Số lần đọc/download: 1990 / 6
Cập nhật: 2017-12-04 17:24:22 +0700
Chương 143: Ngươi Có Biết Bạch Ma Tông?
T
hanh niên trắng trẻo trước khi tới đây, đã từng bị dặn dò một phen, tựa hồ là Hoàng tổ đối với thề ước với tiểu Độc cô cực kỳ coi trọng.
Mà vừa nghe lời ấy, tiểu Độc cô sắc mặt trắng nhợt, cũng lộ ra vẻ cực kỳ chán ghét:
- Đánh cuộc thua rồi, ta cũng không gả cho người nọ...
- Ha ha, cái này thuộc hạ không làm chủ được... Người đâu, tới xóa đi Thanh thạch kiếm khí! Đây là Kiếm Hoàng bí kiếm, ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài!
Thanh niên trắng trẻo ra lệnh một tiếng, lập tức có mấy dung linh đại hán, tay cầm khí giới, định đi đập bể đá xanh, hủy đi kiếm khí.
Kiếm Hoàng bí kiếm, cực kỳ đặc thù, bằng người ngoài cảm ngộ, tuyệt đối không cách nào lĩnh ngộ sự ảo diệu của nó, chỉ có khi lấy được một tia kiếm khí, rồi mượn tia này cảm ngộ, mới có cơ hội hiểu ra kiếm khí.
Năm đó tiểu Độc cô cùng Kiếm Hoàng ước hẹn, cho nên được ban cho ba đạo kiếm khí, nhưng nàng sống ở trong Tư Phàm cung, không có người ngoài tiến vào, càng không để cho người ngoài đụng chạm kiếm khí, tự nhiên không khả năng có bất kỳ người nào lấy đi kiếm khí... Vừa khéo, Ninh Phàm liên tục lấy đi hai đạo kiếm khí, cơ hồ sắp hoàn thành thề ước của nàng.
Nếu Ninh Phàm lấy đi ba đạo kiếm khí, thì tiểu Độc cô sợ rằng không thể không gả cho Ninh Phàm... Nàng đa4 phát xuống tâm ma đại thệ, nếu không đường đường Kiếm Hoàng, há sẽ cho phép tiểu Độc cô, dễ dàng rời khỏi Kiếm giới, cho dù tiểu Độc cô, là một người con gái khác của Kiếm đế!
Mắt thấy đá xanh sắp vỡ, lời thề tiêu tán, tiểu Độc cô trong lòng không cam, nhưng cũng hơi hơi thở phào.
Kiếm Hoàng bí kiếm, nàng có thể học, bởi vì là Kiếm Hoàng ban cho... Nếu người ngoài tu luyện, bị Kiếm giới biết, sẽ bị mạt sát đi.
Ninh Phàm quyết không thể ở ngay trước mặt người của Kiếm giới, cướp đi kiếm khí nayỳ, nếu không... Hắn chuyện của Niết Hoàng còn chưa có manh mối đối phó gì, thì lại chọc tiếp Kiếm Hoàng trên Kiếm giới...
Nàng đang đầy bụng buồn rầu, lão ma bên cạnh đó lại hắc hắc cười lạnh.
- Tiểu tử thúi, ngươi cảm thấy kiếm khí trên tảng đá, uy lực như thế nào?
- Trong Kiếm này, ẩn chứa một tia thần ý, tuy là Nguyên Anh kiếm khí, nhưng một khi nắm giữ kiếm này, nguyên anh sơ kỳ tu sĩ, không người nào có thể ngăn cản. Nguyên Anh trung kỳ, cũng khó chống đỡ. Nếu con tu vi đến Nguyên Anh, có thể bằng kiếm khí này, dưới Nguyên Anh trung kỳ, không có địch thủ...
- Vậy ngươi còn không đi lấy! Đây phải nói là đồ tốt đó nha!
- Nói rất đúng! Con trở về Thất Mai, vốn chính là định lấy đi kiếm này!
Ánh mắt của Ninh Phàm quét qua lão ma, quét qua tiểu Độc cô, quét qua Kiếm giới tu sĩ, từ vài lời phơn phớt của thanh niên trắng trẻo, hắn mơ hồ đoán được, kiếm khí này sự quan trọng đại... Cho nên hắn không lập tức đi lấy.
