trên núi có một ngôi miếu, vị hòa thượng mỗi ngày tụng kinh, cũng có những người đến bố thí. Bây giờ thì sao, vị hòa thượng được người ta quyên tặng cũng phải dựa vào năng lực của bản thân để khơi dậy lòng hảo tâm của mọi người.”
Con bé vừa khóc vừa bổ nhào vào lòng tôi: “Chị hai, chị hai.”
Tôi biết là con bé thật sự đau lòng cho tôi, tôi cảm thấy vừa mừng vừa tủi.
Đến buổi tối, con bé vẫn vùi vào lòng ôm chặt lấy tôi.
Tôi vuốt tóc con bé: “Đừng nói cho ba mẹ biết tình hình gần đây của chị, cả Gia Tuấn nữa.”
“Chị hai, chị còn nhớ anh rể sao?”
Tôi không trả lời con bé, một lúc lâu sau tôi mới nói: “Yên tâm, chị sẽ không như thế đâu. Chỉ là chị sẽ suốt đời khắc ghi những gì đã qua.”
“Chị hai, chị biết không? Em rất ngưỡng mộ chị, bây giờ chị chính là thần tượng của em.”
“Con bé này, tối thiểu thì em cũng phải lấy Chu Vi làm thần tượng của mình chứ, cô ấy mới chính là người phụ nữ thành đạt. Hơn nữa, chẳng phải trước kia em cũng từng nói rằng sau này em sẽ phải làm một người giống như Phó Gia Tuấn hay sao, vừa có tài văn chương, lại vừa chính trực. Em quên mình đã nói gì rồi à?”
Đinh Đang xúc động nói: “Chị hai à, em chỉ hy vọng rằng hiện tại chị còn ở nhà, chúng em còn có một người anh rể, tất cả chúng ta là một gia đình hạnh phúc.”
Tôi sầu não, khổ sở một hồi, ôm con bé vào trong lòng.
Đing Đang nói toạc ra những gì trong lòng mình: “Thật ra thì chị thương anh ấy, anh ấy cũng yêu chị, phải không?”
Lập tức mũi tôi cay cay, hít hít mũi, tôi nhẹ nhàng nói: “Gia Tuấn là người đàn ông ưu tú, anh ấy có thái độ chính trực, lại có lòng yêu nghề, người đàn ông như vậy dĩ nhiên sẽ có rất nhiều cô gái yêu mến, hoàn toàn bình thường. Nhưng mà anh ấy vô cùng lý trí trong công việc, còn trong chuyện tình cảm thì lại không thể xác định rõ phương hướng của bản thân. Rõ ràng là anh ấy yêu chị, nhưng lại chỉ vì cơ thể không khỏe, mà do dự sợ sẽ liên lụy chị, cho nên lại một lần nữa đẩy chị ra xa. Đinh Đang, em biết gì không? Chị không hận anh ấy, cho dù anh ấy khiến chị tổn thương, nhưng chị cũng tha thứ cho anh ấy, bởi vì chị biết rằng anh ấy thật sự nhận lỗi. Chỉ là chị không thể chấp nhận được việc anh ấy không tin tưởng chị. Bọn chị đã quen nhau sáu năm, bốn năm làm vợ chồng, nhưng anh ấy chẳng hề tin chị chút nào cả. Khi anh ấy bị bệnh, chẳng phải là anh ấy nên nói cho chị biết trước tiên hay sao. Anh ấy không trò chuyện với chị, mà lại lựa chọn cách tiêu cực là khiến chị tổn thương, đây là chuyện mà chị không thể tha thứ được. Có lẽ ai cũng cảm thấy đó là vì anh ấy yêu chị, nhưng với chị thì chỉ toàn là thất vọng, vì sao anh ấy phải làm như vậy chứ? Bởi vì trong mắt mọi người, vẫn là chị không đúng, chị là kiểu phụ nữ khi gặp chuyện thì ngoài khóc lóc kêu gào ra, lại chẳng làm gì khác được sao?”
Đinh Đang ngẩng đôi mắt trong suốt, hoang mang nhìn tôi, suy nghĩ xong, con bé mới gật gật đầu: “Chị hai, từ trước đến nay, ấn tượng của mọi người về chị quả thật là như thế. Khi em đến nhà chị, ngay cả cách sử dụng nồi áp suất chị cũng để anh rể đọc trước rồi chỉ dẫn chị dùng. Chị chưa bao giờ tự mình suy nghĩ, gặp chuyện gì thì chị cũng sẽ tìm anh rể. Có lẽ chính vì biểu hiện này của chị mà khiến cho người ta có ảo giác rằng nếu như gặp chuyện không hay, chị sẽ chỉ biết khóc, sẽ không có chút kiên cường nào.”
