Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Thập Tam Xuân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 143 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 730 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:53:08 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
, Chương 268-269
hương 268: Đánh cờ
-         Vậy giờ nàng trở thành người của ta đi!
Tạ Đình Quân ôm lấy nàng đi về phía cuối phòng. Tần Thiên cả kinh kêu một tiếng, lập tức căm giận nhìn hắn:
-         Tạ Đình Quân, trong cảm nhận của ngươi, hóa ra ta chính là loại nữ nhân có thể tùy tiện đối đãi hay sao? Chẳng lẽ tình cảm ngươi đối với ta theo lời ngươi nói lúc trước tất cả đều là giả hay sao?
-         Nàng sao lại nói như vậy, ta vì nàng ngay cả tính mạng cũng không màng, nàng còn nghi ngờ tình cảm của ta?
Tạ Đình Quân lộ vẻ tức giận, từ trước đến nay hắn cũng không phải là một nam nhân có thể ở trước mặt nữ nhân mà hạ giọng dỗ dành, lời ngon tiếng ngọt. Hắn ở trước mặt Tần Thiên cố ý ôn nhu như vậy đã là một ngoại lệ. Nhưng cũng không có nghĩa là, hắn có thể lúc nào cũng có thể để mặc nữ nhân làm càn trước mặt mình.
Tần Thiên làm bộ như bị hoảng sợ, mắt lại đỏ lên, nàng khẽ đấm lên vai hắn, oán giận nói:
-         Ngươi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Ta còn chưa gả cho ngươi, ngươi đã như vậy, về sau ta còn có thể trông mong ngươi đối tốt với ta sao? Tín Ngạn chưa bao giờ đối như ta vậy, hắn chưa bao giờ lớn tiếng với ta, mặc kệ ta đưa ra yêu cầu gì, hắn đều hết sức mà thỏa mãn ta…
Nghe thấy nàng so sánh mình với kẻ điếc kia, còn luôn mồm nói mình không bằng hắn, Tạ Đình Quân tức giận trong lòng, nhịn không được muốn phát hỏa nhưng cúi đầu nhìn thấy nữ nhân lê hoa mang vũ trong lòng, giận dữ oán trách, bộ dáng mảnh mai, sở sở động lòng người thì lòng không khỏi mềm nhũn, hắn so đo với một nữ nhân làm gì chứ?
Nghĩ vậy, giọng Tạ Đình Quân trở nên mềm mỏng, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo một chút ghen tuông:
-         Kẻ câm điếc kia? Chỉ sợ hắn muốn lớn tiếng nói chuyện cũng không thể được…
Tiếp theo, hắn ôm chặt nữ nhân trong lòng, cúi đầu nhìn nàng, ôn nhu nói:
-         Tần Thiên, nàng yên tâm, ta về sau sẽ đối tốt với nàng. Trang Tín Ngạn có thể cho nàng thứ gì, ta đều có thể cho nàng thứ đó, mà thứ ta cho nàng, Trang Tín Ngạn cũng chưa chắc có thể cho nàng, ta nhất định sẽ khiến nàng trở thành nhất phẩm phu nhân ai ai cũng phải hâm mộ!
Nói xong, hắn nhìn nàng cười cười, tươi cười thực sự là phá lệ nhu hòa, trong chốc lát đã khiến khuôn mặt anh vĩ của hắn như mơ hồ, vẻ mặt hắn như tỏa sáng lóa mắt.
Cho dù Tần Thiên oán hận hắn thế nào, giờ này khắc này cũng không thể phủ nhận, tình cảm của hắn với nàng là chân thật.
-         Tạ Đình Quân, chúng ta vốn có thể là bằng hữu…
Tần Thiên nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài. Vì sao lại biến thành cục diện hiện tại ngươi chết ta sống thế này?
-         Ta không muốn làm bằng hữu của nàng, ta muốn làm phu quân của nàng.
Tạ Đình Quân nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy, trong ánh mắt có sự cố chấp vô cùng. Không, nàng đã có phu quân, đã thề sống chết bên nhau, cả đời này nàng chỉ muốn ở bên hắn. Dù tình cảm của Tạ Đình Quân với nàng là chân thật, sâu nặng nhưng nàng cũng không thể đón nhận. Huống chi hắn lại dùng thủ đoạn bỉ ổi này để ép buộc nàng.
