Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 144: Cha Con Họ Dương Đến Nhà Xin Lỗi
B
ành Viễn Chinh bắt tay Tiêu Khắc, thản nhiên nói:
- Xin chào, Cục trưởng Tiêu. Kỳ thật thì sự tình cũng chẳng có gì phức tạp. Tôi vừa muốn đến trường đại học Kinh Hoa, trên đường đột nhiên có bốn tên lưu manh tập kích tôi. Tôi bất đắc dĩ mới phòng vệ, bắt được hai tên, còn hai tên chạy thoát. Nhưng cảnh sát nhân dân đồn công an chẳng những không bắt kẻ xấu, mà ngược lại lại bắt tôi đến đây.
Tiêu Khắc xấu hổ xoa tay:
- Chủ tịch thị trấn Bành, thật ngại quá. Phân cục sẽ lập tức thành lập tổ điều tra, nếu phát hiện có người biết pháp mà phạm pháp hoặc lạm dụng quyền chấp pháp thì chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm minh.
Lúc này, Tống Dư Trân và Phùng Thiến Như chạy đến. Tống Dư Trân nét mặt lo lắng nhìn Bành Viễn Chinh, còn Phùng Thiến Như thì vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói:
- Anh Viễn Chinh, anh không sao chứ?
- Anh không sao!
Tống Dư Trân quay đầu nhìn Tiêu Khắc, trầm giọng nói:
- Cục trưởng Tiêu, Viễn Chinh nhà chúng tôi không thể chịu oan khuất như vậy. Sự tình không đơn giản như thế. Tôi hy vọng phân cục các người có thể mau chóng cho chúng tôi một công đạo.
Tiêu Khắc sắc mặt đỏ lên, liên tục gật đầu:
- Phu nhân Tống, xin bà cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng điều tra, sau đó đến nhà hướng Chủ tịch thị trấn Bành xin lỗi.
Tống Dư Trân lạnh lùng, xoay người kéo tay Bành Viễn Chinh:
- Đi, Viễn Chinh, chúng ta đi thôi.
Phùng Thiến Như gọi điện thoại về nhà. Người tiếp máy là Tống Dư Trân. Tống Dư Trân nghe nói có người ở đường cái công khai tập kích Bành Viễn Chinh, mà Bành Viễn Chinh không ngờ lại bị đồn công an phố Kinh Hoa bắt đi thì cảm thấy chấn động. Cô lập tức gọi điện thoại cho Phùng Bá Đào, Phùng Bá Đào nghe xong giận tím mặt.
Phùng Bá Đào lo lắng Bành Viễn Chinh sẽ ở đồn công an bị thương tổn, liền gọi điện thoại trực tiếp cho Cục trưởng cục Công an thành phố. Cục Công an thành phố cao thấp đều chấn động. Phùng lão là một trong những lãnh đạo trung tâm của quốc gia, người của Phùng gia không ngờ lại bị đồn công an bắt mang về. Chuyện này gần như có thể xem như sự cố trọng đại.
Lãnh đạo chủ chốt của cục Công an thành phố không dám chậm trễ, lập tức chỉ thị phân cục thả Bành Viễn Chinh ngay lập tức. Đồng thời điều tra rõ chân tướng, cấp cho Phùng gia một công đạo. Còn bản thân lãnh đạo chủ chốt của cục Công an thành phố đã ở trong điện thoại luôn mãi hướng Phùng Bá Đào tỏ vẻ xin lỗi.
Thấy Bành Viễn Chinh không bị việc gì, Tống Dư Trân lúc này mới yên lòng. Bà lạnh lùng nhìn lãnh đạo phân cục và cảnh sát nhân dân rồi nắm tay Bành Viễn Chinh và Phùng Thiến Như nhanh chóng rời khỏi đồn công an, không tiếp tục dây dưa với lãnh đạo có liên can của phân cục, trực tiếp ngồi lên chiếc xe màu đen của Phùng Bá Đào.