Tôi thở dài giận dỗi.
“Đinh Đang, trước đây chị đúng là như thế, nhưng bây giờ không còn như vậy nữa rồi. Sở dĩ chị ở lại Bắc Kinh là vì chị phải tự chứng minh với bản thân rằng chị có thể làm tốt, không có bất kì sự bảo bọc nào, chị vẫn có thể sống kiên cường như bình thường. Chị sẽ trưởng thành hơn, sau khi trải qua chuyện ly hôn và bị thất nghiệp như vậy, chị sẽ thật sự trưởng thành hơn.”
Đinh Đang chần chừ hỏi tôi: “Chị hai, chị…. còn có thể tha thứ cho anh rể không?”
Tôi rất mù mờ, tha thứ cho anh sao?
Tôi nhắm mắt: “Có lẽ sẽ không, có điều, chị sẽ xem anh ấy như một người bạn tốt.
Gia Tuấn là câu chuyện truyền thuyết trong cuộc sống của tôi.
Chẳng qua là khi truyện kết thúc rồi thì sẽ không còn gì là truyền thuyết nữa.
Không phải là anh không xuất sắc, anh xử lý công việc vô cùng lý trí, nhưng khi đối mặt với chuyện tình cảm thì anh lại quá mâu thuẫn, đến mức dẫn đến phải ly hôn, khiến cho tôi cảm thấy đau thấu tim.
Tôi xúc động, bất cứ ai khi biết được lý do thật sự cho việc chúng tôi ly hôn, thì sẽ cảm thấy là tôi nên tha thứ cho anh. Chỉ là tôi quật cường đứng dậy, tôi không muốn quay đầy lại.
Rốt cuộc thì cũng đến lúc Đinh Đang phải đi, con bé lưu luyến, bởi vì dường như hiện tại tôi mới là người cần được chăm sóc.
Tôi an ủi: “Yên tâm đi, chị đã trở lại cuộc sống bình thường rồi, em xem chị sẽ sống thật tốt mà.”
Hai chị em chúng tôi đập tay, mạnh mẽ ôm chầm lấy nhau. Thật tốt, cảm giác hai chị em thân thiết thế này thật sự rất hạnh phúc.
—————— đường phân cách ngày một lớn dần ——————
Tôi không ngờ chỉ một hành động nhỏ của mình thôi mà được lên cả bản tin, tối hôm đó tôi trợn mắt há hốc mồm khi thấy tin tức.
“….Kẻ trộm đang bỏ chạy, chạy, chạy, túi phân bay tới, hết đường chạy….”
Tôi hoảng sợ, hôm xảy ra sự việc cũng có phóng viên ở đó sao? Hơn nữa lại còn đứng ở ngay sau lưng tôi? Tuy rằng họ không trực tiếp phỏng vấn tôi, nhưng mà bao nhiêu vẻ mặt đắc ý của tôi đều đã bị thu vào ống kính hết rồi.
Tôi ngốc nghếch nhìn chính mình trên màn hình: “Đây chính là vàng, bây giờ tôi dùng vàng đánh hắn, xem hắn còn đỡ nổi hay là không?”
Nhìn trên màn hình thì có thể thấy rõ tôi vô cùng đắc ý, cứ như thể một người phụ nữ nông thôn không có văn hóa vậy, tôi đang ăn bắp rang nhưng cũng nuốt không trôi.
Cuối cùng màn hình hiện lên dòng chữ, khi kẻ trộm hoành hành như thế này, thì xã hội rất cần những ‘bà chị ném phân’ như thế này.
‘Bà chị ném phân’??? Tôi phun cả ngụm bắp trong miệng ra.
Xưng hô hay như vậy đấy, thật tức chết tôi rồi.
Tôi buồn bực tắt TV.
Nếu người nhà đã biết hành động vĩ đại này của tôi, tôi cam đoan là họ sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Khi Đinh Đang quay về, tôi rất lo lắng không biết liệu Đinh Đang có nói với ba mẹ tình hình hiện tại của tôi hay không. Nhưng không ngờ rằng sau khi gian nan đấu tranh tư tưởng xong, con bé vẫn giấu diếm tình hình của tôi với ba mẹ. Chỉ là tôi không nghĩ đến rằng con bé lại đi nói với Gia Tuấn, Gia Tuấn gấp rút gọi điện thoại cho tôi.
