Số lần đọc/download: 790 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 02:39:26 +0700
Q.5 - Chương 35: Kịch Chiến Đảo Phục Sinh! (1)
T
rên bầu trời, Bùi Kiêu đang bị nắm trong cái vuốt rồng khổng lồ màu đen. Với một sinh vật thần thoại dài tới 1000m, thì một người cao chừng mười mét đúng là chẳng khác gì con côn trùng hơi to một chút... Thậm chí, nếu bị nắm lấy là một người bình thường, vậy nói đó là ‘con côn trùng hơi to một chút’ còn là có phần nói quá.
Con rồng đen dường như vô cùng căm tức kẻ cả gan đánh lén ‘nghịch lân’ của nó, vậy nên nó đã hành hạ kẻ to gan đó bằng cách từ từ xé nhỏ cơ thể của hắn ra. Sau khi cào xé một hồi lâu thì con rồng đã phá hủy mất hơn nửa cơ thể bằng lôi điện của Bùi Kiêu, đến khi thấy hắn đã không chút sức phản kháng nào nữa thì nó mới hít sâu một hơi, chuẩn bị phun ra hơi thở rồng của mình. Nhưng đúng lúc này, một luồng sét màu tím từ đằng xa bắn nhanh tới đây.
Luồng sét tím này rất khác so với loại sét màu bạc của Bùi Kiêu. Với loại sét màu bạc của Bùi Kiêu, tuy gọi là sét nhưng đúng ra thì phải nói đó là một dạng năng lượng thì chính xác hơn. Ví dụ như đòn Quả Cầu Sét hay Đạn Năng Lượng của Anh Dũng Súng chẳng hạn, thật ra thì vẫn có thể nhìn thấy được đường đạn, tốc độ còn lâu mới đạt tới vận tốc ánh sáng. Vậy nên, có thể nói loại sét màu bạc đó thực ra chỉ là một dạng năng lượng có hình dạng giống như tia sét mà thôi.
Nhưng còn luồng sét màu tím kia thì lại giống như sấm sét thực sự, mới lóe lên ở phía rất xa mà chỉ tích tắc sau đã đến ngay trước mặt, vượt qua ít nhất là mười mấy kilomet chỉ trong chớp mắt. Ngay sau đó, ánh chớp lóe lên bên trên cái vuốt rồng khổng lồ. Tiếp theo, Bùi Kiêu cảm thấy mình đang nhanh chóng rơi xuống phía dưới. Cái vuốt rồng đang tóm lấy hắn đã bị chặt đứt rồi sao?!
Bùi Kiêu còn chưa kịp tỉnh táo lại thì luồng sét tím kia đã cuốn nhanh tới trước mặt. Sau đó, như một vòi rồng ập tới, nó chém cho cái vuốt rồng đang tóm chặt lấy Bùi Kiêu kia nát vụn, máu thịt màu vàng ròng lập tức văng tứ tung. Tiếp theo, luồng sét tím đó liền cuốn luôn lấy Bùi Kiêu rồi lập tức bay vụt ra xa khỏi khu vực này.
Tốc độ của luồng sét tím kia đúng là nhanh tới mức khó tin. Tuy vẫn còn lâu mới có thể đạt tới vận tốc ánh sáng, nhưng Bùi Kiêu thấy chỉ trong nháy mắt mà mình đã bị đưa tít ra xa, khoảng cách chính xác thì không rõ nhưng ít ra lúc này hắn thấy thân hình của con rồng khổng lồ chỉ còn bằng hạt vừng mà thôi. Mà trước mắt lúc này lại xuất hiện một máy bay vận tải quân sự, cửa khoang còn đang mở ra, luồng sét tím kia liền lôi Bùi Kiêu bay thẳng vào trong khoang máy bay. Rồi Bùi Kiêu còn chưa kịp hiểu ra nhìn rõ gì thì cửa khoang đã đóng sầm lại.
Cả quá trình vừa rồi dường như thật sự chỉ diễn ra trong ‘chớp mắt’. Từ lúc luồng sét màu tím xuất hiện, rồi chặt đứt cái vuốt rồng khổng lồ, tiếp theo tóm lấy Bùi Kiêu rồi tháo chạy ra xa, tất cả đều diễn ra với tốc độ không thể tin nổi, thậm chí Bùi Kiêu còn chưa kịp nhìn xem luồng sét tím kia là ai… Tuy vậy, không nhìn thì hắn cũng biết chắc luồng sét tím đó là ai. Có điều, hình như Cung Diệp Vũ cũng không mạnh tới mức đó thì phải?