Tần Thiên nhìn hắn, chu miệng, như giận dỗi mà nói:
-         Ngươi nói thì dễ nghe, nhưng chẳng biết có suy nghĩ vì ta hay không, nay ta còn là người của Trang phủ, nếu cứ như vậy thành người của ngươi, ta chẳng phải sẽ thành nữ nhân hạ lưu hồng hạnh vượt tường hay sao? Việc này về sau nếu truyền ra ngoài, ta còn có mặt mũi nào đối mặt với người đời
Nói xong, nàng cấu ngực hắn nũng nịu:
-         Ngươi chỉ nghĩ ình mà thôi!
Tần Thiên xuống tay cũng không nhẹ, cấu đến nỗi Tạ Đình Quân thấy đau, nhưng vẻ mặt Tần Thiên  như liếc mắt đưa tình lại khiến lòng hắn mừng như điên, hận không thể cứ như vậy bị nàng bóp chết.
Hắn buông nàng xuống, vươn tay xoa nhẹ ngực mình, đau đớn qua đi, ngực tê dại, còn có cảm giác ngọt ngào nói không nên lời. Cảm xúc này làm cho hắn vui mừng không thôi.
Hắn ôm eo nàng, làm cho nàng dán sát lên người hắn. Hắn cúi đầu, nhìn nàng nhẹ giọng nói:
-         Là ta đã coi nhẹ mấy thứ này, được, mọi thứ đợi đến đêm thành thân động phòng  hoa chúc của chúng ta, nhiều năm ta vẫn chờ đợi, đợi thêm vài ngày nữa cũng không sao. Ngày mai ta sẽ bắt Trang Tín Ngạn viết hưu thư.
Tần Thiên vội vàng nói:
-         Hắn tính tình quật cường, bất kể ngươi ép buộc hắn thế nào, hắn cũng sẽ không thỏa hiệp. Ta sống với hắn rất hạnh phúc, còn có một đứa con thông minh đáng yêu, nếu không phải xảy ra chuyện này, ta cũng sẽ không quyết định như vậy.
Nói tới đây, Tần Thiên lại bắt đầu rơi nước mắt
-         Ta không muốn hắn có chuyện gì, mới chịu đáp ứng điều kiện của ngươi, bằng không ta tội gì phải đeo trên lưng tội danh vứt chồng bỏ con này? Nếu ngươi làm hại hắn, ta thà chết cũng sẽ không theo ngươi…
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt lưng tròng, hai mắt sáng trong tựa nước suối, làm cho hắn tim đập loạn.
-         Ngươi cũng biết tính cách của ta, ta nói được thì làm được. Ngươi tốt nhất đừng ép buộc hắn, cho ta thời gian, ta sẽ nói chuyện với hắn. Ngươi cũng biết hắn vốn tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không phải người dây dưa không buông, chỉ cần ta chính miệng nói với hắn, hắn nhất định sẽ buông tay.
Tần Thiên nói như vậy có ba mục đích, thứ nhất là để Tạ Đình Quân đừng bức bách tra tấn Tín Ngạn, Tín Ngạn có thể yên ổn. Thứ hai, cũng là tranh thủ thời gian, cứ như vậy, Tạ Đình Quân toàn tâm toàn ý xử lý tốt chuyện này, sẽ thả lỏng cảnh giác với nàng hơn một chút. Thứ ba, cũng là một biện pháp tung hỏa mù, nàng càng nói chân thật, chu đáo, càng có thể khiến Tạ Đình Quân tín nhiệm. Không có ai là thần tiên, ai cũng có lúc bị mắc mưu, chỉ xem xem người đối đầu là ai, đạo hạnh có đủ cao hay không, hành động có đủ chu đáo hay không mà thôi.
Cùng hắn đánh cờ, Tạ Đình Quân nhìn qua có vẻ chiếm hết thượng phong  nhưng hắn lại có một nhược điểm, hắn có tình ý với nàng, mà nàng thì không có, kẻ động tình nhất định sẽ bị động.