Nhận được điện thoại của anh, ban đầu tôi còn nói dối: “Chỉ là, Gia Tuấn à, em vừa mới tan ca, vừa mới dùng cơm ở bên ngoài xong.”
“Đừng gạt anh, em đã không còn làm công việc kia nữa rồi, Đinh Đang đã nói hết cho anh biết.”
Tôi hơi xấu hổ: “Gia Tuấn, Thật ra thì em không hề cảm thấy là làm công việc hiện tại là có gì thiệt thòi.”
“Đinh Đinh, ngày kia anh sẽ đến Bắc Kinh, lúc đó chúng ta gặp lại.”
A, tôi thật sự không ngờ, ngày kia anh sẽ đến đây, gác điện thoại, tôi ngây người mất một lúc, anh muốn đến đây sao?
Gia Tuấn muốn đến Bắc Kinh, tôi với anh sẽ gặp nhau. Tôi cũng không cảm thấy xấu hổ gì cả, chỉ là bỗng nhiên tôi nhớ đến một việc, sau khi gác điện thoại, tôi lập tức gọi cho nhà họ Lữ để xin nghỉ phép.
Ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện sắp xếp cuộc hẹn với bác sĩ cho anh, ở Bắc Kinh có rất nhiều chuyên gia, có lẽ bệnh tình của anh sẽ có hy vọng.
Ngày hôm sau tôi thức dậy thật sớm, đến bệnh viện lớn nhất Bắc Kinh, sắp xếp một cuộc hẹn với bác sĩ. Kết quả là vừa mới đến xếp hàng, tôi lập tức bị dọa sợ mất vía.
Người Trung Quốc đều rất thích náo nhiệt như thế, ăn cơm thì sẽ đi những nơi có nhiều người đến, đi thuê nhà thì sẽ đến nơi có đông người ở, ngay cả đến bệnh viện cũng y hệt như là ong vỡ tổ, dù là khám mắt cận, đau cổ, mụn trứng cá cũng đều đến các bệnh viện lớn tìm chuyên gia. Thật sự là rất hợp với một câu nói, ‘nếu có chết thì thà chết trong tay người có kinh nghiệm còn hơn chết trong tay kẻ bịp bợm.’
Những người xếp hàng ở đây đều rất đa dạng, mọi người ai nấy đều trang bị rất cẩn thận, nào là bàn, ghế, lương khô cũng mang theo. May là tôi cũng có chuẩn bị trước, tôi mang giày thể thao, trong ba lô cũng có bánh mình, nước suối, để nhỡ có vừa mệt vừa đói thì cũng có thể bổ sung năng lượng.
Hàng người phía trước thật sự là di chuyển rất chậm, chớp mắt đã mất hết nửa ngày, lúc này đột nhiên có một người gọi tôi: “Cô này có phải đang xếp hàng lấy số không?”
Tôi quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông bán số khám bệnh.
Tôi hỏi ông ta: “Bao nhiêu tiền?”
Ông ta giơ năm ngón tay về phía tôi.
Tôi kêu lên sợ hãi: “Năm mươi?”
Ông ta nhìn tôi cứ như thể tôi là bà cụ bị hoa mắt vậy, rồi ông ta nói với tôi: “Năm trăm.”
Tôi trừng lớn mắt: “Năm trăm? Ông là ăn cắp sao chứ?”
Ông ta nói bên tai tôi: “Cô lấy số vào ngày nào?”
“Ngày kia.”
“Không thành vấn đề, tôi có một số năm, vào sáng sớm, là chuyên gia Lưu, cực kì nổi tiếng, giá năm trăm đồng, nếu cô không cần thì tôi bán cho người khác. Nếu cô không mua thì cho dù cô có xếp hàng hết cả ngày, có khi qua đến ngày kia cô cũng không lấy được số đâu. Sau đó cô còn phải chụp phim, xét nghiệm, đủ loại kiểm tra, nếu cô có số rồi thì chẳng phải lo gì nữa.”
Tôi hung dữ nhìn ông ta.
Phía sau có người lặng lẽ hỏi ông ta: “Bao nhiêu thế?”
Ông ta bước lại gần người đang hỏi ở phía sau.
Tôi thật sự không muốn đồng ý với tên tiểu nhân này, nhưng mà suy nghĩ kĩ xong, thời gian của mọi người đều có hạn, Gia Tuấn cũng không đến Bắc Kinh lâu. Tôi đấu tranh với chính mình một lúc, cắn răng gọi ông ta: “Bớt chút đi, được không?”