Nhưng canh giờ phút này, lão ma nói là phải lấy, hắn có thể nghe ra, lão ma hi vọng hắn lấy đi kiếm khí, cho dù hành động này, có thể đắc tội Kiếm giới đại nhân vật...
Bất quá lấy đi kiếm khí này, rõ ràng có thể khiến cho lão ma cao hứng, tựa hồ còn có thể giúp tiểu Độc cô một chuyện...
- Kiếm khí này, thuộc về ta!
Hắn vung tay áo bào lên, phất tán mấy tên dung linh tu sĩ, vỗ vào trữ vật đại một cái, lấy một ra cái bao kiếm trống không, đem đạo kiếm khí thứ ba trong đá xanh, thu vào vỏ kiếm!
Đây là Nguyên Anh kiếm khí, ’Họa Tâm Nhất Kiếm’!
Mà ngay khi hắn lấy đi kiếm khí, thanh niên trắng trẻo sắc mặt đại biến, rống giận liên tục:
- Ngươi, ngươi... Ngươi dám lấy đi kiếm khí này! Ngươi không sợ đắc tội bảy ngàn vạn kiếm tu của Kiếm giới ta sao!?
- Không sợ, ta cũng không đi Kiếm giới...
Ninh Phàm khẽ mỉm cười, nhưng chợt, ánh mắt lạnh đi, bổ sung nói:
- Mà lúc ta đi Kiếm giới, nhất định không có người dám động đến ta, cho dù là... Kiếm giới thần hoàng! Ta, sợ gì!
Thanh niên trắng trẻo thặng thặng lùi lại, dưới sát cơ của Ninh Phàm, hắn sắc mặt ảm đạm, không dám nhiều lời nữa!
Mất đi kiếm khí, cái tội mà hắn phải gánh vác không nhỏ.
Nhưng đắc tội Ninh Phàm, hắn lập tức chết ngay tại chỗ này!
Ninh Phàm là một kẻ điên, biết rõ lấy đi kiếm khí sẽ đắc tội người không vừa gì, lại vẫn lấy đi...
Sợ rằng lần này, thanh niên trắng trẻo trở lại Kiếm giới, miễn cưỡng hoàn thành tiểu Độc cô gia tộc nhiệm vụ, nhưng khó mà hoàn thành kiếm điện nhiệm vụ...
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...??
...
Lúc thanh niên trắng trẻo sắc mặt kịch biến, tiểu Độc cô cạnh đó tức giận giậm chân lia lịa.
Đáng giận lão ma nha! Biết rõ kiếm khí này đại biểu cho lời thề về cái gì, còn giựt giây Ninh Phàm đi lấy kiếm khí!
Mà cũng đáng giận cái tên Ninh tiểu ma kia, lại đi lấy thật... Đây chẳng phải là nói, há chẳng phải là nói...
- Đúng rồi, lấy đi kiếm khí này, kết quả có cái hàm nghĩa đặc thù gì...
Ninh Phàm muộn màn cất tiếng hỏi.
- Không có đặc thù hàm nghĩa ggì... Bất quá, nàng là của ngươi...
Lão ma chỉ tiểu Độc cô một cái, dáng vẻ cực kỳ vui sướng.
- Ách... chờ đã... Cái vụ đùa giỡn này, cũng không đáng cười đâu...
Ninh Phàm lăng loạn, giống như lão ma ngày đó vậy.
Một thoáng, hắn rốt cuộc minh bạch, vì sao ban đầu khi lấy đi Thanh thạch kiếm khí, dường như tiểu Độc cô như bị hắn sắp lấy đi cái mạng luôn vậy...
Trong lòng của Ninh Phàm thật giống như đổ năm bình mực... Sắc mặt của hắn cực kỳ phức tạp.
Hắn dở khóc dở cười... Nếu hắn sớm biết lấy đi kiếm khí, sắp gánh vác cuộc đời của một cô gái, hắn kiên quyết sẽ không khinh suất như vậy, cho dù muốn giúp tiểu Độc Cô cũng có thể tìm biện pháp khác.
Hắn bị lão ma gài bẫy rồi...