Nhìn chiếc xe màu đen cuốn bụi chạy đi, Chủ nhiệm Ban chính trị thật kính cẩn nói:
- Cục trưởng Tiêu, người đó là ai vậy? Đến tột cùng là lai lịch gì?
- Người phụ nữ kia là phu nhân của Phó trưởng ban Phùng, cậu có biết không?
Tiêu Khắc lạnh lùng nói.
Rất nhiều lãnh đạo phân cục hít một hơi thật sâu. Phó trưởng ban Phùng tất nhiên là Phùng Bá Đào, nhưng sau lưng Phùng Bá Đào là Phùng lão. Phùng gia ở thủ đô, là cán bộ quản lý trị an thủ đô, người nào mà không biết?
- Mã Đại Hữu tạm thời bị cách chức, những người có trách nhiệm liên quan phải tiếp nhận thẩm tra. Chủ nhiệm Tôn, việc này do anh đích thân quản lý. Lãnh đạo chủ chốt của cục Công an chỉ thị, nhất định phải trong vòng một ngày điều tra rõ chân tướng, cấp cho người ta một công đạo.
Tiêu Khắc nói xong, quay đầu bước ra xe, hướng Cục công an thành phố chạy đến. Ông ta nhất định phải hướng lãnh đạo chủ chốt của cục Công an thành phố báo cáo, làm tốt công tác giải quyết hậu quả.
-Viễn Chinh, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Trên xe, Tống Dư Trân nhíu mày hỏi.
- Bác cả, cháu đang ở ngoài cổng trường với Thiến Như, đột nhiên có mấy tên lưu manh công kích cháu. Cháu bất đắc dĩ phải trả đòn tự vệ. Bắt được hai tên còn để trốn thoát hai tên.
Bành Viễn Chinh đơn giản xem sự việc nói qua một lần. Sau đó liếc mắt nhìn Phùng Thiến Như.
Hắn trong lòng rất rõ ràng, chuyện này không phải tự dưng mà có. Khẳng định là có liên quan đến Dương Nhất Phồn.
Hắn ở thủ đô không có bất luận một kẻ thù nào. Bốn tên lưu manh kia rõ ràng chuẩn bị mà đến. Mà biểu hiện của cảnh sát nhân dân đồn công an cũng rất kỳ quái. Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có một khả năng, người mà buổi chiều vừa mới uy hiếp hắn Dương Nhất Phồn đã âm thầm sai khiến.
Nhưng lời này không thể nói trước mặt Tống Dư Trân.
Ba người Tống Dư Trân vừa mới tiến vào cửa, đang nói chuyện với Phùng Bá Đào và Mạnh Lâm thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
Phùng Thiến Như đi ra mở cửa, thấy một người đàn ông trung niên và một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám, phía sau họ còn có Dương Nhất Phồn sắc mặt tái nhợt đang đứng:
- Chú Dương?
Tuy rằng chức vị của ông nội Dương Nhất Phồn không cao lắm, chỉ làm tới chức Thứ trưởng bộ Công nghiệp, nhưng năm đó ông là cấp dưới cũ của Phùng lão trong chiến tranh. Dương gia và Phùng gia cũng có chút giao tình. Đương nhiên quyền thế là không thể so sánh.
Mà trên thực tế, Dương Nhất Phồn sở dĩ hai năm qua vẫn không ngừng theo đuổi Phùng Thiến Như, đơn giản chỉ là muốn bám chức cao.
Ba của Dương Nhất Phồn là Dương Chân Đào là Phó bí thư quận ủy khu Đông thủ đô, cán bộ cấp phó giám đốc sở, so với Phùng Bá Đào nhỏ hơn ba tuổi. Dương Nhất Phồn là con trai thứ hai, ở trên còn một chị nữa.
Dương Chân Đào xấu hổ cười:
- Thiến Như, có ba cháu ở nhà không?