Quả nhiên không sai, sau khi bị ném xuống sàn khoang máy bay, Bùi Kiêu liền thấy Cung Diệp Vũ toàn thân được bao bọc bởi những tia điện sét màu tím đứng đó, trong tay hắn đang cầm một thanh đao khổng lồ là bản phóng to của Tử Lôi Đao, dài tới 4-5m. Nhưng điều làm người ta cảm thấy khác thường là tóc trên đầu hắn lúc này lại dài hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa mái tóc đó còn thuần một màu tím. Có điều là trạng thái đó cũng không duy trì được bao lâu, hắn cũng nhanh chóng ngã vật xuống đất, toàn thân co quắp, ngoác miệng thở phì phò rất mất hình tượng. Cùng lúc, ánh sáng tím trên người hắn nhanh chóng biến mất, mái tóc cũng biến trở lại hình dạng bình thường.
“Mệt chết đi được! Chẳng khác nào lúc chưa tới Chân Ma cấp đã dùng Giải Phóng! Giải Phóng của Ma Vương cấp đúng là không đơn giản như vậy.” Cung Diệp Vũ vừa thở phì phò vừa nói lớn.
Bùi Kiêu lúc này đang rơi vào tình trạng chấn động chấp niệm, cơ bản là chẳng thể mở miệng nói được gì, chỉ có con mắt là còn có thể chuyển động được một chút. Hai mắt đảo qua đảo lại một hồi, hắn thấy trong khoang máy bay này, ngoài mấy tên người sống ăn mặc kiểu quân đội thì chỉ còn Varotian, cô em gái Nannia và mấy linh hồn là thành viên trong đoàn đội của tên ‘cha sứ’ kia. Lúc này, cả đám đó đang nhìn về phía Bùi Kiêu với vẻ ân cần, quan tâm, chỉ có Nannia là nhìn chằm chằm về phía Cung Diệp Vũ.
Vừa thấy hai người vọt vào trong khoang, Varotian liền chạy ngay tới cạnh Bùi Kiêu nói: “Hãy nhanh chóng ổn định trạng thái, đè nén chấn động chấp niệm xuống. Thế Giới Xà Jormungand không đơn giản như vậy đâu, muốn giết chết nó thì càng gần như không thể! Chúng ta chỉ có thể làm hết sức để kéo dài thời gian và làm nó bị thương – tốt nhất là trọng thương, tới khi Rocky kiệt sức phải lùi bước thì có thể coi là thành công. Giờ đang là lúc cần tới sức mạnh của ngươi đấy.”
Bùi Kiêu lúc này đang có vô vàn những thắc mắc trong đầu, nhưng không may là miệng của hắn lại đang không mấp máy được xíu nào, thế nên chỉ có thể mở trừng mắt để ra hiệu là mình đã hiểu tình hình. Còn Varotian thì dường như lại có thể hiểu rõ được điều Bùi Kiêu muốn hỏi là gì, hắn im lặng một hồi rồi nói: “Yên tâm đi. Sau khi trận chiến này kết thúc, ta sẽ nói rõ tất cả cho các ngươi. Cả Kế Hoạch Quân Đội Linh Hồn, Kế Hoạch Chân Ma cấp nhân tạo, nguyên nhân khiến Rocky sa đọa... và cả những gì liên quan tới Thiên Sinh Vũ Khí Của Nền Văn Minh nữa, ta sẽ nói cho các ngươi biết tất cả!”
“Thiên Sinh Vũ Khí Của Nền Văn Minh? Đó là cái gì?” Cung Diệp Vũ đang nằm co quắp rất mất hình tượng bên cạnh nghe vậy thì bỗng nói: “Ta nói này Varotian. Hình như ngươi hơi quá khôn lỏi rồi đấy. Lúc trước ta cứu ngươi, ngươi đã thề lên thề xuống là sẽ kể hết toàn bộ mọi chuyện cho ta, thế mà giờ lại lòi ra chuyện gì nữa hả? Nhanh nói đi, cái thứ Thiên Sinh Vũ Khí Của Nền Văn Minh đó cụ thể là gì?”
Varotian cười khổ rồi nói: “Những chuyện này đều vô cùng phức tạp, giải thích hết thì không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Thế nên trước hết cứ giải quyết xong trận này đi đã. Ngươi cũng khôi phục nhanh lên đi, một hồi nữa ngươi còn phải làm chủ lực đó.”