Nụ cười vô lương của lão ma, Độc Cô xấu hổ giậm chân. Còn Ninh Phàm thì thoáng thu hồi tâm tư.
Ánh mắt của hắn nhìn Độc Cô. Còn Độc Cô lập tức tức giận quay đầu chỗ khác, chỉ có điều mặc dù tức giận, lại tựa hồ như không quá nhiều không tình nguyện...
Ninh Phàm khẽ thở dài một cái, cô gái này tựa hồ có tình với hắn...
Phiền toái rồi đây... Nhưng mà phiền toái này xem như vứt không được rồi. Bởi vì Ninh Phàm phát hiện, trên mu bàn tay của mình, nổi lên một dấu vết kiếm khí hư ảo. Còn trên tay của Độc Cô cũng có một dấu vết từ từ hiện lên.
Dấu vết ấy vừa hiện, lập tức Ninh Phàm cùng Độc Cô dâng lên một tia cảm giác tâm thần liên kết qua lại kỳ dị, như có một đạo tuyến vô hình nối chung hai người một chỗ.
- Đây là...
Hắn nhìn kiếm ấn trên mu bàn tay, chứng thực nhìn lão ma. Lão ma lập tức bật cười ha hả.
- Đây là “Đồng tâm kiếm ấn”... Có cái này in trên tay, tiểu nha đầu này cả cuộc đời cũng chỉ có thể làm cô dâu cho ngươi... Ninh tiểu tử, ngươi kiếm lời rồi!
Lời của lão ma khiến cho Độc Cô xấu hổ nhiều hơn, một cổ u oán phát tiết trên băng tuyết ở mặt đất.
- Hàn Nguyên Cực, ngươi không phải đồ tốt! Ninh tiểu ma, ngươi không phải là người, không phải là người!
Về phần nhóm kiếm tu ngạo mạn trước đó, giờ phút này giống như chết hết cha mẹ, sắc mặt sầu khổ.
Xong rồi, xong rồi... Đồng tâm kiếm ấn cũng sinh ra, Độc Cô cho dù trở về Kiếm giới, vô luận như thế nào cũng không cách nào gả cho Kiếm giới Thần hoàng chi tôn rồi...
- Được rồi, Tần thống lĩnh, ngươi trước tiên dẫn người đi nghỉ ngơi đi... Lão tử cùng đồ nhi ta có mấy lời cần nói, không muốn để cho các ngươi nghe...
- Ừ...
Thanh niên trắng trẻo than thở đáp lời.
Lão ma quyết ý phải đi Kiếm giới, có ba nguyên nhân.
Nguyên nhân thứ nhất, là vì cân nhắc cho sự an toàn của Ninh Phàm. Nếu lão trở về Kiếm giới, Niết Hoàng có lẽ sẽ không động thủ với Ninh Phàm, dù sao lấy cá tính cao ngạo của Niết Hoàng, hơn phân nửa khinh thường đặc biệt khóa giới, giết một người chính là Ninh Phàm.
Nguyên nhân thứ hai là bởi vì Độc Cô rồi.
Độc Cô là hồn phách chi thân, thật giống như quỷ nữ, nhưng nàng cũng không phải là bị người giết chết, mà là lúc nàng rời khỏi Kiếm giới, chính là hồn phách chi thân, thân thể vẫn giữ ở Kiếm giới băng tồn.
Hồn phách này cũng không phải là phổ thông hồn phách, mà là kiếm hồn, là hồn phách hình thái của số ít Kiếm giới tu sĩ mới có thể ngưng luyện, lấy hồn phách thân thể, phát huy một thân pháp lực cực kỳ quỷ dị.
Nhưng kiếm hồn rời thân thể, vẫn có thời gian hạn chế, phần lớn sẽ không vượt qua trăm năm, nếu không rời thân thể lâu dài, lại khó hồn thuộc về thân thể.
Hồn phách của Độc Cô rời khỏi Kiếm giới, đã có không ít năm tháng, là thời điểm trở lại Kiếm giới rồi.
Về phần nguyên nhân thứ ba là bởi vì nữ tử còn trong biển lửa đó.
Thất Mai thành lòng đất biển lửa, lão ma, Ninh Phàm, Độc Cô, ba người theo đuổi tâm tư của mình, đứng bên ngoài biển lửa nhìn trung tâm hỏa quan.