Tạ Đình Quân nhìn nàng một lúc, cũng không thể nhận ra sơ hở, hắn biết rõ tình cảm của nàng đối với Trang Tín Ngạn, đổi lại là bình thường, nàng căn bản sẽ không để ý tới mình nhưng hiện tại không giống như vậy, nàng đang cầu xin vì hắn, nàng vì kẻ điếc kia chuyện gì cũng có thể làm.
Đây đúng là hắn điều muốn, cũng là kết quả hắn mà trăm phương ngàn kế để đạt được. Chỉ cần mọi thứ nằm trong khống chế của hắn, hắn cần gì phải lo lắng?
-         Chuyện này cũng không được kéo dài quá lâu, chậm nhất là nửa tháng, nói cách khác, trong vòng nửa tháng hắn phải viết xong hưu thư, nếu không, chuyện càng kéo dài để cho bên trên biết được, ta cũng không chắc chắn có thể giữ lại mạng của hắn!
Tạ Đình Quân ra thời hạn. Tần Thiên cắn răng đồng ý, nửa tháng thì nửa tháng!
-         Nàng cũng đừng đau lòng, về sau chúng ta cũng sẽ có con, con của chúng ta nhất định càng thông minh, càng xuất sắc hơn con của nàng và Trang Tín Ngạn.
Tạ Đình Quân ôm chặt nàng, thấp giọng nói. Tần Thiên không dám ngẩng đầu, sợ không che giấu nổi sự chán ghét trong mắt.
Giây tiếp theo, hắn nâng cằm nàng lên, ánh mắt nóng rực như lửa, Tần Thiên vội vàng thu hồi suy nghĩ, vẻ mặt thảm thiết.
-         Động phòng ta có thể chờ nhưng có một việc ta chờ không được.
Nói xong, hắn cúi đầu, hôn lên môi nàng. Qua một hồi lâu, hắn mới buông nàng ra, gắt gao ôm nàng vào lòng, má cọ má nàng, hắn thở dài một tiếng:
-         Tần Thiên, nàng có biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không…
Tần Thiên nhân cơ hội nói:
-         Vậy ngươi có thể đồng ý với ta một chuyện không?
-         Chuyện gì?
-         Có thể cho đám quan binh canh giữ ở Trang phủ lui đi không? Ầm ỹ như vậy, người khác nhìn vào, chẳng lẽ không hoài nghi? Hơn nữa ta ra vào cũng thật sự bất tiện. Ta không thích.
Tạ Đình Quân giật mình, nhất thời không nói gì. Nếu cho lui quan binh, chỉ sợ khó có thể nắm giữ mọi chuyện trong tay…
Thấy hắn do dự, Tần Thiên không vui đẩy hắn ra, sẵng giọng:
-         Ngươi xem xem, chỉ một chuyện nhỏ như vậy cũng không thể chiều ta!
Thấy nàng tức giận, Tạ Đình Quân lại không đành lòng, vội vàng cầm tay nàng:
-         Được, đều làm theo ý nàng, ta sẽ cho đám quan binh đó rút đi
Tần Thiên thầm thở phào, nàng ngẩng đầu, nhìn Tạ Đình Quân khẽ cười cười, nhẹ giọng nói:
-         Thật ra, ta cũng biết ngươi rất tốt với ta…
Chỉ một câu nói đơn giản như vậy, chỉ một nụ cười đã khiến Tạ Đình Quân mềm nhũn. Tiễn Tần Thiên đi, Tạ Đình Quân lại sai Lâm Vĩnh:
-         Cho quan binh rút về, sau đó chọn vài người có thân thủ tốt, thông minh cải trang xung quanh Trang phủ, Trang phủ có biến gì thì lập tức báo lại cho ta.
Lâm Vĩnh tuân lệnh vừa định rời đi, đột nhiên Tạ Đình Quân lại gọi giật lại.
-         Ngươi nói, nàng thật lòng sao? Tạ Đình Quân đi đến cửa sổ đứng hên.