Vợ của Dương Chân Đào Nguyên Lực cũng mở miệng cười:
- Thiến Như, có chị Tống ở nhà không?
Tống Dư Trân ở phòng khách nghe được động tĩnh, bước ra kinh ngạc nói:
- Lão Dương, Nguyên Lực? Sao mọi người lại đến đây? Mau mời vào.
Dương Chân Đào và Nguyên Lực cùng với Dương Nhất Phồn vào trong phòng khách. Dương Chân Đào không kìm nổi liếc mắt đánh giá Bành Viễn Chinh một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Phùng Bá Đào thở dài nói:
- Phùng ca, hôm nay em đến đây là muốn nhận tội với anh. Cái thằng khốn kiếp này, mày còn không hướng Viễn Chinh nhận tội sao?
Dương Chân Đào quay đầu nổi giận nói.
Dương Chân Đào thật không ngờ, con trai của mình lại tìm một đám du côn tập kích tôn trưởng vừa mới được Phùng gia nhận về Bành Viễn Chinh. Hơn nữa còn dàn xếp ở đồn công an. Không đợi người của cục Công an tìm đến cửa, Dương Nhất Phồn ý thức được đại họa mình gây ra, liền chủ động hướng cha mẹ thừa nhận sai lầm.
Dương Chấn Đào chấn động. Ông ta vừa gọi điện thoại cho lãnh đạo cục Công an thành phố xin bãi nại, vừa đưa vợ và con trai đến nhà Phùng gia xin lỗi.
Tuy rằng hai nhà cũng có chút giao tình, nhưng quyền thế thì cách nhau quá lớn. Hơn nữa, người ta lại đứng ở phần đúng. Nếu Phùng gia nổi cơn thịnh nộ, thì con trai của ông ta sẽ không chịu đựng nổi.
- Anh Viễn Chinh, em sai rồi. Em về sau sẽ không dám nữa. Anh hãy tha thứ cho em lần này.
Dương Nhất Phồn run run nói, cúi đầu xuống trước mặt Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh liếc nhìn sắc mặt của Phùng Bá Đào. Nếu bác cả đã có ý muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không thì hắn không cần phải tiếp tục truy cứu nữa. Hơn nữa hắn cũng chẳng có thiệt hại gì.
- Thôi đi, về sau cậu chú ý là được rồi. Buổi chiều cậu uy hiếp tôi, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ nói chơi. Kết quả là làm thật. Haha, nếu tôi không nhanh thì hôm nay chỉ sợ là nằm bệnh viện rồi.
Bành Viễn Chinh giọng nói tuy rằng rất bình thản, nhưng lời vừa dứt miệng, vợ chồng Dương Chân Đào sắc mặt càng trở nên khó coi.
- Em không dám, em sai rồi.
Dương Nhất Phồn hiện tại đầu óc trống rỗng. Y bất kể thế nào cũng không chấp nhận được, như thế nào một cán bộ tiểu tốt, con cháu bình dân đột nhiên trở thành tôn tử của Phùng gia? Nghe nói Phùng Thiến Như cũng không phải là cốt nhục của vợ chồng Phùng Bá Đào, mà chỉ là con nuôi. Mà cô cũng là vị hôn thê mà ông cụ Phùng gia đã chấm cho Bành Viễn Chinh.
Y theo đuổi Phùng Thiến Như, tâm tư tất nhiên là không thể đơn thuần. Nếu y biết Bành Viễn Chinh là con cháu đời thứ ba của Phùng gia, thì có bán mạng của y, y cũng không dám làm động tác nhỏ này.
Vợ chồng Dương Chân Đào cùng với Dương Nhất Phồn rời khỏi, lần này Phùng Bá Đào không có đưa ra tận cửa như những lần trước, mà ngồi ở phòng khách, gật đầu xem như là tạm biệt.