Ông ta trừng mắt với tôi: “Bất quá thì giảm cho cô hai mươi thôi, cô có muốn hay không?”
“Chẳng ai mua bán giống ông như thế cả, dứt khoát thế à?”
Cuối cùng tôi trả ông ta bốn trăm năm mươi đồng, nhận từ tay ông tay một cái thẻ số, ông ta nhận tiền của tôi xong thì nhanh chóng chuồn mất.
Tôi nhìn tấm thẻ số trong tay, rất là do dự, chỉ một dãy số như vậy hơn giá đến hơn bốn trăm đồng?
Lúc này bên cạnh tôi có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi bước đến, anh ta nhìn thấy tôi đang cầm tấm thẻ trong tay thì nói với tôi: “Lại một người nữa bị lừa.”
Tôi lắp bắp kinh hãi: “Có ý gì?”
Người đàn ông kia nói” “Con tôi đang ở bệnh viện này, mỗi ngày tôi đều phải xếp hàng ở đây, kẻ lừa đảo này thường hay đi lừa người ở các bệnh viện, dãy số này trong tay cô không phải thật đâu a, đây chỉ là một cái tờ giấy in giả thôi.”
Tôi ngây ra nhìn chằm chằm tấm thẻ trong tay, trông không khác gì cái thật cả mà. Chết tiệt thật, tôi vội vàng quay đầu tìm bóng dáng kẻ lửa đảo kia, thật mẹ nó, rõ ràng như ban ngày, chỉ số thông minh của tôi cao như thế vậy mà lại làm chuyện ngốc nghếch để bị lừa.
Chẳng có cách nào khác, tôi chỉ còn biết oán hận xếp hàng lại.
Cứ như thế, tôi xếp hàng đến tận tối mịt thì mới lấy được số hẹn một chuyên gia, đứng suốt một ngày, hai chân tôi đã muốn cứng đờ ra bất động. Vừa đi vào tàu điện ngầm, tôi nhìn thấy có một chỗ ngồi, định ngồi thì bên cạnh đã có người ngồi xuống, sau đó còn lập tức quay lại phía sau mà gọi: “Mau đến đây, bên cạnh còn có chỗ trống này.”
Hay thật đấy, dám ban ngày ban mặt lấn chiếm, tôi nghiêm mặt, đẩy tay anh ta ra, không khách khí mà đặt mông ngồi xuống bên cạnh, cho nên người đi cùng anh ta vừa bước đến thì không có chỗ ngồi.
Người đàn ông kia nói với tôi: “Sao cô lại giành chỗ chứ, chỗ ngồi này rõ ràng là tôi giành trước.”
Tôi cười lạnh: “Chứng cứ đâu? Có viết tên anh à, tiền của anh mua đấy à?” Rõ như ban ngày chính anh mới là người lấn chiếm.”
Anh ta thô bạo mắng: “Người phụ nữ này, nói năng thế đấy à?”
Tôi cũng nổi giận lôi đình, chống mạnh cãi nhau với anh ta: “Sao chứ? Tôi nói năng thế nào? Không phải chính là anh lấn chiếm hay sao? Đến đây, đến đây xem, anh có bản lĩnh thì đánh tôi đi, nói cho anh biết, bố tôi là Lý Cương* đấy, tôi không có sợ anh đâu.”
Trời, tôi thật sự là phục mình, lời nói thô thiển như vậy mà tôi cũng dám nói ra, mọi người trong tàu điện nghe câu nói này của tôi cũng đều giật mình.
Người đi cùng anh ta khuyên: “Thôi bỏ đi.”
Tôi vẫn còn rất tức giận.
Quay đầu đi chỗ khác, tôi lại thương xót mà nghĩ, cãi nhau với mấy người đàn ông thô tục ở trên tàu điện ngầm là việc mà hầu như ai cũng phải trải qua, chẳng trách có rất nhiều cô gái mơ mộng muốn giàu có, ít nhất thì ra ngoài thì cũng có xe đưa đi, không phải chịu những thứ áp lực này.
Tôi mỏi mệt về đến nhà, trèo lên giường.
Gia Tuấn cũng nhanh chóng đến Bắc Kinh.
*Lý Cương: là phạm nhân trong một vụ án lái xe khi say rượu đụng chết người ở Đài Loan. Những đứa trẻ sau này thường hay nói câu ‘Cha tôi là Lý Cương’ để dọa bạn bè.
36 Chiêu Ly Hôn 36 Chiêu Ly Hôn - Thủy tụ nhân gia 36 Chiêu Ly Hôn