Lâm Vĩnh ngạc nhiên nhìn chủ tử, mặc kệ ra sao, chủ tử đều luôn chắc chắn, tự tin mười phần uy vũ khí phách, đã bao giờ có lúc không chắc chắn, lo được lo mất như vậy?
Lâm Vĩnh do dự, không biết nên nói thế nào. Không đợi hắn nghĩ ra đáp án, Tạ Đình Quân lại vẫy tay nói:
-         Thôi bỏ đi, ngươi đi xuống đi.
Nghe vậy, Lâm Vĩnh xoay người ra cửa, ngay lúc hắn bước ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy Tạ Đình Quân nhẹ giọng lầm bầm:
-         Mặc kệ nàng là thật tình hay là giả ý, ta đều có cách biến nó thành sự thật.
Lâm Vĩnh theo bản năng xoay người nhìn lại, đã thấy chủ tử của mình đứng ở bên cửa sổ, tay vô ý thức vỗ vỗ cửa sổ, khóe miệng cười thản nhiên.
Bộ dạng này của Tạ Đình Quân Lâm Vĩnh chưa bao giờ thấy, làm cho hắn có chút kinh hãi.
Tần Thiên sau khi về phủ chưa được bao lâu, Tạ Đình Quân lại theo hứa hẹn, rút quan binh vây quanh Trang phủ đi.
Sau khi xung quanh trở nên thanh tịnh, Tần Thiên sai Thanh Liễu, bảo nàng mời tay phiên dịch họ Triệu đến.
Thanh Liễu nhận lệnh đang chuẩn bị đi xuống thì Tần Thiên lại gọi nàng lại:
-         Đợi chút, đừng mời một mình hắn, ngươi gọi Lý chưởng quầy của Trà Hành cùng với quản sự đều đến đây, nói ta có việc cần bàn trong mấy ngày qua.
Lão bản có chuyện, triệu tập nhân viên là điều rất bình thường.
Sở dĩ phải làm như vậy, vì Tần Thiên cảm thấy Tạ Đình Quân làm người giả dối, không có khả năng cứ như vậy mà tin tưởng mình, hắn tuy rằng cho lui quan binh, nhưng nói không chừng còn có chiêu bí mật, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.
Thám tử đứng ngoài Trang phủ thấy có không ít người vào Trang phủ, bọn họ vừa không muốn đánh rắn động cỏ mà lặng lẽ tìm hiểu thân phận những người này, vừa phái người báo lại cho Tạ Đình Quân.
Chờ ọi người đến đủ, Tần Thiên dặn dò chuyện xảy ra gần đây, chỉ nói chuyện lúc trước là hiểu lầm, quan phủ tra sai đối tượng, hiện tại đã rõ ràng, đã không còn vấn đề gì. Để ọi người an tâm.
Chuyện Gilson phát sinh lúc nửa đêm, trừ quan phủ ra, cơ hồ không có một ai biết, có điều hai ngày nay bởi vì có quan binh bao vây mới khiến nhân tâm hoảng sợ, hiện tại mọi người mắt thấy quan binh đã lui xuống, đương gia lại nói như vậy, thì đều yên lòng.
Sau một nén nhang, Tần Thiên ọi người về, chỉ giữ lại Triệu phiên dịch. Nàng sai người bịt miệng hắn, lại trói chặt hắn, thay áo khoác cho hắn, để gia đinh có thân hình tương tự mặc vào ra vẻ là Triệu phiên dịch bước ra ngoài, những người theo dõi bên ngoài sao có thể nhận rõ mặt từng người một, thấy số người đi vào đi ra giống nhau, lại báo lại cho Tạ Đình Quân.
Tạ Đình Quân không nhìn ra sơ hở, cũng không để ở trong lòng, chỉ cho rằng nàng thật sự có việc cần sai bảo. Hắn xuất thân thương nhân nên đương nhiên cũng hiểu được hành động này là cần thiết. Chương 269 Liên kết lại
Thẩm phủ
Trang Minh Hỉ ăn mặc chỉnh tề đi vào đại sảnh, thấy Tần Thiên đang đứng ở trong sảnh, nhìn bức vẽ mẫu đơn ở chính vị.