Trong hỏa quan, một nữ tử có bộ dáng loáng thoáng tương tự cùng Độc Cô, lại đang ngủ say thật lâu.
Ánh mắt của Ninh Phàm chỉ nhẹ nhàng nhìn nữ tử một cái, lập tức dời đi, phảng phấp liếc mắt nhìn nhiều nữa đều là khinh nhờn.
- Nàng là tiểu Mai, ngươi nhìn nàng, sống hay chết...
Lão ma bỗng nhiên ý có ám chỉ, hỏi Ninh Phàm.
Lão ma cố ý dẫn Ninh Phàm tới đây, Ninh Phàm đương nhiên đoán ra, cô gái này chính là tác giả của “Thất Mai bút lục”, là tỷ tỷ của Độc Cô, là người yêu của lão ma.
Lão ma sở dĩ thu Ninh Phàm làm đồ đệ, nguyên nhân lớn nhất, chính là vì nữ nhân này...
Ánh mắt của Ninh Phàm nhìn hỏa quan, thầm kinh hãi.
Thần thông cô thả bất luận, phẩm cấp của hỏa quan đó thậm chí không yếu hơn Âm Dương tỏa!
Huyền Âm giới bảo, Âm Dương tỏa...
Thuần Dương giới bảo, Tị Thiên quan!
Hỏa quan đó tản mát một tia khi thiên chi lực, khiến cho thân thể của nữ tử bất bại... Tình hình của nữ tử đó cực kỳ cổ quái, sinh cơ phảng phất hoàn toàn biến mất, thật giống như người chết, một khi rời khỏi hỏa quan lập tức sẽ táng thân luân hồi... Nhưng nếu nói cô gái này chết lại không chính xác, một tia sinh cơ cực kỳ mịt mờ lưu tồn dưới khi thiên chi lực của hỏa quan!
Trong thân thể của cô gái này, như có một cổ hàn băng lực khó mà hóa giải, nhưng rõ ràng là băng, lại có phảng phất thiêu đốt trong cơ thể của nữ tử...
Lực lượng kia phá hủy tất cả tiên mạch của cô gái, nếu không có băng lực quỷ dị đó, Ninh Phàm hiểu rõ loại thủ đoạn trực tiếp cứu sống cô gái này.
Băng lực đó quá mức khó giải quyết, cho dù là toái hư tu sĩ, chỉ sợ cũng không dám đụng chạm... Nhưng chẳng biết tại sao, đưa đến Ninh Phàm Âm Dương tỏa nhẹ nhàng đồng tình...
Mà trên người cô gái này, có một tia khí tức cực kỳ tương tự cùng Ninh Phàm, khiến hắn lập tức hai mắt hơi kinh ngạc.
- Đây là... Âm Dương ma mạch?!
- Không sai, tiểu Mai cũng như ngươi, là cùng một loại ma mạch... Nếu trên đời có người nào có thể cứu tiểu Mai, người đó chính là ngươi...
Lão ma lời nói bỗng nhiên chợt khép nép, lời kế tiếp có chút ấp a ấp úng.
- Ninh tiểu tử, lão phu có một biện pháp có thể cứu tiểu Mai, nhưng tiền đề là ngươi phải đột phá toái hư... Hơn nữa đến lúc đó, ngươi cho dù cứu được tiểu Mai, sợ rằng sẽ trọng thương... Ngươi nhìn xem, băng lực kia quá mức kinh khủng... Cho dù ta khôi phục toàn bộ thực lực, cũng chỉ có thể áp chế lực lượng này... Ngươi nguyện ý giúp ta nhanh chóng cứu nàng chứ...?
Ninh Phàm hơi nhắm mắt, hắn cũng thấy Độc Cô bên cạnh, vẻ mặt có vẻ khẩn trương, giãy giụa, mâu thuẫn.
Tựa hồ Độc Cô vừa muốn tỷ tỷ “sống lại”, lại lo lắng Ninh Phàm cứu người sẽ bị thương...
Ninh Phàm lại mở mắt ra, chỉ khẽ mỉm cười.
- Nếu cứu sống nàng mà con chỉ trọng thương, đó bất quá là chuyện nhỏ mà thôi... Đợi con đột phá toái hư nhất định sẽ cứu nàng. Chẳng qua là các người thật phải về Kiếm giới sao...?