Cung Diệp Vũ cũng không muốn nói nhiều nữa, hắn liền nhắm mắt yên lặng điều chỉnh trạng thái cơ thể. Varotian thì ở bên cạnh thì thào như tự nói: “Thế Giới Xà! Đó là một trong ba con quỷ quái Ma Vương cấp đỉnh cao mà văn minh Atlantis dùng các thành quả của Kế Hoạch Linh Hồn để bắt được trong thời điểm tận thế của bọn họ. Nó cũng là một sinh vật trong truyền thuyết của loài người, trong thần thoại Bắc Âu, nó là một con rắn khổng lồ dài tới mức thân mình đủ kéo dài trọn một vòng thế giới, sau đó miệng ngậm lấy đuôi của chính mình. Bao trọn một vòng Trái Đất, thật ra, có thể hình dung câu nói này nghĩa là Thế Giới Xà có năng lực... điều khiển trọng lực.”
“Tam đại Ma Vương cấp đỉnh cao của văn minh Atlantis theo thứ tự là: Thế Giới Xà, văn minh Atlantis gọi nó là Osiris – Thần Rồng Bầu Trời, điều khiển trọng lực; Thủy Tổ Người Khổng Lồ, được văn minh Atlantis gọi là Obelisk – Thần Chiến Binh Khổng Lồ, điều khiển không gian; cuối cùng là Chim Bất Tử, người Atlantis gọi là Ra – Thần Rồng Mặt Trời Có Cánh, điều khiển năng lượng. Cho dù là khi tận thế hoàn toàn xảy ra thì Tam Đại Ma Vương Cấp Đỉnh Cao này cũng thuộc hàng mạnh mẽ nhất, đỉnh cao nhất, dù là với trình độ khoa học kỹ thuật rất cao như văn minh Atlantis, cũng đã phải dốc hết nguồn lực cả dân tộc mới bắt và thu phục được.”
“Theo như những tài liệu mà ta tìm được, vì thực lực đã quá mạnh mẽ, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà tam đại Ma Vương cấp đỉnh cao đã gần như là ‘bất tử, bất diệt’. Dù cả nền văn minh Atlantis đều bị hủy diệt trong tận thế, nhưng dấu ấn chấp niệm của ba con quỷ quái này thì lại vẫn không hề sứt mẻ, chỉ cần bỏ đầy năng lượng, tội nghiệt và chấp niệm vào dấu ấn đó thì chúng sẽ một lần nữa sống dậy. Đương nhiên, chúng sẽ không còn mạnh như lúc đỉnh cao, nhưng dù vậy thì vẫn hơn xa các Ma Vương cấp bình thường. Nhất là con Thế Giới Xà này, trường khí thế bóng tối của nó có thể điều khiển được trọng lực, thật sự là một nhân vật vô cùng kinh khủng... Chẳng biết các ngươi có thể khiến nó trọng thương được hay không!”Lúc này, chiếc máy bay quân sự đang nhanh chóng tiến về phía Đảo Phục Sinh, thân hình của con rồng đen khổng lồ trên bầu trời cũng dần trở nên rõ ràng. Hiện tại, màn sáng phòng hộ đã bị nghiền nát hoàn toàn, cả hòn đảo đã ở ngay trước mặt con rồng. Thế nhưng, một chuyện làm cho người ta cảm thấy khó hiểu là con rồng này còn chưa hạ xuống mặt đất, mà vẫn đang lơ lửng giữa không trung, liên tục phát ra những tiếng gào rú với mặt đất phía dưới, cả những nơi cách xa hơn 10km cũng vẫn có thể nghe được tiếng gầm chói tai của nó.
Tất cả mọi người lúc này đều đang ngóng nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, vừa ngạc nhiên, vừa kinh sợ con quái vật khổng lồ kia. Ngoài Cung Diệp Vũ trầm ngâm suy nghĩ gì đó thì những người còn lại đều lầm bẩm mấy chữ ‘sinh vật thần thoại’ gì đó.
“Nó... dường như đang e ngại điều gì đó!” Cung Diệp Vũ nhìn cảnh tượng bên ngoài hồi lâu rồi bỗng nhiên mở miệng nói như vậy.
Varotian nhíu mày, rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì đó, hắn hét lớn vào trong buồng lái: “Cho máy bay bay cao lên và đổi góc nhìn! Chúng ta cần phải nhìn toàn cảnh bên dưới Đảo Phục Sinh!”
Phi công lập tức đáp rằng đã nhận lệnh. Không bao lâu sau, chiếc máy bay quân sự đã bay vòng tới một hướng khác. Tại vị trí này, mọi người có thể thấy càng rõ ràng hơn con rồng khổng lồ cũng như quang cảnh bên dưới Đảo Phục Sinh. Quả nhiên, trên đảo thực sự có thứ khiến con rồng phải e dè... Tại trung tâm Đảo Phục Sinh, một cánh tay dài khoảng trăm mét chĩa thẳng lên trời!