Trang Minh Hỉ đi qua, mỉm cười:
-         Ngọn gió nào đưa Tần đương gia tới nơi này vậy?
Nghe tiếng, Tần Thiên quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trang Minh Hỉ, sau khi đợi nàng đến gần, bỗng nhiên xông lên, tát một bạt tai.
Sức rất lớn khiến Trang Minh Hỉ lảo đảo vội lùi lại mấy bước, nửa mặt lập tức sưng đỏ.
Trang Minh Hỉ bưng mặt, trợn to mắt nhìn Tần Thiên, hét ầm lên:
-         Tần Thiên, ngươi bị điên à, ngươi dám đánh ta!
Thù mới hận cũ đều dâng lên, TrangMinh Hỉ cũng bất chấp thân phận, xông lên muốn trả lại một cái tát. Nhưng tay vừa giơ lên, Tần Thiên lại hung hăng đẩy nàng ra, đồng thời quát chói tai:
-         Trang Minh Hỉ, ngươi dám tát lại ta, ta lập tức đem tay phiên dịch  họ Triệu giao cho quan phủ, chuyện ngươi cùng hắn ta cấu kết với Gilson sẽ rõ ràng khắp thiên hạ! Nay, Gilson đã bị quan phủ bắt, Thịnh Thế chúng ta cố nhiên là giám sát bất lực, nhưng Trang Minh Hỉ ngươi cũng cấu kết với gian tế, thông đồng với địch bán nước! Trang Minh Hỉ, ngươi và con ngươi cùng nhau chịu chết đi!
Tần Thiên nói mỗi câu thì bước ép sát hơn một bước, mỗi khi tới gần thì lại đẩy Trang Minh Hỉ một cái, bởi vì cảm xúc quá kích động mà sức lực rất lớn, vì vậy mà đẩy ngã Trang Minh Hỉ.
Trang Minh Hỉ ngã trên đất, cũng không biết do thấy Tần Thiên quá đáng sợ, hay là sợ hãi hậu quả kia, mặt trắng bệch như tuyết, ngẩn ngơ nhìn Tần Thiên.
-         Ngươi….ngươi nói hươu nói vượn cái gì… Trang Minh Hỉ run run nói.
-         Trang Minh Hỉ, hắn ta đã nói ra mọi chuyện, ngươi còn muốn phủ nhận? Tần Thiên chỉ vào nàng, sắc mặt lạnh lùng
Giờ là lúc quan trọng, Tần Thiên tất nhiên sẽ không mềm lòng, cũng có dùng chút nhục hình với gã phiên dịch họ Triệu
Nghe vậy, Trang Minh Hỉ hoảng sợ cúi đầu, mắt đảo quanh, lòng đang tính có nên báo việc này cho Tạ Đình Quân biết hay không. Còn chưa nghĩ xong lại nghe Tần Thiên nói:
-         Trang Minh Hỉ, ngươi không cần phải nghĩ nữa, ta biết ngươi đã câu kết với Tạ Đình Quân, nhưng ta nói thật cho ngươi biết, hai người chúng ta mới là vận mệnh tương quan, nếu ngươi không đứng về phía ta, ta chết cũng sẽ kéo ngươi xuống nước! Tần Thiên ác độc mà nói
Trang Minh Hỉ nếu đã tham dự vào việc này, làm sao có thể giấu được Tạ Đình Quân? Nàng hiện tại nếu bình yên vô sự, tất có thỏa thuận nào với hắn đó.
Trang Minh Hỉ từ dưới đất bò lên:
-         Lời này của ngươi có ý gì?
Tần Thiên nhìn nàng nói:
-         Ngươi cũng là người làm mẹ, ngươi có thể rời khỏi trượng phu cùng con mình hay không?
Trang Minh Hỉ ngẩn ra, đương nhiên sẽ không, nàng đã mất Kiều Đại, nàng chết cũng không muốn rời khỏi Gia Bảo.
-         Ta cũng vậy, ta cũng sẽ không rời khỏi Thế Tu của ta!