Dương Chân Đào cũng cảm thấy, tuy rằng lần này Phùng gia không hề truy cứu, nhưng quan hệ hai nhà cũng vì vậy mà rạn nứt. Suy nghĩ như vậy, Dương Chân Đào hận không thể cho Dương Nhất Phồn một bạt tai. Nhưng nghĩ lại, hiện tại có đánh chết Dương Nhất Phồn thì cũng chẳng có ích lợi gì.
Cha con Dương Nhất Phồn đi rồi, Phùng Bá Đào căm tức vỗ bàn:
- Dương gia sao lại sinh ra cái thứ súc sinh như vậy? Quản giáo không nghiêm, làm xằng làm bậy, ỷ thế con ông cháu cha.
- Thôi đi, bác cả, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, bác cũng đừng nóng giận.
Bành Viễn Chinh ở một bên khuyên nhủ.
Mạnh Lâm cũng cười khuyên một câu:
- Anh cả à, đừng nóng giận, cũng chỉ là tuổi trẻ kích động thôi. Chỉ cần có bài học này thì về sau khẳng định sẽ không dám nữa.
- Thiến Như, con và Viễn Chinh ra ngoài mua chút thịt giùm mẹ để mẹ nấu cơm chiều.
Tống Dư Trân hướng Phùng Thiến Như ra hiệu, bảo cô đưa Bành Viễn Chinh ra ngoài, thuận tiện nói chuyện bí mật, tránh cho hai người khó chịu trong lòng.
Tống Dư Trân vừa thấy đã hiểu, Dương Nhất Phồn làm ầm ĩ lần này căn nguyên là vì Phùng Thiến Như. Bị lửa ghen thiêu đốt, thì con ông cháu cha cũng trở nên đám khốn kiếp không hơn.
Phùng Thiến Như đỏ mặt gật đầu, quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh. Bành Viễn Chinh cũng mỉm cười đi theo.
Hai người đi ra cửa, Tống Dư Trân và Mạnh Lâm đứng ở ban công cẩn thận quan sát, thấy hai người nói nói cười cười, thần thái thân mật, không có khoảng cách thì không khỏi mừng rỡ.
- Em dâu, chị thấy hôm nay hai đứa Viễn Chinh và Thiến Như dường như có chút….
- Em cũng nhìn thấy được, dường như thân mật không ít.
Hai người nhìn nhau mỉm cười vui mừng. Nhìn hai đứa nhỏ rốt cục cũng đã đi cùng nhau, là bề trên, hai bà cũng cảm thấy rất vui. Sự việc xảy ra không vui trong hôm nay nháy mắt đã không còn.
- Anh Viễn Chinh, em cũng không nghĩ Dương Nhất Phồn sẽ dám làm ra chuyện như thế này.
Phùng Thiến Như tuy rằng biết Bành Viễn Chinh sẽ không vì vậy mà sinh ra khúc mắc, nhưng vẫn quyết định giải thích vài câu.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Như vậy cũng tốt. Tối thiểu, về sau cậu ấy sẽ không làm phiền em nữa.
Phùng Thiến Như gương mặt đỏ lên, trừng mắt oán trách nhìn Bành Viễn Chinh, bước chân nhanh hơn.
Bành Viễn Chinh trong lòng khoan khoái, đuổi theo.
Lần này đến thủ đô, hắn cảm thấy ngăn cách giữa mình và Phùng Thiến Như đã hoàn toàn bị loại bỏ. Thay vào đó là một tình cảm tâm linh tương hợp.
Và đây cũng là lần thu hoạch lớn nhất khi hắn đến thủ đô.
Phùng Thiến Như đột nhiên dừng bước chân, nhẹ nhàng nói:
- Anh Viễn Chinh, hôm tốt nghiệp, anh có thể đến tham gia hay không?
Bành Viễn Chinh do dự một chút:
- Được, nếu anh không có việc gì gấp thì nhất định sẽ tham gia buổi lễ tốt nghiệp của em.