- Trở về, phải trở về! Cha của tiểu Mai dường như cũng biện pháp bồi bổ thân hồn cho tiểu Mai... Như vậy, cơ hội nàng sống lại càng lớn hơn...
- Sư tôn, con có thể hỏi một vấn đề không... Cô gái này làm sao bị trọng thương...
- Ngươi đã nhìn ra ư?
- Phải, băng lực đó cùng Hắc Ma phái lực lượng của ta hoàn toàn ngược lại... Hắc Ma lấy lửa vi tôn, mà băng đó thì rất giống Hắc Ma......
Ninh Phàm trước đó nhắm mắt trầm ngâm, cũng không phải do dự cứu người, mà là suy tư một vấn đề. Hắn nhìn thấu vẻ cổ quái của băng lực đó.
Mà nguyên nhân cô gái này bị thương không thể không khiến cho hắn để ý.
Người nào biết rõ cô gái này là con gái của Kiếm giới đại nhân vật, còn dám làm nàng bị thương thành bộ dáng này... Không thể nào là Niết Hoàng, nếu Niết Hoàng lão ma sợ rằng trực tiếp xé da y. Còn cha của cô gái này, chỉ sợ cũng trực tiếp khóa giới, cùng Niết Hoàng quyết sanh tử một trận.
Nhắc tới điều này, Niết Hoàng hẳn là lúc lão ma thân là chân tiên đã ám toán, phản bội lão ma... Khi đó lão ma có thực lực vượt xa Niết Hoàng. Niết Hoàng càng không phải là toái hư, ngay cả đầu ngón tay của lão ma cũng không đả thương được... Chỉ dựa vào tuyệt âm chi độc, tuyệt đối không thể làm trọng thương lão ma.
Tuyệt âm chi độc của lão ma chỉ sợ là sau khi tu vi tổn hao nhiều đã bị âm thầm gieo xuống.
Như vậy, thương thế của cô gái này chẳng lẽ là cừu nhân lúc lão ma thân là chân tiên hay sao?
Cho nên người nọ cường đại đến mức Kiếm giới đối với chuyện này thật giống như không nghe không hỏi như vậy ư?
Lúc Niết Hoàng phản bội lão ma, sau lưng hoặc có người xúi giục, nâng đỡ. Người nọ là đầu sỏ làm bị thương lão ma và cô gái này.
Người nọ là ai?!
- Ninh tiểu tử, ngươi có biết Hắc Ma phái ta đã từng không phải là gọi tên này... Lúc ban đầu lệ thuộc một tông môn là “Tứ Minh tông”, sau đó chia ra thành hai tông... Vừa là Hắc Ma phái, lấy lửa làm tôn, một tên Bạch Ma tông, lấy băng làm thần...
- Ninh tiểu tử, ngươi nhớ... Ngày sau nếu có cơ hội, bay lên Tứ Thiên tiên giới, chớ tiết lộ thân phận Hắc Ma phái chưởng môn của ngươi... Trên Tứ Thiên, có tử thù của lão phu được đặt tên là Bạch Ma...
Giờ khắc này, trong mắt lão ma sát cơ như mây!
Hận ý trong mắt lão, thật giống như muốn xé nát cả ông trời!
Hắc Ma, Bạch Ma!
Từ lòng đất rời đi, lão ma đem tất cả kiếm tu đuổi ra hết khỏi Tư Phàm cung, cũng ước định ba ngày sau tất mang tiểu Mai cùng Độc Cô theo những người này trở lại Kiếm giới.
Độc Cô rốt cuộc phải rời khỏi, nếu không kiếm hồn rời thân thể quá lâu...
Bóng đêm tuyết cũng sâu, trong từng đóa bông tuyết, Ninh Phàm đứng ở ngoài Tư Phàm cung biệt viện lúc ban đầu, nhìn một cây mai, một hòn đá xanh, một tòa mộ phần.
Trong lòng hơi có chút cổ quái, giơ tay lên, tâm niệm chợt động, trên mu bàn tay có một đạo đồng tâm kiếm ấn, lóe kiếm quang nhàn nhạt hiện ra.