Tần Thiên chậm rãi nói:
-         Có một số việc hẳn ngươi đã rõ ràng, Tạ Đình Quân không có ý tốt với ta, hắn bắt Tín Ngạn, lấy việc này để uy hiếp ta, nhưng ta đã có chủ ý, tuyệt đối sẽ không để hắn uy hiếp. Nếu hắn muốn định tội Tín Ngạn, ta sẽ mượn sự trợ giúp của Tống Tổng đốc làm lớn chuyện. Đến lúc đó…
Tần Thiên nhìn nàng chằm chằm, nghiến răng nói:
-         Ta nhất định sẽ lôi ngươi ra, hơn nữa tận lực đem tội danh đổ hết lên người ngươi, ta có Tống Thái phó làm hậu thuẫn, Hoàng Thượng sẽ nể mặt, cũng không nỡ để Tống Thái phó mất mặt mà đuổi tận giết tuyệt Trang phủ chúng ta. Đến cuối cùng sẽ là Trang Minh Hỉ ngươi gánh vác mọi chuyện. Tội danh thông đồng với địch bán nước ngươi cũng hiểu rồi, đến lúc đó không chỉ là ngươi, bao gồm cả con của ngươi, người của Thẩm phủ đều phải đi theo ngươi nhận lấy cái chết!
Nàng tuy rằng nói như vậy, nhưng kết quả tính mạng của Trang Tín Ngạn có thể giữ được hay không nàng cũng không dám chắc chắn.
Trang Minh Hỉ như bị sét đánh, ngây ngốc ngồi đó, qua một hồi lâu, nàng suy yếu nói:
-         Nói đi, ngươi muốn ta làm như thế nào?
Nghe thấy câu này, Tần Thiên thầm thở phào, chuyện đã thành công được một nửa rồi
Nếu nói Tạ Đình Quân có nhược điểm tình cảm của hắn đối với mình, như vậy tử huyệt của Trang Minh Hỉ đó là con trai của nàng. Chỉ cần có thể nhắm trúng tử huyệt của nàng ta, nàng ta dù gian trá hay giảo hoạt, cũng chỉ đành ngoan ngoãn cúi đầu.
-         Ta muốn biết, ngươi lần này làm như vậy mục đích rốt cuộc là gì? Ngươi biết rõ tâm tư của Tạ Đình Quân, cũng biết hắn sẽ nương tay với ta, đã là như thế, mục tiêu của ngươi không thể vì hãm hại ta! Nói rõ ý đồ thật của ngươi ra. Chúng ta hợp tác, cùng nhau bảo vệ tính mạng người thân, cùng nhau đối phó Tạ Đình Quân!
Tần Thiên nhìn nàng, nặng nề nói ra những lời này, mỗi chữ đều như nện vào lòng Trang Minh Hỉ.
***
-         Ngươi nói, mục tiêu của ngươi là Tạ Đình Quân? Bởi vì hắn hại chết phu quân ngươi, cho nên ngươi muốn báo thù?
Tần Thiên nhìn vẻ mặt thê lương của Trang Minh Hỉ trước mặt mà nhất thời không thể tin được lỗ tai của mình.
-         Chẳng lẽ Thẩm lão gia là do Tạ Đình Quân hại chết?
Tần Thiên cảm thấy không thể tin được, Thẩm lão gia chết hai năm trước, lúc ấy Tạ Đình Quân còn chưa đến Tuệ Châu mà.
Lúc này, Tần Thiên cùng Trang Minh Hỉ đang ngồi trong thư phòng của Trang Minh Hỉ. Hai người ngồi bên bàn tròn.
-         Không phải Thẩm lão gia. Trang Minh Hỉ lắc đầu
-         Không phải Thẩm lão gia? Chẳng lẽ ngươi còn gả cho người khác? Tần Thiên càng nghe càng hồ đồ.
Trang Minh Hỉ ngẩng đầu nhìn nàng cười lạnh:
-         Tần Thiên, ngươi không quên ta từng bị người khác bắt đi hơn một tháng chứ!
Tần Thiên lập tức hiểu được ý của nàng:
-         Ý của ngươi là, là bọn cướp?