Cả cánh tay sáng loáng như bạc, giống như hoàn toàn được đúc từ kim loại, nó vươn ra từ tòa nhà trung tâm Đảo Phục Sinh, dựng thẳng đứng cao lên tới hàng trăm mét, chỉ riêng nắm đấm cũng đã lớn hơn chục mét. Nói là trên nắm tay thì người có thể đứng, trên cánh tay thì ngựa có thể phi cũng hoàn toàn không quá lời. Nhưng thế cũng vẫn chưa hết, ngay lúc này, một tiếng gầm vang lên từ bên dưới Đảo Phục Sinh, tiếng gầm đó không giống như tiếng rồng ngâm vang vọng, hư ảo của Thế Giới Xà, mà đầy vẻ hung bạo, cuồn cuộn không dứt như âm thanh của núi lửa phun trào, hay tiếng nổ của một quả bom hạt nhân. Tiếng gầm đó thậm chí tạo thành sóng âm xung kích từ vị trí tòa nhà trung tâm lan ra khắp xung quanh.
“Thần Chiến Binh Obelisk... Bọn chúng đã khởi động hệ thống phòng ngự linh hồn trung cấp rồi.” Varotian ngây dại nhìn cánh tay khổng lồ vươn lên khỏi mặt đất, dường như không thể tin vào cái mà mắt mình đang nhìn thấy. Mãi một hồi lâu sau, hắn mới giận giữ gầm lên: “Mẹ kiếp! Hành vi này của bọn chúng hoàn toàn là tàn sát hàng loạt! Những sinh mạng thể trong ‘bể chứa’ không thể nào chịu nổi chuyện này, tất cả bọn họ sẽ chết hết… Tại sao lại khởi động Thần Chiến Binh?! Nếu như nó mất kiểm soát rồi phát điên thì thiệt hại gây ra sẽ còn đáng sợ hơn nhiều Thế Giới Xà! Đám lợn chính phủ này, bọn chúng sợ chết tới vậy sao!?”
Nói xong tới câu cuối cùng thì Varotian đã giận giữ tới tím đen mặt, phong thái quý tộc mà hắn vẫn thể hiện lúc này đã biến mất sạch sẽ, những gì còn lại dường như chỉ là sự phát cuồng mà thôi.
“Vậy là đủ rồi!”
Cung Diệp Vũ bỗng nhiên vỗ mạnh vai, đánh thức Varotian từ trong cảm xúc điên loạn. Cung Diệp Vũ nhìn hắn rồi nói: “Vậy là đủ rồi! Trước hết cứ đánh xong trận này đã. Đã là đàn ông thì trước tiên phải hiểu rằng: luôn luôn phải dám chịu trách nhiệm cho hành động của mình! Nếu bọn chúng đã dám thực thi Kế Hoạch Linh Hồn, khởi động cái con Thần Chiến Binh này, thế thì bọn chúng cũng sẽ phải gánh lấy toàn bộ trách nhiệm đó. Tất cả mọi chuyện, hãy chờ đánh xong trận này đi. Đến lúc đó, nếu chúng thực sự gây ra tội ác tày trời, dù trời không phạt người… thì ta cũng sẽ giết người!”
“Chuẩn bị xong chưa?” Cung Diệp Vũ không nói thêm gì nữa, hắn chỉ mở cửa khoang máy bay vận tải. Sau đó, đứng ở ngưỡng cửa nhìn ra ngoài, hắn bỗng nhiên hỏi.
“Ừ.” Sau lưng Cung Diệp Vũ, Bùi Kiêu chẳng biết đã đứng đấy từ lúc nào. Lúc này, thân thể hắn đã hoàn toàn lành lặn, chỉ có sắc mặt là có vẻ vẫn mệt mỏi, tuy vậy thì giờ nhìn hắn cũng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với cái bộ dạng thảm hại lúc trước. Ngay khi hắn trả lời bằng một tiếng ngắn gọn vừa rồi thì trên người cũng bắt đầu xuất hiện những ánh điện màu bạc sáng chói.
Cung Diệp Vũ hít một hơi thật sâu, sau đó rống lớn: “Vậy thì… đánh đi!”
Tiếng nói còn chưa dứt, Cung Diệp Vũ đã hóa thành một luồng sét màu tím bắn ra khỏi cửa khoang máy bay. Ngay phía sau hắn, Bùi Kiêu cũng hóa thành một ánh chớp màu bạc lao ra ngoài…