Trang Minh Hỉ sau khi biến mất, trong thành truyền lời đồn Trang Minh Hỉ là bị thủ lĩnh Kiều Đại của bọn buôn muối tư bắt đi.
-         Hắn là Kiều Đại, là nam nhân đối tốt với ta nhất trên đời này. Sau đó vì cứu ta, bị Tạ Đình Quân hại chết…
Trang Minh Hỉ cúi đầu, khóe mắt dần hoen ướt. Sau đó, nàng đem việc Tạ Đình Quân vì muốn trừng phạt nàng, thiết kế để nàng bị Kiều Đại bắt đi, nàng khiến Kiều Đại vui vẻ mà thành công trở về, Kiều Đại lại bám riết không tha, cuối cùng Kiều Đại vì cứu nàng mà chết trong một gian miếu đổ nát, nàng vì bảo vệ cốt nhục của hắn đành dùng thi thể của Kiều Đại để đổi lấy tự do, từng sự việc đều nói ra rõ ràng
Việc này ngoài Hỉ Thước, Trang Minh Hỉ chưa từng tiết lộ với ai, nàng tuyệt đối không nghĩ tới có một ngày sẽ nói ra trước mặt Tần Thiên, mà trong lòng của nàng lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Tuy rằng nàng ghen tị, chán ghét Tần Thiên nhưng có một điều, nàng chưa bao giờ từng hoài nghi, đó chính là nhân phẩm của Tần Thiên, một người cho dù thống hận mình, cũng không chịu cùng người khác nói xấu sau lưng mình, tuy là địch nhân nhưng cũng đáng để tin tưởng
-         Tạ Đình Quân này, thực không phải đáng sợ không thôi đâu… Tần Thiên nghe xong, không khỏi cảm khái.
-         Đâu chỉ là đáng sợ, hắn chính là cầm thú! Là súc sinh!
Trang Minh Hỉ chặt nắm tay mà đập bàn, oán hận nghiến răng:
-         Ta biết hắn vẫn nặng lòng với ngươi, chỉ cần ngươi có chuyện hắn nhất định sẽ không bàng quan đứng nhìn. Đến lúc đó, ta sẽ nắm lấy nhược điểm này làm cho hắn thân bại danh liệt!
Tần Thiên lạnh lùng nhìn nàng, lớn tiếng:
-         Hắn đương nhiên là cầm thú nhưng Trang Minh Hỉ ngươi thì tốt đẹp hơn được bao nhiêu? Ta chưa bao giờ đắc tội với ngươi, nhưng ngươi lại ba lần bảy lượt ám hại ta, hiện tại đến ngay cả huynh trưởng của mình cũng hãm hại. Trang Minh Hỉ, ngươi cùng Tạ Đình Quân luận về tâm tư đen tối quả thực là người tám lạng kẻ nửa cân, khác nhau chỉ là hắn so với ngươi ác hơn, inh hơn mà thôi!
-         Ngươi chưa đắc tội với ta?
Trang Minh Hỉ đập bàn tức giận, lửa giận vùi chôn trong lòng bấy lâu bộc phát:
-         Đều là vì ngươi, nếu không phải ngươi, ca ca ta đã trở thành đương gia Trang phủ, ta cũng sẽ đàng hoàng xuất giá, cũng sẽ không có những chuyện sau này phát sinh! Tạ Đình Quân cùng ta đính hôn điều kiện cũng là muốn ngươi trở thành nha hoàn của hồi môn. Ta đường đường là Trang Tứ tiểu thư mà lại bị nhục nhã như vậy, ta sao có thể nuốt được cơn giận này! Địa vị đương gia chỉ có một, nha hoàn như ngươi ngồi vào, ta là tiểu thư danh chính ngôn thuận sao có thể không được? Không sai, chuyện ở biệt viện Trang phủ lần đó là ta sai người hãm hại ngươi, ta đúng là muốn ngươi bị đuổi ra khỏi Trang phủ. Lúc trước nếu ta thành công, giờ đương gia Trang phủ chính là ta! Ai dám nói ta không làm được? Có điều ta sắp thành công lại thất bại cho nên ngươi mới có cơ hội ở trước mặt ta mà diễu võ dương oai! Tần Thiên, mạng ngươi thật tốt, tất cả mọi người đều giúp đỡ ngươi, cho dù là cặn bã như Tạ Đình Quân cũng coi ngươi như châu như bảo, còn ta? Ta thì được cái gì? Ca ca ta bạc tình, mẫu thân ta bất công, vị hôn phu muốn mượn tay Kiều Đại mà đẩy ta vào chỗ chết! Ta không có ai để dựa vào, nếu ta không ác độc một chút, ta không nghĩ vì mình thì ta nào có ngày hôm nay, ta có lẽ sớm đã chết rồi!
Nàng hại mình còn có nhiều lý do như vậy? Tần Thiên tức giận định phản đối thấy nàng rơi nước mắt thì nghĩ lại, nàng tuổi còn nhỏ đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, tuy rằng phần lớn đều là tự làm tự chịu nhưng cũng coi như là vận mệnh không an lành. Lại nói, năm nay nàng còn chưa đến 20 tuổi, kiếp trước mình ở tuổi này dù thân thế không được như người bình thường nhưng chung quy vẫn là thoải mái, khỏe mạnh lớn lên
Hơn nữa, hiện tại quan trọng nhất không phải là so đo với nàng, cũng không phải muốn truy cứu ai sai ai đúng, mà là muốn cùng nàng hợp lực giải quyết sự việc, đã là như thế, cần gì phải đi tranh thắng thua, tổn thương hòa khí?
Nghĩ vậy, Tần Thiên thở dài, lạnh lùng nói:
-         Chuyện quá khứ ta cũng không muốn so đo với ngươi, ngươi mất phu quân, con ngươi mất đi phụ thân, cũng coi như là ông trời trừng phạt ngươi! Nay, ngươi muốn bảo vệ tính mạng của ngươi và con thì phải hợp tác cùng ta. Ngươi cũng biết, ngươi làm nhiều chuyện quá đáng với ta như vậy, nếu thật sự muốn làm lớn chuyện, ta sẽ không hề mềm lòng với ngươi
Trang Minh Hỉ cười, mặt lúc đỏ lúc trắng, cơn giận chưa tiêu mà ngực thở phập phồng, một lát sau, nàng mới nói:
-         Ngươi muốn ta hợp tác với ngươi thế nào?
-         Nếu mục đích cuối cùng của ngươi là Tạ Đình Quân, như vậy, ngươi chắc chắn còn độc chiêu để đối phó với hắn, ta rất ngạc nhiên, đó là gì? Tần Thiên hỏi.
Trang Minh Hỉ nhìn nàng một lúc, thấy vẻ mặt Tần Thiên bình thản, ánh mắt trong suốt. Trang Minh Hỉ nghĩ nghĩ, sau đó trả lời:
-         Ta chế ra một bản đồ thành Tuệ Châu, ta đã đem nó giấu trong phòng của Gilson, chỉ cần Tạ Đình Quân bao che cho ngươi, ta sẽ thông tri cho Tuần phủ đến điều tra phòng Gilson, chỉ cần tìm được này tấm bản đồ này là có thể chứng thực tội danh Gilson là gian tế, mà Tạ Đình Quân bao che gian tế, tất cũng sẽ chịu tội!
Bản đồ là nàng trộm từ chỗ của Chu Quan Trường. Nơi này Tuần phủ đại nhân cũng không phải người của Tạ Đình Quân, chỉ có thông báo cho hắn mới có thể làm lớn việc này.
Thấy Tần Thiên hai mắt sáng ngời, Trang Minh Hỉ cười lạnh hai tiếng, nhịn không được hắt một gáo nước lạnh vào người nàng:
-         Nhưng giờ ta đã bỏ ý tưởng này rồi, Tạ Đình Quân sớm đã tính đến chuyện ta sẽ có âm mưu lên hắn đã ép cung Gilson về ta, chuyện làm lớn thì ta cũng sẽ chẳng có gì hay nên ta đã lấy tấm bản đồ trong phòng Gilson về rồi.
Thịnh Thế Trà Hương Thịnh Thế Trà Hương - Thập Tam Xuân